Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
Chương 27: Học viên đặc biệt
Editor: Sn
Tại căng tin, một chiếc đũa của ai đó vô tình rơi xuống đất.
Tiếng va chạm vang vọng khắp căn phòng.
Tóc xanh còn đang đeo tai nghe ở một bên tai, có lẽ đang nghe nhạc để điều chỉnh tâm trạng.
Cậu ta cố gắng dùng ánh mắt và khí thế của mình để uy hiếp Từ Thanh Nhiên lùi bước, nhưng cậu không giống như những người khác, sẽ bị áp đảo bởi trường tinh thần lực to lớn của cậu ta mà bỏ đi, thậm chí ánh mắt của cậu trở nên sắc bén, khí thế hoàn toàn không thua kém người loại E thông thường.
Vừa hung hãn vừa tàn nhẫn, mang theo mùi máu tanh.
Từ Thanh Nhiên cũng đang quan sát cậu ta.
Hệ thống bách khoa nhỏ một lần nữa lên sóng: "Quý Hoài Tu, 18 tuổi, xuất thân từ Quý gia thuộc một trong những gia tộc lớn của quân đoàn Ngân Long. Hai năm trước, sau khi được xét nghiệm là người loại E, anh ta đã được gửi đến Ác Tháp để giáo dục và chỉ đến nửa đầu năm nay mới 'tốt nghiệp' và gia nhập Học viện Quân sự Grandis."
"Anh ta cũng là học viên được mời đặc biệt giống như anh đoá."
Từ Thanh Nhiên khẽ cười.
Cái thằng ranh con chưa mọc đủ lông, còn chẳng bằng người đàn ông choá già Thẩm Đình Dục kia.
Bên kia bàn, Quý Hoài Tu mím chặt môi mỏng thành một đường thẳng.
Cậu ta nhận ra Từ Thanh Nhiên, biết cậu là cái người não tàn yêu đương kiêu căng nổi tiếng trong trại Ngân Long. Cậu ta cũng rất ngạc nhiên khi gặp cậu ở đây.
Tất nhiên, điều khiến cậu ta ngạc nhiên nhất là tính cách của Từ Thanh Nhiên khác xa so với những lời đồn đại.
Dù tuổi đời không quá lớn và cũng không phải là người trải qua nhiều sóng gió, nhưng nhìn vào vẻ ngoài của người đối diện, Quý Hoài Tu cũng không thể tin rằng đây là người có thể vì tình yêu mà khóc lóc, ồn ào. Phải nói rằng sự hung hăng toát ra từ Từ Thanh Nhiên giống như là —
Đồng loại.
Chỉ cần một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, sợi dây nhạy cảm trong não của Quý Hoài Tu đã bị khơi gợi. Tâm trạng bỗng chốc tồi tệ đến cực điểm, cậu ta vội vã đứng dậy, mắt rực lửa hung hãn, chưa kịp hành động, chiếc bàn kim loại đột ngột bị ai đó đập mạnh xuống.
Tiếng động lớn vang vọng khắp căn tin, ngay cả những người trong bếp cũng ngừng làm việc, thò đầu ra xem tình hình bên ngoài.
Từ Thanh Nhiên đột ngột xâm nhập vào trường tinh thần lực của cậu ta, đặt tay lên mặt bàn, nhìn cậu ta bằng ánh mắt như nhìn một vật chết: "Phải đập bàn trước khi ăn mới ngon phải không?"
"Để tôi đập giúp cậu, không cần khách sáo."
Quý Hoài Tu: "..."
Dần dần hạ tay xuống, không còn muốn đập bàn nữa.
Học kỳ này có hai sinh viên loại E trong số những sinh viên mới.
Quý Hoài Tu cũng biết người kia là ai, để tránh họ xung đột không cần thiết, ký túc xá và vị trí nhà ăn của họ được sắp xếp cách xa nhau, cơ bản sẽ không gặp nhau.
Nhưng không ngờ lại xuất hiện Từ Thanh Nhiên.
Cái tay buông thõng bên hông siết chặt đến kêu răng rắc.
Cậu ta cau mày, giọng nói lạnh lùng: "Anh không nên đến đây."
Từ Thanh Nhiên vươn chân dài, kéo ghế ra ngồi xuống.
Gắp một miếng củ cải bỏ vào miệng, mặt nhăn nhó hỏi: "Tôi ăn cơm không đến đây thì đi đâu? Đi nhà cậu hay gì?"
Cậu nhai vài miếng, định nhắc nhở Quý Hoài Tu rằng nếu hôm nay không cho cậu ăn ngon, cậu sẽ không tha cho thằng bé tên Quý Hoài Tu này suốt năm học, nhưng lại thấy cậu ta đột nhiên nhìn mình với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Quý Hoài Tu đỏ mắt, giọng nói lạnh lùng chứa đầy sự phẫn nộ: "Anh tự tiện xâm nhập vào lãnh thổ của tôi rồi, còn đòi muốn đến nhà tôi á?!"
"Linh hồn chưa định hình mà đã bá đạo thế hả? Người loại E cũng không phải do loại người như anh nữa!"
"...?"
Từ Thanh Nhiên bị cậu ta làm cho ngỡ ngàng
Cậu có ý thế hồi nào?
Dù là ý gì đi nữa, hai người ở góc nhà ăn cuối cùng vẫn đánh nhau.
Học sinh xung quanh đều ồ ạt tản ra, nhường chỗ cho hai "ông tướng" đánh nhau. Ban đầu họ tưởng rằng Từ Thanh Nhiên, người có vẻ yếu đuối, sẽ bị Quý Hoài Tu đè xuống đất mà dằn vặt, họ đang chờ đợi để xem trò cười của kẻ vô ý thức này, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt họ dần dần trở nên ngây ngốc và kinh ngạc.
Người đầu tiên ra tay là Quý Hoài Tu, nhưng sau một hồi đánh nhau vẫn không thể chiếm được lợi thế nào từ Từ Thanh Nhiên, cuối cùng cú đấm mang theo tinh thần lực của cậu ta cũng đấm hụt vào tường.
Ngược lại, Từ Thanh Nhiên, người đã đặt khay cơm sang bàn bên cạnh, thậm chí không đổ một giọt mồ hôi, trên người chỉ có vài vết xước đỏ do vô tình bị tinh thần lực của Quý Hoài Tu quẹt phải.
Về tinh thần lực hai bên hiện tại không thể so sánh được, nhưng về kinh nghiệm đánh nhau, Quý Hoài Tu vừa mới trưởng thành hoàn toàn không phải là đối thủ của Từ Thanh Nhiên. Từ Thanh Nhiên thậm chí còn thừa dịp Quý Hoài Tu dừng lại, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.
Đám hóng chuyện:...Thiệt là phách lối mà!
Từ Thanh Nhiên không quan tâm đến những ánh mắt đó.
Cậu thực sự đói.
Quý Hoài Tu thở hổn hển thu tay lại, lòng càng thêm bàng hoàng.
Vài năm trước, cậu ta từng gặp Từ Thanh Nhiên trong một bữa tiệc tối. Khi đó, Từ Thanh Nhiên vừa nhút nhát và yếu đuối, Từ gia không thèm quan tâm đến cậu, suốt thời gian chỉ dám đi theo bên cạnh Lục Thành, bị chế giễu cũng chỉ biết khóc nức nở.
... Ai mà ngờ được, một người mềm mỏng như bông lại có thể trở thành người loại E.
Nghĩ đến đây, cả cơ thể và tinh thần của Quý Hoài Tu lại dâng lên một đợt hưng phấn. Đang định tiếp tục ra tay, mong sớm khiến Từ Thanh Nhiên tan xương nát thịt, thì đột nhiên từ lối vào nhà ăn vang lên một tiếng quát tháo dõng dạc: "Làm gì ồn ào vậy hả?!"
Vào trong là một người đàn ông trung niên.
Tinh thần hăng hái, mái tóc đen nhánh bóng mượt, mặc trên người bộ quân phục cao cấp được giành riêng của Học viện Quân sự. Ông nhanh chóng tìm được nơi mọi người tập trung nhìn, thấy thanh niên tóc xanh ở góc phòng, vẻ mặt vốn đã nghiêm túc lại càng thêm khó coi.
Ông đi đến góc náo loạn, nhìn lướt qua những người đã rời khỏi chỗ ngồi và đứng sang một bên.
Rồi lại liếc nhìn Quý Hoài Tu đang mím môi, vẻ mặt bất phục còn Từ Thanh Nhiên đang cúi đầu ăn cơm, phong cách của cậu trong sự hỗn loạn này phá lệ khác biệt, lại cất tiếng hỏi với giọng đầy uy lực: "Đây là đang làm gì hả?!"
Từ Thanh Nhiên ngẩng đầu lên, hai má đã căng phồng vì thức ăn: "Ăn cơm."
Câu trả lời giản dị khiến ánh mắt của người đàn ông khựng lại.
Quay sang nhìn Kỷ Hoài Tu với vẻ hung hăng: "Thằng nhóc thúi, còn chưa chính thức khai giảng mà đã gây chuyện rồi vậy hả?"
Quý Hoài Tu lúc nãy còn vênh váo như thể mình là người giỏi nhất ở đây, vậy mà lại cúi đầu, ngoan ngoãn đến mức không hề phản bác một lời.
Từ Thanh Nhiên nhìn thấy cảnh này mà cảm thấy kỳ lạ.
Hệ thống giải thích: "Người đàn ông này là bố ruột của Quý Hoài Tu, tên là Quý Quốc Quân, là Tư lệnh tối cao của quân đội phòng thủ toàn bộ Hải Lam Tinh, cũng là một trong những Đại giáo quan của Học viện Quân sự."
Từ Thanh Nhiên nhướng mày, nói với Quý Quốc Quân một cách khoa trương: "Đúng vậy Quý tướng quân à, vì ngài đã đến đây rồi, xin hãy phân xử công bằng đi."
"Ngài xem, bây giờ là giờ cao điểm nhập học, nhà ăn đông nghẹt người, vị học viên này còn chiếm trọn cả bàn. Tôi chỉ muốn đến ăn thôi mà cậu ta đã nổi giận với tôi, ngài nhìn xem cái ghế nhỏ bị đá bay kia, còn có lỗ hổng trên tường nữa... Tất cả đều do cậu ta trút giận mà ra á!"
Quý Hoài Tu nghe vậy liền ngẩng đầu lên.
Lại thấy Từ Thanh Nhiên hơi bĩu môi, đưa tay ra, chỉ vào vết đỏ trên mặt do vô tình bị tinh thần lực của cậu ta quẹt phải lúc nãy: "Ngài nhìn xem, cậu ta còn muốn đánh tôi nữa, ra tay rất nặng."
"May mà tôi giỏi, không thì giờ này đã nằm duỗi thẳng cẳng rồi."
Quý Hoài Tu: "..."
?
Quý Quốc Quân trợn mắt mắt cá chết nhìn thanh niên bên cạnh, tức giận quát mắng: "Quên lời dặn dò của mẹ anh ở nhà rồi phải không?"
"Sao hả? Anh đây là muốn muốn vào Ác Tháp thi lại một lần nữa đúng không hả?!"
Hai chữ "Ác Tháp" quả thực là cơn ác mộng của nhiều người loại E.
Quý Quốc Quân thấy thằng con trai cưng của mình vừa nghe đến từ này liền cứng người, hai mắt trống rỗng, lòng ông cũng mềm đi một chút. Nhưng bề ngoài ông vẫn cau mặt, nhắc nhở: "Đã ký hiệp nghị với học viện thì phải tuân thủ bổn phận, làm tốt những việc cần làm."
"Nhìn xem Đình Dục đi, nó làm rất tốt, con học tập đi!"
Sự xuất hiện của Quý Quốc Quân đã ngăn chặn màn kịch thứ hai diễn ra.
Nói xong ông liền rời đi, Quý Hoài Tu nhìn chằm chằm bóng lưng khuất dần của ông, cụp mắt từ từ buông lỏng nắm tay.
Thẩm Đình Dục?
Chỉ những người cùng người loại E như họ mới biết, những kẻ dám đi ngược lại bản chất của mình như hắn mới là đáng sợ nhất.
Quý Hoài Tu thu hồi ánh mắt, thấy Từ Thanh Nhiên còn ngoắc tay với bạn cùng phòng của cậu như cố tình gọi cả ba người khác đang đứng xa xa cầm đĩa không dám động đậy đến đây. Góc nhỏ vừa được dọn dẹp lại có thêm ba luồng hơi thở xa lạ, khiến da đầu Quý Hoài Tu tê dại.
Hắn vừa định nổi giận, thì người thanh niên Từ Thanh Nhiên như đã dự đoán trước, ánh mắt lạnh lùng quét qua: "Thích ăn thì ăn, không ăn thì cút."
"Không ăn còn muốn gây chuyện, tôi có thể liều mạng cùng cậu vào Ác Tháp nổi điên trong đấy."
Quý Hoài Tu: "...."
Ngọn lửa trong lòng lập tức tắt ngủm vì hai từ "Ác Tháp" tựa như xô nước lạnh dội xuống
Chỉ còn lại uất nghẹn.
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Khu vực ký túc xá dần dần được lấp đầy, căn phòng đối diện với phòng của Từ Thanh Nhiên được bốn gã to lớn đặc biệt ồn ào dọn vào. Tiếng nói của họ vang như chuông, lại không thích đóng cửa, cách cánh cửa phòng hành lang cũng có thể nghe thấy tiếng họ cười đùa vui vẻ.
Thậm chí còn có người mang theo loa từ quê nhà, mỗi tối đều mở nhạc ầm ĩ.
Trong phòng, những người còn lại đều ngồi tại bàn của mình, hiếm khi trò chuyện, mà cúi đầu bấm điện thoại và máy tính bảng.
Trương Chí Hòa thấy chỉ có Từ Thanh Nhiên cầm điện thoại, đang lướt web đọc tin tức, bèn hỏi cậu: "Nhiên thiếu, cậu không định nói gì với gia đình hoặc bạn bè à? Liên lạc với bên ngoài có thể sẽ phải đợi một tháng nữa đấy."
Ngày mai là ngày khai giảng chính thức, sau 12 giờ đêm nay sẽ phải nộp lại những món đồ giải trí này, mỗi tháng chỉ được lấy lại dùng hai ngày vào cuối tháng.
Từ Thanh Nhiên nhìn vào màn hình điện thoại, không trả lời.
Khác với người có người thân, cậu không có gì để nói chuyện với họ, chỉ muốn chờ đến khi nhận được tài sản thừa kế rồi giết chết tất cả họ thôi.
Còn về bạn bè.
Sau này cậu đã xem danh sách liên lạc của nguyên chủ, toàn là những người bạn học xa lạ, thân thiết nhất chỉ có Lục Thành.
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Nhiên bỗng bật cười khe khẽ.
Nhìn kỹ lại, cậu và 'Từ Thanh Nhiên' của thế giới này có quỹ đạo vận mệnh khá giống nhau.
Đều là những kẻ phải sống một mình.
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại bỗng rung lên báo hiệu tin nhắn mới.
Từ Thanh Nhiên mở ra xem, thấy là tin nhắn của bà Tống.
【Bà Tống: Cậu từ, vừa rồi nghe cậu chủ nhỏ nói cậu đi học ở trường rất đỉnh, phải rất lâu mới về được. Cậu chủ nhỏ dặn cậu không cần lo lắng cho cậu ấy, còn nói bài tập của cậu ấy đã tiến bộ rồi, bảo tôi gửi cho cậu xem.】
Bà Tống: 【Hình ảnh】
Trên vẫn là một bài toán.
33 + 33 = 6666.
Từ Thanh Nhiên bật cười.
Ít nhất con số đúng, cũng có tiến bộ.
【Bà Tống: Cậu Từ, nếu cậu về trong kỳ nghỉ nhớ nhắn tin cho tôi, để tôi kịp thời chuẩn bị món cậu thích ăn! À, đúng rồi, Tiểu Trương cũng nói nếu cậu về trong kỳ nghỉ nhớ báo trước cho cậu ấy, để cậu ấy đến Hệ Thiên Thần đón cậu!】
Từ Thanh Nhiên ngồi trên ghế im lặng hồi lâu, mới chậm rãi gõ từng chữ để trả lời.
【Được rồi, cảm ơn.】
Khi thoát khỏi khung trò chuyện, cậu lại nhìn thấy tên của Thẩm Đình Dục.
Từ Thanh Nhiên vừa mới lên mạng ăn dưa và biết được rằng Học viện Y đã minh oan cho cậu về việc gian lận. Nếu như chủ ruộng dưa nói đúng, thì nhìn khắp toàn bộ quân đoàn Kim Dực cũng chỉ có mỗi Thẩm Đình Dục, cái người vô tình đi chung với cậu tới Học Viện Y hôm đó mới biết chuyện này.
Mười phút nữa là đến 12 giờ đêm.
Cuối cùng, Từ Thanh Nhiên vẫn nhắn tin cho Thẩm Đình Dục: 【?】
Một phút sau, người bên kia mới trả lời bằng tin nhắn tương tự: 【?】
Từ Thanh Nhiên không giải thích nhiều, chỉ nhắn hai chữ:
【Cảm ơn.】
Suy nghĩ của cậu khá nhảy vọt, cũng lười giải thích vòng vo với người khác, sau khi đăng xong mới chợt nhận ra, liệu Thẩm Đình Dục có hiểu ý cậu không nhỉ.
Nhưng phản hồi từ bên kia nhanh chóng đến.
【Không có gì, cũng phải trả lại.】
【Vui sướng】
Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào biểu tượng cảm xúc mặc định của hệ thống, tối nay bị chọc tức cười tận hai lần.
Ngay lập tức trả lời một câu mỉa mai:
【Mỉm cười】
Sau đó tắt điện thoại.
Tên đàn ông chó, chẳng biết điều gì cả.
Sau 12 giờ đêm, robot ký túc xá của học viện sẽ đến thu dọn đồ đạc đúng giờ.
Từ Thanh Nhiên là người cuối cùng trong phòng ký túc xá nộp hộp, vừa tiễn nó đi sang phòng khác, thì sau lưng đã vang lên giọng nói của Nhậm Bình hỏi cậu: "Vậy là quyết định rồi hả? Vậy là Nhiên thiếu, sau này cậu sẽ là lão tứ của phòng ký túc xá chúng ta?"
Cậu quay lại, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Thứ tự này xếp theo cái gì?"
Nhậm Bình cười khúc khích: "Chúng tôi vừa đấu vật tay, ai khoẻ hơn sẽ là lão đại của phòng ký túc xá."
"Nhiên thiếu... Cậu dù sao cũng là người trẻ nhất trong cả đám, mà anh em bọn tôi lại to béo thế này, so sức với cậu cảm giác như đang bắt nạt cậu vậy." Nhậm Bình là một người tính tình thẳng thắn, có gì nói nấy, "Không sao, cậu cứ coi như em út, anh em chúng ta sau này sẽ che chở cho cậu!"
Hoàn toàn quên mất chuyện "em út" trong miệng họ, hôm qua ở căng tin đã ngang nhiên khiêu khích một người nào đó loại E.
Từ Thanh Nhiên đóng cửa phòng lại, còn cài chốt cái "cạch".
Quay người lại nói với ba người bạn cùng phòng khác đang nhìn cậu bằng ánh mắt trong veo nhưng ngốc nghếch trong phòng: "Vật tay chả có gì thú vị hết, hay mình đánh một trận đi ha?"
...
Mười phút sau, Trương Chí Hòa, Nhậm Bình và Lưu Tinh Văn kéo ghế ngồi thành một hàng.
Họ đưa chai nước khoáng trên tay cho Từ Thanh Nhiên đang đứng trước mặt và nhìn xuống họ, nói: "Đại ca, mời anh uống nước! Sau này anh chính là đại ca của nhóm ký túc xá bốn người chúng em!"
Vừa nói, họ vừa nhăn mặt nhăn mày, nhe răng trợn mắt.
Chủ yếu là vì người đau.
Họ thành tâm xin lỗi vì đã coi thường Từ Thanh Nhiên trước đây.
Gia hỏa này căn bản là một vũ khí hình người đáng sợ, như gắn thêm thiết bị chiến đấu AI, luôn có thể bắt được điểm sơ hở của đám bọn họ. Đừng nhìn bọn họ bây giờ trên người không có mấy vết thương nhưng toàn thân trên dưới đều cảm thấy đau, vì chữa trị nội thương, tinh thần lực đã tiêu hao rất nhanh.
Ba người thầm nghĩ —
Bây giờ mấy con cháu thế gia nhà hào môn đều điên cuồng đến thế sao? Nuôi dưỡng sung sướng cũng không ngăn cản được giá trị võ lực của họ đạt điểm tối đa!
Từ Thanh Nhiên tâm trạng thoải mái, quang minh chính đại nhận lấy nước họ đưa tới, chấp nhận hai tiếng "đại ca" của bọn họ.
Muốn cậu làm út á hả?
Mơ đê. Ông đây chỉ muốn làm đại ca mấy người thôi.
Một đêm trôi qua, rốt cuộc các học viên của Học viện Quân sự cũng chính thức bước vào buổi huấn luyện.
Số lượng học viên năm học mới vẫn đông như cũ, nhà trường phân cho mọi người các điểm tập trung khác nhau, để thông qua màn hình lớn quảng trường nghe các bài phát biểu của các đàn anh và sĩ quan. Cha của Quý Hoài Tu - Quý Quốc Quân cũng có mặt, nghiêm túc dặn dò họ về đủ loại quy tắc.
Do tình hình đế quốc nghiêm trọng, ngoại xâm nặng nề, tất cả mọi người chỉ có một năm để rèn luyện. Nếu không thể vượt qua kỳ thi cuối cấp sau một năm, sẽ không thể tốt nghiệp và chính thức gia nhập quân đội. Phạm vi bao quát các chương trình học rất rộng, từ sinh tồn cơ bản đến học cách sử dụng vũ khí tinh thần lực, cơ giáp chiến đấu, v.v.
Từ Thanh Nhiên cảm thấy hứng thú với mọi thứ.
Trước khi chính thức bước vào chương trình học, tất cả mọi người phải trải qua kỳ thi nhập học để phân loại sơ bộ. Các hạng mục thi bao gồm đánh giá cấp bậc hồ bơi tinh thần, thể chất, phản ứng, điều khiển năng lượng tinh thần, sức chịu đựng, sự linh hoạt, v.v.
Phân lớp dựa trên kết quả thi cuối kỳ, lớp học càng cao thì cường độ luyện tập càng lớn, mức độ khó của bài thi mỗi quý cũng sẽ cao hơn. Tuy nhiên, tương ứng với đó, nếu có thể vượt qua kỳ thi mỗi quý và tốt nghiệp xuất sắc, vị trí và cấp bậc của những học sinh này sau khi ra trường cũng sẽ cao hơn.
Như cậu, một học sinh đặc biệt được mời, còn có thể trực tiếp làm đội trưởng.
Học viện Quân sự không chính thức công bố danh tính của những học sinh có thư mời đặc biệt, nhưng mọi người ít nhiều đều có thể đoán được, đó là những người có năng khiếu cao đã nổi tiếng ngay cả trước khi nhập học. Rốt cuộc, hầu hết những người có năng khiếu cao đều thể hiện tài năng phi thường từ khi còn nhỏ.
Chỉ có Từ Thanh Nhiên là người xuất hiện đột ngột, không ai có thể ngờ tới.
Tuy nhiên, điều đó cũng không cản trở việc cậu trở thành một trong những người được chú ý nhất trong học viện hiện nay. Nhờ sự nổi tiếng trên mạng xã hội và những lời đồn đại truyền miệng, ngay cả những người trước đây không biết chuyện gì cũng đã biết đến vị Từ đại thiếu gia nổi tiếng này.
Buổi đầu tiên của kỳ thi là bài kiểm tra đánh giá biển tinh thần, cấp độ tinh thần lực của cậu chắc chắn đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Thiết bị đánh giá tinh thần lực được đặt trong hội trường lớn, trên thiết bị còn có màn hình lớn, sẽ trực tiếp công bố kết quả bài kiểm tra ra bên ngoài. Tiêu chuẩn chấp nhận tối thiểu của quân đội là cấp B, và sẽ không có trong Học viện Quân sự Grandis, nơi tập trung hầu hết tất cả các học sinh giỏi nhất.
Ngay cả cấp A cũng rất hiếm.
Vì vậy, miễn là cấp độ biển tinh thần của Từ Thanh Nhiên dưới cấp A, đều nhất định sẽ bị nhạo báng.
Dù sao họ cũng không tin, rõ ràng là một cậu thiếu gia nhà giàu cấp F cách đây không lâu, cho dù có phép màu y học, thì phép màu đó có thể đến mức nào?
Từ Thanh Nhiên bình tĩnh bước vào phạm vi quét của máy kiểm tra.
Theo thông báo của hệ thống, trên màn hình cũng hiển thị thông tin tương ứng:
"Từ Thanh Nhiên; Mã số học sinh: SIS09219; Trạng thái linh hồn ổn định; Loại linh hồn chưa xác định; Cấp độ biển tinh thần - Cấp A."
Mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Đậu má!
Thật sự có người cấp A!
Khi nhìn thấy kết quả này, tất cả học sinh trong hội trường đều có chung một suy nghĩ:
— Từ đại thiếu gia, cậu mua viên thuốc tiên đan dược tăng cấp ở đâu vậy? Chia sẻ link cho bọn tôi với!!!
Tất nhiên, điều khiến mọi người kinh ngạc hơn cả việc Từ Thanh Nhiên sở hữu biển tinh thần cấp A là số hiệu học sinh cực kỳ ngắn của anh ta và ba chữ cái vàng óng ả "SIS" trước số hiệu. Khi nhóm số hiệu này xuất hiện, ngay cả những học sinh lớn tuổi ngồi ở phía rìa, không chút quan tâm và vẻ mặt vô cảm cũng đều quay sang nhìn.
SIS, viết tắt của Specially Invited Student.*
*Học viên đặc biệt được mời.
Học viên! Đặc Biệt! Được Mời!
"Đệt mẹ —"
Trong hội trường, cuối cùng cũng có người nín nhịn không nổi nữa, bất chấp hình ảnh hét lên những lời chửi rủa đầy mỉa mai.
Kẻ từng bị toàn bộ quân đoàn Ngân Long chế giễu trong nhiều tháng, thậm chí sau mười mấy năm vẫn bị lôi ra không ngừng lặp đi lặp lại việc một học viên rác rưởi cấp F thấp hèn giờ đây cũng hơi miễn cưỡng để chen chân vào hàng ngũ thượng lưu cấp A thì thôi đi, thế mà lại còn là học viên đặc biệt?
Học viên đặc biệt có ý nghĩa gì?
Trong lịch sử hàng năm xuất hiện lớp lớp nhân tài của Học viện, Học viện Quân sự Grandis chỉ gửi tối đa 20 thư mời đặc biệt, những năm ít có thể chỉ gửi 5 thư. Năm nay được coi là một năm có nhiều nhân tài, con cháu của các gia tộc Ngân Long Kim Dực đều có con em tham gia quân đội, nghe nói chỉ có hơn chục người.
So với hàng vạn sinh viên, thư mời đặc biệt này quý giá đến mức nào thì không cần phải nói.
Nếu tốt nghiệp suôn sẻ, hoàng gia đế quốc còn trực tiếp tặng một trăm triệu tệ! Tiền bạc và địa vị xã hội đều có thể có!
Bây giờ, Từ đại thiếu gia mà họ coi là rác rưởi hóa ra lại là người được mời đặc biệt vào!
Tất cả các học sinh đều khóc.
Hóa ra cuộc phỏng vấn của Từ đại thiếu gia không phải là khoác lác, cậu chỉ đang nói sự thật!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Làm sao một người cấp A lại trở thành học viên đặc biệt được chứ?
Quần chúng hoang mang, bỗng nhớ ra trong ruộng dưa có người từng từng nhắc đến chuyện Từ Thanh Nhiên bị nhốt vào Ác Tháp. Chỉ chưa đầy một tháng, cậu đã ra ngoài, lúc đó mọi người cũng không ngạc nhiên, dù sao linh hồn của cậu còn chưa định hình, nhiều nhất mang đến bên ngoài tháp dạo một vòng giáo dục xong rồi thả đi thôi.
Bây giờ nghĩ lại, thật đáng sợ.
Chẳng lẽ, Từ đại thiếu gia cũng tham gia vào hoạt động đấu trường trong truyền thuyết?
Từ Thanh Nhiên bình thản bước ra khỏi máy móc, phát hiện những học sinh ngồi hàng đầu, bao gồm cả Quý Hoài Tu, đều đang nhìn cậu Sau hai ba ngày đến trường, đây là lần đầu tiên những học sinh kiêu ngạo và tài năng này nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt đầy soi mói và khám phá, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Cấp A thế mà tham gia đấu trường.
Rõ ràng, cả Ác Tháp và Học viện đều dành cho cậu một đãi ngộ của người loại E chuẩn. Quan trọng nhất, cậu đã thực sự chiến thắng trong đấu trường nguy hiểm bằng biển tinh thần cấp A, bất kể sức mạnh tinh thần, cậu có lẽ là một đối thủ không thể xem thường về các kỹ năng khác.
Trong lòng mọi người đều đang thầm nghĩ.
Nếu họ biết rằng Từ Thanh Nhiên chỉ có sức mạnh tinh thần cấp B khi vào đấu trường, có lẽ họ sẽ càng sốc hơn.
Sau khi sinh viên tập trung ở các địa điểm khác nhau kết thúc đánh giá cấp bậc biển tinh thần, họ bắt đầu xếp nhóm theo cấp bậc bể tinh thần để tiến hành đánh giá các dự án tiếp theo, so sánh điểm số với các thành viên trong nhóm.
Việc đánh giá phức tạp tiếp tục trong hai ngày.
Nhóm nhân viên phụ trách theo dõi và cập nhật kết quả của nhóm A đều im lặng trước màn hình dữ liệu.
Từ Thanh Nhiên, học viên bị đánh giá thấp nhất từ khi nhập học, lại bất ngờ xuất sắc ở hầu hết các hạng mục, thậm chí còn bỏ xa các học viên khác! Cho dù là chiến đấu, sức chịu đựng, tốc độ phản ứng, khả năng hành động và sự linh hoạt nhanh nhẹn - những yếu tố quan trọng nhất trên chiến trường và liên quan đến năng khiếu - đều vượt xa mức trung bình của học viên nhóm A.
Những thành tích này, thậm chí có thể sánh ngang với năng lực của nhóm cấp SS!
Điểm số tổng của cậu bị kéo xuống bởi khả năng điều khiển tinh thần lực và thể chất.
Thể chất của cậu cũng không tệ, chỉ là không nổi bật so với các hạng mục khác, chỉ ở mức trung bình của nhóm A.
Nhưng mà về mặt kiểm soát tinh thần lực, vẫn cần phải được trau dồi thêm.
Lúc này, họ thực sự tin rằng một kẻ vô dụng rác rưởi từ nhỏ như Từ Thanh Nhiên đã thăng cấp đi lên rồi. Bởi vì trước đây cậu chưa được đào tạo bài bản, nên cách sử dụng và kiểm soát tinh thần lực còn chưa tốt lắm. Nhưng với những khả năng khác của cậu, chỉ cần khắc phục được điểm yếu hiện tại, việc thăng cấp thực sự chỉ còn là vấn đề thời gian!
Binh trưởng phụ trách tổng giám sát dữ liệu hậu cần than vãn: "Ôi, ai mà ngờ được cách đây một hoặc hai tháng, tôi còn chế giễu vị thiếu gia này là vô dụng, còn không thể so sánh được với em trai của cậu ta nữa."
"Được rồi, các nhóm đã hoàn thành việc đánh giá gần như xong, chúng ta nên sắp xếp nhóm cho bài kiểm tra tổng hợp cuối cùng dựa trên điểm trung bình của họ."
"Vậy Từ Thanh Nhiên thì sao?"
Trung đội trưởng nhìn lại bảng thành tích trên bàn, trả lời: "Từ A đến S đã gần hết rồi, bắt cậu ta thực sự ra trận đối đầu với những người cấp S và SSS e rằng là hơi khó khăn."
Ở một góc nhỏ bên ngoài hành lang, một người lính đội mũ lưỡi trai nhìn về phía phòng dữ liệu thành tích, rồi thu người lại, nói với người bên kia bộ đàm: "Này, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
"Gần đây anh trai cậu đúng là có chút nổi tiếng, nhưng học sinh cấp A vẫn còn một khoảng cách khá xa so với cấp S, 3S và thậm chí E. Hơn nữa, những học sinh mới vào đây hầu như đều được đào tạo bài bản từ nhỏ, không thể so sánh với những kẻ học dăm ba thứ võ mèo ngoài kia."
"Phân cậu ta vào nhóm cấp Địa Ngục, chắc chắn sẽ bị đánh tơi tả."
Từ Thanh An ở đầu dây bên kia bộ đàm cười ngọt ngào, nhưng giọng điệu lại đầy lo lắng: "Mặc dù em rất cảm kích anh đã giúp em trút giận, nhưng anh trai em dù có bị thương cũng không nên quá nặng nhỉ?"
"Chỉ là kỳ thi tuyển sinh của trường thôi, có chuyện gì to tát? Mà cũng không hoàn toàn vì cậu, anh em chúng tôi đều không phục, dựa vào đâu mà cậu ta lại có được thư mời đặc biệt để vào đây? Rõ ràng hồi tiểu học còn chỉ biết sợ đến tè ra quần!"
Gần đây Từ Thanh Nhiên nổi tiếng quá, cho dù là bạn cùng trường hay những người chật vật tốt nghiệp đại học mới kiếm được công việc nhỏ, cũng sẽ luôn có một nhóm người ghen tị và không cam lòng. Bắt họ tin rằng Từ Thanh Nhiên yếu đuối ngày xưa có thể giỏi giang đến mức nào là điều không thể, họ chỉ nghĩ rằng anh ta dựa vào may mắn và sự giúp đỡ của gia đình Thẩm mới có được lợi ích.
"Tóm lại, thời gian qua cậu ta khiến cậu khó xử, anh em chúng ta làm bạn chắc chắn sẽ đồng lòng với cậu! Yên tâm, giờ bọn anh đều đang làm việc trong trường, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho người anh này của cậu trong năm tới!"
Từ Thanh An nói xong với họ liền cúp máy.
Nụ cười trên mặt dần trở nên méo mó.
Từ Thanh An không giống như Từ Thanh Nhiên, tính cách cậu ta từ nhỏ đã cởi mở và ôn hòa. Lớn lên bên mẹ, không có bối cảnh lớn để dựa vào, cậu ta càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc xây dựng mối quan hệ tốt với mọi người. Đặc biệt, cậu ta còn phát hiện ra rằng bản thân dường như bẩm sinh đã có một loại sức hút đặc biệt, mọi người đều thích chơi cùng cậu ta và vô tình coi cậu ta là người yếu thế cần được bảo vệ.
Vì vậy, những năm qua, cậu ta đã không ngừng tận dụng lợi thế này để mở rộng vòng tròn giao tiếp của mình, đồng thời lợi dụng tâm lý mọi người thường đồng cảm và ít đề phòng hơn với người yếu thế, trở thành đứa trẻ đáng thương nỗ lực vươn lên trong số những đứa trẻ Từ gia dù là con nuôi.
Ban đầu mọi thứ đều tốt đẹp, ngay cả Lục Thành, người mà Từ Thanh Nhiên yêu thích nhất, cũng bị cậu ta nắm bắt. Cho đến gần đây, Từ Thanh Nhiên như biến thành một con người khác, không còn quan tâm đến ánh nhìn của người khác, nhất quyết phải đi theo con đường đen tối và tiết lộ những sự kiện trước đây.
Mạng lưới quan hệ mà cậu ta dày công xây dựng, những mối quan hệ đang trong giai đoạn vun đắp và những mối quan hệ không quá bền chặt đều bắt đầu có dấu hiệu xa lánh cậu ta.
Mặc dù vẫn còn những người tin tưởng và sẵn sàng giúp đỡ cậu ta, nhưng nếu không được, dựa vào hợp đồng kinh doanh ngầm với ông chủ Trần, cậu ta cũng có thể ít nhiều nhận được sự hỗ trợ mong muốn. Tuy nhiên, trong lòng cậu ta vẫn dần cảm thấy lo lắng.
Cậu ta muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như trước, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi cậu ta một cách tự nhiên, yêu thích cậu ta, chân thành đứng chung chiến tuyến với cậu ta. Không phải vì Từ Thanh Nhiên tỏa sáng, khiến cậu ta không thể kìm nén được sự ác ý, muốn thách thức ánh sáng đó!
Từ Thanh An siết chặt nắm tay đầy tức giận.
Cảm giác kiểm soát mọi thứ một cách dễ dàng đang tuột khỏi tầm tay cậu ta, điều này không phải là kết quả mà cậu ta mong muốn!
Buổi kiểm tra nhỏ kéo dài hai ngày cuối cùng đã kết thúc, nhưng điều khiến học viên lo lắng nhất chính là bài kiểm tra tổng hợp vào ngày thứ ba.
Tất cả mọi người sẽ được chia thành nhóm 100 người dựa trên điểm số.
Giống như luật chơi đấu trường, 100 người này sẽ được đưa đến một địa điểm rộng lớn để chiến đấu. Ai có thể đánh bại tất cả mọi người và leo lên cao để lấy được hoa giấy màu rực rỡ rơi xuống cuối cùng, sẽ trở thành học sinh xuất sắc nhất trong nhóm phân cấp của họ trong bài kiểm tra đánh giá.
Điều này sẽ mang lại cho họ rất nhiều thuận lợi và lợi ích cho việc học tập sau này.
Sự khác biệt duy nhất về luật lệ là cấm sử dụng sức mạnh tinh thần và chiến đấu liều mạng. Theo lời các huấn luyện viên, chính là nói nhóm người có được món quà trời ban có được thiên phú tinh thần lực, điều quan trọng là họ phải xem xét xem liệu sau khi loại bỏ món quà này, họ có thể trở thành những chiến binh mạnh mẽ cường đại có thể hợp tác nữa không.
Mỗi khu vực thi đều có nhiều lính gác trang bị súng canh gác. Bất kỳ ai vi phạm quy tắc sẽ lập tức bị bắn hạ bằng súng có chứa tinh lực lực và bị hủy bỏ toàn bộ điểm thi.
Lúc này, trên các màn hình lớn nhỏ khắp đại sảnh, danh sách các khu vực thi được hiển thị.
Tuy nhiên, trước màn hình mà Từ Thanh Nhiên đứng, có rất nhiều người tụ tập.
Điều này không chỉ bởi vì danh sách đó có duy nhất hai thí sinh cấp【 E năm nay là Quý Hoài Tu và trong số 100 thí sinh còn có 60 thí sinh cấp 3S, 38 thí sinh cấp 2S. Đội hình này gần như hoành tráng như danh sách khu vực thi của thí sinh cấp E khác ở khu vực bên cạnh.
Sự khác biệt duy nhất là trong khu vực thi do Quý Hoài Tu dẫn đầu này, còn có một thí sinh cấp A lạc lõng là Từ Thanh Nhiên.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Hoài Tu (hai mắt sáng rực): Tốt, trước đây không có cơ hội đánh cho đã, lần này có thể đánh thỏa thích rồi.
Từ Thanh Nhiên: Ừ, có thể đánh thỏa thích rồi.
Tại căng tin, một chiếc đũa của ai đó vô tình rơi xuống đất.
Tiếng va chạm vang vọng khắp căn phòng.
Tóc xanh còn đang đeo tai nghe ở một bên tai, có lẽ đang nghe nhạc để điều chỉnh tâm trạng.
Cậu ta cố gắng dùng ánh mắt và khí thế của mình để uy hiếp Từ Thanh Nhiên lùi bước, nhưng cậu không giống như những người khác, sẽ bị áp đảo bởi trường tinh thần lực to lớn của cậu ta mà bỏ đi, thậm chí ánh mắt của cậu trở nên sắc bén, khí thế hoàn toàn không thua kém người loại E thông thường.
Vừa hung hãn vừa tàn nhẫn, mang theo mùi máu tanh.
Từ Thanh Nhiên cũng đang quan sát cậu ta.
Hệ thống bách khoa nhỏ một lần nữa lên sóng: "Quý Hoài Tu, 18 tuổi, xuất thân từ Quý gia thuộc một trong những gia tộc lớn của quân đoàn Ngân Long. Hai năm trước, sau khi được xét nghiệm là người loại E, anh ta đã được gửi đến Ác Tháp để giáo dục và chỉ đến nửa đầu năm nay mới 'tốt nghiệp' và gia nhập Học viện Quân sự Grandis."
"Anh ta cũng là học viên được mời đặc biệt giống như anh đoá."
Từ Thanh Nhiên khẽ cười.
Cái thằng ranh con chưa mọc đủ lông, còn chẳng bằng người đàn ông choá già Thẩm Đình Dục kia.
Bên kia bàn, Quý Hoài Tu mím chặt môi mỏng thành một đường thẳng.
Cậu ta nhận ra Từ Thanh Nhiên, biết cậu là cái người não tàn yêu đương kiêu căng nổi tiếng trong trại Ngân Long. Cậu ta cũng rất ngạc nhiên khi gặp cậu ở đây.
Tất nhiên, điều khiến cậu ta ngạc nhiên nhất là tính cách của Từ Thanh Nhiên khác xa so với những lời đồn đại.
Dù tuổi đời không quá lớn và cũng không phải là người trải qua nhiều sóng gió, nhưng nhìn vào vẻ ngoài của người đối diện, Quý Hoài Tu cũng không thể tin rằng đây là người có thể vì tình yêu mà khóc lóc, ồn ào. Phải nói rằng sự hung hăng toát ra từ Từ Thanh Nhiên giống như là —
Đồng loại.
Chỉ cần một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, sợi dây nhạy cảm trong não của Quý Hoài Tu đã bị khơi gợi. Tâm trạng bỗng chốc tồi tệ đến cực điểm, cậu ta vội vã đứng dậy, mắt rực lửa hung hãn, chưa kịp hành động, chiếc bàn kim loại đột ngột bị ai đó đập mạnh xuống.
Tiếng động lớn vang vọng khắp căn tin, ngay cả những người trong bếp cũng ngừng làm việc, thò đầu ra xem tình hình bên ngoài.
Từ Thanh Nhiên đột ngột xâm nhập vào trường tinh thần lực của cậu ta, đặt tay lên mặt bàn, nhìn cậu ta bằng ánh mắt như nhìn một vật chết: "Phải đập bàn trước khi ăn mới ngon phải không?"
"Để tôi đập giúp cậu, không cần khách sáo."
Quý Hoài Tu: "..."
Dần dần hạ tay xuống, không còn muốn đập bàn nữa.
Học kỳ này có hai sinh viên loại E trong số những sinh viên mới.
Quý Hoài Tu cũng biết người kia là ai, để tránh họ xung đột không cần thiết, ký túc xá và vị trí nhà ăn của họ được sắp xếp cách xa nhau, cơ bản sẽ không gặp nhau.
Nhưng không ngờ lại xuất hiện Từ Thanh Nhiên.
Cái tay buông thõng bên hông siết chặt đến kêu răng rắc.
Cậu ta cau mày, giọng nói lạnh lùng: "Anh không nên đến đây."
Từ Thanh Nhiên vươn chân dài, kéo ghế ra ngồi xuống.
Gắp một miếng củ cải bỏ vào miệng, mặt nhăn nhó hỏi: "Tôi ăn cơm không đến đây thì đi đâu? Đi nhà cậu hay gì?"
Cậu nhai vài miếng, định nhắc nhở Quý Hoài Tu rằng nếu hôm nay không cho cậu ăn ngon, cậu sẽ không tha cho thằng bé tên Quý Hoài Tu này suốt năm học, nhưng lại thấy cậu ta đột nhiên nhìn mình với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Quý Hoài Tu đỏ mắt, giọng nói lạnh lùng chứa đầy sự phẫn nộ: "Anh tự tiện xâm nhập vào lãnh thổ của tôi rồi, còn đòi muốn đến nhà tôi á?!"
"Linh hồn chưa định hình mà đã bá đạo thế hả? Người loại E cũng không phải do loại người như anh nữa!"
"...?"
Từ Thanh Nhiên bị cậu ta làm cho ngỡ ngàng
Cậu có ý thế hồi nào?
Dù là ý gì đi nữa, hai người ở góc nhà ăn cuối cùng vẫn đánh nhau.
Học sinh xung quanh đều ồ ạt tản ra, nhường chỗ cho hai "ông tướng" đánh nhau. Ban đầu họ tưởng rằng Từ Thanh Nhiên, người có vẻ yếu đuối, sẽ bị Quý Hoài Tu đè xuống đất mà dằn vặt, họ đang chờ đợi để xem trò cười của kẻ vô ý thức này, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt họ dần dần trở nên ngây ngốc và kinh ngạc.
Người đầu tiên ra tay là Quý Hoài Tu, nhưng sau một hồi đánh nhau vẫn không thể chiếm được lợi thế nào từ Từ Thanh Nhiên, cuối cùng cú đấm mang theo tinh thần lực của cậu ta cũng đấm hụt vào tường.
Ngược lại, Từ Thanh Nhiên, người đã đặt khay cơm sang bàn bên cạnh, thậm chí không đổ một giọt mồ hôi, trên người chỉ có vài vết xước đỏ do vô tình bị tinh thần lực của Quý Hoài Tu quẹt phải.
Về tinh thần lực hai bên hiện tại không thể so sánh được, nhưng về kinh nghiệm đánh nhau, Quý Hoài Tu vừa mới trưởng thành hoàn toàn không phải là đối thủ của Từ Thanh Nhiên. Từ Thanh Nhiên thậm chí còn thừa dịp Quý Hoài Tu dừng lại, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.
Đám hóng chuyện:...Thiệt là phách lối mà!
Từ Thanh Nhiên không quan tâm đến những ánh mắt đó.
Cậu thực sự đói.
Quý Hoài Tu thở hổn hển thu tay lại, lòng càng thêm bàng hoàng.
Vài năm trước, cậu ta từng gặp Từ Thanh Nhiên trong một bữa tiệc tối. Khi đó, Từ Thanh Nhiên vừa nhút nhát và yếu đuối, Từ gia không thèm quan tâm đến cậu, suốt thời gian chỉ dám đi theo bên cạnh Lục Thành, bị chế giễu cũng chỉ biết khóc nức nở.
... Ai mà ngờ được, một người mềm mỏng như bông lại có thể trở thành người loại E.
Nghĩ đến đây, cả cơ thể và tinh thần của Quý Hoài Tu lại dâng lên một đợt hưng phấn. Đang định tiếp tục ra tay, mong sớm khiến Từ Thanh Nhiên tan xương nát thịt, thì đột nhiên từ lối vào nhà ăn vang lên một tiếng quát tháo dõng dạc: "Làm gì ồn ào vậy hả?!"
Vào trong là một người đàn ông trung niên.
Tinh thần hăng hái, mái tóc đen nhánh bóng mượt, mặc trên người bộ quân phục cao cấp được giành riêng của Học viện Quân sự. Ông nhanh chóng tìm được nơi mọi người tập trung nhìn, thấy thanh niên tóc xanh ở góc phòng, vẻ mặt vốn đã nghiêm túc lại càng thêm khó coi.
Ông đi đến góc náo loạn, nhìn lướt qua những người đã rời khỏi chỗ ngồi và đứng sang một bên.
Rồi lại liếc nhìn Quý Hoài Tu đang mím môi, vẻ mặt bất phục còn Từ Thanh Nhiên đang cúi đầu ăn cơm, phong cách của cậu trong sự hỗn loạn này phá lệ khác biệt, lại cất tiếng hỏi với giọng đầy uy lực: "Đây là đang làm gì hả?!"
Từ Thanh Nhiên ngẩng đầu lên, hai má đã căng phồng vì thức ăn: "Ăn cơm."
Câu trả lời giản dị khiến ánh mắt của người đàn ông khựng lại.
Quay sang nhìn Kỷ Hoài Tu với vẻ hung hăng: "Thằng nhóc thúi, còn chưa chính thức khai giảng mà đã gây chuyện rồi vậy hả?"
Quý Hoài Tu lúc nãy còn vênh váo như thể mình là người giỏi nhất ở đây, vậy mà lại cúi đầu, ngoan ngoãn đến mức không hề phản bác một lời.
Từ Thanh Nhiên nhìn thấy cảnh này mà cảm thấy kỳ lạ.
Hệ thống giải thích: "Người đàn ông này là bố ruột của Quý Hoài Tu, tên là Quý Quốc Quân, là Tư lệnh tối cao của quân đội phòng thủ toàn bộ Hải Lam Tinh, cũng là một trong những Đại giáo quan của Học viện Quân sự."
Từ Thanh Nhiên nhướng mày, nói với Quý Quốc Quân một cách khoa trương: "Đúng vậy Quý tướng quân à, vì ngài đã đến đây rồi, xin hãy phân xử công bằng đi."
"Ngài xem, bây giờ là giờ cao điểm nhập học, nhà ăn đông nghẹt người, vị học viên này còn chiếm trọn cả bàn. Tôi chỉ muốn đến ăn thôi mà cậu ta đã nổi giận với tôi, ngài nhìn xem cái ghế nhỏ bị đá bay kia, còn có lỗ hổng trên tường nữa... Tất cả đều do cậu ta trút giận mà ra á!"
Quý Hoài Tu nghe vậy liền ngẩng đầu lên.
Lại thấy Từ Thanh Nhiên hơi bĩu môi, đưa tay ra, chỉ vào vết đỏ trên mặt do vô tình bị tinh thần lực của cậu ta quẹt phải lúc nãy: "Ngài nhìn xem, cậu ta còn muốn đánh tôi nữa, ra tay rất nặng."
"May mà tôi giỏi, không thì giờ này đã nằm duỗi thẳng cẳng rồi."
Quý Hoài Tu: "..."
?
Quý Quốc Quân trợn mắt mắt cá chết nhìn thanh niên bên cạnh, tức giận quát mắng: "Quên lời dặn dò của mẹ anh ở nhà rồi phải không?"
"Sao hả? Anh đây là muốn muốn vào Ác Tháp thi lại một lần nữa đúng không hả?!"
Hai chữ "Ác Tháp" quả thực là cơn ác mộng của nhiều người loại E.
Quý Quốc Quân thấy thằng con trai cưng của mình vừa nghe đến từ này liền cứng người, hai mắt trống rỗng, lòng ông cũng mềm đi một chút. Nhưng bề ngoài ông vẫn cau mặt, nhắc nhở: "Đã ký hiệp nghị với học viện thì phải tuân thủ bổn phận, làm tốt những việc cần làm."
"Nhìn xem Đình Dục đi, nó làm rất tốt, con học tập đi!"
Sự xuất hiện của Quý Quốc Quân đã ngăn chặn màn kịch thứ hai diễn ra.
Nói xong ông liền rời đi, Quý Hoài Tu nhìn chằm chằm bóng lưng khuất dần của ông, cụp mắt từ từ buông lỏng nắm tay.
Thẩm Đình Dục?
Chỉ những người cùng người loại E như họ mới biết, những kẻ dám đi ngược lại bản chất của mình như hắn mới là đáng sợ nhất.
Quý Hoài Tu thu hồi ánh mắt, thấy Từ Thanh Nhiên còn ngoắc tay với bạn cùng phòng của cậu như cố tình gọi cả ba người khác đang đứng xa xa cầm đĩa không dám động đậy đến đây. Góc nhỏ vừa được dọn dẹp lại có thêm ba luồng hơi thở xa lạ, khiến da đầu Quý Hoài Tu tê dại.
Hắn vừa định nổi giận, thì người thanh niên Từ Thanh Nhiên như đã dự đoán trước, ánh mắt lạnh lùng quét qua: "Thích ăn thì ăn, không ăn thì cút."
"Không ăn còn muốn gây chuyện, tôi có thể liều mạng cùng cậu vào Ác Tháp nổi điên trong đấy."
Quý Hoài Tu: "...."
Ngọn lửa trong lòng lập tức tắt ngủm vì hai từ "Ác Tháp" tựa như xô nước lạnh dội xuống
Chỉ còn lại uất nghẹn.
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Khu vực ký túc xá dần dần được lấp đầy, căn phòng đối diện với phòng của Từ Thanh Nhiên được bốn gã to lớn đặc biệt ồn ào dọn vào. Tiếng nói của họ vang như chuông, lại không thích đóng cửa, cách cánh cửa phòng hành lang cũng có thể nghe thấy tiếng họ cười đùa vui vẻ.
Thậm chí còn có người mang theo loa từ quê nhà, mỗi tối đều mở nhạc ầm ĩ.
Trong phòng, những người còn lại đều ngồi tại bàn của mình, hiếm khi trò chuyện, mà cúi đầu bấm điện thoại và máy tính bảng.
Trương Chí Hòa thấy chỉ có Từ Thanh Nhiên cầm điện thoại, đang lướt web đọc tin tức, bèn hỏi cậu: "Nhiên thiếu, cậu không định nói gì với gia đình hoặc bạn bè à? Liên lạc với bên ngoài có thể sẽ phải đợi một tháng nữa đấy."
Ngày mai là ngày khai giảng chính thức, sau 12 giờ đêm nay sẽ phải nộp lại những món đồ giải trí này, mỗi tháng chỉ được lấy lại dùng hai ngày vào cuối tháng.
Từ Thanh Nhiên nhìn vào màn hình điện thoại, không trả lời.
Khác với người có người thân, cậu không có gì để nói chuyện với họ, chỉ muốn chờ đến khi nhận được tài sản thừa kế rồi giết chết tất cả họ thôi.
Còn về bạn bè.
Sau này cậu đã xem danh sách liên lạc của nguyên chủ, toàn là những người bạn học xa lạ, thân thiết nhất chỉ có Lục Thành.
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Nhiên bỗng bật cười khe khẽ.
Nhìn kỹ lại, cậu và 'Từ Thanh Nhiên' của thế giới này có quỹ đạo vận mệnh khá giống nhau.
Đều là những kẻ phải sống một mình.
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại bỗng rung lên báo hiệu tin nhắn mới.
Từ Thanh Nhiên mở ra xem, thấy là tin nhắn của bà Tống.
【Bà Tống: Cậu từ, vừa rồi nghe cậu chủ nhỏ nói cậu đi học ở trường rất đỉnh, phải rất lâu mới về được. Cậu chủ nhỏ dặn cậu không cần lo lắng cho cậu ấy, còn nói bài tập của cậu ấy đã tiến bộ rồi, bảo tôi gửi cho cậu xem.】
Bà Tống: 【Hình ảnh】
Trên vẫn là một bài toán.
33 + 33 = 6666.
Từ Thanh Nhiên bật cười.
Ít nhất con số đúng, cũng có tiến bộ.
【Bà Tống: Cậu Từ, nếu cậu về trong kỳ nghỉ nhớ nhắn tin cho tôi, để tôi kịp thời chuẩn bị món cậu thích ăn! À, đúng rồi, Tiểu Trương cũng nói nếu cậu về trong kỳ nghỉ nhớ báo trước cho cậu ấy, để cậu ấy đến Hệ Thiên Thần đón cậu!】
Từ Thanh Nhiên ngồi trên ghế im lặng hồi lâu, mới chậm rãi gõ từng chữ để trả lời.
【Được rồi, cảm ơn.】
Khi thoát khỏi khung trò chuyện, cậu lại nhìn thấy tên của Thẩm Đình Dục.
Từ Thanh Nhiên vừa mới lên mạng ăn dưa và biết được rằng Học viện Y đã minh oan cho cậu về việc gian lận. Nếu như chủ ruộng dưa nói đúng, thì nhìn khắp toàn bộ quân đoàn Kim Dực cũng chỉ có mỗi Thẩm Đình Dục, cái người vô tình đi chung với cậu tới Học Viện Y hôm đó mới biết chuyện này.
Mười phút nữa là đến 12 giờ đêm.
Cuối cùng, Từ Thanh Nhiên vẫn nhắn tin cho Thẩm Đình Dục: 【?】
Một phút sau, người bên kia mới trả lời bằng tin nhắn tương tự: 【?】
Từ Thanh Nhiên không giải thích nhiều, chỉ nhắn hai chữ:
【Cảm ơn.】
Suy nghĩ của cậu khá nhảy vọt, cũng lười giải thích vòng vo với người khác, sau khi đăng xong mới chợt nhận ra, liệu Thẩm Đình Dục có hiểu ý cậu không nhỉ.
Nhưng phản hồi từ bên kia nhanh chóng đến.
【Không có gì, cũng phải trả lại.】
【Vui sướng】
Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào biểu tượng cảm xúc mặc định của hệ thống, tối nay bị chọc tức cười tận hai lần.
Ngay lập tức trả lời một câu mỉa mai:
【Mỉm cười】
Sau đó tắt điện thoại.
Tên đàn ông chó, chẳng biết điều gì cả.
Sau 12 giờ đêm, robot ký túc xá của học viện sẽ đến thu dọn đồ đạc đúng giờ.
Từ Thanh Nhiên là người cuối cùng trong phòng ký túc xá nộp hộp, vừa tiễn nó đi sang phòng khác, thì sau lưng đã vang lên giọng nói của Nhậm Bình hỏi cậu: "Vậy là quyết định rồi hả? Vậy là Nhiên thiếu, sau này cậu sẽ là lão tứ của phòng ký túc xá chúng ta?"
Cậu quay lại, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Thứ tự này xếp theo cái gì?"
Nhậm Bình cười khúc khích: "Chúng tôi vừa đấu vật tay, ai khoẻ hơn sẽ là lão đại của phòng ký túc xá."
"Nhiên thiếu... Cậu dù sao cũng là người trẻ nhất trong cả đám, mà anh em bọn tôi lại to béo thế này, so sức với cậu cảm giác như đang bắt nạt cậu vậy." Nhậm Bình là một người tính tình thẳng thắn, có gì nói nấy, "Không sao, cậu cứ coi như em út, anh em chúng ta sau này sẽ che chở cho cậu!"
Hoàn toàn quên mất chuyện "em út" trong miệng họ, hôm qua ở căng tin đã ngang nhiên khiêu khích một người nào đó loại E.
Từ Thanh Nhiên đóng cửa phòng lại, còn cài chốt cái "cạch".
Quay người lại nói với ba người bạn cùng phòng khác đang nhìn cậu bằng ánh mắt trong veo nhưng ngốc nghếch trong phòng: "Vật tay chả có gì thú vị hết, hay mình đánh một trận đi ha?"
...
Mười phút sau, Trương Chí Hòa, Nhậm Bình và Lưu Tinh Văn kéo ghế ngồi thành một hàng.
Họ đưa chai nước khoáng trên tay cho Từ Thanh Nhiên đang đứng trước mặt và nhìn xuống họ, nói: "Đại ca, mời anh uống nước! Sau này anh chính là đại ca của nhóm ký túc xá bốn người chúng em!"
Vừa nói, họ vừa nhăn mặt nhăn mày, nhe răng trợn mắt.
Chủ yếu là vì người đau.
Họ thành tâm xin lỗi vì đã coi thường Từ Thanh Nhiên trước đây.
Gia hỏa này căn bản là một vũ khí hình người đáng sợ, như gắn thêm thiết bị chiến đấu AI, luôn có thể bắt được điểm sơ hở của đám bọn họ. Đừng nhìn bọn họ bây giờ trên người không có mấy vết thương nhưng toàn thân trên dưới đều cảm thấy đau, vì chữa trị nội thương, tinh thần lực đã tiêu hao rất nhanh.
Ba người thầm nghĩ —
Bây giờ mấy con cháu thế gia nhà hào môn đều điên cuồng đến thế sao? Nuôi dưỡng sung sướng cũng không ngăn cản được giá trị võ lực của họ đạt điểm tối đa!
Từ Thanh Nhiên tâm trạng thoải mái, quang minh chính đại nhận lấy nước họ đưa tới, chấp nhận hai tiếng "đại ca" của bọn họ.
Muốn cậu làm út á hả?
Mơ đê. Ông đây chỉ muốn làm đại ca mấy người thôi.
Một đêm trôi qua, rốt cuộc các học viên của Học viện Quân sự cũng chính thức bước vào buổi huấn luyện.
Số lượng học viên năm học mới vẫn đông như cũ, nhà trường phân cho mọi người các điểm tập trung khác nhau, để thông qua màn hình lớn quảng trường nghe các bài phát biểu của các đàn anh và sĩ quan. Cha của Quý Hoài Tu - Quý Quốc Quân cũng có mặt, nghiêm túc dặn dò họ về đủ loại quy tắc.
Do tình hình đế quốc nghiêm trọng, ngoại xâm nặng nề, tất cả mọi người chỉ có một năm để rèn luyện. Nếu không thể vượt qua kỳ thi cuối cấp sau một năm, sẽ không thể tốt nghiệp và chính thức gia nhập quân đội. Phạm vi bao quát các chương trình học rất rộng, từ sinh tồn cơ bản đến học cách sử dụng vũ khí tinh thần lực, cơ giáp chiến đấu, v.v.
Từ Thanh Nhiên cảm thấy hứng thú với mọi thứ.
Trước khi chính thức bước vào chương trình học, tất cả mọi người phải trải qua kỳ thi nhập học để phân loại sơ bộ. Các hạng mục thi bao gồm đánh giá cấp bậc hồ bơi tinh thần, thể chất, phản ứng, điều khiển năng lượng tinh thần, sức chịu đựng, sự linh hoạt, v.v.
Phân lớp dựa trên kết quả thi cuối kỳ, lớp học càng cao thì cường độ luyện tập càng lớn, mức độ khó của bài thi mỗi quý cũng sẽ cao hơn. Tuy nhiên, tương ứng với đó, nếu có thể vượt qua kỳ thi mỗi quý và tốt nghiệp xuất sắc, vị trí và cấp bậc của những học sinh này sau khi ra trường cũng sẽ cao hơn.
Như cậu, một học sinh đặc biệt được mời, còn có thể trực tiếp làm đội trưởng.
Học viện Quân sự không chính thức công bố danh tính của những học sinh có thư mời đặc biệt, nhưng mọi người ít nhiều đều có thể đoán được, đó là những người có năng khiếu cao đã nổi tiếng ngay cả trước khi nhập học. Rốt cuộc, hầu hết những người có năng khiếu cao đều thể hiện tài năng phi thường từ khi còn nhỏ.
Chỉ có Từ Thanh Nhiên là người xuất hiện đột ngột, không ai có thể ngờ tới.
Tuy nhiên, điều đó cũng không cản trở việc cậu trở thành một trong những người được chú ý nhất trong học viện hiện nay. Nhờ sự nổi tiếng trên mạng xã hội và những lời đồn đại truyền miệng, ngay cả những người trước đây không biết chuyện gì cũng đã biết đến vị Từ đại thiếu gia nổi tiếng này.
Buổi đầu tiên của kỳ thi là bài kiểm tra đánh giá biển tinh thần, cấp độ tinh thần lực của cậu chắc chắn đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Thiết bị đánh giá tinh thần lực được đặt trong hội trường lớn, trên thiết bị còn có màn hình lớn, sẽ trực tiếp công bố kết quả bài kiểm tra ra bên ngoài. Tiêu chuẩn chấp nhận tối thiểu của quân đội là cấp B, và sẽ không có trong Học viện Quân sự Grandis, nơi tập trung hầu hết tất cả các học sinh giỏi nhất.
Ngay cả cấp A cũng rất hiếm.
Vì vậy, miễn là cấp độ biển tinh thần của Từ Thanh Nhiên dưới cấp A, đều nhất định sẽ bị nhạo báng.
Dù sao họ cũng không tin, rõ ràng là một cậu thiếu gia nhà giàu cấp F cách đây không lâu, cho dù có phép màu y học, thì phép màu đó có thể đến mức nào?
Từ Thanh Nhiên bình tĩnh bước vào phạm vi quét của máy kiểm tra.
Theo thông báo của hệ thống, trên màn hình cũng hiển thị thông tin tương ứng:
"Từ Thanh Nhiên; Mã số học sinh: SIS09219; Trạng thái linh hồn ổn định; Loại linh hồn chưa xác định; Cấp độ biển tinh thần - Cấp A."
Mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Đậu má!
Thật sự có người cấp A!
Khi nhìn thấy kết quả này, tất cả học sinh trong hội trường đều có chung một suy nghĩ:
— Từ đại thiếu gia, cậu mua viên thuốc tiên đan dược tăng cấp ở đâu vậy? Chia sẻ link cho bọn tôi với!!!
Tất nhiên, điều khiến mọi người kinh ngạc hơn cả việc Từ Thanh Nhiên sở hữu biển tinh thần cấp A là số hiệu học sinh cực kỳ ngắn của anh ta và ba chữ cái vàng óng ả "SIS" trước số hiệu. Khi nhóm số hiệu này xuất hiện, ngay cả những học sinh lớn tuổi ngồi ở phía rìa, không chút quan tâm và vẻ mặt vô cảm cũng đều quay sang nhìn.
SIS, viết tắt của Specially Invited Student.*
*Học viên đặc biệt được mời.
Học viên! Đặc Biệt! Được Mời!
"Đệt mẹ —"
Trong hội trường, cuối cùng cũng có người nín nhịn không nổi nữa, bất chấp hình ảnh hét lên những lời chửi rủa đầy mỉa mai.
Kẻ từng bị toàn bộ quân đoàn Ngân Long chế giễu trong nhiều tháng, thậm chí sau mười mấy năm vẫn bị lôi ra không ngừng lặp đi lặp lại việc một học viên rác rưởi cấp F thấp hèn giờ đây cũng hơi miễn cưỡng để chen chân vào hàng ngũ thượng lưu cấp A thì thôi đi, thế mà lại còn là học viên đặc biệt?
Học viên đặc biệt có ý nghĩa gì?
Trong lịch sử hàng năm xuất hiện lớp lớp nhân tài của Học viện, Học viện Quân sự Grandis chỉ gửi tối đa 20 thư mời đặc biệt, những năm ít có thể chỉ gửi 5 thư. Năm nay được coi là một năm có nhiều nhân tài, con cháu của các gia tộc Ngân Long Kim Dực đều có con em tham gia quân đội, nghe nói chỉ có hơn chục người.
So với hàng vạn sinh viên, thư mời đặc biệt này quý giá đến mức nào thì không cần phải nói.
Nếu tốt nghiệp suôn sẻ, hoàng gia đế quốc còn trực tiếp tặng một trăm triệu tệ! Tiền bạc và địa vị xã hội đều có thể có!
Bây giờ, Từ đại thiếu gia mà họ coi là rác rưởi hóa ra lại là người được mời đặc biệt vào!
Tất cả các học sinh đều khóc.
Hóa ra cuộc phỏng vấn của Từ đại thiếu gia không phải là khoác lác, cậu chỉ đang nói sự thật!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Làm sao một người cấp A lại trở thành học viên đặc biệt được chứ?
Quần chúng hoang mang, bỗng nhớ ra trong ruộng dưa có người từng từng nhắc đến chuyện Từ Thanh Nhiên bị nhốt vào Ác Tháp. Chỉ chưa đầy một tháng, cậu đã ra ngoài, lúc đó mọi người cũng không ngạc nhiên, dù sao linh hồn của cậu còn chưa định hình, nhiều nhất mang đến bên ngoài tháp dạo một vòng giáo dục xong rồi thả đi thôi.
Bây giờ nghĩ lại, thật đáng sợ.
Chẳng lẽ, Từ đại thiếu gia cũng tham gia vào hoạt động đấu trường trong truyền thuyết?
Từ Thanh Nhiên bình thản bước ra khỏi máy móc, phát hiện những học sinh ngồi hàng đầu, bao gồm cả Quý Hoài Tu, đều đang nhìn cậu Sau hai ba ngày đến trường, đây là lần đầu tiên những học sinh kiêu ngạo và tài năng này nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt đầy soi mói và khám phá, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Cấp A thế mà tham gia đấu trường.
Rõ ràng, cả Ác Tháp và Học viện đều dành cho cậu một đãi ngộ của người loại E chuẩn. Quan trọng nhất, cậu đã thực sự chiến thắng trong đấu trường nguy hiểm bằng biển tinh thần cấp A, bất kể sức mạnh tinh thần, cậu có lẽ là một đối thủ không thể xem thường về các kỹ năng khác.
Trong lòng mọi người đều đang thầm nghĩ.
Nếu họ biết rằng Từ Thanh Nhiên chỉ có sức mạnh tinh thần cấp B khi vào đấu trường, có lẽ họ sẽ càng sốc hơn.
Sau khi sinh viên tập trung ở các địa điểm khác nhau kết thúc đánh giá cấp bậc biển tinh thần, họ bắt đầu xếp nhóm theo cấp bậc bể tinh thần để tiến hành đánh giá các dự án tiếp theo, so sánh điểm số với các thành viên trong nhóm.
Việc đánh giá phức tạp tiếp tục trong hai ngày.
Nhóm nhân viên phụ trách theo dõi và cập nhật kết quả của nhóm A đều im lặng trước màn hình dữ liệu.
Từ Thanh Nhiên, học viên bị đánh giá thấp nhất từ khi nhập học, lại bất ngờ xuất sắc ở hầu hết các hạng mục, thậm chí còn bỏ xa các học viên khác! Cho dù là chiến đấu, sức chịu đựng, tốc độ phản ứng, khả năng hành động và sự linh hoạt nhanh nhẹn - những yếu tố quan trọng nhất trên chiến trường và liên quan đến năng khiếu - đều vượt xa mức trung bình của học viên nhóm A.
Những thành tích này, thậm chí có thể sánh ngang với năng lực của nhóm cấp SS!
Điểm số tổng của cậu bị kéo xuống bởi khả năng điều khiển tinh thần lực và thể chất.
Thể chất của cậu cũng không tệ, chỉ là không nổi bật so với các hạng mục khác, chỉ ở mức trung bình của nhóm A.
Nhưng mà về mặt kiểm soát tinh thần lực, vẫn cần phải được trau dồi thêm.
Lúc này, họ thực sự tin rằng một kẻ vô dụng rác rưởi từ nhỏ như Từ Thanh Nhiên đã thăng cấp đi lên rồi. Bởi vì trước đây cậu chưa được đào tạo bài bản, nên cách sử dụng và kiểm soát tinh thần lực còn chưa tốt lắm. Nhưng với những khả năng khác của cậu, chỉ cần khắc phục được điểm yếu hiện tại, việc thăng cấp thực sự chỉ còn là vấn đề thời gian!
Binh trưởng phụ trách tổng giám sát dữ liệu hậu cần than vãn: "Ôi, ai mà ngờ được cách đây một hoặc hai tháng, tôi còn chế giễu vị thiếu gia này là vô dụng, còn không thể so sánh được với em trai của cậu ta nữa."
"Được rồi, các nhóm đã hoàn thành việc đánh giá gần như xong, chúng ta nên sắp xếp nhóm cho bài kiểm tra tổng hợp cuối cùng dựa trên điểm trung bình của họ."
"Vậy Từ Thanh Nhiên thì sao?"
Trung đội trưởng nhìn lại bảng thành tích trên bàn, trả lời: "Từ A đến S đã gần hết rồi, bắt cậu ta thực sự ra trận đối đầu với những người cấp S và SSS e rằng là hơi khó khăn."
Ở một góc nhỏ bên ngoài hành lang, một người lính đội mũ lưỡi trai nhìn về phía phòng dữ liệu thành tích, rồi thu người lại, nói với người bên kia bộ đàm: "Này, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
"Gần đây anh trai cậu đúng là có chút nổi tiếng, nhưng học sinh cấp A vẫn còn một khoảng cách khá xa so với cấp S, 3S và thậm chí E. Hơn nữa, những học sinh mới vào đây hầu như đều được đào tạo bài bản từ nhỏ, không thể so sánh với những kẻ học dăm ba thứ võ mèo ngoài kia."
"Phân cậu ta vào nhóm cấp Địa Ngục, chắc chắn sẽ bị đánh tơi tả."
Từ Thanh An ở đầu dây bên kia bộ đàm cười ngọt ngào, nhưng giọng điệu lại đầy lo lắng: "Mặc dù em rất cảm kích anh đã giúp em trút giận, nhưng anh trai em dù có bị thương cũng không nên quá nặng nhỉ?"
"Chỉ là kỳ thi tuyển sinh của trường thôi, có chuyện gì to tát? Mà cũng không hoàn toàn vì cậu, anh em chúng tôi đều không phục, dựa vào đâu mà cậu ta lại có được thư mời đặc biệt để vào đây? Rõ ràng hồi tiểu học còn chỉ biết sợ đến tè ra quần!"
Gần đây Từ Thanh Nhiên nổi tiếng quá, cho dù là bạn cùng trường hay những người chật vật tốt nghiệp đại học mới kiếm được công việc nhỏ, cũng sẽ luôn có một nhóm người ghen tị và không cam lòng. Bắt họ tin rằng Từ Thanh Nhiên yếu đuối ngày xưa có thể giỏi giang đến mức nào là điều không thể, họ chỉ nghĩ rằng anh ta dựa vào may mắn và sự giúp đỡ của gia đình Thẩm mới có được lợi ích.
"Tóm lại, thời gian qua cậu ta khiến cậu khó xử, anh em chúng ta làm bạn chắc chắn sẽ đồng lòng với cậu! Yên tâm, giờ bọn anh đều đang làm việc trong trường, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho người anh này của cậu trong năm tới!"
Từ Thanh An nói xong với họ liền cúp máy.
Nụ cười trên mặt dần trở nên méo mó.
Từ Thanh An không giống như Từ Thanh Nhiên, tính cách cậu ta từ nhỏ đã cởi mở và ôn hòa. Lớn lên bên mẹ, không có bối cảnh lớn để dựa vào, cậu ta càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc xây dựng mối quan hệ tốt với mọi người. Đặc biệt, cậu ta còn phát hiện ra rằng bản thân dường như bẩm sinh đã có một loại sức hút đặc biệt, mọi người đều thích chơi cùng cậu ta và vô tình coi cậu ta là người yếu thế cần được bảo vệ.
Vì vậy, những năm qua, cậu ta đã không ngừng tận dụng lợi thế này để mở rộng vòng tròn giao tiếp của mình, đồng thời lợi dụng tâm lý mọi người thường đồng cảm và ít đề phòng hơn với người yếu thế, trở thành đứa trẻ đáng thương nỗ lực vươn lên trong số những đứa trẻ Từ gia dù là con nuôi.
Ban đầu mọi thứ đều tốt đẹp, ngay cả Lục Thành, người mà Từ Thanh Nhiên yêu thích nhất, cũng bị cậu ta nắm bắt. Cho đến gần đây, Từ Thanh Nhiên như biến thành một con người khác, không còn quan tâm đến ánh nhìn của người khác, nhất quyết phải đi theo con đường đen tối và tiết lộ những sự kiện trước đây.
Mạng lưới quan hệ mà cậu ta dày công xây dựng, những mối quan hệ đang trong giai đoạn vun đắp và những mối quan hệ không quá bền chặt đều bắt đầu có dấu hiệu xa lánh cậu ta.
Mặc dù vẫn còn những người tin tưởng và sẵn sàng giúp đỡ cậu ta, nhưng nếu không được, dựa vào hợp đồng kinh doanh ngầm với ông chủ Trần, cậu ta cũng có thể ít nhiều nhận được sự hỗ trợ mong muốn. Tuy nhiên, trong lòng cậu ta vẫn dần cảm thấy lo lắng.
Cậu ta muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như trước, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi cậu ta một cách tự nhiên, yêu thích cậu ta, chân thành đứng chung chiến tuyến với cậu ta. Không phải vì Từ Thanh Nhiên tỏa sáng, khiến cậu ta không thể kìm nén được sự ác ý, muốn thách thức ánh sáng đó!
Từ Thanh An siết chặt nắm tay đầy tức giận.
Cảm giác kiểm soát mọi thứ một cách dễ dàng đang tuột khỏi tầm tay cậu ta, điều này không phải là kết quả mà cậu ta mong muốn!
Buổi kiểm tra nhỏ kéo dài hai ngày cuối cùng đã kết thúc, nhưng điều khiến học viên lo lắng nhất chính là bài kiểm tra tổng hợp vào ngày thứ ba.
Tất cả mọi người sẽ được chia thành nhóm 100 người dựa trên điểm số.
Giống như luật chơi đấu trường, 100 người này sẽ được đưa đến một địa điểm rộng lớn để chiến đấu. Ai có thể đánh bại tất cả mọi người và leo lên cao để lấy được hoa giấy màu rực rỡ rơi xuống cuối cùng, sẽ trở thành học sinh xuất sắc nhất trong nhóm phân cấp của họ trong bài kiểm tra đánh giá.
Điều này sẽ mang lại cho họ rất nhiều thuận lợi và lợi ích cho việc học tập sau này.
Sự khác biệt duy nhất về luật lệ là cấm sử dụng sức mạnh tinh thần và chiến đấu liều mạng. Theo lời các huấn luyện viên, chính là nói nhóm người có được món quà trời ban có được thiên phú tinh thần lực, điều quan trọng là họ phải xem xét xem liệu sau khi loại bỏ món quà này, họ có thể trở thành những chiến binh mạnh mẽ cường đại có thể hợp tác nữa không.
Mỗi khu vực thi đều có nhiều lính gác trang bị súng canh gác. Bất kỳ ai vi phạm quy tắc sẽ lập tức bị bắn hạ bằng súng có chứa tinh lực lực và bị hủy bỏ toàn bộ điểm thi.
Lúc này, trên các màn hình lớn nhỏ khắp đại sảnh, danh sách các khu vực thi được hiển thị.
Tuy nhiên, trước màn hình mà Từ Thanh Nhiên đứng, có rất nhiều người tụ tập.
Điều này không chỉ bởi vì danh sách đó có duy nhất hai thí sinh cấp【 E năm nay là Quý Hoài Tu và trong số 100 thí sinh còn có 60 thí sinh cấp 3S, 38 thí sinh cấp 2S. Đội hình này gần như hoành tráng như danh sách khu vực thi của thí sinh cấp E khác ở khu vực bên cạnh.
Sự khác biệt duy nhất là trong khu vực thi do Quý Hoài Tu dẫn đầu này, còn có một thí sinh cấp A lạc lõng là Từ Thanh Nhiên.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Hoài Tu (hai mắt sáng rực): Tốt, trước đây không có cơ hội đánh cho đã, lần này có thể đánh thỏa thích rồi.
Từ Thanh Nhiên: Ừ, có thể đánh thỏa thích rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương