Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
Chương 22: Thím nhỏ
Từ Thanh Nhiên ấn vào bài đăng này.
Từ gia hiển nhiên rất tự hào về việc Từ Thanh An được nhận vào Học viện Y, họ chuẩn bị tổ chức tiệc tại khách sạn Hoàng Gia Ngân Long 7 sao ở Hệ Tiên Nữ để tiếp đãi khách mời. Thời gian là vào thứ Bảy tuần sau, những người được mời bao gồm tất cả họ hàng bên Từ gia, tất cả bạn cùng lớp và bạn học cùng trường thân thiết với Từ Thanh An.
Nói một cách đơn giản, gần như cả trường học, thậm chí cả giáo viên đều được mời.
Tình hình hoành tráng, Từ gia trước đây khi trả lời phỏng vấn còn thỉnh thoảng nhắc đến để khoe khoang, vì vậy không ít người quan tâm đến chuyện này.
Có người còn hỏi: "Chắc là Từ đại thiếu cũng sẽ đi nhỉ?"
Từ Thanh Nhiên khẽ gõ ngón tay lên dòng chữ.
Cậu không nhận được thiệp mời, cũng không nhận được bất kỳ thông báo nào từ gia đình Từ. Nếu không tình cờ nhìn thấy bài đăng này, cậu suýt quên mất chuyện này.
Ban đầu, Từ gia không mời cậu và cậu cũng chả muốn tham gia. Nhưng khi nghĩ lại lúc mới xuyên đến nơi này, cậu cùng với nguyên chủ gánh chịu những lời chửi rủa vô cớ, không khỏi nhíu mắt không vui.
— Cái nồi đen đã đội rồi, không thật sự làm gì đó để chứng minh cho những tin đồn đó thì trong lòng cứ thấy không thoải mái.
Hệ thống nhận ra suy nghĩ của cậu, lập tức kéo còi báo động: "Ký chủ đại đại, anh lại định làm gì vậy?!"
Từ Thanh Nhiên trả lời một cách hờ hững: "Tao thì có thể làm gì chứ? Chỉ là đi góp vui, chúc mừng thôi mà, đừng có nghĩ xấu về tao như thế chứ."
Hệ thống thầm nghĩ, nó tin lời ký chủ nhà nó mới lạ đó.
Và câu nói sau đó học theo ai vậy? Sao nghe quen thuộc thế ta!
Từ Thanh Nhiên lười biếng tựa vào ghế sofa, tao nhã vắt chéo chân tiếp tục hóng hớt phản ứng trái chiều của cư dân mạng trước tin tức và lời hồi đáp của cậu đã mang lại cho cậu một tâm trạng vui vẻ suốt buổi chiều.
Thông báo của Thẩm gia chắc chắn sẽ tạo nên sóng gió trong các gia tộc lớn. Một số hợp tác kinh doanh ở tầng lớp thượng lưu có lẽ sẽ phải xem xét lại việc đưa Từ gia vào. Nhưng hiện tại họ cũng chỉ có thể tạm thời quan sát và chờ đợi, mọi thứ đều phụ thuộc vào thái độ cuối cùng của Thẩm gia.
Mặc dù Từ gia là một gia tộc giàu có, nhưng so với Thẩm gia với bề dày lịch sử hàng trăm năm, hoạt động trong cả lĩnh vực chính trị và thương mại, thậm chí còn được phong tước hiệu của đế quốc thì vẫn còn kém xa. Do đó dạo này hiếm khi nào Từ phụ nhắc đến Từ Thanh Nhiên mà không tỏ ra khinh thường, thậm chí còn tự động tìm cách bào chữa cho tiếng xấu của Từ Thanh Nhiên.
Tất cả những điều này Từ Thanh Nhiên đều không biết, dù có biết cũng không quan tâm.
Nhưng trong chuyện này, có người vui ắt hẳn có người buồn.
Từ gia vì lợi ích mà vui mừng, bởi vì trong mắt thương nhân không có ranh giới giữa các quân đoàn với nhau. Nhưng Từ Thanh An, người đang chờ xem trò cười của Từ Thanh Nhiên, lại cảm thấy bực bội.
"Từ nhị thiếu, lúc đầu cậu còn mạnh mẽ khẳng định sẽ mang đến cho tôi một món quà lớn. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng định chia sẻ niềm vui với những người bạn bên cạnh, kết quả - chuyện hôm nay, chính là lời hứa của cậu dành cho tôi đấy à?"
Tại một quán bar nào đó trong khu vực quản lý chung của hai quân đoàn thuộc hệ Thiên Thần, ông chủ Trần đang ngồi ở góc khuất được ngăn cách bằng rèm châu, nhìn chàng trai trẻ đứng trước mặt mình với thái độ khinh miệt. Hai tay ông ta dang rộng, đặt hững trên chiếc ghế dài, đôi chân ngắn ngủn cong lên và lắc lư nhẹ nhàng, sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ lấp lánh dưới ánh đèn trên cao.
Do thói quen sinh hoạt lộn xộn thường xuyên, mái tóc của gã bết dính và thưa thớt. Khuôn mặt tròn như cái bánh bao, đôi mắt hẹp dài chỉ le lói nhìn thấy con ngươi đục ngầu, ham muốn, phía trên đôi môi dày có một nốt ruồi to, lúc nói chuyện hếch mũi hướng thẳng về người khác.
"Còn làm hại tôi thành trò cười bị lũ bạn bè cười hả hê!" Thân hình khổng lồ của gã đàn ông ục ịch cầm lấy ly rượu trên bàn, thở phì phèo ực một phát hết ly.
Vài năm trước, Trần Thắng Phi vô tình gặp Từ Thanh Nhiên trong một sự kiện. Khi ấy, cậu mới là học sinh trung học, nhưng đã trưởng thành và xinh đẹp như trái chín mọng, sẵn sàng được hái. Gã ta ngay lập tức bị thu hút, nhưng lúc đó bên cạnh cậu luôn có Lục Thành và do chưa đủ tuổi nên không tiện ra tay, nên mọi chuyện không đi đến đâu.
Một thời gian trước, khi Từ Thanh An đến báo tin cho gã, gã đã vô cùng hào hứng. Gã ta thậm chí còn khoác lác trước mặt những người bạn cáo, chó ba hoa đợi khi đã huấn luyện người đó xong sẽ chia sẻ cùng họ để cùng nhau vui vẻ.
Kết quả Từ Thanh Nhiên nghiêng mình một cái, thế quái nào lại ngã vào Thẩm gia.
Càng nghĩ gã ta càng tức giận, ánh mắt dâm dê quét qua người Từ Thanh An, đột nhiên cười một cách hèn mọn: "Thanh An à, chuyện này thế nào cũng là do sự sơ suất của cậu mà ra, bây giờ anh trai cậu không thể giúp được tôi, vậy hay là cậu đến đền tội thay cho anh ta đi?"
Từ Thanh An mượn cử chỉ uống nước trái cây để che giấu sự ghê tởm thoáng hiện trong mắt.
Nếu không phải vì ông chủ Trần có nhiều mối quan hệ, và họ có một số hợp tác nhỏ với nhau, cậu ta hoàn toàn không muốn dây dưa với một kẻ ghê tởm như vậy.
Đặt ly nước trái cây xuống, cậu ta cố gắng giữ nụ cười lịch sự: "Ông chủ Trần, Lục gia bọn tôi ở Ngân Long, không phải là thứ mà ông có thể tùy ý đụng chạm."
"Hơn nữa, lúc đầu tôi đến đây cũng không đảm bảo với ông rằng đây là tin tức chính xác 100%, chỉ nói là nghe được tin đồn, ông có thể mong đợi một chút. Là do chính ông không kiềm chế được mà muốn khoe khoang với người khác, mở rượu sâm banh ăn mừng trước, giờ mất mặt cũng không trách được ai."
Ông chủ Trần nhún vai, liếc xéo: "Được rồi, chỉ có thể tự trách bản thân tôi xui xẻo, nhưng bây giờ tôi rất bực bội."
Nói xong gã phất tay gọi người ở bên cạnh sofa, hai nam sinh đang quấn quýt ôm hôn nhau. Gã rút ra một xấp tiền ném lên bàn, hai người vốn dĩ đang cảm thấy hứng thú bị phá hỏng bỗng chốc sáng mắt lên. Sau đó, họ ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trước đùi gã và bắt đầu làm những trò lố bịch.
Nhìn cảnh tượng đó, Từ Thanh An cảm thấy buồn nôn, cậu ta ngồi xuống vị trí xa ông chủ Trần nhất, lướt điện thoại để che đi âm thanh ái muội, khó nghe bên tai.
Cái quán bar này chia thành nhiều tầng, hiện tại họ đang ở tầng hầm thứ hai. Nơi này là câu lạc bộ dành cho hội viên, chỉ những ai có thẻ VVIP đặc biệt mới được vào, khách đến đây chủ yếu là những người yêu thích quan hệ đồng giới, phong cách rất phóng khoáng, trong tiếng nhạc ngọt ngào và bầu không khí mờ ảo, nhiều người tán tỉnh nhau và thậm chí quan hệ ngay tại chỗ.
Tầng này cũng có những "con vịt" trẻ đẹp được ông chủ Trần sắp xếp đến với giá cao, những ai không có đối tượng có thể trả tiền để tận hưởng. Hễ là đưa tiền càng nhiều, muốn chơi kiểu gì cũng được, có những người giỏi hơn thì trực tiếp biểu diễn tiết mục nhiều người trên sân khấu lớn.*
*giải thích chút: ý chỉ chỗ này là chơi some công khai á quý dị.
Cơ sở kinh doanh của ông chủ Trần cũng thuộc loại này.
Dù giàu hay nghèo, mọi người đều thích đến những nơi này để buông thả bản thân, phô bày hết những xấu xa và ham muốn bản năng của con người. Thật nực cười khi Đế quốc Kian còn tự hào là nơi có hình ảnh xã hội tốt nhất, nhưng họ chỉ đơn giản là giấu những thứ bị kìm nén ở những nơi tối tăm và bí mật để giải phóng.
Trần Thắng Phi chỉ là hứng thú nhất thời nên không kéo dài quá lâu. Sau khi kết thúc, cơn tức giận của gã ta cũng nguôi đi một chút, gã hớn hở đưa Từ Thanh An đến quán bar bình dân ở tầng trệt. Đây là nơi những người bình thường đến để vui chơi giải trí, có rất nhiều bạn trẻ đến giao lưu tụ tập, không hỗn loạn như tầng dưới.
Vừa định rời đi, Từ Thanh An bỗng chú ý đến một cô gái tóc dài trong vũ trường.
Cô gái mặc một chiếc váy liền ngắn ôm sát cơ thể màu đen bóng lộn, khoe trọn đường cong hoàn hảo, đang nhảy múa cuồng nhiệt cùng bạn bè và một vài công tử nhà giàu.
Cậu ta nhận ra cô.
Con gái nhỏ của Trương Hồng Diễm, cũng là đứa con xinh đẹp nhất của bà. Vì vậy, từ nhỏ bà đã luôn nuôi dưỡng nó một cách cẩn thận, mua cho nó đủ thứ quần áo, mỹ phẩm để trang điểm, mong rằng nó sớm cặp kè với đại gia, kiếm được rể quý về nhà, cả nhà chó gà đều lên hương.
Từ Thanh An không thể xem trò cười của Từ Thanh Nhiên, trong lòng cũng có oán giận. Cậu ta thậm chí còn nghi ngờ rằng tất cả những điều này là do Trương Hồng Diễm sắp xếp sau khi cậu ta rời đi, hoàn toàn không có ý định giúp cậu ta.
Bực bội trong lòng, cậu ta gọi lại ông chủ Trần.
Cậu ta chỉ vào cô con nhỏ của Trương Hồng Diễm đang ở trong sàn nhảy và nói: "Anh trai tôi tuy rằng tạm thời không thể mơ tưởng đến, nhưng tôi thấy cô gái đó khá tốt. Vừa hay gần đây nghiên cứu của chúng ta về loại thuốc mới có tiến triển, cũng có thể thử nghiệm trên người cô ấy, ông nghĩ sao?"
Từ Thanh An nhìn thấy Trần Thắng Phi nhìn chằm chằm vào người ta lại nở nụ cười bỉ ổi, liền biết gã ta cũng khá hài lòng với lựa chọn này.
Cậu ta vỗ vai gã, nói thêm: "Nếu không nhầm thì linh ấn của cô ấy ở vị trí sau lưng bên trái, ông tự xử lý nhé."
Nói xong, cậu ta đi qua con đường bí mật, không để ai trong hiện trường biết cậu ta đã đến.
Nhạc trong quán bar chuyển sang một bài hát sôi động hơn, tất cả mọi người đều bị âm nhạc khuấy động cảm xúc, bầu không khí càng thêm rộn ràng.
Đêm nay, lại là một đêm cuồng hoan.
·
Trong khoảng thời gian nghỉ phép, Thẩm Thiên Dật suốt ngày ở nhà, bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
Nhóc thở dài tắt hành tinh nhỏ đi của mình, những trò chơi bên trong đã chơi chán, rồi lại kéo lấy thanh niên ở đầu bên kia sofa: "Anh, vợ yêu, để em đưa anh đi chơi nha, chú nhỏ không cho em ra ngoài một mình đâu!"
Từ Thanh Nhiên nghe cách gọi của Thẩm Thiên Dật, luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhìn khuôn mặt dễ lừa và ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ, hắn nảy ra một kế hoạch, lừa dối nó: "Gọi tôi như vậy nghe khó chịu quá, mà giờ tôi với nhóc cũng chưa thân thiết gì, đổi cách xưng hô khác đi."
Thẩm Thiên Dật cắn câu, chớp chớp mắt hỏi: "Đổi sang gọi như nào?"
Từ Thanh Nhiên cười tít mắt, như một chú hồ ly xảo quyệt: "Gọi là thím nhỏ."
Thẩm Thiên Dật cau mày nghi ngờ: "Nhưng hình như đây là cách gọi vợ của các chú khác của em mà? Hình như trước đây chú nhỏ đã dạy em gọi như vậy."
Để chơi chú nhỏ của cưng đấy.
Hệ thống: "..."
Đúng là tạo nghiệp mà.
Thẩm Thiên Dật gật đầu vẻ hiểu mà không hiểu, ngoan ngoãn sửa lời: "Vậy thím nhỏ ơi, dì có thể dẫn con ra ngoài đi dạo không ạ? Con ở nhà sắp mọc nấm rồi, con muốn đi mua đồ chơi, Voltman mới ra mắt dòng mô hình mới nhất!"
Từ Thanh Nhiên hơi ngỡ ngàng: "Voltman là gì vậy?"
Cậu chỉ biết về Ultraman.
Thẩm Thiên Dật ngớ ra vài giây, rồi tức giận hỏi: "Anh không biết Voltman hả?!"
Sau đó, nhóc nổi giận đùng đùng dẫn cậu đến phòng của mình, khoe khoang một tủ đầy mô hình, chỉ vào món đồ chơi giống nhất với hình ảnh Ultraman trong tâm trí cậu và nói: "Đây là Voltman! Là ánh sáng của chúng ta! Là vị cứu tinh vĩ đại và mạnh mẽ! Tất cả các sinh vật ngoài vũ trụ đều sợ anh ta!"
Từ Thanh Nhiên: "...Sao lại gọi là Voltman?"
Thẩm Thiên Dật: "Vì đòn tấn công của anh ta là phóng điện, có thể phóng ra mười vạn vôn! Một triệu vôn! Mười triệu vôn! Đánh bật nhiều sinh vật ngoài hành tinh!"
Từ Thanh Nhiên im lặng.
... Pikachu?
Nhưng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cho đến khi hệ thống bất chợt tỉnh ngộ: "A há, đây không phải là phiên bản của ký chủ đại đại sao?"
"Năng lực kiếp trước của anh cũng là hệ Lôi đó nha!"
Từ Thanh Nhiên: "...."
Đệt, khó trách cậu không những không cảm thấy ngầu miếng nào mà còn xấu hổ đến mức muốn vùi đầu xuống đất!
Cậu từ chối tiếp tục nói về chủ đề này và cuối cùng cũng đã hoàn toàn buông bỏ sở thích thời thơ ấu ngớ ngẩn của mình. Tuy nhiên, khi nhìn thấy mô hình, cậu lại nhớ ra một số điều thú vị. Vừa hay cuối tuần sau cậu sẽ đến Từ gia để chúc mừng Từ Thanh An lên học, có thể nhân tiện mua một món quà "tặng sinh nhật".
Cho nên cậu đồng ý với yêu cầu của Thẩm Thiên Dật, lại nhắn tin thông báo cho Thẩm Đình Dục, sau đó mới được Tiểu Trương hộ tống đến một hành tinh khác trong cùng hệ.
SR Thiên Lang - Tinh Tinh, Khu 1 Trung tâm Tân Thành
Tinh Tinh là thành phố mới nhộn nhịp nhất trong hệ Thiên Lang, nơi tập trung nhiều nhà hàng cao cấp, trung tâm thương mại và cả những bảo tàng khoa học và khu vui chơi giải trí công nghệ thích hợp cho trẻ em vui chơi và học tập.
Thẩm Thiên Dật vốn am hiểu về các hoạt động của quân đoàn Kim Dực, vì vậy Từ Thanh Nhiên đã đến trung tâm thương mại sang trọng mà nhóc chỉ định
Giữa quảng trường sừng sững một chú chim phượng hoàng được chế tác hoàn toàn bằng vàng ròng, ngẩng cao đầu dang rộng đôi cánh, đuôi phượng uốn lượn mềm mại, toát lên vẻ uy nghiêm xen lẫn sự thanh tao. Nền sàn dưới chân được lát bằng những viên đá quý đắt tiền, lan can cầu thang ở những tầng cao được chạm khắc tinh xảo bằng vàng và bạc.
Trên đỉnh cao nhất của tòa nhà, nơi được khoét thủng ở trung tâm, treo một chiếc đèn chùm kim cương khổng lồ. Ánh sáng tự nhiên len lỏi qua đó, tạo nên những mảng màu sắc lung linh huyền ảo.
Đây là Trung tâm thương mại Huy Cánh, được cho là một trong những tài sản thuộc quyền sở hữu của Tô gia thuộc quân đoàn Kim Dực. Bản thân Tinh Tinh cùng với các hành tinh không thể sinh sống xung quanh đều là nguồn khoáng sản, vì vậy kiến trúc ở đây thường sử dụng vật liệu vô cùng xa xỉ.
Từ Thanh Nhiên còn đang đắm chìm trong khung cảnh thanh lịch mà kiếp trước cậu không có cơ hội được nhìn thấy, thì bỗng nhiên tà áo của cậu lại bị ai đó kéo lại.
Thẩm Thiên Dật bĩu môi, nói: "Thím nhỏ, chúng ta có thể đi vệ sinh trước được không?"
Họ đã mất khoảng hai tiếng để đến đây, Thẩm Thiên Dật mới chỉ là một đứa trẻ bốn hoặc năm tuổi, việc không nín được là điều hoàn toàn bình thường.
Từ Thanh Nhiên không có ý kiến gì, nắm tay anh ta đi theo biển chỉ dẫn trong trung tâm thương mại, cuối cùng cũng tìm thấy nhà vệ sinh ở tầng trệt. Cậu bé nhìn thấy biển chỉ dẫn nhà vệ sinh ở góc xa từ xa, liền buông tay và chạy vụt đi.
Vừa định bước theo, cậu đã thấy nhóc va chạm vào một người đàn ông đang đi ngược dòng người. Người đàn ông cao khoảng 1m8, mặc áo khoác và quần dài đen rộng thùng thình cùng áo khoác da màu tối, không nhìn rõ vóc dáng. Anh ta còn đeo khẩu trang, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cũng che khuất hoàn toàn khuôn mặt khi anh ta cố tình cúi đầu.
Thẩm Thiên Dật hoảng hốt cúi người xin lỗi, người đàn ông cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu nhóc con, không nói gì rồi bỏ đi.
Khi người đàn ông đó lướt qua, Từ Thanh Nhiên chợt khựng lại.
Trên người anh ta có mùi tanh hôi của máu.
Mùi hương thoang thoảng, nhưng ngay lại gần cậu đã nhận ra mùi hương quen thuộc ấy. Và nếu không nhầm, cậu còn cảm nhận được sát khí tà ác toát ra từ người anh ta.
Từ Thanh Nhiên quay đầu lại định nhìn thêm lần nữa, nhưng bóng người đó đã biến mất trong đám đông. Cậu nhớ lại hướng người đó đi ra giống như nhà vệ sinh mà Thẩm Thiên Dật định đi, mím môi đuổi theo, nắm lấy cánh tay nhỏ bé như nhụy sen của cậu bé trước khi cậu bé vào nhà vệ sinh.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Thiên Dật, cậu dừng lại một chút, hỏi: "Nhóc vừa nói phải không, chỗ bán mô hình ở tầng ba?"
"Đúng vậy." Thẩm Thiên Dật gật đầu.
Cậu thuận tiện đẩy người ra ngoài một chút: "Phía trước là thang máy, chúng ta lên tầng ba đi vệ sinh trước, như vậy ra ngoài là có thể vào cửa hàng mô hình ngay, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, em thấy sao?"
Thẩm Thiên Dật không giỏi toán nên nghe thấy rất có lý: "Đúng vậy, vẫn là thím nhỏ thông minh nhất nha!"
Việc lừa Thẩm Thiên Dật vẫn diễn ra rất suôn sẻ.
Nhà vệ sinh tầng ba vắng người và rất sạch sẽ. Cậu đi vào, đứng cạnh bồn rửa tay đợi Thẩm Thiên Dật đi vệ sinh xong, rửa tay rồi mới cùng cậu rời đi. Ra khỏi nhà vệ sinh đi qua cây cầu nhỏ, đối diện là Cửa hàng đồ chơi mà Thẩm Thiên Dật muốn đến.
Cậu bé có mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến khu vực mô hình Voltman. Từ Thanh Nhiên đi lững thững theo sau, duy trì khoảng cách có thể nhìn thấy cậu bé trong tầm mắt, vừa đi vừa tiện thể ngắm nhìn các mặt hàng trong cửa hàng.
Đang vào kỳ nghỉ, trong cửa hàng có rất nhiều phụ huynh dẫn con đi mua đồ chơi.
Từ Thanh Nhiên không ưng ý với bất cứ mô hình nào, thấy Thẩm Thiên Dật lấy từ kệ một hộp mô hình series cao gần bằng người nhóc, cậu liền đi qua giúp nhóc xách, tiện thể lấy thêm một hộp.
"Ủa? Thím nhỏ không thích Voltman sao?"
Từ Thanh Nhiên cười đầy ẩn ý: "Nên lấy tặng người khác, họ sẽ thích lắm."
Thẩm Thiên Dật hừ hừ nói "Thế chắc họ còn có mắt nhìn hơn thím nhiều."
Lấy xong mô hình mà mình thích nhất, Thẩm Thiên Dật lại đi dạo một vòng, lấy một số đồ chơi quái vật ngoài hành tinh nhỏ, hài lòng quyết định đi thanh toán. Từ Thanh Nhiên đặt tất cả mọi thứ vào chiếc xe đẩy mà cậu đã lấy được, cùng đứa nhỏ đi đến quầy thu ngân, bỗng nhìn thấy chiếc nơ đỏ bị ai đó vứt bừa bãi trên giá búp bê.
Đó là kẹp tóc dành cho nữ, trông rất mới, trên đó còn có tem giá, có lẽ ai đó đã lấy rồi mà không muốn nữa, nên vứt bừa bãi ở chỗ này.
Từ Thanh Nhiên đứng trước kệ hàng ngẩn người một lúc, mãi đến khi Thẩm Thiên Dật quay lại giục giã, cậu mới hờ hững lên tiếng.
Rồi cậu vơ lấy chiếc kẹp tóc, cúi mắt ném vào giỏ hàng.
Khi Từ Thanh Nhiên lấy thẻ thanh toán ra thanh toán, cô gái ở quầy nhận ra vị khách quen Thẩm Thiên Dật, mỉm cười nói: "Là cháu trai nhỏ Thẩm gia à, hôm nay mua hàng có thể thanh toán theo giá ưu đãi chỉ còn 20% thôi."
Thẩm Thiên Dật ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn chị!"
Làm cho mọi người bật cười.
Thanh toán rất suôn sẻ.
Từ Thanh Nhiên cũng không biết thẻ mình có bao nhiêu tiền, chỉ nhớ khi chuyển tiền sang tài khoản của Thẩm Đình Dục hôm nọ, con số bên trong vẫn như không hề giảm đi, có thể quẹt thoải mái.
Trung tâm thương mại có dịch vụ robot hỗ trợ mang vác, nó tự động nhận lấy tất cả các món hàng, cùng hai người lớn nhỏ đi thang máy xuống tầng trệt. Vừa về đến tầng trệt, trước khi ra khỏi cửa chính, họ lại tình cờ đi qua nhà vệ sinh mà Thẩm Thiên Dật suýt lao vào.
So với cảnh vắng vẻ ít người qua lại lúc nãy, giờ đây đã có thêm một đám đông hiếu kỳ tụ tập. Họ thì thầm bàn tán, vẻ mặt càng nói càng hoảng sợ, như thể vừa nghe thấy một sự kiện kinh hoàng nào đó.
Hiện trường còn có không ít lính gác của quân đoàn Kim Dực, giăng dây dài ngăn người hiếu kỳ đến gần và vào trong.
Lần này đi qua trước nhà vệ sinh, mùi tanh nồng nặc của máu lại nồng nặc hơn trước xộc vào mũi cậu. Thẩm Thiên Dật chỉ quan tâm đồ chơi mới của mình, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào con robot cầm túi, không hề quan tâm đến sự ồn ào náo nhiệt xung quanh.
Từ Thanh Nhiên đi ngang qua, nghe lén và nắm bắt được đại khái sự việc.
Nói đơn giản là đã xảy ra án mạng, nạn nhân bị sát hại dã man, mổ bụng moi tim, cuối cùng cắt cổ họng trong tích tắc.
Nếu là trả thù, Từ Thanh Nhiên cũng chẳng có ý kiến gì.
Nhưng nếu chỉ đơn giản là vì sở thích độc ác, ngẫu nhiên chọn một người đi đường ra tay, vậy thì có chút thú vị rồi.
Tinh lực của Thẩm Thiên Dật chỉ còn đủ để nhóc kiên trì về tới nhà.
Từ Thanh Nhiên mang đồ đạc của mình về phòng, tiện tay đặt lên bàn học, quay tay cầm lấy chiếc máy tính bảng và nhập từ khóa vào trang tìm kiếm.
Sắc trời đã tối, bà tống nhất quyết không cho nhóc khui đồ chơi mới mà lôi kéo nhóc đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Thẩm Thiên Dật nhìn Từ Thanh Nhiên với vẻ mặt tội nghiệp nhưng cậu rõ ràng không hề có ý giúp, cuối cùng nhóc đành thoả hiệp, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ và đi theo bà Tống.
Vụ án mạng xảy ra vào buổi chiều tại Trung tâm thương mại Huy Wing đã có thông tin trên báo chí.
Nó không hoàn toàn là một vụ án bí ẩn, vì tên và thậm chí cả ảnh của hung thủ đã được công bố.
'Minh Hải, nam, 22 tuổi.'
Kim Dực AQ Hệ Thiên Ưng, sinh ra tại Giả Thành thuộc Phong Tinh.
Người cực đoan loại E, tội phạm cấp S bị truy nã cao nhất Đế quốc.
Hình ảnh thanh niên tóc đen mắt đen, da trắng nhợt nhạt, hai má hơi hóp. Trên người anh ta mặc trang phục tù của Ác Tháp, khuôn mặt khá ưa nhìn, nở nụ cười có phần bất cần đời trước ống kính, đôi mắt cá chết đầy tà khí.
Trước khi bị đưa vào Ác Tháp để chịu hình phạt, anh ta đã sát hại hàng chục người, không bao gồm cả những lính vệ binh đế quốc cố gắng bắt giữ hắn. Nạn nhân của hắn gồm cả nam, nữ, già, trẻ, không hề có bất kỳ mối quan hệ nào với hắn, chỉ đơn giản là những kẻ bất hạnh bị hắn chọn làm mục tiêu tra tấn dã man.
Vụ án mạng xảy ra vào ban ngày tại Trung tâm Thương mại Huy Cánh, nạn nhân chết với cách thức giống hệt thủ đoạn của hắn. Camera giám sát khu vực lân cận trung tâm thương mại cũng ghi lại hình ảnh nghi phạm với độ trùng khớp lên đến 99,99%, do đó, cơ bản có thể khẳng định đây là hành vi của người loại E vừa trốn thoát khỏi Ác Tháp cách đây không lâu.
Từ Thanh Nhiên chăm chú nhìn vào bản báo cáo, suy tư điều gì đó.
Thiết bị liên lạc bỗng nhiên vang lên. Khi cậu kết nối, cậu mới nhận ra đó là Thẩm Đình Dục.
"Hôm nay đi mua sắm ở Trung tâm Thương mại Huy Cánh cùng Thiên Dật sao?"
Giọng nói của Thẩm Đình Dục như đang ở ngoài trời, có thể nghe thấy tiếng gió thoang thoảng qua thiết bị liên lạc.
Từ Thanh Nhiên biết anh muốn hỏi gì: "Yên tâm, Thẩm Thiên Dật hoàn toàn không biết chuyện này, cũng không nhìn thấy cảnh tượng gì khiến nó gặp ác mộng."
"Vậy thì tốt." Giọng nói của Thẩm Đình Dục lộ ra vẻ mệt mỏi không thể che giấu, "Nếu như ngươi gặp tên Minh Hải này bên ngoài, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Hắn ta có tinh thần lực rất mạnh, nếu hắn ta bằng tuổi tôi ngày hôm nay, thực sự đánh nhau, nói không chừng có thể ngang sức ngang tài với tôi lúc bấy giờ."
Từ Thanh Nhiên nhướng mày: "Vậy nếu so sánh với thời kỳ đỉnh cao của anh thì sao?"
Bên kia cười một tiếng, giọng cười có chút gợi cảm: "Cho hắn ta chút thể diện, 7-3 đi."
"Tôi 7, hắn ta 3."
Từ Thanh Nhiên mỉm cười theo, nhưng lại nói với giọng khẳng định: "Cho nên Thẩm thượng tướng, tinh thần thức của anh bị tổn thương."
Người ở đầu dây bên kia im lặng, chỉ còn tiếng gió rít ầm ĩ trong nền.
Cuối cùng, hiếm khi không giữ được phép lịch sự của mình, không nói lời chào nào mà cúp máy trước.
Nụ cười trên môi Từ Thanh Nhiên lại càng sâu thêm.
Thượng tướng đối với cậu, vẫn chưa đủ cẩn thận.
Cậu đứng dậy định dọn dẹp đồ đạc mua về hôm nay, khi nhìn thấy chiếc nơ đỏ ở trên cùng trong túi, nụ cười lại phải đi một chút. Cậu cầm nó lên nhìn rất lâu, mới kéo ngăn kéo ra, cất nó cẩn thận như cất giữ báu vật.
Thoắt cái, lại là một cuối tuần khác.
Ngày vui tổ chức tiệc mừng con lên học của Từ gia đã đến.
Trong thời gian đó, Từ Thanh Nhiên trở về Từ gia một chuyến. Khi ấy, nhà không có ai, cậu rất thuận lợi lái phi cơ của nguyên chủ về mà không gây náo động cho ai khác. Sau khi linh hồn của nguyên chủ tách ra, tất cả đồ dùng của cậu ta trên thế giới này đều đã được đăng ký thành thông tin linh hồn của mình, có thể điều khiển dễ dàng.
Vì vậy, hôm nay cậu tự lái xe đến khách sạn bảy sao ở Hệ Tiên Nữ. Khách sạn thực sự rất đẹp, lộng lẫy tráng lệ, chỉ riêng tiền sảnh đã chiếm diện tích rất lớn, còn có nhiều khu vườn theo chủ đề và đài phun nước.
Trên đỉnh tòa nhà chính, còn có một con rồng khổng lồ được làm bằng bạc hoàn toàn, đôi mắt nhắm hờ, thu cánh nghỉ ngơi.
Từ Thanh Nhiên đứng trước cửa lớn, cúi đầu nhìn vào một đống đơn đặt hàng dịch vụ khác nhau vừa mới đặt trên điện thoại, khẽ mỉm cười. Giám đốc đại sảnh nhìn thấy anh ta, vội vàng tiến đến hỏi: "Thưa cậu, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cậu không?"
"Tôi đến tham dự buổi tiệc của Từ gia được tổ chức tại khách sạn quý hôm nay." Từ Thanh Nhiên đáp.
Cậu không có thiệp mời, nhưng có chứng minh thư của đại thiếu gia Từ gia. Quản lý cũng biết cậu là ai, vô thức coi cậu là khách mời của gia đình, hướng dẫn cậu đến phòng tiệc.
Từ gia luôn đề cao sĩ diện, phòng tiệc họ thuê mướn đương nhiên là phòng đắt nhất, lớn nhất và sang trọng nhất, nằm trên tầng cao nhất. Cậu xách túi quà, đi thang máy lên, vừa mở cửa thang máy đã thấy phòng tiệc mở toang cánh cửa ở xa.
Khách mời dường như đã đến khá đông, phần lớn đã vào chỗ ngồi, những người còn lại đang giao lưu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Từ Thanh Nhiên diện một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây âu phục, đi giày da, bước từng bước tiến vào đại sảnh. Từ phụ, mẹ kế cùng Từ Thanh An và Lục Thành và những người khác đang ở vị trí trung tâm đại sảnh, trò chuyện với những vị trưởng bối có vẻ uy quyền.
Mọi người đều bận rộn với việc của riêng mình, không ai để ý đến sự xuất hiện của cậu.
Từ Thanh Nhiên đương nhiên không cam tâm bị bỏ qua như thế.
Thế là, cậu lấy ra khẩu pháo hoa nổ lớn đã chuẩn bị từ sáng sớm, đứng trước cửa phòng tiệc trực tiếp kéo cò.
Thế giới hoàn toàn im lặng sau tiếng nổ lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên hoặc sợ hãi, những bông hoa giấy pháo hoa tung bay nhẹ nhàng, tô điểm thêm sự vui tươi cho sàn nhà.
Mọi người đều đứng im, nhưng Từ Thanh Nhiên lại bắt đầu di chuyển.
Những cánh hoa rơi trên vai cậu theo từng bước chân. Cậu như thể là người trời sinh đã mang theo ánh đèn sân khấu, một khi xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, tất cả ánh mắt đều vô thức dõi theo cậu, không nỡ rời đi.
Từ Thanh Nhiên tiến đến trước mặt Từ phụ và những người khác đang kinh ngạc, ánh mắt đầu tiên hướng về người mẹ kế của mình.
So với lần gặp trước, sắc mặt bà có vẻ hơi tái nhợt, như thể vừa mới trải qua một trận ốm nặng.
Đôi mắt cậu lại cong lên một chút, nhấc chiếc túi trong tay đưa đến trước mặt bà, giọng nói nhẹ nhàng: "À dì, hôm đó tôi tình cờ đi dạo trung tâm thương mại đồ chơi với cháu, tiện tay chọn một món quà, tặng cho bé yêu trong bụng cô."
Từ Thanh Nhiên giả vờ như không nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của bà trong nháy mắt, cười nhẹ một tiếng rồi nói thêm: "Là mô hình Voltman mới nhất đấy nhé."
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Trong mơ, Từ Thanh Nhiên đang tận hưởng bầu không khí trong lành ở thế giới trước.
Bỗng dưng, đứa cháu trai xuất hiện, chỉ vào cậu và hét lớn: "Á! Voltman!!!"
Cơn ác mộng ập đến, cậu bừng tỉnh trong nháy mắt.
Từ gia hiển nhiên rất tự hào về việc Từ Thanh An được nhận vào Học viện Y, họ chuẩn bị tổ chức tiệc tại khách sạn Hoàng Gia Ngân Long 7 sao ở Hệ Tiên Nữ để tiếp đãi khách mời. Thời gian là vào thứ Bảy tuần sau, những người được mời bao gồm tất cả họ hàng bên Từ gia, tất cả bạn cùng lớp và bạn học cùng trường thân thiết với Từ Thanh An.
Nói một cách đơn giản, gần như cả trường học, thậm chí cả giáo viên đều được mời.
Tình hình hoành tráng, Từ gia trước đây khi trả lời phỏng vấn còn thỉnh thoảng nhắc đến để khoe khoang, vì vậy không ít người quan tâm đến chuyện này.
Có người còn hỏi: "Chắc là Từ đại thiếu cũng sẽ đi nhỉ?"
Từ Thanh Nhiên khẽ gõ ngón tay lên dòng chữ.
Cậu không nhận được thiệp mời, cũng không nhận được bất kỳ thông báo nào từ gia đình Từ. Nếu không tình cờ nhìn thấy bài đăng này, cậu suýt quên mất chuyện này.
Ban đầu, Từ gia không mời cậu và cậu cũng chả muốn tham gia. Nhưng khi nghĩ lại lúc mới xuyên đến nơi này, cậu cùng với nguyên chủ gánh chịu những lời chửi rủa vô cớ, không khỏi nhíu mắt không vui.
— Cái nồi đen đã đội rồi, không thật sự làm gì đó để chứng minh cho những tin đồn đó thì trong lòng cứ thấy không thoải mái.
Hệ thống nhận ra suy nghĩ của cậu, lập tức kéo còi báo động: "Ký chủ đại đại, anh lại định làm gì vậy?!"
Từ Thanh Nhiên trả lời một cách hờ hững: "Tao thì có thể làm gì chứ? Chỉ là đi góp vui, chúc mừng thôi mà, đừng có nghĩ xấu về tao như thế chứ."
Hệ thống thầm nghĩ, nó tin lời ký chủ nhà nó mới lạ đó.
Và câu nói sau đó học theo ai vậy? Sao nghe quen thuộc thế ta!
Từ Thanh Nhiên lười biếng tựa vào ghế sofa, tao nhã vắt chéo chân tiếp tục hóng hớt phản ứng trái chiều của cư dân mạng trước tin tức và lời hồi đáp của cậu đã mang lại cho cậu một tâm trạng vui vẻ suốt buổi chiều.
Thông báo của Thẩm gia chắc chắn sẽ tạo nên sóng gió trong các gia tộc lớn. Một số hợp tác kinh doanh ở tầng lớp thượng lưu có lẽ sẽ phải xem xét lại việc đưa Từ gia vào. Nhưng hiện tại họ cũng chỉ có thể tạm thời quan sát và chờ đợi, mọi thứ đều phụ thuộc vào thái độ cuối cùng của Thẩm gia.
Mặc dù Từ gia là một gia tộc giàu có, nhưng so với Thẩm gia với bề dày lịch sử hàng trăm năm, hoạt động trong cả lĩnh vực chính trị và thương mại, thậm chí còn được phong tước hiệu của đế quốc thì vẫn còn kém xa. Do đó dạo này hiếm khi nào Từ phụ nhắc đến Từ Thanh Nhiên mà không tỏ ra khinh thường, thậm chí còn tự động tìm cách bào chữa cho tiếng xấu của Từ Thanh Nhiên.
Tất cả những điều này Từ Thanh Nhiên đều không biết, dù có biết cũng không quan tâm.
Nhưng trong chuyện này, có người vui ắt hẳn có người buồn.
Từ gia vì lợi ích mà vui mừng, bởi vì trong mắt thương nhân không có ranh giới giữa các quân đoàn với nhau. Nhưng Từ Thanh An, người đang chờ xem trò cười của Từ Thanh Nhiên, lại cảm thấy bực bội.
"Từ nhị thiếu, lúc đầu cậu còn mạnh mẽ khẳng định sẽ mang đến cho tôi một món quà lớn. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng định chia sẻ niềm vui với những người bạn bên cạnh, kết quả - chuyện hôm nay, chính là lời hứa của cậu dành cho tôi đấy à?"
Tại một quán bar nào đó trong khu vực quản lý chung của hai quân đoàn thuộc hệ Thiên Thần, ông chủ Trần đang ngồi ở góc khuất được ngăn cách bằng rèm châu, nhìn chàng trai trẻ đứng trước mặt mình với thái độ khinh miệt. Hai tay ông ta dang rộng, đặt hững trên chiếc ghế dài, đôi chân ngắn ngủn cong lên và lắc lư nhẹ nhàng, sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ lấp lánh dưới ánh đèn trên cao.
Do thói quen sinh hoạt lộn xộn thường xuyên, mái tóc của gã bết dính và thưa thớt. Khuôn mặt tròn như cái bánh bao, đôi mắt hẹp dài chỉ le lói nhìn thấy con ngươi đục ngầu, ham muốn, phía trên đôi môi dày có một nốt ruồi to, lúc nói chuyện hếch mũi hướng thẳng về người khác.
"Còn làm hại tôi thành trò cười bị lũ bạn bè cười hả hê!" Thân hình khổng lồ của gã đàn ông ục ịch cầm lấy ly rượu trên bàn, thở phì phèo ực một phát hết ly.
Vài năm trước, Trần Thắng Phi vô tình gặp Từ Thanh Nhiên trong một sự kiện. Khi ấy, cậu mới là học sinh trung học, nhưng đã trưởng thành và xinh đẹp như trái chín mọng, sẵn sàng được hái. Gã ta ngay lập tức bị thu hút, nhưng lúc đó bên cạnh cậu luôn có Lục Thành và do chưa đủ tuổi nên không tiện ra tay, nên mọi chuyện không đi đến đâu.
Một thời gian trước, khi Từ Thanh An đến báo tin cho gã, gã đã vô cùng hào hứng. Gã ta thậm chí còn khoác lác trước mặt những người bạn cáo, chó ba hoa đợi khi đã huấn luyện người đó xong sẽ chia sẻ cùng họ để cùng nhau vui vẻ.
Kết quả Từ Thanh Nhiên nghiêng mình một cái, thế quái nào lại ngã vào Thẩm gia.
Càng nghĩ gã ta càng tức giận, ánh mắt dâm dê quét qua người Từ Thanh An, đột nhiên cười một cách hèn mọn: "Thanh An à, chuyện này thế nào cũng là do sự sơ suất của cậu mà ra, bây giờ anh trai cậu không thể giúp được tôi, vậy hay là cậu đến đền tội thay cho anh ta đi?"
Từ Thanh An mượn cử chỉ uống nước trái cây để che giấu sự ghê tởm thoáng hiện trong mắt.
Nếu không phải vì ông chủ Trần có nhiều mối quan hệ, và họ có một số hợp tác nhỏ với nhau, cậu ta hoàn toàn không muốn dây dưa với một kẻ ghê tởm như vậy.
Đặt ly nước trái cây xuống, cậu ta cố gắng giữ nụ cười lịch sự: "Ông chủ Trần, Lục gia bọn tôi ở Ngân Long, không phải là thứ mà ông có thể tùy ý đụng chạm."
"Hơn nữa, lúc đầu tôi đến đây cũng không đảm bảo với ông rằng đây là tin tức chính xác 100%, chỉ nói là nghe được tin đồn, ông có thể mong đợi một chút. Là do chính ông không kiềm chế được mà muốn khoe khoang với người khác, mở rượu sâm banh ăn mừng trước, giờ mất mặt cũng không trách được ai."
Ông chủ Trần nhún vai, liếc xéo: "Được rồi, chỉ có thể tự trách bản thân tôi xui xẻo, nhưng bây giờ tôi rất bực bội."
Nói xong gã phất tay gọi người ở bên cạnh sofa, hai nam sinh đang quấn quýt ôm hôn nhau. Gã rút ra một xấp tiền ném lên bàn, hai người vốn dĩ đang cảm thấy hứng thú bị phá hỏng bỗng chốc sáng mắt lên. Sau đó, họ ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trước đùi gã và bắt đầu làm những trò lố bịch.
Nhìn cảnh tượng đó, Từ Thanh An cảm thấy buồn nôn, cậu ta ngồi xuống vị trí xa ông chủ Trần nhất, lướt điện thoại để che đi âm thanh ái muội, khó nghe bên tai.
Cái quán bar này chia thành nhiều tầng, hiện tại họ đang ở tầng hầm thứ hai. Nơi này là câu lạc bộ dành cho hội viên, chỉ những ai có thẻ VVIP đặc biệt mới được vào, khách đến đây chủ yếu là những người yêu thích quan hệ đồng giới, phong cách rất phóng khoáng, trong tiếng nhạc ngọt ngào và bầu không khí mờ ảo, nhiều người tán tỉnh nhau và thậm chí quan hệ ngay tại chỗ.
Tầng này cũng có những "con vịt" trẻ đẹp được ông chủ Trần sắp xếp đến với giá cao, những ai không có đối tượng có thể trả tiền để tận hưởng. Hễ là đưa tiền càng nhiều, muốn chơi kiểu gì cũng được, có những người giỏi hơn thì trực tiếp biểu diễn tiết mục nhiều người trên sân khấu lớn.*
*giải thích chút: ý chỉ chỗ này là chơi some công khai á quý dị.
Cơ sở kinh doanh của ông chủ Trần cũng thuộc loại này.
Dù giàu hay nghèo, mọi người đều thích đến những nơi này để buông thả bản thân, phô bày hết những xấu xa và ham muốn bản năng của con người. Thật nực cười khi Đế quốc Kian còn tự hào là nơi có hình ảnh xã hội tốt nhất, nhưng họ chỉ đơn giản là giấu những thứ bị kìm nén ở những nơi tối tăm và bí mật để giải phóng.
Trần Thắng Phi chỉ là hứng thú nhất thời nên không kéo dài quá lâu. Sau khi kết thúc, cơn tức giận của gã ta cũng nguôi đi một chút, gã hớn hở đưa Từ Thanh An đến quán bar bình dân ở tầng trệt. Đây là nơi những người bình thường đến để vui chơi giải trí, có rất nhiều bạn trẻ đến giao lưu tụ tập, không hỗn loạn như tầng dưới.
Vừa định rời đi, Từ Thanh An bỗng chú ý đến một cô gái tóc dài trong vũ trường.
Cô gái mặc một chiếc váy liền ngắn ôm sát cơ thể màu đen bóng lộn, khoe trọn đường cong hoàn hảo, đang nhảy múa cuồng nhiệt cùng bạn bè và một vài công tử nhà giàu.
Cậu ta nhận ra cô.
Con gái nhỏ của Trương Hồng Diễm, cũng là đứa con xinh đẹp nhất của bà. Vì vậy, từ nhỏ bà đã luôn nuôi dưỡng nó một cách cẩn thận, mua cho nó đủ thứ quần áo, mỹ phẩm để trang điểm, mong rằng nó sớm cặp kè với đại gia, kiếm được rể quý về nhà, cả nhà chó gà đều lên hương.
Từ Thanh An không thể xem trò cười của Từ Thanh Nhiên, trong lòng cũng có oán giận. Cậu ta thậm chí còn nghi ngờ rằng tất cả những điều này là do Trương Hồng Diễm sắp xếp sau khi cậu ta rời đi, hoàn toàn không có ý định giúp cậu ta.
Bực bội trong lòng, cậu ta gọi lại ông chủ Trần.
Cậu ta chỉ vào cô con nhỏ của Trương Hồng Diễm đang ở trong sàn nhảy và nói: "Anh trai tôi tuy rằng tạm thời không thể mơ tưởng đến, nhưng tôi thấy cô gái đó khá tốt. Vừa hay gần đây nghiên cứu của chúng ta về loại thuốc mới có tiến triển, cũng có thể thử nghiệm trên người cô ấy, ông nghĩ sao?"
Từ Thanh An nhìn thấy Trần Thắng Phi nhìn chằm chằm vào người ta lại nở nụ cười bỉ ổi, liền biết gã ta cũng khá hài lòng với lựa chọn này.
Cậu ta vỗ vai gã, nói thêm: "Nếu không nhầm thì linh ấn của cô ấy ở vị trí sau lưng bên trái, ông tự xử lý nhé."
Nói xong, cậu ta đi qua con đường bí mật, không để ai trong hiện trường biết cậu ta đã đến.
Nhạc trong quán bar chuyển sang một bài hát sôi động hơn, tất cả mọi người đều bị âm nhạc khuấy động cảm xúc, bầu không khí càng thêm rộn ràng.
Đêm nay, lại là một đêm cuồng hoan.
·
Trong khoảng thời gian nghỉ phép, Thẩm Thiên Dật suốt ngày ở nhà, bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
Nhóc thở dài tắt hành tinh nhỏ đi của mình, những trò chơi bên trong đã chơi chán, rồi lại kéo lấy thanh niên ở đầu bên kia sofa: "Anh, vợ yêu, để em đưa anh đi chơi nha, chú nhỏ không cho em ra ngoài một mình đâu!"
Từ Thanh Nhiên nghe cách gọi của Thẩm Thiên Dật, luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhìn khuôn mặt dễ lừa và ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ, hắn nảy ra một kế hoạch, lừa dối nó: "Gọi tôi như vậy nghe khó chịu quá, mà giờ tôi với nhóc cũng chưa thân thiết gì, đổi cách xưng hô khác đi."
Thẩm Thiên Dật cắn câu, chớp chớp mắt hỏi: "Đổi sang gọi như nào?"
Từ Thanh Nhiên cười tít mắt, như một chú hồ ly xảo quyệt: "Gọi là thím nhỏ."
Thẩm Thiên Dật cau mày nghi ngờ: "Nhưng hình như đây là cách gọi vợ của các chú khác của em mà? Hình như trước đây chú nhỏ đã dạy em gọi như vậy."
Để chơi chú nhỏ của cưng đấy.
Hệ thống: "..."
Đúng là tạo nghiệp mà.
Thẩm Thiên Dật gật đầu vẻ hiểu mà không hiểu, ngoan ngoãn sửa lời: "Vậy thím nhỏ ơi, dì có thể dẫn con ra ngoài đi dạo không ạ? Con ở nhà sắp mọc nấm rồi, con muốn đi mua đồ chơi, Voltman mới ra mắt dòng mô hình mới nhất!"
Từ Thanh Nhiên hơi ngỡ ngàng: "Voltman là gì vậy?"
Cậu chỉ biết về Ultraman.
Thẩm Thiên Dật ngớ ra vài giây, rồi tức giận hỏi: "Anh không biết Voltman hả?!"
Sau đó, nhóc nổi giận đùng đùng dẫn cậu đến phòng của mình, khoe khoang một tủ đầy mô hình, chỉ vào món đồ chơi giống nhất với hình ảnh Ultraman trong tâm trí cậu và nói: "Đây là Voltman! Là ánh sáng của chúng ta! Là vị cứu tinh vĩ đại và mạnh mẽ! Tất cả các sinh vật ngoài vũ trụ đều sợ anh ta!"
Từ Thanh Nhiên: "...Sao lại gọi là Voltman?"
Thẩm Thiên Dật: "Vì đòn tấn công của anh ta là phóng điện, có thể phóng ra mười vạn vôn! Một triệu vôn! Mười triệu vôn! Đánh bật nhiều sinh vật ngoài hành tinh!"
Từ Thanh Nhiên im lặng.
... Pikachu?
Nhưng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cho đến khi hệ thống bất chợt tỉnh ngộ: "A há, đây không phải là phiên bản của ký chủ đại đại sao?"
"Năng lực kiếp trước của anh cũng là hệ Lôi đó nha!"
Từ Thanh Nhiên: "...."
Đệt, khó trách cậu không những không cảm thấy ngầu miếng nào mà còn xấu hổ đến mức muốn vùi đầu xuống đất!
Cậu từ chối tiếp tục nói về chủ đề này và cuối cùng cũng đã hoàn toàn buông bỏ sở thích thời thơ ấu ngớ ngẩn của mình. Tuy nhiên, khi nhìn thấy mô hình, cậu lại nhớ ra một số điều thú vị. Vừa hay cuối tuần sau cậu sẽ đến Từ gia để chúc mừng Từ Thanh An lên học, có thể nhân tiện mua một món quà "tặng sinh nhật".
Cho nên cậu đồng ý với yêu cầu của Thẩm Thiên Dật, lại nhắn tin thông báo cho Thẩm Đình Dục, sau đó mới được Tiểu Trương hộ tống đến một hành tinh khác trong cùng hệ.
SR Thiên Lang - Tinh Tinh, Khu 1 Trung tâm Tân Thành
Tinh Tinh là thành phố mới nhộn nhịp nhất trong hệ Thiên Lang, nơi tập trung nhiều nhà hàng cao cấp, trung tâm thương mại và cả những bảo tàng khoa học và khu vui chơi giải trí công nghệ thích hợp cho trẻ em vui chơi và học tập.
Thẩm Thiên Dật vốn am hiểu về các hoạt động của quân đoàn Kim Dực, vì vậy Từ Thanh Nhiên đã đến trung tâm thương mại sang trọng mà nhóc chỉ định
Giữa quảng trường sừng sững một chú chim phượng hoàng được chế tác hoàn toàn bằng vàng ròng, ngẩng cao đầu dang rộng đôi cánh, đuôi phượng uốn lượn mềm mại, toát lên vẻ uy nghiêm xen lẫn sự thanh tao. Nền sàn dưới chân được lát bằng những viên đá quý đắt tiền, lan can cầu thang ở những tầng cao được chạm khắc tinh xảo bằng vàng và bạc.
Trên đỉnh cao nhất của tòa nhà, nơi được khoét thủng ở trung tâm, treo một chiếc đèn chùm kim cương khổng lồ. Ánh sáng tự nhiên len lỏi qua đó, tạo nên những mảng màu sắc lung linh huyền ảo.
Đây là Trung tâm thương mại Huy Cánh, được cho là một trong những tài sản thuộc quyền sở hữu của Tô gia thuộc quân đoàn Kim Dực. Bản thân Tinh Tinh cùng với các hành tinh không thể sinh sống xung quanh đều là nguồn khoáng sản, vì vậy kiến trúc ở đây thường sử dụng vật liệu vô cùng xa xỉ.
Từ Thanh Nhiên còn đang đắm chìm trong khung cảnh thanh lịch mà kiếp trước cậu không có cơ hội được nhìn thấy, thì bỗng nhiên tà áo của cậu lại bị ai đó kéo lại.
Thẩm Thiên Dật bĩu môi, nói: "Thím nhỏ, chúng ta có thể đi vệ sinh trước được không?"
Họ đã mất khoảng hai tiếng để đến đây, Thẩm Thiên Dật mới chỉ là một đứa trẻ bốn hoặc năm tuổi, việc không nín được là điều hoàn toàn bình thường.
Từ Thanh Nhiên không có ý kiến gì, nắm tay anh ta đi theo biển chỉ dẫn trong trung tâm thương mại, cuối cùng cũng tìm thấy nhà vệ sinh ở tầng trệt. Cậu bé nhìn thấy biển chỉ dẫn nhà vệ sinh ở góc xa từ xa, liền buông tay và chạy vụt đi.
Vừa định bước theo, cậu đã thấy nhóc va chạm vào một người đàn ông đang đi ngược dòng người. Người đàn ông cao khoảng 1m8, mặc áo khoác và quần dài đen rộng thùng thình cùng áo khoác da màu tối, không nhìn rõ vóc dáng. Anh ta còn đeo khẩu trang, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cũng che khuất hoàn toàn khuôn mặt khi anh ta cố tình cúi đầu.
Thẩm Thiên Dật hoảng hốt cúi người xin lỗi, người đàn ông cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu nhóc con, không nói gì rồi bỏ đi.
Khi người đàn ông đó lướt qua, Từ Thanh Nhiên chợt khựng lại.
Trên người anh ta có mùi tanh hôi của máu.
Mùi hương thoang thoảng, nhưng ngay lại gần cậu đã nhận ra mùi hương quen thuộc ấy. Và nếu không nhầm, cậu còn cảm nhận được sát khí tà ác toát ra từ người anh ta.
Từ Thanh Nhiên quay đầu lại định nhìn thêm lần nữa, nhưng bóng người đó đã biến mất trong đám đông. Cậu nhớ lại hướng người đó đi ra giống như nhà vệ sinh mà Thẩm Thiên Dật định đi, mím môi đuổi theo, nắm lấy cánh tay nhỏ bé như nhụy sen của cậu bé trước khi cậu bé vào nhà vệ sinh.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Thiên Dật, cậu dừng lại một chút, hỏi: "Nhóc vừa nói phải không, chỗ bán mô hình ở tầng ba?"
"Đúng vậy." Thẩm Thiên Dật gật đầu.
Cậu thuận tiện đẩy người ra ngoài một chút: "Phía trước là thang máy, chúng ta lên tầng ba đi vệ sinh trước, như vậy ra ngoài là có thể vào cửa hàng mô hình ngay, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, em thấy sao?"
Thẩm Thiên Dật không giỏi toán nên nghe thấy rất có lý: "Đúng vậy, vẫn là thím nhỏ thông minh nhất nha!"
Việc lừa Thẩm Thiên Dật vẫn diễn ra rất suôn sẻ.
Nhà vệ sinh tầng ba vắng người và rất sạch sẽ. Cậu đi vào, đứng cạnh bồn rửa tay đợi Thẩm Thiên Dật đi vệ sinh xong, rửa tay rồi mới cùng cậu rời đi. Ra khỏi nhà vệ sinh đi qua cây cầu nhỏ, đối diện là Cửa hàng đồ chơi mà Thẩm Thiên Dật muốn đến.
Cậu bé có mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến khu vực mô hình Voltman. Từ Thanh Nhiên đi lững thững theo sau, duy trì khoảng cách có thể nhìn thấy cậu bé trong tầm mắt, vừa đi vừa tiện thể ngắm nhìn các mặt hàng trong cửa hàng.
Đang vào kỳ nghỉ, trong cửa hàng có rất nhiều phụ huynh dẫn con đi mua đồ chơi.
Từ Thanh Nhiên không ưng ý với bất cứ mô hình nào, thấy Thẩm Thiên Dật lấy từ kệ một hộp mô hình series cao gần bằng người nhóc, cậu liền đi qua giúp nhóc xách, tiện thể lấy thêm một hộp.
"Ủa? Thím nhỏ không thích Voltman sao?"
Từ Thanh Nhiên cười đầy ẩn ý: "Nên lấy tặng người khác, họ sẽ thích lắm."
Thẩm Thiên Dật hừ hừ nói "Thế chắc họ còn có mắt nhìn hơn thím nhiều."
Lấy xong mô hình mà mình thích nhất, Thẩm Thiên Dật lại đi dạo một vòng, lấy một số đồ chơi quái vật ngoài hành tinh nhỏ, hài lòng quyết định đi thanh toán. Từ Thanh Nhiên đặt tất cả mọi thứ vào chiếc xe đẩy mà cậu đã lấy được, cùng đứa nhỏ đi đến quầy thu ngân, bỗng nhìn thấy chiếc nơ đỏ bị ai đó vứt bừa bãi trên giá búp bê.
Đó là kẹp tóc dành cho nữ, trông rất mới, trên đó còn có tem giá, có lẽ ai đó đã lấy rồi mà không muốn nữa, nên vứt bừa bãi ở chỗ này.
Từ Thanh Nhiên đứng trước kệ hàng ngẩn người một lúc, mãi đến khi Thẩm Thiên Dật quay lại giục giã, cậu mới hờ hững lên tiếng.
Rồi cậu vơ lấy chiếc kẹp tóc, cúi mắt ném vào giỏ hàng.
Khi Từ Thanh Nhiên lấy thẻ thanh toán ra thanh toán, cô gái ở quầy nhận ra vị khách quen Thẩm Thiên Dật, mỉm cười nói: "Là cháu trai nhỏ Thẩm gia à, hôm nay mua hàng có thể thanh toán theo giá ưu đãi chỉ còn 20% thôi."
Thẩm Thiên Dật ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn chị!"
Làm cho mọi người bật cười.
Thanh toán rất suôn sẻ.
Từ Thanh Nhiên cũng không biết thẻ mình có bao nhiêu tiền, chỉ nhớ khi chuyển tiền sang tài khoản của Thẩm Đình Dục hôm nọ, con số bên trong vẫn như không hề giảm đi, có thể quẹt thoải mái.
Trung tâm thương mại có dịch vụ robot hỗ trợ mang vác, nó tự động nhận lấy tất cả các món hàng, cùng hai người lớn nhỏ đi thang máy xuống tầng trệt. Vừa về đến tầng trệt, trước khi ra khỏi cửa chính, họ lại tình cờ đi qua nhà vệ sinh mà Thẩm Thiên Dật suýt lao vào.
So với cảnh vắng vẻ ít người qua lại lúc nãy, giờ đây đã có thêm một đám đông hiếu kỳ tụ tập. Họ thì thầm bàn tán, vẻ mặt càng nói càng hoảng sợ, như thể vừa nghe thấy một sự kiện kinh hoàng nào đó.
Hiện trường còn có không ít lính gác của quân đoàn Kim Dực, giăng dây dài ngăn người hiếu kỳ đến gần và vào trong.
Lần này đi qua trước nhà vệ sinh, mùi tanh nồng nặc của máu lại nồng nặc hơn trước xộc vào mũi cậu. Thẩm Thiên Dật chỉ quan tâm đồ chơi mới của mình, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào con robot cầm túi, không hề quan tâm đến sự ồn ào náo nhiệt xung quanh.
Từ Thanh Nhiên đi ngang qua, nghe lén và nắm bắt được đại khái sự việc.
Nói đơn giản là đã xảy ra án mạng, nạn nhân bị sát hại dã man, mổ bụng moi tim, cuối cùng cắt cổ họng trong tích tắc.
Nếu là trả thù, Từ Thanh Nhiên cũng chẳng có ý kiến gì.
Nhưng nếu chỉ đơn giản là vì sở thích độc ác, ngẫu nhiên chọn một người đi đường ra tay, vậy thì có chút thú vị rồi.
Tinh lực của Thẩm Thiên Dật chỉ còn đủ để nhóc kiên trì về tới nhà.
Từ Thanh Nhiên mang đồ đạc của mình về phòng, tiện tay đặt lên bàn học, quay tay cầm lấy chiếc máy tính bảng và nhập từ khóa vào trang tìm kiếm.
Sắc trời đã tối, bà tống nhất quyết không cho nhóc khui đồ chơi mới mà lôi kéo nhóc đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Thẩm Thiên Dật nhìn Từ Thanh Nhiên với vẻ mặt tội nghiệp nhưng cậu rõ ràng không hề có ý giúp, cuối cùng nhóc đành thoả hiệp, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ và đi theo bà Tống.
Vụ án mạng xảy ra vào buổi chiều tại Trung tâm thương mại Huy Wing đã có thông tin trên báo chí.
Nó không hoàn toàn là một vụ án bí ẩn, vì tên và thậm chí cả ảnh của hung thủ đã được công bố.
'Minh Hải, nam, 22 tuổi.'
Kim Dực AQ Hệ Thiên Ưng, sinh ra tại Giả Thành thuộc Phong Tinh.
Người cực đoan loại E, tội phạm cấp S bị truy nã cao nhất Đế quốc.
Hình ảnh thanh niên tóc đen mắt đen, da trắng nhợt nhạt, hai má hơi hóp. Trên người anh ta mặc trang phục tù của Ác Tháp, khuôn mặt khá ưa nhìn, nở nụ cười có phần bất cần đời trước ống kính, đôi mắt cá chết đầy tà khí.
Trước khi bị đưa vào Ác Tháp để chịu hình phạt, anh ta đã sát hại hàng chục người, không bao gồm cả những lính vệ binh đế quốc cố gắng bắt giữ hắn. Nạn nhân của hắn gồm cả nam, nữ, già, trẻ, không hề có bất kỳ mối quan hệ nào với hắn, chỉ đơn giản là những kẻ bất hạnh bị hắn chọn làm mục tiêu tra tấn dã man.
Vụ án mạng xảy ra vào ban ngày tại Trung tâm Thương mại Huy Cánh, nạn nhân chết với cách thức giống hệt thủ đoạn của hắn. Camera giám sát khu vực lân cận trung tâm thương mại cũng ghi lại hình ảnh nghi phạm với độ trùng khớp lên đến 99,99%, do đó, cơ bản có thể khẳng định đây là hành vi của người loại E vừa trốn thoát khỏi Ác Tháp cách đây không lâu.
Từ Thanh Nhiên chăm chú nhìn vào bản báo cáo, suy tư điều gì đó.
Thiết bị liên lạc bỗng nhiên vang lên. Khi cậu kết nối, cậu mới nhận ra đó là Thẩm Đình Dục.
"Hôm nay đi mua sắm ở Trung tâm Thương mại Huy Cánh cùng Thiên Dật sao?"
Giọng nói của Thẩm Đình Dục như đang ở ngoài trời, có thể nghe thấy tiếng gió thoang thoảng qua thiết bị liên lạc.
Từ Thanh Nhiên biết anh muốn hỏi gì: "Yên tâm, Thẩm Thiên Dật hoàn toàn không biết chuyện này, cũng không nhìn thấy cảnh tượng gì khiến nó gặp ác mộng."
"Vậy thì tốt." Giọng nói của Thẩm Đình Dục lộ ra vẻ mệt mỏi không thể che giấu, "Nếu như ngươi gặp tên Minh Hải này bên ngoài, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Hắn ta có tinh thần lực rất mạnh, nếu hắn ta bằng tuổi tôi ngày hôm nay, thực sự đánh nhau, nói không chừng có thể ngang sức ngang tài với tôi lúc bấy giờ."
Từ Thanh Nhiên nhướng mày: "Vậy nếu so sánh với thời kỳ đỉnh cao của anh thì sao?"
Bên kia cười một tiếng, giọng cười có chút gợi cảm: "Cho hắn ta chút thể diện, 7-3 đi."
"Tôi 7, hắn ta 3."
Từ Thanh Nhiên mỉm cười theo, nhưng lại nói với giọng khẳng định: "Cho nên Thẩm thượng tướng, tinh thần thức của anh bị tổn thương."
Người ở đầu dây bên kia im lặng, chỉ còn tiếng gió rít ầm ĩ trong nền.
Cuối cùng, hiếm khi không giữ được phép lịch sự của mình, không nói lời chào nào mà cúp máy trước.
Nụ cười trên môi Từ Thanh Nhiên lại càng sâu thêm.
Thượng tướng đối với cậu, vẫn chưa đủ cẩn thận.
Cậu đứng dậy định dọn dẹp đồ đạc mua về hôm nay, khi nhìn thấy chiếc nơ đỏ ở trên cùng trong túi, nụ cười lại phải đi một chút. Cậu cầm nó lên nhìn rất lâu, mới kéo ngăn kéo ra, cất nó cẩn thận như cất giữ báu vật.
Thoắt cái, lại là một cuối tuần khác.
Ngày vui tổ chức tiệc mừng con lên học của Từ gia đã đến.
Trong thời gian đó, Từ Thanh Nhiên trở về Từ gia một chuyến. Khi ấy, nhà không có ai, cậu rất thuận lợi lái phi cơ của nguyên chủ về mà không gây náo động cho ai khác. Sau khi linh hồn của nguyên chủ tách ra, tất cả đồ dùng của cậu ta trên thế giới này đều đã được đăng ký thành thông tin linh hồn của mình, có thể điều khiển dễ dàng.
Vì vậy, hôm nay cậu tự lái xe đến khách sạn bảy sao ở Hệ Tiên Nữ. Khách sạn thực sự rất đẹp, lộng lẫy tráng lệ, chỉ riêng tiền sảnh đã chiếm diện tích rất lớn, còn có nhiều khu vườn theo chủ đề và đài phun nước.
Trên đỉnh tòa nhà chính, còn có một con rồng khổng lồ được làm bằng bạc hoàn toàn, đôi mắt nhắm hờ, thu cánh nghỉ ngơi.
Từ Thanh Nhiên đứng trước cửa lớn, cúi đầu nhìn vào một đống đơn đặt hàng dịch vụ khác nhau vừa mới đặt trên điện thoại, khẽ mỉm cười. Giám đốc đại sảnh nhìn thấy anh ta, vội vàng tiến đến hỏi: "Thưa cậu, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cậu không?"
"Tôi đến tham dự buổi tiệc của Từ gia được tổ chức tại khách sạn quý hôm nay." Từ Thanh Nhiên đáp.
Cậu không có thiệp mời, nhưng có chứng minh thư của đại thiếu gia Từ gia. Quản lý cũng biết cậu là ai, vô thức coi cậu là khách mời của gia đình, hướng dẫn cậu đến phòng tiệc.
Từ gia luôn đề cao sĩ diện, phòng tiệc họ thuê mướn đương nhiên là phòng đắt nhất, lớn nhất và sang trọng nhất, nằm trên tầng cao nhất. Cậu xách túi quà, đi thang máy lên, vừa mở cửa thang máy đã thấy phòng tiệc mở toang cánh cửa ở xa.
Khách mời dường như đã đến khá đông, phần lớn đã vào chỗ ngồi, những người còn lại đang giao lưu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Từ Thanh Nhiên diện một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây âu phục, đi giày da, bước từng bước tiến vào đại sảnh. Từ phụ, mẹ kế cùng Từ Thanh An và Lục Thành và những người khác đang ở vị trí trung tâm đại sảnh, trò chuyện với những vị trưởng bối có vẻ uy quyền.
Mọi người đều bận rộn với việc của riêng mình, không ai để ý đến sự xuất hiện của cậu.
Từ Thanh Nhiên đương nhiên không cam tâm bị bỏ qua như thế.
Thế là, cậu lấy ra khẩu pháo hoa nổ lớn đã chuẩn bị từ sáng sớm, đứng trước cửa phòng tiệc trực tiếp kéo cò.
Thế giới hoàn toàn im lặng sau tiếng nổ lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên hoặc sợ hãi, những bông hoa giấy pháo hoa tung bay nhẹ nhàng, tô điểm thêm sự vui tươi cho sàn nhà.
Mọi người đều đứng im, nhưng Từ Thanh Nhiên lại bắt đầu di chuyển.
Những cánh hoa rơi trên vai cậu theo từng bước chân. Cậu như thể là người trời sinh đã mang theo ánh đèn sân khấu, một khi xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, tất cả ánh mắt đều vô thức dõi theo cậu, không nỡ rời đi.
Từ Thanh Nhiên tiến đến trước mặt Từ phụ và những người khác đang kinh ngạc, ánh mắt đầu tiên hướng về người mẹ kế của mình.
So với lần gặp trước, sắc mặt bà có vẻ hơi tái nhợt, như thể vừa mới trải qua một trận ốm nặng.
Đôi mắt cậu lại cong lên một chút, nhấc chiếc túi trong tay đưa đến trước mặt bà, giọng nói nhẹ nhàng: "À dì, hôm đó tôi tình cờ đi dạo trung tâm thương mại đồ chơi với cháu, tiện tay chọn một món quà, tặng cho bé yêu trong bụng cô."
Từ Thanh Nhiên giả vờ như không nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của bà trong nháy mắt, cười nhẹ một tiếng rồi nói thêm: "Là mô hình Voltman mới nhất đấy nhé."
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Trong mơ, Từ Thanh Nhiên đang tận hưởng bầu không khí trong lành ở thế giới trước.
Bỗng dưng, đứa cháu trai xuất hiện, chỉ vào cậu và hét lớn: "Á! Voltman!!!"
Cơn ác mộng ập đến, cậu bừng tỉnh trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương