Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!
Chương 51: Đừng gọi tên hắn nữa!
Địa điểm Châu Tuệ hẹn gặp Kỳ An là tại quán Bar gần tòa nhà Thời Đại.
Những lúc tâm trạng bất ổn nặng nề như hiện giờ cô chỉ muốn mượn tạm hơi men để tìm quên.
Châu Tuệ lúc này đã uống khá say,gục đầu lên quầy Bar với ánh mắt lờ mờ nhìn về phía Kỳ An rồi cất giọng:
- Kỳ An à!Thực sự tôi không muốn uống say như thế này đâu!Chỉ vì tôi buồn và cảm thấy khó chịu lắm!Phong Lâm Vũ mãi không để mắt đến tôi!Rốt cuộc tôi phải làm sao để khiến anh ấy quan tâm tôi đây?
Nói đoạn Châu Tuệ lại tiếp tục nâng cốc rượu lên uống cạn,Kỳ An thấy thế thì liền ngăn lại:
- Tiểu thư cô đã uống khá nhiều rượu rồi nếu tiếp tục uống say như thế thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mất!
Châu Tuệ nghe thế liền xua tay nói:
- Say gì chứ?Chỉ uống có chừng này làm sao có thể hạ gục được tôi?Mà say cũng tốt!Ít nhất là tạm thời quên đi cảm giác đau lòng như hiện tại!
Kỳ An không khỏi cảm giác quặn thắt nơi lồng ngực nhìn bộ dạng say khướt vì tình của Châu Tuệ lúc này.Anh vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh lắng nghe cô than vãn suốt hàng giờ liền như thế.
Nếu có thể làm được gì giúp cô quên đi nỗi đau thất tình anh sẽ làm tất cả.Anh luôn tạo cho cô cảm giác yên tâm tin tưởng và khi ở cạnh anh thì cô không cần phải tỏ ra mạnh mẽ mà cứ thỏa sức vẫy vùng giải tỏa hết những gì đang phải gắng chịu ra bên ngoài.
Châu Tuệ tiếp tục trải lòng cùng Kỳ An với chất giọng đã ngà ngà say:
- Tôi đã vì Phong Lâm Vũ mà cố gắng thay đổi bản thân mình trở thành hình dạng phụ nữ mà anh ấy thích.Kỳ An à!Tôi không thích vào bếp chút nào!Nhưng vì anh ấy tôi sẵn sàng đăng ký học nấu ăn.Anh nhìn xem!Ngón tay tôi vẫn còn nguyên vết sẹo do vụng về khi sử dụng dao bếp đấy!
Kỳ An đưa mắt nhìn đầu ngón tay vẫn còn quấn băng keo của Châu Tuệ mà không khỏi sững sờ xen lẫn xót xa.Anh lặng nhìn Châu Tuệ mà không thể thốt nên lời:
- Tiểu thư…
Châu Tuệ gượng cười nhạt:
- Tôi còn bỏ cả thói quen hút thuốc lá,tập tành trang điểm ăn mặc thật nữ tính dù đó vốn không phải là phong cách tôi yêu thích!Tôi đã vì anh ấy mà cố gắng thay đổi rất nhiều rồi!Sao anh ấy vẫn không để mắt đến tôi dù chỉ là một chút kia chứ?
Kỳ An khẽ cất giọng vỗ về Châu Tuệ:
- Tiểu thư!Ắt hẳn sẽ có một ngày Phong thiếu gia nhận ra tấm chân tình của Tiểu thư!
Châu Tuệ nghe thế liền phì cười,đưa tay với lấy chai Whisky rót rượu vào đầy cốc rồi nâng lên uống cạn:
- Anh ấy sẽ không bao giờ hiểu được đâu!Tôi trong mắt anh ấy chỉ là một người phụ nữ ưa gây rối đáng ghét thôi!
Mặc cho Kỳ An có khuyên ngăn đến đâu Châu Tuệ vẫn bất chấp đưa rượu vào người như đổ nước lã từ ly này đến ly khác.Chẳng mấy chốc cô đã say đến không thể gượng dậy được nữa!
Kỳ An vội đỡ lấy Châu Tuệ rời khỏi quầy Bar rồi cẩn trọng dìu cô bước vào trong xe.Với tình trạng không tỉnh táo của Châu Tuệ hiện tại thì Kỳ An bắt buộc phải trở thành tài xế đưa cô về tận nhà.
Anh chu đáo thắt dây an toàn qua người Châu Tuệ,khoảnh khắt cô ngã đầu vào lòng anh một cách không tự chủ thế này làm Kỳ An bất chợt dâng lên cảm xúc nơi đáy con tim thật mãnh liệt.
Anh chưa từng có cơ hội được tiếp xúc gần với Châu Tuệ như lúc này.
Gương mặt ửng đỏ như hồng quân mọng chín của Châu Tuệ kèm theo hơi thở vương mùi rượu thoang thoảng trong không gian chật hẹp trên xe khiến Kỳ An có cảm giác thật khác lạ xen lẫn sự phấn khích.
Chiếc cúc áo vô tình bung ra lấp ló vòng một căng đầy ẩn hiện dưới lớp vải ren càng tạo nên những cảm giác rạo rực như muốn đánh thức bản năng nguyên thủy của người đàn ông trong Kỳ An lúc này.
Lần đầu tiên Kỳ An cho phép mình được bạo dạn thể hiện tất cả tình yêu anh cố dồn nén bấy lâu dành cho Châu Tuệ.
Anh phá vỡ mọi nguyên tắc giới hạn trước đó bằng cách chạm nhẹ nụ hôn lên môi Châu Tuệ.Tựa như có loại ma lực nào thúc đẩy anh không thể nào chỉ dừng lại tại đây,Kỳ An tiếp tục đưa lưỡi mình vào quấn lấy chiếc lưỡi còn lại từ Châu Tuệ rồi vội vã những nụ hôn thật sâu.
Anh hạnh phúc nếm trải vị ngọt từ đôi môi mềm của người con gái anh thầm yêu đã hơn mười năm qua.
Khi đã làm ướt đôi môi anh đào thì nụ hôn của anh tiếp tục di chuyển xuống chiếc cổ thanh thoát của Châu Tuệ và đánh dấu lên đó những vết hôn đỏ in hằn.
Kỳ An tiếp tục lả lướt nụ hôn của mình vào trong khe ngực còn vương mùi nước hoa ngọt ngào từ Châu Tuệ.Một tay anh ve vuốt khắp khuôn ngực cô tay còn lại đã vội mở khóa kéo trên chiếc quần của mình chuẩn bị đến những bước kế tiếp theo sự sai khiến của bản năng.
Trong lúc anh đang trượt dài những nụ hôn khắp cơ thể cô thì tiếng gọi khẽ vang trên khuôn miệng Châu Tuệ lúc này làm Kỳ An chợt dừng lại:
- Phong…Phong Lâm…Vũ…
Tiếng gọi khẽ của Châu Tuệ như mũi dao nhọn xuyên qua tim Kỳ An ngay lúc này.Người con gái anh yêu mải miết gọi tên người đàn ông khác mà không phải là anh.
Kỳ An vội đặt nụ hôn thật sâu lên môi Châu Tuệ rồi khẽ thì thầm bên tai cô:
- Châu Tuệ!Anh yêu em!Rất yêu em!Em hãy quên hắn ta đi và đừng gọi tên hắn nữa!
Sau nụ hôn sâu của Kỳ An thì Châu Tuệ cảm giác hơi khó thở nên khẽ nhăn mặt,trong cơn say vẫn không ngừng cất tiếng gọi khẽ:
- Phong…Lâm Vũ…Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
Nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt ngà say của Châu Tuệ như một hồi chuông thức tỉnh tâm trí Kỳ An lúc này.
Anh tự hỏi mình đang làm gì thế này?Châu Tuệ đã tin tưởng vào anh như thế kia mà!
Anh không thể nhân lúc cô ấy không tỉnh táo phản kháng mà làm điều càn quấy,anh lại càng không thể chỉ vì dục vọng ham muốn nhất thời mà khiến Châu Tuệ phải căm hận anh mãi mãi.
Kỳ An chỉnh trang lại y phục cho mình và Châu Tuệ,sau đó bước xuống xe châm điếu thuốc rít từng làn hơi dài cố lấy lại sự bình tĩnh.
Anh vừa cảm thấy xấu hổ vừa xen lẫn sự cắn rứt vì hành động lỗ mãn của mình với Châu Tuệ khi nãy.Cũng may mọi chuyện đã dừng lại trước khi đi quá xa và anh vẫn còn có thể kiểm soát được lý trí của mình.
Tối nay anh cảm thấy mình thực sự quá điên rồ!Nếu cứ giữ mãi tâm thế này bên Châu Tuệ thực sự không ổn chút nào.Khó khăn lắm anh mới tìm lại trạng thái cân bằng,tuyệt đối không thể nào lập lại sai lầm như thế được nữa!
Kỳ An lục tìm danh bạ gọi cho nữ thư ký của Châu Tuệ.
Bây giờ chỉ còn cách nhờ nữ thư ký Hạ đưa Châu Tuệ về nhà vì bản thân anh cũng không chắc chắn mình còn có thể thoát khỏi cám dỗ khi ở bên người con gái anh yêu trong tình trạng mãi say khướt như thế hay không!?
…
Khoảng 20 phút sau thì thư ký Hạ có mặt.Sau khi gửi lời nhờ vả thư ký Hạ đưa Châu Tuệ về trang viên Châu gia thì Kỳ An lặng lẽ rời đi.
Thư ký Hạ nhìn bóng Kỳ An khuất xa thì mở cửa xe bước vào ghế lái nơi có Châu Tuệ đang vật vã say rượu ngồi sẵn bên cạnh.
Chợt nhận ra dòng xe thể thao Lamborghini mình vốn dĩ mình không quen tay lái.Thư ký Hạ chậc lưỡi tự hỏi Kỳ An sao có thể tin tưởng vào tay lái của mình và giao cả tính mạng nữ Tổng cho mình như thế?
Nữ thư ký sao một hồi đắn đo thì đưa tay vặn lấy chìa khóa xe,tiếng gầm động cơ đặc trưng của con bò chiến vang dội cả gara đậu xe ôtô khiến thư ký Hạ không khỏi hoảng hốt.
Thư Ký Hạ tái xanh cả mặt mày tự hỏi sao nữ Tổng của mình không chọn lái những chiếc xe đằm thắm nữ tính mà lại chọn thể loại xe thể thao có tiếng gầm inh ỏi nghe như muốn đi lâm trận đánh nhau tới nơi như thế này!?
Thư Ký Hạ thở vào một hơi rồi khởi động chân ga mà trong bụng không ngừng lẩm nhẩm cầu xin:
“Tổ tiên phù hội cho tôi lái xe về đến nhà Châu tổng an toàn!Dạo gần đây liên tiếp bị đưa vào những tình thế đau tim không chống đỡ nổi!Chắc mình phải kiến nghị tăng thêm tiền lương rồi!”
Những lúc tâm trạng bất ổn nặng nề như hiện giờ cô chỉ muốn mượn tạm hơi men để tìm quên.
Châu Tuệ lúc này đã uống khá say,gục đầu lên quầy Bar với ánh mắt lờ mờ nhìn về phía Kỳ An rồi cất giọng:
- Kỳ An à!Thực sự tôi không muốn uống say như thế này đâu!Chỉ vì tôi buồn và cảm thấy khó chịu lắm!Phong Lâm Vũ mãi không để mắt đến tôi!Rốt cuộc tôi phải làm sao để khiến anh ấy quan tâm tôi đây?
Nói đoạn Châu Tuệ lại tiếp tục nâng cốc rượu lên uống cạn,Kỳ An thấy thế thì liền ngăn lại:
- Tiểu thư cô đã uống khá nhiều rượu rồi nếu tiếp tục uống say như thế thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mất!
Châu Tuệ nghe thế liền xua tay nói:
- Say gì chứ?Chỉ uống có chừng này làm sao có thể hạ gục được tôi?Mà say cũng tốt!Ít nhất là tạm thời quên đi cảm giác đau lòng như hiện tại!
Kỳ An không khỏi cảm giác quặn thắt nơi lồng ngực nhìn bộ dạng say khướt vì tình của Châu Tuệ lúc này.Anh vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh lắng nghe cô than vãn suốt hàng giờ liền như thế.
Nếu có thể làm được gì giúp cô quên đi nỗi đau thất tình anh sẽ làm tất cả.Anh luôn tạo cho cô cảm giác yên tâm tin tưởng và khi ở cạnh anh thì cô không cần phải tỏ ra mạnh mẽ mà cứ thỏa sức vẫy vùng giải tỏa hết những gì đang phải gắng chịu ra bên ngoài.
Châu Tuệ tiếp tục trải lòng cùng Kỳ An với chất giọng đã ngà ngà say:
- Tôi đã vì Phong Lâm Vũ mà cố gắng thay đổi bản thân mình trở thành hình dạng phụ nữ mà anh ấy thích.Kỳ An à!Tôi không thích vào bếp chút nào!Nhưng vì anh ấy tôi sẵn sàng đăng ký học nấu ăn.Anh nhìn xem!Ngón tay tôi vẫn còn nguyên vết sẹo do vụng về khi sử dụng dao bếp đấy!
Kỳ An đưa mắt nhìn đầu ngón tay vẫn còn quấn băng keo của Châu Tuệ mà không khỏi sững sờ xen lẫn xót xa.Anh lặng nhìn Châu Tuệ mà không thể thốt nên lời:
- Tiểu thư…
Châu Tuệ gượng cười nhạt:
- Tôi còn bỏ cả thói quen hút thuốc lá,tập tành trang điểm ăn mặc thật nữ tính dù đó vốn không phải là phong cách tôi yêu thích!Tôi đã vì anh ấy mà cố gắng thay đổi rất nhiều rồi!Sao anh ấy vẫn không để mắt đến tôi dù chỉ là một chút kia chứ?
Kỳ An khẽ cất giọng vỗ về Châu Tuệ:
- Tiểu thư!Ắt hẳn sẽ có một ngày Phong thiếu gia nhận ra tấm chân tình của Tiểu thư!
Châu Tuệ nghe thế liền phì cười,đưa tay với lấy chai Whisky rót rượu vào đầy cốc rồi nâng lên uống cạn:
- Anh ấy sẽ không bao giờ hiểu được đâu!Tôi trong mắt anh ấy chỉ là một người phụ nữ ưa gây rối đáng ghét thôi!
Mặc cho Kỳ An có khuyên ngăn đến đâu Châu Tuệ vẫn bất chấp đưa rượu vào người như đổ nước lã từ ly này đến ly khác.Chẳng mấy chốc cô đã say đến không thể gượng dậy được nữa!
Kỳ An vội đỡ lấy Châu Tuệ rời khỏi quầy Bar rồi cẩn trọng dìu cô bước vào trong xe.Với tình trạng không tỉnh táo của Châu Tuệ hiện tại thì Kỳ An bắt buộc phải trở thành tài xế đưa cô về tận nhà.
Anh chu đáo thắt dây an toàn qua người Châu Tuệ,khoảnh khắt cô ngã đầu vào lòng anh một cách không tự chủ thế này làm Kỳ An bất chợt dâng lên cảm xúc nơi đáy con tim thật mãnh liệt.
Anh chưa từng có cơ hội được tiếp xúc gần với Châu Tuệ như lúc này.
Gương mặt ửng đỏ như hồng quân mọng chín của Châu Tuệ kèm theo hơi thở vương mùi rượu thoang thoảng trong không gian chật hẹp trên xe khiến Kỳ An có cảm giác thật khác lạ xen lẫn sự phấn khích.
Chiếc cúc áo vô tình bung ra lấp ló vòng một căng đầy ẩn hiện dưới lớp vải ren càng tạo nên những cảm giác rạo rực như muốn đánh thức bản năng nguyên thủy của người đàn ông trong Kỳ An lúc này.
Lần đầu tiên Kỳ An cho phép mình được bạo dạn thể hiện tất cả tình yêu anh cố dồn nén bấy lâu dành cho Châu Tuệ.
Anh phá vỡ mọi nguyên tắc giới hạn trước đó bằng cách chạm nhẹ nụ hôn lên môi Châu Tuệ.Tựa như có loại ma lực nào thúc đẩy anh không thể nào chỉ dừng lại tại đây,Kỳ An tiếp tục đưa lưỡi mình vào quấn lấy chiếc lưỡi còn lại từ Châu Tuệ rồi vội vã những nụ hôn thật sâu.
Anh hạnh phúc nếm trải vị ngọt từ đôi môi mềm của người con gái anh thầm yêu đã hơn mười năm qua.
Khi đã làm ướt đôi môi anh đào thì nụ hôn của anh tiếp tục di chuyển xuống chiếc cổ thanh thoát của Châu Tuệ và đánh dấu lên đó những vết hôn đỏ in hằn.
Kỳ An tiếp tục lả lướt nụ hôn của mình vào trong khe ngực còn vương mùi nước hoa ngọt ngào từ Châu Tuệ.Một tay anh ve vuốt khắp khuôn ngực cô tay còn lại đã vội mở khóa kéo trên chiếc quần của mình chuẩn bị đến những bước kế tiếp theo sự sai khiến của bản năng.
Trong lúc anh đang trượt dài những nụ hôn khắp cơ thể cô thì tiếng gọi khẽ vang trên khuôn miệng Châu Tuệ lúc này làm Kỳ An chợt dừng lại:
- Phong…Phong Lâm…Vũ…
Tiếng gọi khẽ của Châu Tuệ như mũi dao nhọn xuyên qua tim Kỳ An ngay lúc này.Người con gái anh yêu mải miết gọi tên người đàn ông khác mà không phải là anh.
Kỳ An vội đặt nụ hôn thật sâu lên môi Châu Tuệ rồi khẽ thì thầm bên tai cô:
- Châu Tuệ!Anh yêu em!Rất yêu em!Em hãy quên hắn ta đi và đừng gọi tên hắn nữa!
Sau nụ hôn sâu của Kỳ An thì Châu Tuệ cảm giác hơi khó thở nên khẽ nhăn mặt,trong cơn say vẫn không ngừng cất tiếng gọi khẽ:
- Phong…Lâm Vũ…Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
Nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt ngà say của Châu Tuệ như một hồi chuông thức tỉnh tâm trí Kỳ An lúc này.
Anh tự hỏi mình đang làm gì thế này?Châu Tuệ đã tin tưởng vào anh như thế kia mà!
Anh không thể nhân lúc cô ấy không tỉnh táo phản kháng mà làm điều càn quấy,anh lại càng không thể chỉ vì dục vọng ham muốn nhất thời mà khiến Châu Tuệ phải căm hận anh mãi mãi.
Kỳ An chỉnh trang lại y phục cho mình và Châu Tuệ,sau đó bước xuống xe châm điếu thuốc rít từng làn hơi dài cố lấy lại sự bình tĩnh.
Anh vừa cảm thấy xấu hổ vừa xen lẫn sự cắn rứt vì hành động lỗ mãn của mình với Châu Tuệ khi nãy.Cũng may mọi chuyện đã dừng lại trước khi đi quá xa và anh vẫn còn có thể kiểm soát được lý trí của mình.
Tối nay anh cảm thấy mình thực sự quá điên rồ!Nếu cứ giữ mãi tâm thế này bên Châu Tuệ thực sự không ổn chút nào.Khó khăn lắm anh mới tìm lại trạng thái cân bằng,tuyệt đối không thể nào lập lại sai lầm như thế được nữa!
Kỳ An lục tìm danh bạ gọi cho nữ thư ký của Châu Tuệ.
Bây giờ chỉ còn cách nhờ nữ thư ký Hạ đưa Châu Tuệ về nhà vì bản thân anh cũng không chắc chắn mình còn có thể thoát khỏi cám dỗ khi ở bên người con gái anh yêu trong tình trạng mãi say khướt như thế hay không!?
…
Khoảng 20 phút sau thì thư ký Hạ có mặt.Sau khi gửi lời nhờ vả thư ký Hạ đưa Châu Tuệ về trang viên Châu gia thì Kỳ An lặng lẽ rời đi.
Thư ký Hạ nhìn bóng Kỳ An khuất xa thì mở cửa xe bước vào ghế lái nơi có Châu Tuệ đang vật vã say rượu ngồi sẵn bên cạnh.
Chợt nhận ra dòng xe thể thao Lamborghini mình vốn dĩ mình không quen tay lái.Thư ký Hạ chậc lưỡi tự hỏi Kỳ An sao có thể tin tưởng vào tay lái của mình và giao cả tính mạng nữ Tổng cho mình như thế?
Nữ thư ký sao một hồi đắn đo thì đưa tay vặn lấy chìa khóa xe,tiếng gầm động cơ đặc trưng của con bò chiến vang dội cả gara đậu xe ôtô khiến thư ký Hạ không khỏi hoảng hốt.
Thư Ký Hạ tái xanh cả mặt mày tự hỏi sao nữ Tổng của mình không chọn lái những chiếc xe đằm thắm nữ tính mà lại chọn thể loại xe thể thao có tiếng gầm inh ỏi nghe như muốn đi lâm trận đánh nhau tới nơi như thế này!?
Thư Ký Hạ thở vào một hơi rồi khởi động chân ga mà trong bụng không ngừng lẩm nhẩm cầu xin:
“Tổ tiên phù hội cho tôi lái xe về đến nhà Châu tổng an toàn!Dạo gần đây liên tiếp bị đưa vào những tình thế đau tim không chống đỡ nổi!Chắc mình phải kiến nghị tăng thêm tiền lương rồi!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương