Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
Chương 14: Thương lượng
Editor: Sn
Trong đại sảnh nguy nga tráng lệ, hai người đàn ông tuấn tú với phong cách khác biệt đang ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế sofa cổ điển dát vàng dát bạc.
Từ Thanh Nhiên gác chéo chân, cả nửa người chìm vào trong ghế sofa.
Còn người đối diện, một tay đang ấn vào bộ đàm bên tai, cụp mắt trả lời: "Đúng vậy, hôm nay nhà có chút việc phải xử lý, buổi tối tôi không tham gia hoạt động được."
Những ngón tay thon dài vô thức vuốt ve chiếc găng tay đen bên tay trái vài lần, cho đến khi người đàn ông bận rộn cuối cùng cũng cúp máy cuộc gọi cuối cùng, ngước mắt nhìn thẳng vào cậu.
Bầu không khí trong phòng khách bỗng dưng trở nên căng thẳng như sắp có chuyện gì xảy ra.
Bà Tống ôm cái tô, vừa khuấy trứng bên trong, vừa lén lút đứng ở cửa bếp nhìn ra đại sảnh xa xa, rồi nhíu mày đầy nghi hoặc.
Nhưng bầu không khí này không giống như một cặp đôi đang yêu nhau.
Lâu sau, Thẩm Đình Dục chủ động lên tiếng: "Chúc mừng Từ thiếu gia cuối cùng cũng đã thoát khỏi Ác Tháp."
Thẩm Đình Dục đã tưởng tượng ra nhiều tình huống khác nhau khi gặp lại Từ Thanh Nhiên, nhưng cảnh tượng bùng nổ này lại hơi nằm ngoài dự đoán của anh.
Thường thì anh không về nhà sớm như vậy, nếu cần thực hiện nhiệm vụ, thậm chí có thể cả tuần hoặc nửa tháng không về. Chỉ là dạo này quân đoàn Ngân Long cũng bắt đầu hăng hái hành động, mấy ngày nay không có việc gì quan trọng, nghĩ đến việc còn phải xử lý chuyện của Từ Thanh Nhiên, nên anh đã về sớm.
Vừa khéo thời gian ra ngoài của bà Tống lại trùng nhau.
Hơn nữa, bà Tống còn sắp xếp cho Từ Thanh Nhiên "căn phòng của nữ chủ nhân tương lai" trong truyền thuyết cho nên căn phòng đó có thể dùng chung phòng tắm với anh.
Thẩm Đình Dục bắt đầu do dự.
Là một người loại E, anh có ý thức lãnh địa của mình cực kỳ mạnh mẽ, một Thẩm Thiên Dật đã là giới hạn của anh. Nhưng Thẩm gia cũng đã nhận được thông báo từ đế quốc, nếu không để Từ Thanh Nhiên ở lại, lỡ như sau này lại xảy ra chuyện gì bất ngờ, anh sẽ không thể giải quyết.
Trong lúc suy nghĩ, Từ Thanh Nhiên ở đối diện mỉm cười gượng gạo đáp lại anh: "Đúng vậy, thật may cho tôi khi có vị thẩm vấn viên yêu quý, đã thiết kế cho tôi một con đường tắt để vượt qua cửa ải, nếu không tôi không biết mình phải ở trong đó bao lâu nữa."
So với lần đầu gặp mặt, sắc mặt của cậu không được cải thiện là bao.
Trận chiến trong đấu trường đã để lại không ít vết thương trên người cậu, cả người gầy đi trông thấy, chỉ có khí chất sắc bén là không hề thay đổi. Băng gạc trên cổ cuối cùng đã được tháo ra, nhưng những vết bầm tím trên da vẫn chưa hoàn toàn tan biến, đậm nhạt xen kẽ, bên trái một mảng, bên phải một mảng.
Cùng với đôi mắt đào hoa pha trộn giữa lạnh lùng và tình cảm, cậu dễ dàng khiến người ta suy nghĩ miên man.
Thẩm Đình Dục lấy lại tinh thần, nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu.
Anh thầm nghĩ, người này quả thật đúng như lời đồn, tính tình không tốt lắm.
Và cũng rất hay mang thù.
Anh mỉm cười, đáp lại: "Không có gì.".
Mặt dày đến thế là cùng.
Lúc nãy ở trong phòng, Từ Thanh Nhiên đã cho hệ thống tạt nước lạnh để bình tĩnh lại.
Cậu thấy hệ thống nói đúng, Thẩm Đình Dục chính là công cụ thăng cấp của mình. Cho nên giờ gặp mặt, chỉ thấy mặt trái của anh viết đầy chữ biển tinh thần max, mặt phải viết đầy chữ dị năng hệ Lôi của mình.
Lập tức bình tĩnh trở lại.
Nói đi cũng phải nói lại, cậu thử đặt mình vào vị trí của Thẩm Đình Dục để suy nghĩ.
Nếu hôm nay cậu là Thẩm Đình Dục, gặp phải tình huống như vậy nói không chừng cũng sẽ làm ra những chuyện tương tự. Biết đâu một lúc không vui, cậu còn ra tay nặng hơn thế.
Dù sao, một núi không thể có hai hổ, trừ khi một đực một cái.
Hai người bọn họ đều là nam hết, cho nên không ở chung được.
Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở: "Có thể là một công một thụ mà."
"Câm miệng." Từ Thanh Nhiên đáp, "Mày nhìn tao giống thụ chỗ nào?"
Hệ thống nghĩ thầm, ký chủ đại đại nhà mình vốn dĩ xuyên vào một cơ thể kho tàng tuyệt thế, chỗ nào cũng giống.
Nhưng nó không dám nói.
Từ Thanh Nhiên vừa nhớ đến dị năng của mình là không thể kiềm chế được tâm trạng tốt, nên không so đo với hệ thống.
Ngay cả khi quay sang Thẩm Đình Dục, nụ cười trên khuôn mặt cậu cũng trở nên chân thành hơn vài phần.
Nụ cười quyến rũ khiến Thẩm Đình Dục vô thức cảnh giác.
Từ Thanh Nhiên cố tình hỏi: "Thẩm thượng tướng, anh đã tốn nhiều công sức để mời tôi đến nhà, là muốn bàn chuyện gì đây?" ( wattpad: pod1803)
Thẩm Đình Dục im lặng một lúc, rồi từ dưới chiếc bàn thấp rút ra một phong thư màu trắng ngà tinh tế, đặt lên bàn.
Phong thư được niêm phong bằng hình vẽ màu hồng xanh, là hình ảnh hai linh hồn gặp nhau trên cầu Ô Thước, vừa lãng mạn vừa sến sẩm.
Thậm chí còn là hình ảnh động, rất cao cấp.
"Thẩm gia nhận được một thông báo từ đế quốc, nội dung liên quan trực tiếp đến bản thân cậu." Nói rồi, anh liếc nhìn lá thư trên bàn, "Đây là mật thư đáng lẽ phải được gửi đến nhà cậu, nhưng tôi không muốn có bất kỳ sơ suất nào xảy ra trước khi hai bên thảo luận, nên đích thân mang đến cho cậu."
Từ Thanh Nhiên không vội vàng nhận lấy và mở ra, dù sao trên đó dấu hiệu tình yêu của hệ thống bạn đời linh hồn được đóng rõ ràng, ngay cả khi không biết trước, cũng có thể đoán được nội dung liên quan đến điều gì.
"Ý của ngài thượng tướng đây là tôi và một người trong Thẩm gia đã ghép đôi thành công?"
"Vậy thì sao? Các người định làm thế nào?"
Từ Thanh Nhiên rất bình tĩnh, Thẩm Đình Dục hiếm hoi không thể phân biệt được tâm trạng và suy nghĩ thực sự của cậu.
Cậu cử động đôi chân đang bắt chéo nhau, trả lời: "Thẩm gia không phải là một gia tộc nhỏ bình thường, bất kể là trẻ em hay người lớn, chuyện hôn nhân đại sự đều không thể qua loa. Cho dù là kết quả ghép đôi cao do chính phủ cung cấp, cũng cần phải trải qua quá trình xác nhận kỹ lưỡng mới có thể thực hiện."
Từ Thanh Nhiên lại giả vờ khó xử: "Anh đột nhiên thông báo cho tôi như vậy, tôi cũng rất rối bời."
"Tôi nhớ là ngay cả đối tượng có tỷ lệ kết hợp cao cũng có thể từ chối, đúng không?"
Nghe câu hỏi này, tâm trạng của Thẩm Đình Dục lại càng tệ hơn.
Anh khẽ thở dài: "Tôi cũng hy vọng có thể, nhưng kết quả tương thích lần này lên đến 99%, đây là dữ liệu mà tất cả công dân Đế quốc không thể từ chối được hôn nhân."
Đế quốc không chỉ ép buộc kết hôn, mà còn tự tay sắp xếp, dưới sự chứng kiến của tất cả công dân Đế quốc, họ sẽ hoàn thành hôn lễ tại Thần điện và lập tức ký kết khế ước linh hồn.
Vì vậy, trong trường hợp không thể trực tiếp cho Từ Thanh Nhiên đi, chỉ có thể đẩy cho đứa cháu trai chưa đến tuổi kết hôn.
Trong thời gian đó, nếu phát hiện bất thường, vẫn có thể đúng lúc dừng tổn hại.
Anh im lặng một lúc rồi tiếp tục nói: "Thông tin mẫu linh hồn của hai bên mới được lấy ra cách đây không lâu, thời gian nhanh nhất để lấy lại là một năm sau. Hơn nữa, xét về tuổi tác hiện tại, hai người cũng chưa phù hợp để kết hôn. Để đảm bảo không có bất ngờ nào xảy ra và để tiện quan sát cậu, trong một năm này, cậu cần chuyển ra khỏi Từ gia và đến sống ở chỗ tôi."
Từ Thanh Nhiên nghe xong không vội trả lời, mà thầm hỏi hệ thống: "Một năm sau nếu họ lấy lại thông tin linh hồn của tao, mày có thể giúp tao sửa đổi nó không?"
Hệ thống: "Không thể nha." ( wattpad: pod1803)
"Vì vậy, ký chủ đại đại chỉ có một năm thời gian an toàn! Trường hợp xấu nhất, nếu anh không kịp triệt để bắt lấy anh ta trong vòng một năm, hãy nghĩ đến việc cưa người ta đến mức vẫn còn có thể liên lạc!"
Từ Thanh Nhiên lần thứ một trăm tự hỏi trong lòng, tại sao nhiệm vụ không phải là ám sát Thẩm Đình Dục.
—— Đây có thật sự là một câu chuyện ngược luyến tàn tâm chính thống không vậy?
Suy nghĩ hồi lâu, cậu mới đưa ra câu trả lời
"Chuyển nhà, tôi không có vấn đề gì." Cậu nói, "Chỉ là Thẩm thượng tướng có thể đảm bảo trong vòng một năm này, tôi sẽ không xảy ra tình huống "chết ngoài ý muốn" không?"
Từ Thanh Nhiên nói xong, nở nụ cười: "Dù sao thì nhìn vẻ mặt của thượng tướng, có vẻ như không hài lòng lắm với tin tức này."
Trong mắt thoáng qua ý cười nhưng lại không đến đáy mắt.
Tất nhiên Thẩm Đình Dục không hài lòng.
Thực ra, một năm này anh không dành để quan sát Từ Thanh Nhiên, mà là muốn tìm cơ hội ra tay, triệt để ngăn chọn hai người họ có khả năng hòa hợp cao. Hơn nữa, nếu sau này Từ Thanh Nhiên trở thành kẻ cực đoan, nếu ở chung một nơi e rằng ngày nào cũng phải đánh nhau?
Thẩm Đình Dục thẳng thắn thừa nhận: "Chuyện xảy ra đột ngột, tôi cũng không hiểu gì về cậu, việc tôi có chút do dự là điều dễ hiểu, mong cậu có thể thông cảm."
"Còn về vấn đề an toàn cá nhân, toàn bộ Thiên Lang Hệ, ngoại trừ Kim Ô Thành, có lẽ không còn nơi nào an toàn hơn nơi đây."
Từ Thanh Nhiên thầm nghĩ, cậu lo cho những người khác hay gì?
Cậu sợ anh sẽ giết người diệt khẩu.
Nhưng mà Từ Thanh Nhiên cũng không sợ mấy, Thẩm Đình Dục dám mời cậu vào nhà, cậu dám chuyển đến: "Được, ngày mai tôi sẽ về dọn dẹp đồ đạc."
Chỉ là cuộc trò chuyện bình thường, nhưng Thẩm Đình Dục, người buộc phải đối mặt với tất cả những thay đổi này, lại cảm thấy mệt mỏi hơn cả việc đi thanh lọc khu vực của Quỷ Loại I.
Anh che giấu cảm xúc của mình, nhẹ giọng nói: "Vậy hãy giới thiệu lại bản thân, tôi là Thẩm Đình Dục, là chú..."
Anh nói chưa nói được câu hoàn chỉnh, cửa nhà vang lên tiếng mở, không lâu sau, một cậu nhóc đeo ba lô nhỏ hình mô hình cơ giáp, bạch bạch bạch chạy vào phòng khách. Truyện Kiếm Hiệp
Là đứa cháu trai nhỏ sống chung nhà với anh.
Thẩm Đình Dục khựng lại, dứt khoát vẫy tay với đứa nhỏ vừa mới về nhà: "Lại đây."
Từ Thanh Nhiên cũng đồng thời chú ý đến đứa trẻ đó.
Khoảng bốn hoặc năm tuổi, tóc đen, nhưng dưới ánh sáng trông có vẻ sáng hơn một chút so với Thẩm Đình Dục. Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, còn mang theo nét bầu bĩnh dễ thương của trẻ thơ, đôi mắt to tròn, nhìn qua có vẻ hơi ngây thơ và dễ bắt nạt.
Lúc này, Thẩm Đình Dục gọi đứa trẻ kia đến, sau đó quay đầu lại nói với cậu: "Đến đúng lúc."
"Cho phép tôi giới thiệu, đây là cháu trai út của tôi, Thẩm Thiên Dật, cũng là đối tượng có độ tương thích 99% được hệ thống bạn đời linh hồn ghép đôi với cậu."
"Nhưng thằng bé mới năm tuổi thôi, dù là kết hôn hay đính hôn thì đều còn quá sớm, huống chi hai người chưa từng gặp mặt. Sau khi bàn bạc với Thẩm gia, chúng tôi quyết định trong một năm chờ đợi tái khám này, sẽ sắp xếp cho cậu ở cùng với nó, bắt đầu từ việc bồi dưỡng tình cảm cơ bản."
Từ Thanh Nhiên nghe xong, trong đầu dần hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng:?
Cùng lúc đó, trong căn bếp xa xa, vang lên tiếng bát đĩa rơi xuống đất loảng xoảng.
Thẩm Đình Dục không hề bị chút động tĩnh đó làm phân tâm, nụ cười trên môi thậm chí còn sâu hơn một chút.
Anh nói: "Dù sao cũng là chuyện chưa chắc chắn, trong thời gian này cậu có thể gọi tôi như bình thường."
"Tất nhiên, cũng có thể theo Thiên Dật... gọi tôi là chú nhỏ."
Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng tôi luôn cảm thấy trong câu nói cuối cùng với ngữ điệu hơi nhếch mép của anh, có chút trêu chọc.
Hệ thống sốc đến mức gần như chết máy.
Quần què gì dị?
(Sn: nghĩa nó dị luôn chứ ko phải t chế đâu)
Sao mục tiêu công lược của ký chủ lại đột nhiên biến từ vị hôn phu tương lai thành cháu của chồng rồi?!
Ngay khi Từ Thanh Nhiên đang nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không, thì cháu trai của Thẩm Đình Dục chớp mắt, bất ngờ tiến đến trước mặt cậu.
Cậu bé bĩu môi, chống nạnh kiêu ngạo hỏi cậu: "Anh, anh là người mà chú nhỏ nói, là vợ tương lai của em sau này sao?"
Thẩm Thiên Dật nhớ rõ, hôm qua chú nhỏ của nhóc đã nói rằng hôm nay sẽ có một người có khả năng trở thành vợ tương lai của nhóc đến nhà.
Lúc đó nhóc hỏi chú nhỏ, vợ là gì? Có thể ăn được không?
Chú nhỏ nói với nhóc, vợ không phải là thứ tốt đẹp gì, có những người đáng sợ còn ăn thịt người.
Trên lớp học, nhóc lại hỏi bạn cùng lớp, một bạn nữ nói với nhóc rằng vợ là người sẽ quản lý nhóc cả đời sau này.
Nghe thật kinh khủng, nên trên đường về nhóc đã nghĩ ra cách là đến khi nào "vợ" của nhóc tới, nhất định nhóc sẽ không cho người ta một sắc mặt tốt!
Kết quả vừa gặp mặt, nhóc suýt chút nữa đã vả mặt.
Anh trai này đẹp trai quá.
Thẩm Thiên Dật cố ý tỏ ra tức giận, nhưng trong lòng không nhịn được mà nghĩ thầm.
... Nếu không ăn thịt người thì làm vợ cũng không tệ nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Cháu trai: Chú ơi, cháu thấy người vợ này cũng được lắm
Thẩm Đình Dục: Không, cháu không được.
Trong đại sảnh nguy nga tráng lệ, hai người đàn ông tuấn tú với phong cách khác biệt đang ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế sofa cổ điển dát vàng dát bạc.
Từ Thanh Nhiên gác chéo chân, cả nửa người chìm vào trong ghế sofa.
Còn người đối diện, một tay đang ấn vào bộ đàm bên tai, cụp mắt trả lời: "Đúng vậy, hôm nay nhà có chút việc phải xử lý, buổi tối tôi không tham gia hoạt động được."
Những ngón tay thon dài vô thức vuốt ve chiếc găng tay đen bên tay trái vài lần, cho đến khi người đàn ông bận rộn cuối cùng cũng cúp máy cuộc gọi cuối cùng, ngước mắt nhìn thẳng vào cậu.
Bầu không khí trong phòng khách bỗng dưng trở nên căng thẳng như sắp có chuyện gì xảy ra.
Bà Tống ôm cái tô, vừa khuấy trứng bên trong, vừa lén lút đứng ở cửa bếp nhìn ra đại sảnh xa xa, rồi nhíu mày đầy nghi hoặc.
Nhưng bầu không khí này không giống như một cặp đôi đang yêu nhau.
Lâu sau, Thẩm Đình Dục chủ động lên tiếng: "Chúc mừng Từ thiếu gia cuối cùng cũng đã thoát khỏi Ác Tháp."
Thẩm Đình Dục đã tưởng tượng ra nhiều tình huống khác nhau khi gặp lại Từ Thanh Nhiên, nhưng cảnh tượng bùng nổ này lại hơi nằm ngoài dự đoán của anh.
Thường thì anh không về nhà sớm như vậy, nếu cần thực hiện nhiệm vụ, thậm chí có thể cả tuần hoặc nửa tháng không về. Chỉ là dạo này quân đoàn Ngân Long cũng bắt đầu hăng hái hành động, mấy ngày nay không có việc gì quan trọng, nghĩ đến việc còn phải xử lý chuyện của Từ Thanh Nhiên, nên anh đã về sớm.
Vừa khéo thời gian ra ngoài của bà Tống lại trùng nhau.
Hơn nữa, bà Tống còn sắp xếp cho Từ Thanh Nhiên "căn phòng của nữ chủ nhân tương lai" trong truyền thuyết cho nên căn phòng đó có thể dùng chung phòng tắm với anh.
Thẩm Đình Dục bắt đầu do dự.
Là một người loại E, anh có ý thức lãnh địa của mình cực kỳ mạnh mẽ, một Thẩm Thiên Dật đã là giới hạn của anh. Nhưng Thẩm gia cũng đã nhận được thông báo từ đế quốc, nếu không để Từ Thanh Nhiên ở lại, lỡ như sau này lại xảy ra chuyện gì bất ngờ, anh sẽ không thể giải quyết.
Trong lúc suy nghĩ, Từ Thanh Nhiên ở đối diện mỉm cười gượng gạo đáp lại anh: "Đúng vậy, thật may cho tôi khi có vị thẩm vấn viên yêu quý, đã thiết kế cho tôi một con đường tắt để vượt qua cửa ải, nếu không tôi không biết mình phải ở trong đó bao lâu nữa."
So với lần đầu gặp mặt, sắc mặt của cậu không được cải thiện là bao.
Trận chiến trong đấu trường đã để lại không ít vết thương trên người cậu, cả người gầy đi trông thấy, chỉ có khí chất sắc bén là không hề thay đổi. Băng gạc trên cổ cuối cùng đã được tháo ra, nhưng những vết bầm tím trên da vẫn chưa hoàn toàn tan biến, đậm nhạt xen kẽ, bên trái một mảng, bên phải một mảng.
Cùng với đôi mắt đào hoa pha trộn giữa lạnh lùng và tình cảm, cậu dễ dàng khiến người ta suy nghĩ miên man.
Thẩm Đình Dục lấy lại tinh thần, nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu.
Anh thầm nghĩ, người này quả thật đúng như lời đồn, tính tình không tốt lắm.
Và cũng rất hay mang thù.
Anh mỉm cười, đáp lại: "Không có gì.".
Mặt dày đến thế là cùng.
Lúc nãy ở trong phòng, Từ Thanh Nhiên đã cho hệ thống tạt nước lạnh để bình tĩnh lại.
Cậu thấy hệ thống nói đúng, Thẩm Đình Dục chính là công cụ thăng cấp của mình. Cho nên giờ gặp mặt, chỉ thấy mặt trái của anh viết đầy chữ biển tinh thần max, mặt phải viết đầy chữ dị năng hệ Lôi của mình.
Lập tức bình tĩnh trở lại.
Nói đi cũng phải nói lại, cậu thử đặt mình vào vị trí của Thẩm Đình Dục để suy nghĩ.
Nếu hôm nay cậu là Thẩm Đình Dục, gặp phải tình huống như vậy nói không chừng cũng sẽ làm ra những chuyện tương tự. Biết đâu một lúc không vui, cậu còn ra tay nặng hơn thế.
Dù sao, một núi không thể có hai hổ, trừ khi một đực một cái.
Hai người bọn họ đều là nam hết, cho nên không ở chung được.
Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở: "Có thể là một công một thụ mà."
"Câm miệng." Từ Thanh Nhiên đáp, "Mày nhìn tao giống thụ chỗ nào?"
Hệ thống nghĩ thầm, ký chủ đại đại nhà mình vốn dĩ xuyên vào một cơ thể kho tàng tuyệt thế, chỗ nào cũng giống.
Nhưng nó không dám nói.
Từ Thanh Nhiên vừa nhớ đến dị năng của mình là không thể kiềm chế được tâm trạng tốt, nên không so đo với hệ thống.
Ngay cả khi quay sang Thẩm Đình Dục, nụ cười trên khuôn mặt cậu cũng trở nên chân thành hơn vài phần.
Nụ cười quyến rũ khiến Thẩm Đình Dục vô thức cảnh giác.
Từ Thanh Nhiên cố tình hỏi: "Thẩm thượng tướng, anh đã tốn nhiều công sức để mời tôi đến nhà, là muốn bàn chuyện gì đây?" ( wattpad: pod1803)
Thẩm Đình Dục im lặng một lúc, rồi từ dưới chiếc bàn thấp rút ra một phong thư màu trắng ngà tinh tế, đặt lên bàn.
Phong thư được niêm phong bằng hình vẽ màu hồng xanh, là hình ảnh hai linh hồn gặp nhau trên cầu Ô Thước, vừa lãng mạn vừa sến sẩm.
Thậm chí còn là hình ảnh động, rất cao cấp.
"Thẩm gia nhận được một thông báo từ đế quốc, nội dung liên quan trực tiếp đến bản thân cậu." Nói rồi, anh liếc nhìn lá thư trên bàn, "Đây là mật thư đáng lẽ phải được gửi đến nhà cậu, nhưng tôi không muốn có bất kỳ sơ suất nào xảy ra trước khi hai bên thảo luận, nên đích thân mang đến cho cậu."
Từ Thanh Nhiên không vội vàng nhận lấy và mở ra, dù sao trên đó dấu hiệu tình yêu của hệ thống bạn đời linh hồn được đóng rõ ràng, ngay cả khi không biết trước, cũng có thể đoán được nội dung liên quan đến điều gì.
"Ý của ngài thượng tướng đây là tôi và một người trong Thẩm gia đã ghép đôi thành công?"
"Vậy thì sao? Các người định làm thế nào?"
Từ Thanh Nhiên rất bình tĩnh, Thẩm Đình Dục hiếm hoi không thể phân biệt được tâm trạng và suy nghĩ thực sự của cậu.
Cậu cử động đôi chân đang bắt chéo nhau, trả lời: "Thẩm gia không phải là một gia tộc nhỏ bình thường, bất kể là trẻ em hay người lớn, chuyện hôn nhân đại sự đều không thể qua loa. Cho dù là kết quả ghép đôi cao do chính phủ cung cấp, cũng cần phải trải qua quá trình xác nhận kỹ lưỡng mới có thể thực hiện."
Từ Thanh Nhiên lại giả vờ khó xử: "Anh đột nhiên thông báo cho tôi như vậy, tôi cũng rất rối bời."
"Tôi nhớ là ngay cả đối tượng có tỷ lệ kết hợp cao cũng có thể từ chối, đúng không?"
Nghe câu hỏi này, tâm trạng của Thẩm Đình Dục lại càng tệ hơn.
Anh khẽ thở dài: "Tôi cũng hy vọng có thể, nhưng kết quả tương thích lần này lên đến 99%, đây là dữ liệu mà tất cả công dân Đế quốc không thể từ chối được hôn nhân."
Đế quốc không chỉ ép buộc kết hôn, mà còn tự tay sắp xếp, dưới sự chứng kiến của tất cả công dân Đế quốc, họ sẽ hoàn thành hôn lễ tại Thần điện và lập tức ký kết khế ước linh hồn.
Vì vậy, trong trường hợp không thể trực tiếp cho Từ Thanh Nhiên đi, chỉ có thể đẩy cho đứa cháu trai chưa đến tuổi kết hôn.
Trong thời gian đó, nếu phát hiện bất thường, vẫn có thể đúng lúc dừng tổn hại.
Anh im lặng một lúc rồi tiếp tục nói: "Thông tin mẫu linh hồn của hai bên mới được lấy ra cách đây không lâu, thời gian nhanh nhất để lấy lại là một năm sau. Hơn nữa, xét về tuổi tác hiện tại, hai người cũng chưa phù hợp để kết hôn. Để đảm bảo không có bất ngờ nào xảy ra và để tiện quan sát cậu, trong một năm này, cậu cần chuyển ra khỏi Từ gia và đến sống ở chỗ tôi."
Từ Thanh Nhiên nghe xong không vội trả lời, mà thầm hỏi hệ thống: "Một năm sau nếu họ lấy lại thông tin linh hồn của tao, mày có thể giúp tao sửa đổi nó không?"
Hệ thống: "Không thể nha." ( wattpad: pod1803)
"Vì vậy, ký chủ đại đại chỉ có một năm thời gian an toàn! Trường hợp xấu nhất, nếu anh không kịp triệt để bắt lấy anh ta trong vòng một năm, hãy nghĩ đến việc cưa người ta đến mức vẫn còn có thể liên lạc!"
Từ Thanh Nhiên lần thứ một trăm tự hỏi trong lòng, tại sao nhiệm vụ không phải là ám sát Thẩm Đình Dục.
—— Đây có thật sự là một câu chuyện ngược luyến tàn tâm chính thống không vậy?
Suy nghĩ hồi lâu, cậu mới đưa ra câu trả lời
"Chuyển nhà, tôi không có vấn đề gì." Cậu nói, "Chỉ là Thẩm thượng tướng có thể đảm bảo trong vòng một năm này, tôi sẽ không xảy ra tình huống "chết ngoài ý muốn" không?"
Từ Thanh Nhiên nói xong, nở nụ cười: "Dù sao thì nhìn vẻ mặt của thượng tướng, có vẻ như không hài lòng lắm với tin tức này."
Trong mắt thoáng qua ý cười nhưng lại không đến đáy mắt.
Tất nhiên Thẩm Đình Dục không hài lòng.
Thực ra, một năm này anh không dành để quan sát Từ Thanh Nhiên, mà là muốn tìm cơ hội ra tay, triệt để ngăn chọn hai người họ có khả năng hòa hợp cao. Hơn nữa, nếu sau này Từ Thanh Nhiên trở thành kẻ cực đoan, nếu ở chung một nơi e rằng ngày nào cũng phải đánh nhau?
Thẩm Đình Dục thẳng thắn thừa nhận: "Chuyện xảy ra đột ngột, tôi cũng không hiểu gì về cậu, việc tôi có chút do dự là điều dễ hiểu, mong cậu có thể thông cảm."
"Còn về vấn đề an toàn cá nhân, toàn bộ Thiên Lang Hệ, ngoại trừ Kim Ô Thành, có lẽ không còn nơi nào an toàn hơn nơi đây."
Từ Thanh Nhiên thầm nghĩ, cậu lo cho những người khác hay gì?
Cậu sợ anh sẽ giết người diệt khẩu.
Nhưng mà Từ Thanh Nhiên cũng không sợ mấy, Thẩm Đình Dục dám mời cậu vào nhà, cậu dám chuyển đến: "Được, ngày mai tôi sẽ về dọn dẹp đồ đạc."
Chỉ là cuộc trò chuyện bình thường, nhưng Thẩm Đình Dục, người buộc phải đối mặt với tất cả những thay đổi này, lại cảm thấy mệt mỏi hơn cả việc đi thanh lọc khu vực của Quỷ Loại I.
Anh che giấu cảm xúc của mình, nhẹ giọng nói: "Vậy hãy giới thiệu lại bản thân, tôi là Thẩm Đình Dục, là chú..."
Anh nói chưa nói được câu hoàn chỉnh, cửa nhà vang lên tiếng mở, không lâu sau, một cậu nhóc đeo ba lô nhỏ hình mô hình cơ giáp, bạch bạch bạch chạy vào phòng khách. Truyện Kiếm Hiệp
Là đứa cháu trai nhỏ sống chung nhà với anh.
Thẩm Đình Dục khựng lại, dứt khoát vẫy tay với đứa nhỏ vừa mới về nhà: "Lại đây."
Từ Thanh Nhiên cũng đồng thời chú ý đến đứa trẻ đó.
Khoảng bốn hoặc năm tuổi, tóc đen, nhưng dưới ánh sáng trông có vẻ sáng hơn một chút so với Thẩm Đình Dục. Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, còn mang theo nét bầu bĩnh dễ thương của trẻ thơ, đôi mắt to tròn, nhìn qua có vẻ hơi ngây thơ và dễ bắt nạt.
Lúc này, Thẩm Đình Dục gọi đứa trẻ kia đến, sau đó quay đầu lại nói với cậu: "Đến đúng lúc."
"Cho phép tôi giới thiệu, đây là cháu trai út của tôi, Thẩm Thiên Dật, cũng là đối tượng có độ tương thích 99% được hệ thống bạn đời linh hồn ghép đôi với cậu."
"Nhưng thằng bé mới năm tuổi thôi, dù là kết hôn hay đính hôn thì đều còn quá sớm, huống chi hai người chưa từng gặp mặt. Sau khi bàn bạc với Thẩm gia, chúng tôi quyết định trong một năm chờ đợi tái khám này, sẽ sắp xếp cho cậu ở cùng với nó, bắt đầu từ việc bồi dưỡng tình cảm cơ bản."
Từ Thanh Nhiên nghe xong, trong đầu dần hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng:?
Cùng lúc đó, trong căn bếp xa xa, vang lên tiếng bát đĩa rơi xuống đất loảng xoảng.
Thẩm Đình Dục không hề bị chút động tĩnh đó làm phân tâm, nụ cười trên môi thậm chí còn sâu hơn một chút.
Anh nói: "Dù sao cũng là chuyện chưa chắc chắn, trong thời gian này cậu có thể gọi tôi như bình thường."
"Tất nhiên, cũng có thể theo Thiên Dật... gọi tôi là chú nhỏ."
Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng tôi luôn cảm thấy trong câu nói cuối cùng với ngữ điệu hơi nhếch mép của anh, có chút trêu chọc.
Hệ thống sốc đến mức gần như chết máy.
Quần què gì dị?
(Sn: nghĩa nó dị luôn chứ ko phải t chế đâu)
Sao mục tiêu công lược của ký chủ lại đột nhiên biến từ vị hôn phu tương lai thành cháu của chồng rồi?!
Ngay khi Từ Thanh Nhiên đang nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không, thì cháu trai của Thẩm Đình Dục chớp mắt, bất ngờ tiến đến trước mặt cậu.
Cậu bé bĩu môi, chống nạnh kiêu ngạo hỏi cậu: "Anh, anh là người mà chú nhỏ nói, là vợ tương lai của em sau này sao?"
Thẩm Thiên Dật nhớ rõ, hôm qua chú nhỏ của nhóc đã nói rằng hôm nay sẽ có một người có khả năng trở thành vợ tương lai của nhóc đến nhà.
Lúc đó nhóc hỏi chú nhỏ, vợ là gì? Có thể ăn được không?
Chú nhỏ nói với nhóc, vợ không phải là thứ tốt đẹp gì, có những người đáng sợ còn ăn thịt người.
Trên lớp học, nhóc lại hỏi bạn cùng lớp, một bạn nữ nói với nhóc rằng vợ là người sẽ quản lý nhóc cả đời sau này.
Nghe thật kinh khủng, nên trên đường về nhóc đã nghĩ ra cách là đến khi nào "vợ" của nhóc tới, nhất định nhóc sẽ không cho người ta một sắc mặt tốt!
Kết quả vừa gặp mặt, nhóc suýt chút nữa đã vả mặt.
Anh trai này đẹp trai quá.
Thẩm Thiên Dật cố ý tỏ ra tức giận, nhưng trong lòng không nhịn được mà nghĩ thầm.
... Nếu không ăn thịt người thì làm vợ cũng không tệ nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Cháu trai: Chú ơi, cháu thấy người vợ này cũng được lắm
Thẩm Đình Dục: Không, cháu không được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương