Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!
Chương 46: Thợ săn và con mồi
Động tác đập bàn cùng tiếng hét lớn từ Phong Lâm Vũ thu hút sự tò mò của mọi người xung quanh,ai nấy đều ngoái nhìn rồi xì xầm bàn tán.
Châu Tuệ tỏ vẻ ái ngại rồi hạ giọng:
- Anh không thể nói chuyện một cách bình thường được sao?
Phong Lâm Vũ lúc này chợt nhận ra mọi người xung quanh đang nhìn về mình bằng ánh mắt hiếu kỳ liền thở hắt ra một hơi dài cố lấy lại bình tĩnh rồi ngồi xuống ghế.
Hắn uống lấy một ngụm rượu vang rồi tiếp tục nói:
- Tôi phản ứng như vậy vì cô đã đánh giá sai về Tiệp Trân!Tôi không thích nghe những điều đó!
Châu Tuệ cảm thấy ngỡ ngàng khi lần đầu tiên nhìn thấy Phong Lâm Vũ vì một tiểu tình nhân mà phản ứng thái quá như vậy.
Cô đưa mắt nhìn hắn kèm theo sự xót xa:
- Vì sao anh nhất mực bênh vực cô ta như vậy?Chẳng những thế còn dự định cho cô ta danh phận chính thức sao?
Phong Lâm Vũ không nghĩ ngợi liền đáp:
- Tôi sẽ đưa Tiệp Trân về Phong gia ra mắt với cha sau khi hợp đồng hôn nhân giữa tôi và cô kết thúc!Bao năm qua Tiệp Trân đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi!Tôi muốn bù đắp cho cô ấy!
Châu Tuệ như không tin những gì mình vừa nghe thấy,cô run giọng hỏi:
- Phong Lâm Vũ!Anh quả thật là hồ đồ rồi!Anh quen cô ta được bao lâu?Đã hiểu rõ hết con người cô ta chưa mà vội đưa ra quyết định như vậy?
Phong Lâm Vũ nhếch môi đáp:
- Tất nhiên là tôi hiểu rõ Tiệp Trân hơn cô rồi!Cô ấy sẵn lòng cưu mang thằng thiếu gia không có một xu dính túi như tôi khi bị cha mình từ mặt!Sẵn lòng thức trắng đêm tại bệnh viện chăm sóc cho tôi,chi trả hết tiền viện phí thuốc men khi tôi gặp chấn thương!Châu Tuệ!Nếu không có Tiệp Trân thì người đang ngồi trước mặt cô lúc này chỉ là một tên phế nhân thảm hại!Sao cô lại có thể đánh đồng cô ấy chỉ đến với tôi vì tiền như những người phụ nữ khác kia chứ?
Châu Tuệ nắm chặt lấy tay Phong Lâm Vũ dịu giọng nói:
- Nếu muốn trả ơn nghĩa năm xưa thì anh chỉ cần bù đắp cho cô ta khoản tiền xứng đáng là được!Anh còn nghĩ đến việc cho cô ta danh phận?Anh có phân biệt được thế nào là yêu một người và muốn báo đáp một người không?
Phong Lâm Vũ liền hất tay Châu Tuệ ra khỏi rồi lạnh nhạt đáp:
- Châu tiểu thư!Cô nghĩ mọi việc trên đời đều có thể dùng tiền để giải quyết ư?Mà cũng phải!Châu tiểu thư vốn xuất thân trâm anh thế phiệt từ nhỏ đã ngậm muỗng ngọc thìa vàng nên chẳng hiểu thế nào là ân tình giữa con người và luôn cho rằng những kẻ xuất thân hèn kém nghèo khó hơn mình đều ham thích hư vinh vật chất cả thôi!
Châu Tuệ run giọng hỏi:
- Phong Lâm Vũ!Anh có nhất thiết phải nhạo báng em bằng những lời lẽ đó chỉ vì cô ta hay không?
Phong Lâm Vũ điềm nhiên đáp:
- Châu Tuệ!Đúng là càng hiểu rõ về bản chất của cô thì tôi càng thấy thất vọng!Lối quan điểm của tôi và cô hoàn toàn trái ngược nhau!Nói tóm lại sự việc ngày hôm nay tôi cũng đã nói rõ ràng cả rồi!Cô cũng nên từ bỏ việc theo đuổi tôi hiện tại đi!Giữa chúng ta sẽ không có kết quả gì đâu!
Châu Tuệ không còn giữ được bình tĩnh mà đứng phắt dậy tỏ rõ thái độ bất phục cùng tiếng nấc nghẹn ngào:
- Phong Lâm Vũ!Anh nghĩ là em dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình chỉ vì một tiểu tình nhân thoáng qua bên đường của anh sao?Rồi em sẽ khiến anh nhận ra ai mới là người yêu anh thật lòng!Dù có xuất hiện một Tiệp Trân hay mười Tiệp Trân cũng như nhau cả thôi!Em sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu!
Phong Lâm Vũ lúc này cũng vừa đứng lên,móc từ trong ví xấp tiền để lên bàn thay cho hành động trả chi phí bữa ăn tối rồi hờ hững đáp:
- Châu Tuệ!Cô đúng là hết thuốc chữa rồi!
Dứt lời thì hắn vội vã quay gót rời đi,chỉ để lại Châu Tuệ những tiếng thét gào thất thanh phía sau:
- Phong Lâm Vũ!Em vẫn còn chưa nói hết!Anh quay lại đây!
Mặc cho Châu Tuệ gào khóc,Phong Lâm Vũ vẫn lạnh lùng quay đi.Chứng kiến thái độ dứt khoát bất chấp tất cả chỉ vì muốn bảo vệ một người phụ nữ của Phong Lâm Vũ càng khiến trái tim Châu Tuệ đau thắt dữ dội.Cô nâng lấy chai rượu vang uống vội một lượng lớn rồi bất thình lình đập vỡ tan tành xuống nền đất mà ôm đầu bật khóc nức nở.
Thấy thế nhân viên phục vụ liền hoảng hốt chạy vội đến hỏi xem tình hình,những thực khách xung quanh cũng dựa vào hành động của cô mà được dịp hiếu kỳ bàn tán xôn xao.
…
Sau khi trấn tĩnh lại ít phút thì Châu Tuệ gọi điện cho thư ký Hạ đến đón mình tại nhà hàng đồng thời nhờ cô ta lái xe đưa mình về trang viên Châu gia ở Bắc thành.
Với trạng thái tinh thần hiện tại thì Châu Tuệ không thể nào bình tâm lái xe về được nữa!
Suốt chặng đường về nhà Châu Tuệ vẫn giữ thái độ lặng yên nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi ướt nhòa đi cả lớp trang điểm trước đó làm thư ký Hạ không khỏi cảm giác khó xử.Cô không biết khuyên nữ Tổng của mình nên vượt qua cảm xúc lúc này như thế nào!
Nếu ở cương vị là một người bạn thì sẽ dễ dàng đưa ra lời khuyên hơn,còn ở địa vị chủ tớ cách xa như thế chỉ sợ nhỡ mồm nói ra điều gì sơ suất thì ngay cả chén cơm cũng không giữ được nữa!
Việc đầu tiên khi Châu Tuệ về đến nhà là bước vào phòng Phong Lâm Vũ xem hắn đã về chưa?
Cảm giác hụt hẫng bám lấy cô khi mở cửa phòng là không gian tối tăm vắng lặng như tờ.
Châu Tuệ đưa tay mở công tắc đèn rồi ngã người nằm trên chiếc giường nơi hơi ấm và mùi hương của Phong Lâm Vũ vẫn còn phảng phất quanh đây.
Hiện giờ chỉ còn mùi hương vương lại của hắn có thể vỗ về được trái tim đang nặng trĩu nỗi u uất của cô lúc này.
Châu Tuệ vùi mình trong chiếc chăn Phong Lâm Vũ vẫn thường đắp cảm giác như đang được nằm gọn trong vòng tay của hắn rồi nhắm mắt hồi tưởng lại tất cả những sự việc đã qua!
Cô tự hỏi rốt cuộc mình đã làm sai điều gì khiến Phong Lâm Vũ ngày càng chán ghét mình như thế?
Phong Lâm Vũ đã thay đổi không còn là cậu bé Cá Voi Xanh năm nào!Chỉ riêng cô nuôi lớn đoạn tình cảm ấu thơ mà nuối tiếc mãi đứng chờ ở đoạn đường xưa cũ không nỡ cất bước.
Châu Tuệ với tay lấy điện thoại gọi vào danh bạ “Chồng yêu” chỉ nghe những tiếng chuông reo lên giữa chừng rồi bỗng dưng gián đoạn tự kết thúc.Cô kiên nhẫn gọi thêm vài cuộc nữa thì tín hiệu không kết nối như báo đầu dây bên kia đã tắt nguồn điện thoại.
Châu Tuệ buồn bã thôi không gọi nữa,tự nhủ với lòng ắt hẳn giờ đây Phong Lâm Vũ vẫn còn rất tức giận nên kiên nhẫn đợi đến lúc cả hai cùng nhau bình tĩnh hơn.
Cô tự trấn an mình bằng cách cuộn tròn người trong chăn hít hà lấy hơi ấm còn vương của Phong Lâm Vũ lúc này làm cô cảm thấy thật dễ chịu.Hiện giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu khép lại bọng mắt sưng to đầy mệt mỏi do đã khóc trước đó quá nhiều!
…
Việc đầu tiên khi Phong Lâm Vũ về đến biệt thự là chạy tìm Tiệp Trân.
Vừa nhìn thấy Tiệp Trân thảnh thơi ngồi trên sofa đọc tạp chí thời trang thì Phong Lâm Vũ lập tức chạy vội đến ôm chặt ả vào lòng:
- Tiệp Trân!Anh về rồi đây!
Nhìn thấy vẻ sốt sắng của Phong Lâm Vũ thì Tiệp Trân liền đưa tay xoa đều lên lưng hắn:
- Phong thiếu gia!Em cứ ngỡ giờ này anh phải về Bắc thành rồi chứ?
Phong Lâm Vũ vẫn ôm siết Tiệp Trân vào lòng dịu dáng nói:
- Anh lo cho em!Lo rằng sau khi gặp phải Châu Tuệ em sẽ không được vui nên đến đây xem sao!
Tiệp Trân khẽ cười:
- Em không vấn đề gì đâu!Ngược lại em còn rất hạnh phúc khi được Phong thiếu gia công khai thân phận em là bạn gái hiện tại của anh!Nhưng dù sao hợp đồng hôn nhân vẫn chưa kết thúc!Phong thiếu gia làm thế có hơi quá đáng với Châu tiểu thư không?
Phong Lâm Vũ chậc lưỡi đáp:
- Có gì mà quá đáng chứ!Em lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác!Cuộc hôn nhân hợp đồng này là do cô ta ép buộc anh ký kết và thời hạn kết thúc cũng gần đến rồi!Nếu anh không lên tiếng công khai bảo vệ em chẳng nhẽ đứng yên nhìn cô ta ức hiếp em à?
Tiệp Trân nghe thế lấy làm hài lòng,dụi đầu vào ngực Phong Lâm Vũ thỏ thẻ:
- Cám ơn Phong thiếu gia đã lo nghĩ cho em!Vậy tối nay Phong thiếu định qua đêm tại đây hay sao?
Phong Lâm Vũ liền đáp:
- Anh sẽ ở tạm biệt thự tối nay!Dù sao biệt thự cũng có đến ba phòng ngủ cơ mà!Tiệp Trân à!Em yên tâm đi!Anh ở lại không có ý gì đâu!Mối quan hệ của chúng ta không giống trước đây!Anh sẽ chờ đợi đến khi nào em sẵn sàng trao thân cho anh một cách tự nguyện nhất!Anh muốn chứng minh anh đối với em là thực lòng nghiêm túc chứ không chỉ vì những nhu cầu thể xác đơn thuần ấy!
Tiệp Trân đưa hai tay quàng lên ôm lấy cổ Phong Lâm Vũ rồi nói:
- Vậy thì Phong thiếu gia phải cố gắng chờ đợi thời gian lâu hơn rồi!Em cũng đang rất muốn thử thách xem Phong thiếu gia vốn nổi tiếng phong lưu sẽ có thể kiên nhẫn vì em được bao lâu đây?
Phong Lâm Vũ bẹo nhẹ lên má của Tiệp Trân rồi phì cười:
- Cho em thử thách thoải mái!Anh đã nói sẽ đợi đến lúc em sẵn sàng và hoàn toàn tin tưởng anh mới thôi!
Tiệp Trân ngã đầu lên vai Phong Lâm Vũ,khóe môi không quên nở nụ cười nửa miệng mà tự nhủ thầm trong thâm tâm:
“Phong thiếu gia!Trò chơi tình ái này chỉ có tôi mới là thợ săn!Kẻ ngốc như anh chỉ có thể là con mồi mà thôi!”
Châu Tuệ tỏ vẻ ái ngại rồi hạ giọng:
- Anh không thể nói chuyện một cách bình thường được sao?
Phong Lâm Vũ lúc này chợt nhận ra mọi người xung quanh đang nhìn về mình bằng ánh mắt hiếu kỳ liền thở hắt ra một hơi dài cố lấy lại bình tĩnh rồi ngồi xuống ghế.
Hắn uống lấy một ngụm rượu vang rồi tiếp tục nói:
- Tôi phản ứng như vậy vì cô đã đánh giá sai về Tiệp Trân!Tôi không thích nghe những điều đó!
Châu Tuệ cảm thấy ngỡ ngàng khi lần đầu tiên nhìn thấy Phong Lâm Vũ vì một tiểu tình nhân mà phản ứng thái quá như vậy.
Cô đưa mắt nhìn hắn kèm theo sự xót xa:
- Vì sao anh nhất mực bênh vực cô ta như vậy?Chẳng những thế còn dự định cho cô ta danh phận chính thức sao?
Phong Lâm Vũ không nghĩ ngợi liền đáp:
- Tôi sẽ đưa Tiệp Trân về Phong gia ra mắt với cha sau khi hợp đồng hôn nhân giữa tôi và cô kết thúc!Bao năm qua Tiệp Trân đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi!Tôi muốn bù đắp cho cô ấy!
Châu Tuệ như không tin những gì mình vừa nghe thấy,cô run giọng hỏi:
- Phong Lâm Vũ!Anh quả thật là hồ đồ rồi!Anh quen cô ta được bao lâu?Đã hiểu rõ hết con người cô ta chưa mà vội đưa ra quyết định như vậy?
Phong Lâm Vũ nhếch môi đáp:
- Tất nhiên là tôi hiểu rõ Tiệp Trân hơn cô rồi!Cô ấy sẵn lòng cưu mang thằng thiếu gia không có một xu dính túi như tôi khi bị cha mình từ mặt!Sẵn lòng thức trắng đêm tại bệnh viện chăm sóc cho tôi,chi trả hết tiền viện phí thuốc men khi tôi gặp chấn thương!Châu Tuệ!Nếu không có Tiệp Trân thì người đang ngồi trước mặt cô lúc này chỉ là một tên phế nhân thảm hại!Sao cô lại có thể đánh đồng cô ấy chỉ đến với tôi vì tiền như những người phụ nữ khác kia chứ?
Châu Tuệ nắm chặt lấy tay Phong Lâm Vũ dịu giọng nói:
- Nếu muốn trả ơn nghĩa năm xưa thì anh chỉ cần bù đắp cho cô ta khoản tiền xứng đáng là được!Anh còn nghĩ đến việc cho cô ta danh phận?Anh có phân biệt được thế nào là yêu một người và muốn báo đáp một người không?
Phong Lâm Vũ liền hất tay Châu Tuệ ra khỏi rồi lạnh nhạt đáp:
- Châu tiểu thư!Cô nghĩ mọi việc trên đời đều có thể dùng tiền để giải quyết ư?Mà cũng phải!Châu tiểu thư vốn xuất thân trâm anh thế phiệt từ nhỏ đã ngậm muỗng ngọc thìa vàng nên chẳng hiểu thế nào là ân tình giữa con người và luôn cho rằng những kẻ xuất thân hèn kém nghèo khó hơn mình đều ham thích hư vinh vật chất cả thôi!
Châu Tuệ run giọng hỏi:
- Phong Lâm Vũ!Anh có nhất thiết phải nhạo báng em bằng những lời lẽ đó chỉ vì cô ta hay không?
Phong Lâm Vũ điềm nhiên đáp:
- Châu Tuệ!Đúng là càng hiểu rõ về bản chất của cô thì tôi càng thấy thất vọng!Lối quan điểm của tôi và cô hoàn toàn trái ngược nhau!Nói tóm lại sự việc ngày hôm nay tôi cũng đã nói rõ ràng cả rồi!Cô cũng nên từ bỏ việc theo đuổi tôi hiện tại đi!Giữa chúng ta sẽ không có kết quả gì đâu!
Châu Tuệ không còn giữ được bình tĩnh mà đứng phắt dậy tỏ rõ thái độ bất phục cùng tiếng nấc nghẹn ngào:
- Phong Lâm Vũ!Anh nghĩ là em dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình chỉ vì một tiểu tình nhân thoáng qua bên đường của anh sao?Rồi em sẽ khiến anh nhận ra ai mới là người yêu anh thật lòng!Dù có xuất hiện một Tiệp Trân hay mười Tiệp Trân cũng như nhau cả thôi!Em sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu!
Phong Lâm Vũ lúc này cũng vừa đứng lên,móc từ trong ví xấp tiền để lên bàn thay cho hành động trả chi phí bữa ăn tối rồi hờ hững đáp:
- Châu Tuệ!Cô đúng là hết thuốc chữa rồi!
Dứt lời thì hắn vội vã quay gót rời đi,chỉ để lại Châu Tuệ những tiếng thét gào thất thanh phía sau:
- Phong Lâm Vũ!Em vẫn còn chưa nói hết!Anh quay lại đây!
Mặc cho Châu Tuệ gào khóc,Phong Lâm Vũ vẫn lạnh lùng quay đi.Chứng kiến thái độ dứt khoát bất chấp tất cả chỉ vì muốn bảo vệ một người phụ nữ của Phong Lâm Vũ càng khiến trái tim Châu Tuệ đau thắt dữ dội.Cô nâng lấy chai rượu vang uống vội một lượng lớn rồi bất thình lình đập vỡ tan tành xuống nền đất mà ôm đầu bật khóc nức nở.
Thấy thế nhân viên phục vụ liền hoảng hốt chạy vội đến hỏi xem tình hình,những thực khách xung quanh cũng dựa vào hành động của cô mà được dịp hiếu kỳ bàn tán xôn xao.
…
Sau khi trấn tĩnh lại ít phút thì Châu Tuệ gọi điện cho thư ký Hạ đến đón mình tại nhà hàng đồng thời nhờ cô ta lái xe đưa mình về trang viên Châu gia ở Bắc thành.
Với trạng thái tinh thần hiện tại thì Châu Tuệ không thể nào bình tâm lái xe về được nữa!
Suốt chặng đường về nhà Châu Tuệ vẫn giữ thái độ lặng yên nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi ướt nhòa đi cả lớp trang điểm trước đó làm thư ký Hạ không khỏi cảm giác khó xử.Cô không biết khuyên nữ Tổng của mình nên vượt qua cảm xúc lúc này như thế nào!
Nếu ở cương vị là một người bạn thì sẽ dễ dàng đưa ra lời khuyên hơn,còn ở địa vị chủ tớ cách xa như thế chỉ sợ nhỡ mồm nói ra điều gì sơ suất thì ngay cả chén cơm cũng không giữ được nữa!
Việc đầu tiên khi Châu Tuệ về đến nhà là bước vào phòng Phong Lâm Vũ xem hắn đã về chưa?
Cảm giác hụt hẫng bám lấy cô khi mở cửa phòng là không gian tối tăm vắng lặng như tờ.
Châu Tuệ đưa tay mở công tắc đèn rồi ngã người nằm trên chiếc giường nơi hơi ấm và mùi hương của Phong Lâm Vũ vẫn còn phảng phất quanh đây.
Hiện giờ chỉ còn mùi hương vương lại của hắn có thể vỗ về được trái tim đang nặng trĩu nỗi u uất của cô lúc này.
Châu Tuệ vùi mình trong chiếc chăn Phong Lâm Vũ vẫn thường đắp cảm giác như đang được nằm gọn trong vòng tay của hắn rồi nhắm mắt hồi tưởng lại tất cả những sự việc đã qua!
Cô tự hỏi rốt cuộc mình đã làm sai điều gì khiến Phong Lâm Vũ ngày càng chán ghét mình như thế?
Phong Lâm Vũ đã thay đổi không còn là cậu bé Cá Voi Xanh năm nào!Chỉ riêng cô nuôi lớn đoạn tình cảm ấu thơ mà nuối tiếc mãi đứng chờ ở đoạn đường xưa cũ không nỡ cất bước.
Châu Tuệ với tay lấy điện thoại gọi vào danh bạ “Chồng yêu” chỉ nghe những tiếng chuông reo lên giữa chừng rồi bỗng dưng gián đoạn tự kết thúc.Cô kiên nhẫn gọi thêm vài cuộc nữa thì tín hiệu không kết nối như báo đầu dây bên kia đã tắt nguồn điện thoại.
Châu Tuệ buồn bã thôi không gọi nữa,tự nhủ với lòng ắt hẳn giờ đây Phong Lâm Vũ vẫn còn rất tức giận nên kiên nhẫn đợi đến lúc cả hai cùng nhau bình tĩnh hơn.
Cô tự trấn an mình bằng cách cuộn tròn người trong chăn hít hà lấy hơi ấm còn vương của Phong Lâm Vũ lúc này làm cô cảm thấy thật dễ chịu.Hiện giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu khép lại bọng mắt sưng to đầy mệt mỏi do đã khóc trước đó quá nhiều!
…
Việc đầu tiên khi Phong Lâm Vũ về đến biệt thự là chạy tìm Tiệp Trân.
Vừa nhìn thấy Tiệp Trân thảnh thơi ngồi trên sofa đọc tạp chí thời trang thì Phong Lâm Vũ lập tức chạy vội đến ôm chặt ả vào lòng:
- Tiệp Trân!Anh về rồi đây!
Nhìn thấy vẻ sốt sắng của Phong Lâm Vũ thì Tiệp Trân liền đưa tay xoa đều lên lưng hắn:
- Phong thiếu gia!Em cứ ngỡ giờ này anh phải về Bắc thành rồi chứ?
Phong Lâm Vũ vẫn ôm siết Tiệp Trân vào lòng dịu dáng nói:
- Anh lo cho em!Lo rằng sau khi gặp phải Châu Tuệ em sẽ không được vui nên đến đây xem sao!
Tiệp Trân khẽ cười:
- Em không vấn đề gì đâu!Ngược lại em còn rất hạnh phúc khi được Phong thiếu gia công khai thân phận em là bạn gái hiện tại của anh!Nhưng dù sao hợp đồng hôn nhân vẫn chưa kết thúc!Phong thiếu gia làm thế có hơi quá đáng với Châu tiểu thư không?
Phong Lâm Vũ chậc lưỡi đáp:
- Có gì mà quá đáng chứ!Em lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác!Cuộc hôn nhân hợp đồng này là do cô ta ép buộc anh ký kết và thời hạn kết thúc cũng gần đến rồi!Nếu anh không lên tiếng công khai bảo vệ em chẳng nhẽ đứng yên nhìn cô ta ức hiếp em à?
Tiệp Trân nghe thế lấy làm hài lòng,dụi đầu vào ngực Phong Lâm Vũ thỏ thẻ:
- Cám ơn Phong thiếu gia đã lo nghĩ cho em!Vậy tối nay Phong thiếu định qua đêm tại đây hay sao?
Phong Lâm Vũ liền đáp:
- Anh sẽ ở tạm biệt thự tối nay!Dù sao biệt thự cũng có đến ba phòng ngủ cơ mà!Tiệp Trân à!Em yên tâm đi!Anh ở lại không có ý gì đâu!Mối quan hệ của chúng ta không giống trước đây!Anh sẽ chờ đợi đến khi nào em sẵn sàng trao thân cho anh một cách tự nguyện nhất!Anh muốn chứng minh anh đối với em là thực lòng nghiêm túc chứ không chỉ vì những nhu cầu thể xác đơn thuần ấy!
Tiệp Trân đưa hai tay quàng lên ôm lấy cổ Phong Lâm Vũ rồi nói:
- Vậy thì Phong thiếu gia phải cố gắng chờ đợi thời gian lâu hơn rồi!Em cũng đang rất muốn thử thách xem Phong thiếu gia vốn nổi tiếng phong lưu sẽ có thể kiên nhẫn vì em được bao lâu đây?
Phong Lâm Vũ bẹo nhẹ lên má của Tiệp Trân rồi phì cười:
- Cho em thử thách thoải mái!Anh đã nói sẽ đợi đến lúc em sẵn sàng và hoàn toàn tin tưởng anh mới thôi!
Tiệp Trân ngã đầu lên vai Phong Lâm Vũ,khóe môi không quên nở nụ cười nửa miệng mà tự nhủ thầm trong thâm tâm:
“Phong thiếu gia!Trò chơi tình ái này chỉ có tôi mới là thợ săn!Kẻ ngốc như anh chỉ có thể là con mồi mà thôi!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương