Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
Chương 29: Xuân cung đồ Sống (học tập)
Editor: Sn
Trong phòng khách quý nào đó của học viện, tiếng vỗ tay của một người vang lên.
Một người đàn ông tóc đen xen lẫn vài sợi tóc bạc trắng đứng ở trước màn hình phát sóng trực tiếp hai trận khảo hạch, tay đeo nhẫn bạc vỗ vang bôm bốp. Phía sau không xa có mấy vị cán bộ trong quân đoàn Ngân Long đang ngồi, mấy người bọn họ liếc nhau, hiển nhiên là bị "Dã tính" của Từ Thanh Nhiên làm cho kinh ngạc.
"Đây là Tam điện hạ năm nay ngài đã chọn được người từ Ác Tháp sao?" Người vừa lên tiếng tuổi tác đã cao, trên gương mặt có nhiều vết nhăn hoà quyện lại nhau lại thêm đôi mày đang nhíu chặt lại khiến người khác khó có thể phân biệt được. "Xem ra, không dễ gì để khống chế được."
Ngón tay cái của Mục Tử Vũ không ngừng vuốt ve hình rồng được chạm khắc trên chiếc nhẫn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên màn hình, dõi theo bóng người cao gầy đang thong thả bước ra từ trong đống khung kim loại vỡ vụn của giá đỡ: "Dù có kiêu ngạo bất kham đến đâu, cũng chỉ là con dân của đế quốc thôi."
"Đế quốc ngay cả người loại E cũng thuần phục được, còn ai là không thể khống chế?"
Mục Tử Vũ nhấc ly rượu vang trên bàn cao bên cạnh, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện sự bất phục: "Huống hồ, hoàng huynh có thể dạy dỗ Thẩm Đình Dục thành con chó ngoan ngoãn như vậy, sao ta thân là tổng chỉ huy của quân đoàn Ngân Long lại không làm được?!"
Việc đánh mất con cờ Thẩm Đình Dục năm xưa luôn là nỗi đau nhói trong lòng hắn.
Hai đại quân đoàn dưới trướng đế quốc, ngoài việc kiềm hãm và thúc đẩy lẫn nhau để bảo vệ tốt hơn cho con dân đế quốc, đồng thời cũng là công cụ cho đám dòng dõi vương thất đem ra để tranh giành vị trí thái tử. Bất kể trai hay gái, con cái hoàng gia đều có quyền trở thành vị vua tiếp theo, vì vậy cuộc tranh đấu đã bắt đầu từ khi còn nhỏ.
Thành viên hoàng tộc nào được bổ nhiệm vị trí tổng tư lệnh/ tổng chỉ huy hai quân đoàn tương đương với việc lọt vào vòng chung kết. Bấy giờ, đế quốc Kian chỉ có hai ứng cử viên là hắn và đại hoàng tử Mục Tử Nguyệt. Ai thu hút được nhiều nhân tài hơn sẽ lập được nhiều công trạng cho đế quốc và nâng cao danh tiếng của bản thân.
Trong những năm gần đây, danh tiếng của Ngân Long đã sụt giảm đáng kể do sự xúi giục và tác động của Kim Dực. Đặc biệt, mọi người đều tôn sùng kẻ mạnh, ngay cả những người trong quân đoàn Ngân Long cũng đánh giá cao Thẩm Đình Dục và Tô Văn Minh, điều này khiến hắn cảm thấy bị đe dọa rất lớn. Vất vả lắm mới gặp được một người đặc biệt như Từ Thanh Nhiên, thậm chí còn có tiềm năng trở thành người loại E, hắn không muốn bỏ lỡ một cách dễ dàng như vậy.
Huống chi... mối đe dọa từ quỷ tộc ngày càng lớn mạnh, nguồn năng lượng Linh Thạch cung cấp cho hoạt động phòng thủ lãnh thổ đế quốc gần như sắp cạn kiệt. Bất kể là nghĩ cho quân đoàn Ngân Long hay là tương lai của đế quốc Kian, hắn càng hy vọng có thể thu nạp càng nhiều nhân tài càng tốt.
"Phụ tá An, ngài nghĩ thế nào?"
Mục Tử Vũ hỏi với vẻ mặt ảm đạm, nhưng mãi vẫn không nhận được câu trả lời.
Hắn lại quay đầu nhìn về phía hàng ghế trong phòng, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí trong cùng kia đang ngoẹo đầu, ngủ đến say sưa trời đất, đầu còn hơi lắc lư mấy cái, hoàn toàn là một trạng thái buông xuôi với cuộc đời này.
Mục Tử Vũ càng đen thêm mấy phần.
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến chiếc chân máy bên phải của ông ta, cơn giận dữ đang dâng trào bỗng chốc bị dập tắt. Quay sang những người khác, hắn ta kiêu ngạo ra lệnh: "Tóm lại, trong thời gian này phiền các vị huấn luyện viên đây hãy chú ý kỹ lưỡng học viên tiềm năng này của tôi. Bất kỳ thông tin nào về hành tung của cậu ta, lập tức báo cáo cho tôi."
Nói xong, Mục Tử Vũ vơ lấy chiếc áo choàng treo bên cạnh, tung một cái, hình thêu con rồng bạc đang bay lượn trên áo choàng phủ kín người, toát lên vẻ uy nghiêm và trang trọng.
Đang chuẩn bị rời đi, bỗng có người hỏi: "Vậy nếu vị Từ Thanh Nhiên này cuối cùng không trở thành người loại E cực đoan như Tam điện hạ mong muốn thì sao ạ?"
Mọi người đều thừa nhận Từ Thanh Nhiên có tiềm năng rất tốt, nhưng chỉ với biển tinh thần cấp A, dù nền tảng có tốt đến đâu cũng không đủ. Trước mặt những loại E có thiên phú cực cao, chênh lệch về giai cấp tinh thần chính là một vực sâu khó có thể vượt qua.
Mục Tử Vũ khẽ cười: "Không trở thành loại E ư?"
"Vậy thì hãy tìm cho ta một lý do để đá cậu ta ra khỏi học viện."
Hắn nhìn trúng tiềm năng của Từ Thanh Nhiên, tin rằng cậu có thể trở thành nhân tài mà hắn mong muốn, vì vậy đã dành cho cậu sự ưu ái cao nhất để giữ chân. Tất nhiên, nếu cậu phụ lòng mong đợi của hắn, hắn ta sẽ lập tức tước đoạt tất cả những đãi ngộ này khỏi cậu, để cậu nếm trải khoảnh khắc từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Một vị giáo quan khác đang ngồi, vội vàng đứng dậy hỏi: "Thưa Tam hoàng tử điện hạ, kết quả thi của sân thi số 2 hôm nay...?"
"Kết quả?" - wattpad: pod1803
Mục Tử Vũ lại bật cười khẽ khẽ.
...
"...Mặc dù Từ Thanh Nhiên đồng học không trực tiếp sử dụng tinh thần lực để tấn công người cùng nhóm, nhưng đề thi rõ ràng đã cấm sử dụng tinh thần lực, cộng thêm việc nhận ba thẻ vàng, do đó sau khi thảo luận, ban tổ chức quyết định giảm một nửa điểm cho tất cả các bài thi của cậu."
"Đồng thời, kết quả bài thi cuối cùng của vòng thi này bị hủy bỏ và không có đội nào chiến thắng ở sân thi số 2."
Trọng tài một bên cầm bình dưỡng khí, một bên thông báo kết quả được ban tổ chức truyền đạt.
Bên trong khán đài, những thành viên khác của cùng nhóm chật vật đứng dậy từ đống đổ nát, khuôn mặt họ rực rỡ với đủ màu sắc đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Vốn dĩ còn một suất dự thi nữa có thể tranh giành, nhưng giờ đây, một cái cũng chả còn!
Suất thi cuối cùng này mang lại lợi ích vô cùng to lớn.
Nghe đâu rằng những người xuất sắc nhất trong từng nhóm thi sẽ được đào tạo bởi các sĩ quan đặc biệt từ hai quân đoàn sau hai tháng. Danh sách này bao gồm những nhân viên xuất sắc nhất như Lục Thành, Thẩm Đình Dục, Tô Văn Minh, v.v., cùng với các tướng lĩnh siêu ngầu dày dặn kinh nghiệm.
Sau mỗi kỳ thi cuối kỳ, kiểm tra học tập và các hoạt động khác, những ưu tiên sẽ được dành cho những người chiến thắng. Lịch trực nhật cũng sẽ ưu tiên cho họ chọn những công việc dễ dàng và thuận tiện nhất. Mỗi tuần, họ cũng được ưu tiên thưởng thức những món ăn đặc biệt trong căng tin. Số báo danh và ảnh cá nhân của họ sẽ được hiển thị trang trọng trên trang nhất trang web của trường, mang lại cho họ sự nổi tiếng đáng kể!
Cả đám người vô cùng đau lòng.
Nhìn lại Từ Thanh Nhiên, sau khi nghe tuyên bố kết quả, cậu hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ. Ánh mắt cậu không hề thể hiện bất kỳ ham muốn nào về danh lợi, chỉ nhún vai, vẻ mặt thờ ơ sao cũng được và trả lại bó hoa chiến thắng cho trọng tài.
Mọi người lại càng đen mặt hơn.
Cái thằng điên Từ Thanh Nhiên này! Thà rằng tự mình cầm lấy điểm kiểm tra bị giảm một nửa để xuống lớp sau, cũng phải bóp nghẹt hết khả năng thu lợi của tất cả mọi người, đây là việc làm của con người sao?
Nói chung, Từ Thanh Nhiên rốt cuộc nghĩ gì họ không hoàn toàn hiểu được, nhưng cái tên này, tất cả thành viên nhóm 2 đều ghi nhớ sâu sắc. Nói đúng hơn, mới nhập học chưa được mấy ngày, hơn nửa số học sinh đều nhận thức sâu sắc sức mạnh của ba chữ này và ấn tượng ban đầu về cậu cũng có chút thay đổi.
Khi Từ Thanh Nhiên thong thả bước ra khỏi khán đài số 2, một người đang dựa vào lối vào bên ngoài khán đài bỗng nhiên gọi cậu lại.
Cậu ngoái đầu theo tiếng gọi, thấy Nghê Tiêu Diên buộc tóc đuôi ngựa cao màu hồng.
Cô đeo găng tay hở ngón thuận tiện cho việc leo trèo, giơ lên vẫy vẫy với cậu một cách ngầu lòi và lên tiếng chào hỏi: "Lâu rồi không gặp."
Từ Thanh Nhiên im lặng vài giây, rồi đáp lại: "Lâu rồi không gặp."
Nhớ lại hệ thống nói cô gái này có vẻ tính tình không được tốt lắm, cậu dừng lại một lúc, rồi hỏi với vẻ mặt vô cảm: "Cô lại muốn đánh nhau với tôi à?"
Nghê Tiêu Diên nhướng mày, cuối cùng cúi đầu cười lớn, phóng khoáng nói: "Không, cậu thực sự đã thay đổi rất nhiều. Tôi sẽ không trong tình huống biết mình không đánh lại cậu mà tự chuốc lấy khổ vào người, nhưng hành động vừa rồi của cậu, quả thật chó đến mức khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi."
"Có thời gian thì có thể so tài một phen, tôi muốn xem cậu từ trước chỉ biết dựa dẫm vào sự che chở của người khác, hay khóc lóc, đã trưởng thành thành cái dạng gì rồi."
Lúc nhỏ, Nghê Tiêu Diên không thích Từ Thanh Nhiên lắm. Vì cô thấy một con trai suốt ngày khóc lóc, bị đánh không dám đánh lại, chỉ biết kêu người giúp đỡ trông thật yếu đuối. Gần đây nghe nói vì một thằng đàn ông mà cậu ta lại như bất chấp sĩ diện mà làm đủ trò khóc lóc om sòm náo loạn một trận lớn càng khiến Nghê Tiêu Diên càng cảm thấy hụt hẫng.
Nằm mơ cũng không ngờ đến sẽ gặp lại cậu trong Học viện Quân sự.
Càng không ngờ hơn, tính cách và thân thủ hiện tại của cậu lại khác xa so với trong ký ức. Nhưng nhìn chung vẫn đang phát triển theo hướng tốt đẹp, có lẽ là đã biến nỗi buồn thất tình thành sức mạnh?
"Được thôi." Từ Thanh Nhiên gật đầu, rồi rời đi.
Nghê Tiêu Diên khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của cậu rời đi, lại nghĩ -
Thực ra trong lòng nàng vẫn ức chế một cục tức.
Nếu không phải vì khí thế bị áp chế, còn thật sự muốn tại chỗ đè cậu đánh cho một trận!
Quả nhiên, lúc nhỏ vẫn dễ bắt nạt hơn.
Trương Chí Hòa cùng họ từ khu tập luyện khác trở về, cũng nghe tin đồn về chiến tích vang dội của Từ Thanh Nhiên. Khi cùng nhau ăn tối và quay về ký túc xá, họ vẫn hào hứng bàn tán về chuyện này: "Đại ca, anh quả là lợi hại, mọi người đều cẩn thận né tránh luật lệ, anh lại cố tình làm đến cùng!"
"Càng ở lớp sau càng bị chế giễu và coi thường, cường độ luyện tập cũng càng lớn, vì vậy mọi người đều cố gắng hết sức để lọt vào lớp đầu trước trong kỳ thi nhập học, điểm của anh chắc chắn sẽ rớt hạng, không sợ đến lúc đó sẽ quá vất vả sao?"
Sợ cái gì?
Thầm nghĩ.
Cơ thể này của cậu cần được rèn luyện tốt hơn, những bài tập do học viện sắp xếp hoàn toàn là cơ hội trời cho.
Từ Thanh Nhiên cười khẽ một tiếng, không đáp lời.
Mặt trời lặn về phía tây, mấy người ngồi trên chiếc xe chở nhỏ quay về ký túc xá.
Gió ngoài cửa sổ thổi hiu hiu, Từ Thanh Nhiên bỗng nhìn thấy Lâm Thiên Mộ bước ra từ một chiếc xe nhỏ khác. Anh ta mỉm cười vẫy tay chào các bạn học sinh đang ghé vào bên trong xe nhìn anh ta, rồi quay người đi về phía căn nhà biệt lập bên cạnh khu ký túc xá.
Học sinh loại E và D sẽ được sắp xếp ở khu nhà ký túc xá riêng biệt.
Đối với học sinh E đặc biệt, chủ yếu là vì lo sợ họ xảy ra mâu thuẫn với các bạn khác, nên nhà trường mới phân chia họ thành một nhóm riêng. Còn học sinh D, vì lo ngại họ bị bắt nạt bởi các bạn trong trường, nên nhà trường mới áp dụng biện pháp bảo vệ đặc biệt.
Tại trường quân sự, loại D như một miếng thịt mỡ thơm ngon bị ném vào bầy sói đói, rất khó đảm bảo không ai sẽ cưỡng ép ký kết khế ước linh hồn.
Từ Thanh Nhiên rất đỗi ghen tị.
Có ký túc xá riêng thật tuyệt, không giống như phòng ký túc xá tập thể của cậu, đông người ồn ào náo nhiệt, ngày nào cũng có đủ thứ chuyện. Ồn ào náo nhiệt tuy không hẳn là xấu, nhưng lại không phù hợp với môi trường sống mà cậu yêu thích.
Buổi tối, sau một ngày thi cử căng thẳng, tất cả mọi người đều đã kiệt sức, chỉ muốn nằm trong ký túc xá nghỉ ngơi để lấy lại sức lực cho ngày học tiếp theo. Chỉ có Từ Thanh Nhiên xuống lầu, chạy bộ quanh khu vực ký túc xá. Khi quay lại, cả tầng ký túc xá bỗng nhiên náo loạn.
Từ Thanh Nhiên vừa lên đến nơi đã thấy một nhóm nhỏ người tụ tập lại, vẻ mặt ủ rũ, ríu rít không biết đang nói gì. Có một người có thân hình gầy yếu, nước mắt lưng tròng, được mọi người vây quanh an ủi, Nhận Bình ấm áp cũng có mặt ở đó.
Từ Thanh Nhiên buông chiếc khăn lau mồ hôi, bước đến hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nhậm Bình tức giận giải thích cho cậu.
Nguyên nhân là vì mọi người đều muốn nghỉ ngơi, nhưng căn phòng đối diện với họ vẫn bật nhạc với âm lượng cao nhất và trò chuyện ồn ào. Một số bạn học gần đó bị ảnh hưởng, không thể chịu đựng được nên đã gõ cửa lịch sự hỏi họ liệu họ có thể cho mọi người nghỉ ngơi yên tĩnh không. Kết quả là những người mặt mày hung dữ trong phòng đã mắng chửi họ thậm tệ.
Cậu bạn muốn đòi lại công bằng cho bạn cùng phòng đã bị họ tát mặt.
Những người trong phòng càng lúc càng quậy phá hơn. Giống như những đứa trẻ hư, càng bị người khác cấm đoán, càng muốn làm trái.
Từ Thanh Nhiên nghe xong, không nói gì.
Mọi người vẫn đang thì thầm bàn tán, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng 6037 vốn ồn ào náo nhiệt.
Đám người hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy Từ Thanh Nhiên vừa mới trở về.
Người vừa bị mắng khóc nức nở chưa từng xem trực tiếp bài thi kiểm tra của Từ Thanh Nhiên. Nhìn cậu có vẻ yếu đuối hơn cả mình, chẳng giống người hay cãi nhau, vội vàng lên tiếng: "Thôi đi Từ Thanh Nhiên, bọn họ chẳng nể mặt ai cả..."
Lời khuyên nhủ còn chưa dứt, cánh cửa phòng bỗng bị ai đó mở ra mạnh bạo.
Gã đàn ông đầu trọc hung hăng quát lớn: "Đã bảo ông đây muốn thế nào thì..."
Lời nói ngông cuồng chưa dứt, mũi đã bị người đấm một cú, tiếp theo trên bụng lại trúng một cú đá giáng trời, cả người bị lực lượng đó đẩy lùi về sau. Từ Thanh Nhiên hơi nghiêng đầu, lại bật ra một tiếng cười khẩy, khi ba người trong phòng vội vàng đứng dậy thì cậu nghênh ngang bước vào trong.
Nhẹ nhàng xoay nắm tay khóa cửa lại.
"Từ, Từ đồng học muốn làm gì?!"
"Cậu ấy sẽ không sao đâu nhỉ..." - wattpad: pod1803
"Có nên xuống dưới gọi người lên không?"
Nhậm Bình không hiểu sao lại nhớ lại những đêm trước, im lặng không hề có lời đáp lại.
Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng ẩu đả ồn ào, tiếp theo là tiếng va chạm như ai đó bị ném thẳng vào cửa, khiến cho cánh cửa rung lắc dữ dội. Lại thêm tiếng va đập nặng nề, rồi tiếng rên rỉ thảm thiết như tiếng giết heo.
Nghe thấy tiếng động, càng lúc càng nhiều người ra xem, chen chúc nhau chật cứng hành lang trước phòng 6037.
Cánh cửa bị đập mạnh liên tục nhiều lần.
Cuối cùng, ổ khóa cũng hỏng, dưới sự chứng kiến của đám đông hiếu kỳ, nó từ từ hé mở ra.
Khi cửa mở ra, chỉ thấy Từ Thanh Nhiên, người mà họ cho rằng yếu đuối và không thể chống trả, cậu đang cầm ghế đập dữ dội đầy hung ác vào người đàn ông to lớn lực lưỡng đang quỳ gối trên mặt đất. Chiếc ghế chắc chắn có thể chịu được trọng lượng ba trăm cân, tựa như bị cậụ đập nát vụn.
Cậu túm lấy đầu tóc của gã, trực tiếp nện thẳng vào chiếc loa ngay đó, giọng điệu lạnh lùng: "Cho mày mặt mũi à?"
Đám đông ngoài cửa ngây người nhìn.
Bọn họ càng thêm hoảng sợ trước ánh mắt và tư thế hung dữ của Từ Thanh Nhiên, đến mức không thốt ra được lời nào.
Bị đánh cho mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy ròng ròng, tên trọc đầu vội vàng đỡ lấy bạn cùng phòng sắp ngất xỉu và trả lời: "Đại ca à, đại ca, chúng tôi không... không dám gây rối nữa, không dám nữa rồi..."
Từ Thanh Nhiên lúc này mới buông tha, trước khi ra khỏi phòng còn cố tình dẫm nát chiếc loa của tên kia. Nhìn thấy chiếc loa đã nát vụn, không thể sử dụng được nữa mới vừa lòng thoả ý mà rời đi.
Cuối cùng, mấy tên kia còn bị gọi xuống dưới lầu để giáo huấn. Quản lý ký túc xá vốn đã nhịn nhục họ từ lâu nay, giờ đây đã viết giấy phạt và nghiêm khắc nói: "Lần sau còn đánh nhau nữa, cút ra khỏi ký túc xá và ngủ trong kho luôn đi!"
Tên trọc ôm mặt sưng tấy, bộ dáng uất ức không phục:"Từ Thanh Nhiên cũng có phần, sao không phạt cậu ta cùng?"
Quản lý ký túc xá nhớ lại lời dặn dò của giáo quan ban ngày, lại nghe qua những tin đồn về Từ Thanh Nhiên, hùng hồn nói dối: "Cậu ta chính là hành động tự vệ!"
Hơn nữa, những người cùng tầng cũng giúp Từ Thanh Nhiên nói dối: "Tôi đã hỏi những người cùng tầng với các cậu, tất cả đều nói là các cậu ra tay trước, Từ Thanh Nhiên mới phản đòn để tự vệ. Vài tên cấp S các cậu đánh không lại cấp A, còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả?"
Mặt cả đám người đều đỏ lên vì xấu hổ.
Lũ người xám xịt mặt vừa hối hả bỏ đi về phòng vừa chửi bới Từ Thanh Nhiên, cho đến khi phát hiện ra rằng cậu vẫn đứng trước cửa phòng 6038, nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý nhìn họ quay lại. Nhớ đến ánh mắt sát khí của cậu lúc nãy, bọn họ bỗng chốc lại sợ hãi, vội vã như trốn tà ma mà lao vào phòng.
Họ phát hiện cửa phòng đã hỏng, đóng mấy lần cũng tự động bật mở. Mà ngoài cửa còn có Từ Thanh Nhiên với nụ cười rùng rợn đang nhìn chằm chằm vào họ, khiến họ hoảng sợ vội vàng tìm dụng cụ đóng chặt cánh cửa hỏng, lo lắng "ác quỷ" kia lại xông vào.
Cứ thế, tầng 6 khu nhà số 79 sắp sửa chào đón cuộc sống tốt đẹp tràn đầy yêu thương, nho nhã lễ độ, khiêm tốn và hòa thuận của họ.
Lúc này, hành lang đã vắng tanh.
Từ Thanh Nhiên liếc nhìn dãy số 6037 đối diện, rồi quay về phòng lấy quần áo bẩn, sữa tắm và các vật dụng cần thiết, đi đến phòng tắm chung của tầng để tắm.
Ánh sáng đèn cảm ứng trên hành lang lờ mờ.
Vừa đến cửa phòng tắm, bỗng nhiên Từ Thanh Nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ a a ưm ư kỳ lạ vọng ra từ bên trong, trong sự yên tĩnh của lúc này càng trở nên rõ rệt.
Từ Thanh Nhiên: "?"
Hệ thống: "Úi úi úi, Xuân cung đồ sống!"
Vào thời điểm này, trong phòng tắm vắng tanh, tiếng rên rỉ câu hồn vang vọng khắp không gian tĩnh mịch.
Chỉ cần lắng nghe thêm một lúc, cũng có thể đoán được đại khái người bên trong đang làm gì. Người bình thường nghe thấy sẽ đỏ mặt tía tai hoặc lén lút rời đi, nhưng Từ Thanh Nhiên không thuộc loại người bình thường, vì vậy cậu cầm theo đồ dùng vệ sinh cá nhân bước vào trong.
Phía trong cùng của căn phòng, hai người đàn ông đang quay lưng về phía cửa vách tắm, tận tình giải phóng dục vọng của bản thân.
Mải mê đến mức quên cả kéo rèm cửa.
Vòi hoa sen trên cao vẫn đang ồ ạt phun nước xuống, người bị tưới nhắm mắt nhắm mũi, vẻ mặt hưởng thụ, miệng còn không ngừng kêu: "Cưng à, anh giỏi quá!"
Từ Thanh Nhiên đứng ngoài âm thầm quan sát.
Nghĩ thầm, hóa ra hai người đàn ông làm vậy.
Con người đầy dâm đãng không ngừng rên rỉ những từ ngữ đầy dâm dục kia bỗng dưng mở mắt, liếc mắt nhìn thấy Từ Thanh Nhiên đang đứng bên ngoài nghiên cứu đề tài khoa học nào đó, hoảng hốt đến mức mất hết hứng thú và sợ đến mức hét thất thanh.
Nghe tiếng hét thê lương như gặp ma của hắn, người ở phía sau lập tức rụt rè, nhìn thấy Từ Thanh Nhiên cũng kinh hãi nhìn cậu.
Cả hai người không được xem là người yêu gì mà chỉ tình cờ quen nhau khi nhập học, hẹn nhau đi tắm chung, nảy sinh tình cảm sau khi xác nhận thuộc tính của nhau và ngẫu hứng bắt đầu quan hệ để giải tỏa căng thẳng. Ai ngờ vào thời điểm này mà còn có người vào!
Vào đây rồi thì thôi đi lại còn rất kỳ quặc biến thái nữa chứ!
Từ Thanh Nhiên nhíu mày, nói: "Tiếp tục đi."
"Tôi chưa xem đủ."
Hai người trong buồng: "... "
Hứng thú của bọn họ bị dập tắt hết rồi, làm sao tiếp tục đây!
Từ Thanh Nhiên với vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Giữa người làm và người chịu, ai sẽ sướng hơn?"
Cậu đã suy nghĩ kỹ. Nếu tiến độ trong quá trình công lược của cậu sau một năm không đạt được nhiều, có thể cậu sẽ hạ dược Thẩm Đình Dục để cưỡng ép. Cậu cũng đã quyết định, dù là trên hay dưới, miễn là ai có thể được phục vụ một cách thoải mái, cậu sẽ chọn bên đấy.
Dù sao thì muốn Từ Thanh Nhiên cậu đây đi hầu hạ kẻ khác, chuyện đó không bao giờ xảy ra.
Hai người bị bao vây bởi những ánh mắt dòm ngó kinh hãi, tạm thời không biết phải trả lời như thế nào), thậm chí còn toan bỏ chạy, nhưng bị Từ Thanh Nhiên chặn ở cửa ra vào vách ngăn, lại ngoan ngoãn co rúm vào góc phòng.
Bị từ chối và hứng thú bị dập tắt, khuôn mặt Từ Thanh Nhiên tối sầm nhìn chằm chằm vào họ, lặng lẽ hỏi: "Tôi sẽ cho các người cơ hội lựa chọn lần cuối cùng, là muốn tự mình tiếp tục hay để tôi ép buộc các người tiếp tục?"
Một lát sau, tiếng vỗ tay lại vang lên từ trong phòng tắm.
Nhưng lần này, âm thanh nền không còn tiếng rên rỉ như ban đầu, chỉ còn lại tiếng nức nở sợ hãi.
Trong ba người, có lẽ chỉ Từ Thanh Nhiên, người vừa học được điều mới, là vui nhất.
- wattpad: pod1803
Không nghi ngờ gì nữa, Từ Thanh Nhiên được xếp vào lớp học ở trình độ thấp.
Theo đánh giá từ các bài kiểm tra, họ được nhận định là có nền tảng yếu hơn so với mức trung bình, vì vậy họ được bắt đầu luyện tập từ những thử thách vượt chướng ngại vật khó khăn nhất. Sân tập có kích thước như một thị trấn nhỏ, bên trong có nhiều chướng ngại vật với độ khó cao, đòi hỏi rất nhiều thời gian và sức lực để hoàn thành. Hiện tại, kỷ lục thời gian hoàn thành nhanh nhất là hai tiếng.
Từ Thanh Nhiên không hề ngoài ý muốn khi cậu lại nghe thấy cái tên lừng lẫy của Thẩm Đình Dục.
118 phút 39 giây, là kỷ lục mà anh đã lập được.
Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào con số mà giáo quan gửi đến trên vòng tay thông minh của mình, vô thức nhếch mép cười.
Sau đó, cậu tự tin ghi vào mục tiêu của mình: 118 phút 38 giây.
Vừa nộp xong, cậu đã nghe thấy một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai từ phía sau.
"Bạn học, ham mơ mộng quá nhỉ?"
Trong phòng khách quý nào đó của học viện, tiếng vỗ tay của một người vang lên.
Một người đàn ông tóc đen xen lẫn vài sợi tóc bạc trắng đứng ở trước màn hình phát sóng trực tiếp hai trận khảo hạch, tay đeo nhẫn bạc vỗ vang bôm bốp. Phía sau không xa có mấy vị cán bộ trong quân đoàn Ngân Long đang ngồi, mấy người bọn họ liếc nhau, hiển nhiên là bị "Dã tính" của Từ Thanh Nhiên làm cho kinh ngạc.
"Đây là Tam điện hạ năm nay ngài đã chọn được người từ Ác Tháp sao?" Người vừa lên tiếng tuổi tác đã cao, trên gương mặt có nhiều vết nhăn hoà quyện lại nhau lại thêm đôi mày đang nhíu chặt lại khiến người khác khó có thể phân biệt được. "Xem ra, không dễ gì để khống chế được."
Ngón tay cái của Mục Tử Vũ không ngừng vuốt ve hình rồng được chạm khắc trên chiếc nhẫn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên màn hình, dõi theo bóng người cao gầy đang thong thả bước ra từ trong đống khung kim loại vỡ vụn của giá đỡ: "Dù có kiêu ngạo bất kham đến đâu, cũng chỉ là con dân của đế quốc thôi."
"Đế quốc ngay cả người loại E cũng thuần phục được, còn ai là không thể khống chế?"
Mục Tử Vũ nhấc ly rượu vang trên bàn cao bên cạnh, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện sự bất phục: "Huống hồ, hoàng huynh có thể dạy dỗ Thẩm Đình Dục thành con chó ngoan ngoãn như vậy, sao ta thân là tổng chỉ huy của quân đoàn Ngân Long lại không làm được?!"
Việc đánh mất con cờ Thẩm Đình Dục năm xưa luôn là nỗi đau nhói trong lòng hắn.
Hai đại quân đoàn dưới trướng đế quốc, ngoài việc kiềm hãm và thúc đẩy lẫn nhau để bảo vệ tốt hơn cho con dân đế quốc, đồng thời cũng là công cụ cho đám dòng dõi vương thất đem ra để tranh giành vị trí thái tử. Bất kể trai hay gái, con cái hoàng gia đều có quyền trở thành vị vua tiếp theo, vì vậy cuộc tranh đấu đã bắt đầu từ khi còn nhỏ.
Thành viên hoàng tộc nào được bổ nhiệm vị trí tổng tư lệnh/ tổng chỉ huy hai quân đoàn tương đương với việc lọt vào vòng chung kết. Bấy giờ, đế quốc Kian chỉ có hai ứng cử viên là hắn và đại hoàng tử Mục Tử Nguyệt. Ai thu hút được nhiều nhân tài hơn sẽ lập được nhiều công trạng cho đế quốc và nâng cao danh tiếng của bản thân.
Trong những năm gần đây, danh tiếng của Ngân Long đã sụt giảm đáng kể do sự xúi giục và tác động của Kim Dực. Đặc biệt, mọi người đều tôn sùng kẻ mạnh, ngay cả những người trong quân đoàn Ngân Long cũng đánh giá cao Thẩm Đình Dục và Tô Văn Minh, điều này khiến hắn cảm thấy bị đe dọa rất lớn. Vất vả lắm mới gặp được một người đặc biệt như Từ Thanh Nhiên, thậm chí còn có tiềm năng trở thành người loại E, hắn không muốn bỏ lỡ một cách dễ dàng như vậy.
Huống chi... mối đe dọa từ quỷ tộc ngày càng lớn mạnh, nguồn năng lượng Linh Thạch cung cấp cho hoạt động phòng thủ lãnh thổ đế quốc gần như sắp cạn kiệt. Bất kể là nghĩ cho quân đoàn Ngân Long hay là tương lai của đế quốc Kian, hắn càng hy vọng có thể thu nạp càng nhiều nhân tài càng tốt.
"Phụ tá An, ngài nghĩ thế nào?"
Mục Tử Vũ hỏi với vẻ mặt ảm đạm, nhưng mãi vẫn không nhận được câu trả lời.
Hắn lại quay đầu nhìn về phía hàng ghế trong phòng, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí trong cùng kia đang ngoẹo đầu, ngủ đến say sưa trời đất, đầu còn hơi lắc lư mấy cái, hoàn toàn là một trạng thái buông xuôi với cuộc đời này.
Mục Tử Vũ càng đen thêm mấy phần.
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến chiếc chân máy bên phải của ông ta, cơn giận dữ đang dâng trào bỗng chốc bị dập tắt. Quay sang những người khác, hắn ta kiêu ngạo ra lệnh: "Tóm lại, trong thời gian này phiền các vị huấn luyện viên đây hãy chú ý kỹ lưỡng học viên tiềm năng này của tôi. Bất kỳ thông tin nào về hành tung của cậu ta, lập tức báo cáo cho tôi."
Nói xong, Mục Tử Vũ vơ lấy chiếc áo choàng treo bên cạnh, tung một cái, hình thêu con rồng bạc đang bay lượn trên áo choàng phủ kín người, toát lên vẻ uy nghiêm và trang trọng.
Đang chuẩn bị rời đi, bỗng có người hỏi: "Vậy nếu vị Từ Thanh Nhiên này cuối cùng không trở thành người loại E cực đoan như Tam điện hạ mong muốn thì sao ạ?"
Mọi người đều thừa nhận Từ Thanh Nhiên có tiềm năng rất tốt, nhưng chỉ với biển tinh thần cấp A, dù nền tảng có tốt đến đâu cũng không đủ. Trước mặt những loại E có thiên phú cực cao, chênh lệch về giai cấp tinh thần chính là một vực sâu khó có thể vượt qua.
Mục Tử Vũ khẽ cười: "Không trở thành loại E ư?"
"Vậy thì hãy tìm cho ta một lý do để đá cậu ta ra khỏi học viện."
Hắn nhìn trúng tiềm năng của Từ Thanh Nhiên, tin rằng cậu có thể trở thành nhân tài mà hắn mong muốn, vì vậy đã dành cho cậu sự ưu ái cao nhất để giữ chân. Tất nhiên, nếu cậu phụ lòng mong đợi của hắn, hắn ta sẽ lập tức tước đoạt tất cả những đãi ngộ này khỏi cậu, để cậu nếm trải khoảnh khắc từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Một vị giáo quan khác đang ngồi, vội vàng đứng dậy hỏi: "Thưa Tam hoàng tử điện hạ, kết quả thi của sân thi số 2 hôm nay...?"
"Kết quả?" - wattpad: pod1803
Mục Tử Vũ lại bật cười khẽ khẽ.
...
"...Mặc dù Từ Thanh Nhiên đồng học không trực tiếp sử dụng tinh thần lực để tấn công người cùng nhóm, nhưng đề thi rõ ràng đã cấm sử dụng tinh thần lực, cộng thêm việc nhận ba thẻ vàng, do đó sau khi thảo luận, ban tổ chức quyết định giảm một nửa điểm cho tất cả các bài thi của cậu."
"Đồng thời, kết quả bài thi cuối cùng của vòng thi này bị hủy bỏ và không có đội nào chiến thắng ở sân thi số 2."
Trọng tài một bên cầm bình dưỡng khí, một bên thông báo kết quả được ban tổ chức truyền đạt.
Bên trong khán đài, những thành viên khác của cùng nhóm chật vật đứng dậy từ đống đổ nát, khuôn mặt họ rực rỡ với đủ màu sắc đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Vốn dĩ còn một suất dự thi nữa có thể tranh giành, nhưng giờ đây, một cái cũng chả còn!
Suất thi cuối cùng này mang lại lợi ích vô cùng to lớn.
Nghe đâu rằng những người xuất sắc nhất trong từng nhóm thi sẽ được đào tạo bởi các sĩ quan đặc biệt từ hai quân đoàn sau hai tháng. Danh sách này bao gồm những nhân viên xuất sắc nhất như Lục Thành, Thẩm Đình Dục, Tô Văn Minh, v.v., cùng với các tướng lĩnh siêu ngầu dày dặn kinh nghiệm.
Sau mỗi kỳ thi cuối kỳ, kiểm tra học tập và các hoạt động khác, những ưu tiên sẽ được dành cho những người chiến thắng. Lịch trực nhật cũng sẽ ưu tiên cho họ chọn những công việc dễ dàng và thuận tiện nhất. Mỗi tuần, họ cũng được ưu tiên thưởng thức những món ăn đặc biệt trong căng tin. Số báo danh và ảnh cá nhân của họ sẽ được hiển thị trang trọng trên trang nhất trang web của trường, mang lại cho họ sự nổi tiếng đáng kể!
Cả đám người vô cùng đau lòng.
Nhìn lại Từ Thanh Nhiên, sau khi nghe tuyên bố kết quả, cậu hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ. Ánh mắt cậu không hề thể hiện bất kỳ ham muốn nào về danh lợi, chỉ nhún vai, vẻ mặt thờ ơ sao cũng được và trả lại bó hoa chiến thắng cho trọng tài.
Mọi người lại càng đen mặt hơn.
Cái thằng điên Từ Thanh Nhiên này! Thà rằng tự mình cầm lấy điểm kiểm tra bị giảm một nửa để xuống lớp sau, cũng phải bóp nghẹt hết khả năng thu lợi của tất cả mọi người, đây là việc làm của con người sao?
Nói chung, Từ Thanh Nhiên rốt cuộc nghĩ gì họ không hoàn toàn hiểu được, nhưng cái tên này, tất cả thành viên nhóm 2 đều ghi nhớ sâu sắc. Nói đúng hơn, mới nhập học chưa được mấy ngày, hơn nửa số học sinh đều nhận thức sâu sắc sức mạnh của ba chữ này và ấn tượng ban đầu về cậu cũng có chút thay đổi.
Khi Từ Thanh Nhiên thong thả bước ra khỏi khán đài số 2, một người đang dựa vào lối vào bên ngoài khán đài bỗng nhiên gọi cậu lại.
Cậu ngoái đầu theo tiếng gọi, thấy Nghê Tiêu Diên buộc tóc đuôi ngựa cao màu hồng.
Cô đeo găng tay hở ngón thuận tiện cho việc leo trèo, giơ lên vẫy vẫy với cậu một cách ngầu lòi và lên tiếng chào hỏi: "Lâu rồi không gặp."
Từ Thanh Nhiên im lặng vài giây, rồi đáp lại: "Lâu rồi không gặp."
Nhớ lại hệ thống nói cô gái này có vẻ tính tình không được tốt lắm, cậu dừng lại một lúc, rồi hỏi với vẻ mặt vô cảm: "Cô lại muốn đánh nhau với tôi à?"
Nghê Tiêu Diên nhướng mày, cuối cùng cúi đầu cười lớn, phóng khoáng nói: "Không, cậu thực sự đã thay đổi rất nhiều. Tôi sẽ không trong tình huống biết mình không đánh lại cậu mà tự chuốc lấy khổ vào người, nhưng hành động vừa rồi của cậu, quả thật chó đến mức khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi."
"Có thời gian thì có thể so tài một phen, tôi muốn xem cậu từ trước chỉ biết dựa dẫm vào sự che chở của người khác, hay khóc lóc, đã trưởng thành thành cái dạng gì rồi."
Lúc nhỏ, Nghê Tiêu Diên không thích Từ Thanh Nhiên lắm. Vì cô thấy một con trai suốt ngày khóc lóc, bị đánh không dám đánh lại, chỉ biết kêu người giúp đỡ trông thật yếu đuối. Gần đây nghe nói vì một thằng đàn ông mà cậu ta lại như bất chấp sĩ diện mà làm đủ trò khóc lóc om sòm náo loạn một trận lớn càng khiến Nghê Tiêu Diên càng cảm thấy hụt hẫng.
Nằm mơ cũng không ngờ đến sẽ gặp lại cậu trong Học viện Quân sự.
Càng không ngờ hơn, tính cách và thân thủ hiện tại của cậu lại khác xa so với trong ký ức. Nhưng nhìn chung vẫn đang phát triển theo hướng tốt đẹp, có lẽ là đã biến nỗi buồn thất tình thành sức mạnh?
"Được thôi." Từ Thanh Nhiên gật đầu, rồi rời đi.
Nghê Tiêu Diên khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của cậu rời đi, lại nghĩ -
Thực ra trong lòng nàng vẫn ức chế một cục tức.
Nếu không phải vì khí thế bị áp chế, còn thật sự muốn tại chỗ đè cậu đánh cho một trận!
Quả nhiên, lúc nhỏ vẫn dễ bắt nạt hơn.
Trương Chí Hòa cùng họ từ khu tập luyện khác trở về, cũng nghe tin đồn về chiến tích vang dội của Từ Thanh Nhiên. Khi cùng nhau ăn tối và quay về ký túc xá, họ vẫn hào hứng bàn tán về chuyện này: "Đại ca, anh quả là lợi hại, mọi người đều cẩn thận né tránh luật lệ, anh lại cố tình làm đến cùng!"
"Càng ở lớp sau càng bị chế giễu và coi thường, cường độ luyện tập cũng càng lớn, vì vậy mọi người đều cố gắng hết sức để lọt vào lớp đầu trước trong kỳ thi nhập học, điểm của anh chắc chắn sẽ rớt hạng, không sợ đến lúc đó sẽ quá vất vả sao?"
Sợ cái gì?
Thầm nghĩ.
Cơ thể này của cậu cần được rèn luyện tốt hơn, những bài tập do học viện sắp xếp hoàn toàn là cơ hội trời cho.
Từ Thanh Nhiên cười khẽ một tiếng, không đáp lời.
Mặt trời lặn về phía tây, mấy người ngồi trên chiếc xe chở nhỏ quay về ký túc xá.
Gió ngoài cửa sổ thổi hiu hiu, Từ Thanh Nhiên bỗng nhìn thấy Lâm Thiên Mộ bước ra từ một chiếc xe nhỏ khác. Anh ta mỉm cười vẫy tay chào các bạn học sinh đang ghé vào bên trong xe nhìn anh ta, rồi quay người đi về phía căn nhà biệt lập bên cạnh khu ký túc xá.
Học sinh loại E và D sẽ được sắp xếp ở khu nhà ký túc xá riêng biệt.
Đối với học sinh E đặc biệt, chủ yếu là vì lo sợ họ xảy ra mâu thuẫn với các bạn khác, nên nhà trường mới phân chia họ thành một nhóm riêng. Còn học sinh D, vì lo ngại họ bị bắt nạt bởi các bạn trong trường, nên nhà trường mới áp dụng biện pháp bảo vệ đặc biệt.
Tại trường quân sự, loại D như một miếng thịt mỡ thơm ngon bị ném vào bầy sói đói, rất khó đảm bảo không ai sẽ cưỡng ép ký kết khế ước linh hồn.
Từ Thanh Nhiên rất đỗi ghen tị.
Có ký túc xá riêng thật tuyệt, không giống như phòng ký túc xá tập thể của cậu, đông người ồn ào náo nhiệt, ngày nào cũng có đủ thứ chuyện. Ồn ào náo nhiệt tuy không hẳn là xấu, nhưng lại không phù hợp với môi trường sống mà cậu yêu thích.
Buổi tối, sau một ngày thi cử căng thẳng, tất cả mọi người đều đã kiệt sức, chỉ muốn nằm trong ký túc xá nghỉ ngơi để lấy lại sức lực cho ngày học tiếp theo. Chỉ có Từ Thanh Nhiên xuống lầu, chạy bộ quanh khu vực ký túc xá. Khi quay lại, cả tầng ký túc xá bỗng nhiên náo loạn.
Từ Thanh Nhiên vừa lên đến nơi đã thấy một nhóm nhỏ người tụ tập lại, vẻ mặt ủ rũ, ríu rít không biết đang nói gì. Có một người có thân hình gầy yếu, nước mắt lưng tròng, được mọi người vây quanh an ủi, Nhận Bình ấm áp cũng có mặt ở đó.
Từ Thanh Nhiên buông chiếc khăn lau mồ hôi, bước đến hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nhậm Bình tức giận giải thích cho cậu.
Nguyên nhân là vì mọi người đều muốn nghỉ ngơi, nhưng căn phòng đối diện với họ vẫn bật nhạc với âm lượng cao nhất và trò chuyện ồn ào. Một số bạn học gần đó bị ảnh hưởng, không thể chịu đựng được nên đã gõ cửa lịch sự hỏi họ liệu họ có thể cho mọi người nghỉ ngơi yên tĩnh không. Kết quả là những người mặt mày hung dữ trong phòng đã mắng chửi họ thậm tệ.
Cậu bạn muốn đòi lại công bằng cho bạn cùng phòng đã bị họ tát mặt.
Những người trong phòng càng lúc càng quậy phá hơn. Giống như những đứa trẻ hư, càng bị người khác cấm đoán, càng muốn làm trái.
Từ Thanh Nhiên nghe xong, không nói gì.
Mọi người vẫn đang thì thầm bàn tán, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng 6037 vốn ồn ào náo nhiệt.
Đám người hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy Từ Thanh Nhiên vừa mới trở về.
Người vừa bị mắng khóc nức nở chưa từng xem trực tiếp bài thi kiểm tra của Từ Thanh Nhiên. Nhìn cậu có vẻ yếu đuối hơn cả mình, chẳng giống người hay cãi nhau, vội vàng lên tiếng: "Thôi đi Từ Thanh Nhiên, bọn họ chẳng nể mặt ai cả..."
Lời khuyên nhủ còn chưa dứt, cánh cửa phòng bỗng bị ai đó mở ra mạnh bạo.
Gã đàn ông đầu trọc hung hăng quát lớn: "Đã bảo ông đây muốn thế nào thì..."
Lời nói ngông cuồng chưa dứt, mũi đã bị người đấm một cú, tiếp theo trên bụng lại trúng một cú đá giáng trời, cả người bị lực lượng đó đẩy lùi về sau. Từ Thanh Nhiên hơi nghiêng đầu, lại bật ra một tiếng cười khẩy, khi ba người trong phòng vội vàng đứng dậy thì cậu nghênh ngang bước vào trong.
Nhẹ nhàng xoay nắm tay khóa cửa lại.
"Từ, Từ đồng học muốn làm gì?!"
"Cậu ấy sẽ không sao đâu nhỉ..." - wattpad: pod1803
"Có nên xuống dưới gọi người lên không?"
Nhậm Bình không hiểu sao lại nhớ lại những đêm trước, im lặng không hề có lời đáp lại.
Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng ẩu đả ồn ào, tiếp theo là tiếng va chạm như ai đó bị ném thẳng vào cửa, khiến cho cánh cửa rung lắc dữ dội. Lại thêm tiếng va đập nặng nề, rồi tiếng rên rỉ thảm thiết như tiếng giết heo.
Nghe thấy tiếng động, càng lúc càng nhiều người ra xem, chen chúc nhau chật cứng hành lang trước phòng 6037.
Cánh cửa bị đập mạnh liên tục nhiều lần.
Cuối cùng, ổ khóa cũng hỏng, dưới sự chứng kiến của đám đông hiếu kỳ, nó từ từ hé mở ra.
Khi cửa mở ra, chỉ thấy Từ Thanh Nhiên, người mà họ cho rằng yếu đuối và không thể chống trả, cậu đang cầm ghế đập dữ dội đầy hung ác vào người đàn ông to lớn lực lưỡng đang quỳ gối trên mặt đất. Chiếc ghế chắc chắn có thể chịu được trọng lượng ba trăm cân, tựa như bị cậụ đập nát vụn.
Cậu túm lấy đầu tóc của gã, trực tiếp nện thẳng vào chiếc loa ngay đó, giọng điệu lạnh lùng: "Cho mày mặt mũi à?"
Đám đông ngoài cửa ngây người nhìn.
Bọn họ càng thêm hoảng sợ trước ánh mắt và tư thế hung dữ của Từ Thanh Nhiên, đến mức không thốt ra được lời nào.
Bị đánh cho mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy ròng ròng, tên trọc đầu vội vàng đỡ lấy bạn cùng phòng sắp ngất xỉu và trả lời: "Đại ca à, đại ca, chúng tôi không... không dám gây rối nữa, không dám nữa rồi..."
Từ Thanh Nhiên lúc này mới buông tha, trước khi ra khỏi phòng còn cố tình dẫm nát chiếc loa của tên kia. Nhìn thấy chiếc loa đã nát vụn, không thể sử dụng được nữa mới vừa lòng thoả ý mà rời đi.
Cuối cùng, mấy tên kia còn bị gọi xuống dưới lầu để giáo huấn. Quản lý ký túc xá vốn đã nhịn nhục họ từ lâu nay, giờ đây đã viết giấy phạt và nghiêm khắc nói: "Lần sau còn đánh nhau nữa, cút ra khỏi ký túc xá và ngủ trong kho luôn đi!"
Tên trọc ôm mặt sưng tấy, bộ dáng uất ức không phục:"Từ Thanh Nhiên cũng có phần, sao không phạt cậu ta cùng?"
Quản lý ký túc xá nhớ lại lời dặn dò của giáo quan ban ngày, lại nghe qua những tin đồn về Từ Thanh Nhiên, hùng hồn nói dối: "Cậu ta chính là hành động tự vệ!"
Hơn nữa, những người cùng tầng cũng giúp Từ Thanh Nhiên nói dối: "Tôi đã hỏi những người cùng tầng với các cậu, tất cả đều nói là các cậu ra tay trước, Từ Thanh Nhiên mới phản đòn để tự vệ. Vài tên cấp S các cậu đánh không lại cấp A, còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả?"
Mặt cả đám người đều đỏ lên vì xấu hổ.
Lũ người xám xịt mặt vừa hối hả bỏ đi về phòng vừa chửi bới Từ Thanh Nhiên, cho đến khi phát hiện ra rằng cậu vẫn đứng trước cửa phòng 6038, nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý nhìn họ quay lại. Nhớ đến ánh mắt sát khí của cậu lúc nãy, bọn họ bỗng chốc lại sợ hãi, vội vã như trốn tà ma mà lao vào phòng.
Họ phát hiện cửa phòng đã hỏng, đóng mấy lần cũng tự động bật mở. Mà ngoài cửa còn có Từ Thanh Nhiên với nụ cười rùng rợn đang nhìn chằm chằm vào họ, khiến họ hoảng sợ vội vàng tìm dụng cụ đóng chặt cánh cửa hỏng, lo lắng "ác quỷ" kia lại xông vào.
Cứ thế, tầng 6 khu nhà số 79 sắp sửa chào đón cuộc sống tốt đẹp tràn đầy yêu thương, nho nhã lễ độ, khiêm tốn và hòa thuận của họ.
Lúc này, hành lang đã vắng tanh.
Từ Thanh Nhiên liếc nhìn dãy số 6037 đối diện, rồi quay về phòng lấy quần áo bẩn, sữa tắm và các vật dụng cần thiết, đi đến phòng tắm chung của tầng để tắm.
Ánh sáng đèn cảm ứng trên hành lang lờ mờ.
Vừa đến cửa phòng tắm, bỗng nhiên Từ Thanh Nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ a a ưm ư kỳ lạ vọng ra từ bên trong, trong sự yên tĩnh của lúc này càng trở nên rõ rệt.
Từ Thanh Nhiên: "?"
Hệ thống: "Úi úi úi, Xuân cung đồ sống!"
Vào thời điểm này, trong phòng tắm vắng tanh, tiếng rên rỉ câu hồn vang vọng khắp không gian tĩnh mịch.
Chỉ cần lắng nghe thêm một lúc, cũng có thể đoán được đại khái người bên trong đang làm gì. Người bình thường nghe thấy sẽ đỏ mặt tía tai hoặc lén lút rời đi, nhưng Từ Thanh Nhiên không thuộc loại người bình thường, vì vậy cậu cầm theo đồ dùng vệ sinh cá nhân bước vào trong.
Phía trong cùng của căn phòng, hai người đàn ông đang quay lưng về phía cửa vách tắm, tận tình giải phóng dục vọng của bản thân.
Mải mê đến mức quên cả kéo rèm cửa.
Vòi hoa sen trên cao vẫn đang ồ ạt phun nước xuống, người bị tưới nhắm mắt nhắm mũi, vẻ mặt hưởng thụ, miệng còn không ngừng kêu: "Cưng à, anh giỏi quá!"
Từ Thanh Nhiên đứng ngoài âm thầm quan sát.
Nghĩ thầm, hóa ra hai người đàn ông làm vậy.
Con người đầy dâm đãng không ngừng rên rỉ những từ ngữ đầy dâm dục kia bỗng dưng mở mắt, liếc mắt nhìn thấy Từ Thanh Nhiên đang đứng bên ngoài nghiên cứu đề tài khoa học nào đó, hoảng hốt đến mức mất hết hứng thú và sợ đến mức hét thất thanh.
Nghe tiếng hét thê lương như gặp ma của hắn, người ở phía sau lập tức rụt rè, nhìn thấy Từ Thanh Nhiên cũng kinh hãi nhìn cậu.
Cả hai người không được xem là người yêu gì mà chỉ tình cờ quen nhau khi nhập học, hẹn nhau đi tắm chung, nảy sinh tình cảm sau khi xác nhận thuộc tính của nhau và ngẫu hứng bắt đầu quan hệ để giải tỏa căng thẳng. Ai ngờ vào thời điểm này mà còn có người vào!
Vào đây rồi thì thôi đi lại còn rất kỳ quặc biến thái nữa chứ!
Từ Thanh Nhiên nhíu mày, nói: "Tiếp tục đi."
"Tôi chưa xem đủ."
Hai người trong buồng: "... "
Hứng thú của bọn họ bị dập tắt hết rồi, làm sao tiếp tục đây!
Từ Thanh Nhiên với vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Giữa người làm và người chịu, ai sẽ sướng hơn?"
Cậu đã suy nghĩ kỹ. Nếu tiến độ trong quá trình công lược của cậu sau một năm không đạt được nhiều, có thể cậu sẽ hạ dược Thẩm Đình Dục để cưỡng ép. Cậu cũng đã quyết định, dù là trên hay dưới, miễn là ai có thể được phục vụ một cách thoải mái, cậu sẽ chọn bên đấy.
Dù sao thì muốn Từ Thanh Nhiên cậu đây đi hầu hạ kẻ khác, chuyện đó không bao giờ xảy ra.
Hai người bị bao vây bởi những ánh mắt dòm ngó kinh hãi, tạm thời không biết phải trả lời như thế nào), thậm chí còn toan bỏ chạy, nhưng bị Từ Thanh Nhiên chặn ở cửa ra vào vách ngăn, lại ngoan ngoãn co rúm vào góc phòng.
Bị từ chối và hứng thú bị dập tắt, khuôn mặt Từ Thanh Nhiên tối sầm nhìn chằm chằm vào họ, lặng lẽ hỏi: "Tôi sẽ cho các người cơ hội lựa chọn lần cuối cùng, là muốn tự mình tiếp tục hay để tôi ép buộc các người tiếp tục?"
Một lát sau, tiếng vỗ tay lại vang lên từ trong phòng tắm.
Nhưng lần này, âm thanh nền không còn tiếng rên rỉ như ban đầu, chỉ còn lại tiếng nức nở sợ hãi.
Trong ba người, có lẽ chỉ Từ Thanh Nhiên, người vừa học được điều mới, là vui nhất.
- wattpad: pod1803
Không nghi ngờ gì nữa, Từ Thanh Nhiên được xếp vào lớp học ở trình độ thấp.
Theo đánh giá từ các bài kiểm tra, họ được nhận định là có nền tảng yếu hơn so với mức trung bình, vì vậy họ được bắt đầu luyện tập từ những thử thách vượt chướng ngại vật khó khăn nhất. Sân tập có kích thước như một thị trấn nhỏ, bên trong có nhiều chướng ngại vật với độ khó cao, đòi hỏi rất nhiều thời gian và sức lực để hoàn thành. Hiện tại, kỷ lục thời gian hoàn thành nhanh nhất là hai tiếng.
Từ Thanh Nhiên không hề ngoài ý muốn khi cậu lại nghe thấy cái tên lừng lẫy của Thẩm Đình Dục.
118 phút 39 giây, là kỷ lục mà anh đã lập được.
Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào con số mà giáo quan gửi đến trên vòng tay thông minh của mình, vô thức nhếch mép cười.
Sau đó, cậu tự tin ghi vào mục tiêu của mình: 118 phút 38 giây.
Vừa nộp xong, cậu đã nghe thấy một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai từ phía sau.
"Bạn học, ham mơ mộng quá nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương