Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị

Chương 70



Lâm Khách do dự.

“Lục Chu?”

Đây là lần đầu tiên cậu gọi đối phương như thế.

Đáp lại cậu, một tiếng thở dài từ trong bóng tối, Lâm Khách nghiêng tai lắng nghe, mày hơi cau lại.

Lục Chu có thể nói “Đừng đến đây” với cậu, cho thấy đối phương đã ổn hơn rất nhiều so với lần đầu không nói không rằng tóm cậu đi, đó cũng cho thấy đối phương đang tỉnh táo ở mức độ nào đó.

Tất nhiên là, cho dù đối phương có tỉnh táo đến đâu cũng không thể che giấu sự thật Lục Chu là Boss trừng phạt, theo lý mà nói, điều khôn ngoan nhất mà Lâm Khách nên làm bây giờ là nhanh chóng tránh xa Boss trừng phạt, dù sao nhiệm vụ trấn an phân thân của đối phương cậu đã hoàn thành.

Tuy nhiên, “Sự tin tưởng của người đàn ông mù” đã nói với cậu rằng đi về phía Lục Chu là hướng đi đúng đắn.

Điều này có nghĩa là gì?

Lâm Khách hít một hơi thật sau rồi ngập ngừng hỏi, “Anh có cần tôi giúp đỡ gì không?”

Chỉ nghe thấy tiếng hít thở trong bóng tối dừng lại trong thoáng chốc, sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên, mang theo sự xa cách, như đang che giấu điều gì đó: “Tôi không cần giúp đỡ. Các người là khách, sao lại làm nhà tôi bừa bộn như thế.”

Mắt Lâm Khách sáng lên.

Quả nhiên!

Lục Chu cũng có vai trong phó bản này, giống như viện trưởng trong phó bản thứ nhất và Giáo chủ ở phó bản thứ hai, thân phận của đối phương chắc chắn mang lại rất nhiều tin tức.

Nói cách khác, căn phòng nhỏ màu đen hiện tại khác với căn phòng nhỏ màu đen của Viện trưởng, giống như căn phòng nhỏ màu đen của Giáo chủ, nằm ở ranh giới của phó bản, nhưng vẫn nằm trong nhiệm vụ của câu chuyện.

Đã kéo sợi dây ra rồi, sao có thể bỏ đi mà không có thông tin gì được.

Cho dù đi ngang qua cũng không thể bỏ lỡ.

“Nhưng trời tối đen như mực, tôi không biết phải đi đâu. Có phải anh là chủ của ngôi nhà hay không?” Lâm Khách cẩn thận bước về phía trước, ngập ngừng hỏi lại, cũng chuẩn bị tinh thần nếu đối phương vồ lên sẽ đánh trả lại.

“Đừng đến đây,“ Giọng của đối phương đột nhiên trầm xuống, “Nếu không...”

Nhưng đã quá muộn, Lâm Khách đã đến gần.

Ma sát dưới chân đột ngột thay đổi, Lâm Khách nhận ra mình đã giẫm lên một chiếc gương hình bầu dục khổng lồ, khoảnh khắc cậu bước lên tấm gương, một vài tia sáng đỏ tươi phát ra từ mép tấm gương, ánh sáng trắng xóa từ giữa tấm gương, phản chiếu người đàn ông đang ngồi trên tấm gương khổng lồ.

Đồng tử Lâm Khách co lại.

Một vết nứt lớn đang tách ra dưới chân cậu, cùng lúc đó, người đàn ông trên gương mặc một bộ quần áo kỳ lạ bị xé rách bên vai, sau đó trên vai bị xé toạc, máu đang chảy ra.

Đột nhiên người đàn ông cau mày, ánh mắt nhìn Lâm Khách với vẻ không hài lòng.

Lâm Khách: “!!!”

Chẳng lẽ là do cậu giẫm lên gương.

Thấy đột nhiên đối phương bị thương, trái tim Lâm Khách như ngừng đập.

Phản ứng đầu tiên của cậu là vội vã rời khỏi tấm gương, nhưng đột nhiên người trước mặt hét lên: “Đừng nhúc nhích!”

Phía sau đầu cậu rét lạnh, cậu lùi lại một bước, một vài sợi tóc chạm phải tia sáng đỏ trên mép gương, giống như vừa chạm vào một con dao, xén đứt vài sợi rơi xuống giữa không trung.

Tim Lâm Khách đập nhanh, cậu nhận ra rằng mình bị mắc kẹt trên tấm gương.

Trước mặt cậu, lồng ngực người đàn ông phập phông nặng nề, hiển nhiên là tức giận, nhưng đối tượng đối phương tức giận không phải là Lâm Khách. Gương mặt đối phương ảm đạm, nhìn chằm chằm vào tấm gương dưới chân.

Theo ánh mắt của người đàn ông, Lâm Khách thở pháo nhẹ nhõm khi phát hiện tấm gương đang nứt ra mọi hướng, không phải do cậu làm vỡ. Điều này rất rõ ràng, lúc nãy do cậu quá lo lắng, bản thân cậu bối rối nên nhầm tưởng rằng mình đã làm chuyện ngu ngốc.

Cũng may người đàn ông không phải là con người, vết thương trên vai của đối phương không chảy quá nhiều máu.

Thấy cơ thể người đàn ông càng nhiều vết thương, gần như xé rách toàn thân, Lâm Khách mím môi.

Nếu cậu không làm gì, sớm muộn gì toàn thân đối phương cũng bị vỡ vụn ngay tại chỗ. Nghĩ đến đây, Lâm Khách không quan tâm đối phương có tức giận hay không, có đáng sợ hay không, cậu xắn tay áo lên, dù sao đó vẫn là gương mẹt đẹp trai quen thuộc, Lâm Khách có thể nhận ra ngay khi đối phương hóa thành tro bụi, là người quen cũ!

Trí tim Lâm Khách đập thình thịch, cậu bước nhanh về phía trước, trong ánh mắt sững sờ của người đàn ông, giơ tay lên đỡ đối phương: “Đi về giữa.”

Ở phần giữa gương vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi vết nứt.

Không ngờ, người đàn ông lại cau mày: “Cậu là ai?”

Lâm Khách: “...” Hay lắm, thế mà dám quên tôi rồi.

Sau một màn vừa rồi, Lâm Khách có thể xác định rằng Lục Chu không nhận ra mình, mà chỉ vô thức cầu cứu theo bản năng trong tình huống bị thương, vì thế anh ta mới vội vã rời đi sau khi tỉnh táo.

Từ việc Lục Chu lên tiếng nói “Đừng đén đây”, có thể Lục Chu cũng không biết mình là Boss trừng phạt...

Nhưng, tại sao lại như thế?

Bí ẩn trong lòng Lâm Khách ngày càng lớn, đây là phân thân của Chủ thần, ai còn có khả năng khiên đối phương bị thương?

Thấy gương bắt đầu rung lắc, các vết nứt đã lan như hoa văn, lộ ra ánh sáng đỏ tươi, hơi thở của cái chết càng đến gần.

Nhưng người đàn ông vẫn đứng yên. Ánh mắt đối phương khá uy nghiêm, một cánh ay giơ lên, để cho Lâm Khách kéo mình, một đôi mắt đen thẳm nặng trĩu nhìn cậu, như thể đang đợi đáp án.

Đã quá muộn, hai mắt Lâm Khách nhắm chặt, tay trái nắm chặt lấy cổ tay người đàn ông, đồng thời cảm nhận được vô số liên kết cảm xúc nóng nảy, đầu óc choáng váng, cố gắng diu sự tỉnh táo, nghiến chặt răng: “Tôi không phải là ai cả, anh là tổ tông của tôi. Giờ thi phải nghe lời tôi!”

Dưới ánh sáng đan xen của cái chết, vẻ mặt của người đàn ông sững sờ, như thể đối phương không hiểu tại sao Lâm Khách không khó chịu khi gặp nguy hiểm, cũng không sợ cái chết như người khác, chạy đến giúp đỡ mình. Hắn giơ tay lên ôm lấy vai Lâm Khách, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cậu.

“Được.”

...

Đã mấy chục phút kể từ lúc Lâm Khách bị cuốn vào tấm gương thứ tư.

Khán giả xem trực tiếp rất nôn nóng, cho đến khi có bình luận trên kênh chat.

<Kênh chat: Anh trai nhỏ đã quay lại!>

<Kênh chat: Ở đâu, ở đâu?>

<Kênh chat: Ở góc nhìn này có thể thấy anh trai nhỏ.>

<Kênh chat: Từ từ...Góc nhìn là...Mẹ ơi!!!>



<Kênh chat: Ân Lý!!!>

Trong kênh chat, hàng loạt dấu “???” gào thét trong im lặng, có thể thấy một con quỷ sừng dài xuất hiện trong tấm gương Lâm Khách bị kéo vào. Khi khán giả nhận ra đó là ai, kênh chat lập tức nổ tung.

Ân Lý nheo đôi mắt đỏ như máu, yên lặng xuất hiện, sau đó chậm rãi nhìn qua mọi thứ trong phòng, khóe miệng luôn duy trì nụ cười lịch sự, lộ ra chiếc răng nanh.

Ánh mắt của hắn như nọc độc của rắn, tìm mọi ngóc ngách tong căn phòng.

Cuối cùng, hắn lộ ra sự thất vọng, bởi vì con mồi hắn muốn không ở trong phòng này.

Vì thế, hắn bước ra khỏi tấm gương.

<Kênh chat: Vì sao anh ta lại có thể di chuyển tự do, huhuhu, đừng nói anh ta đã bắt anh trai nhỏ đi nhé?>

<Kênh chat: Bình tĩnh, chắc chắn là không. Nếu cậu ta là người bắt, cậu ta sẽ không tìm kỹ như thế. Từ điều này mà nói, anh trai nhỏ bị Boss bắt cũng là may mắn, thoát khỏi sự tấn công của người nào đó họ Ân.>

<Kênh chat: Tôi cũng hy vọng là thế!>

Kênh chat xôn xao, Ân Lý đã bước vào căn phòng của Lâm Khách.

Ánh mắt của hắn rơi vào tấm gương thứ ba, chú Trần trong đó lúc đầu còn lo lắng, nhưng lúc này, như thể trong bản năng biết người trước mặt không phải người tốt, nhìn chằm chằm đối phương với vẻ mặt nghiêm túc.

“Hey, lão già.” Ân Lý chậm rãi đi về phía chú Trần.

<Kênh chat: Mày đình làm gì!!>

<Kênh chat: Anh trai nhỏ, nhanh quay về đi!>

Kênh chat dần căng thẳng hơn, nhưng chú Trần vẫn ở đó.

Đối phương liếc nhìn Ân Lý, nếp nhăn giữa lông mày và đuôi mắt như siết chặt vào nhau: “Ừm, chào anh bạn nhỏ.”

Ánh mắt Ân Lý đột nhiên trở nên lạnh lẽo, mũi nheo lại, cảm thấy bị xúc phạm.

<Kênh chat: Hahaha, anh bạn nhỏ! Chú Trần cứng đấy.>

<Kênh chat: Đang lo lắng thì đừng cười, Ân Lý có ra vào trong gương và giết chết người chơi. Chú Trần đàng gặp nguy hiểm!>

“Ông là ba cậu ta à? Nhìn không giống, quá già.” Ân Lý nói chuyện không chủ ngữ. Hắn cúi đầu ngắm nghía năm ngón tay của mình, cho đến khi móng vuốt sắc nhọn mọc dài ra, lúc này mới vừa lòng vươn tay, như thể đang đe dọa.

Chú Trần gần như ngay lập tức nhận ra Ân Lý đang hỏi mối quan hệ giữa ông và Lâm Khách, mặc dù ông đã lớn tuổi nhưng không hồ đồ, ông nghĩ rất nhanh rồi trả lời: “Gần như là thế.”

“Gần như?” Quả nhiên, Ân Lý rất không vui với câu trả lời này, bước một bước lại gần tấm gương, đè năng giọng nói: “Vậy thì quan hệ giữa hai người rất tốt nhỉ? Con trai ông rất có năng lực trong thế giới Chủ thần, đã nhận được rất nhiều thứ tốt, ông thấy có nên đánh đổi cậu ta hay không?”

Ánh sáng trắng từ phản chiếu lên sừng quỷ hơi cong của Ân Lý, đồng thời cũng phản chiếu ánh sáng dữ tợn trong mắt hắn.

“Ừm, không đáng,“ Chú Trần hờ hững nói, “Tối chết rồi, thằng nhóc thối còn không đến gặp tôi lần cuối. Thế thì cậu nghĩ xem nó có thấy tôi có giá trị hay không?”

Ân Lý: “...”

<Kênh chat:...>

<Kênh chat: Chuyện này, chú Trần tàn nhẫn đễn mức tự bêu xấu con trai mình.>

<Kênh chat: Đừng nói thế, hình như tôi nhìn thấy bóng dáng anh trai nhỏ trên chú Trần. Đúng là người nuôi lớn.>

Ân Lý biết thùa chú Trần không nói thật, hắn chỉ cảm thấy mình bị lừa, cũng không muốn lảm nhảm với chú nữa, lạnh lùng quay đầu nhìn “Lâm Khách” trong tấm gương số một và số hai.

“Lâm Khách” trong gương số hai vừa sợ vừa lo lắng, hai tau bám vào gương, hơi thở dồn dập, đôi mắt đỏ hoe, nhìn như sắp khóc.

“Lâm Khách” trong gương số một cho thấy sự tàn nhẫn, giơ chân đá mạnh vào ương, nhưng cậu ta không biết thứ gì ngăn cản mình, cậu ta không thể đá thành công, cậu ta chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm Ân Lý, một loạt lời chửi thề khi mắt hai người chạm nhau.

Đúng theo ý hắn, khóe miệng Ân Lý nở nụ cười, hắn quay lại nhìn chú Trần: “Nhìn tên vô dụng ông nuôi lớn kìa.”

Lúc đầu còn muốn để tối phương sống lâu thêm một chút để mua vui, giờ thì đúng là phiền.

Nghĩ đến đây, hắn vẫn duy trì nụ cười, nhưng đột nhiên móng vuốt dài quay sang túm lấy chú Trần.

Kênh chat hoảng loạn!

Tuy nhiên, vào lúc chú Trần nheo mắt lùi người lại, một âm thanh điện tử vội vã và sắc bén vang lên bên tai tất cả mọi người, giông như một con dao chém xuyên qua gương, khiến tai mọi ngươi đau nhói.

Ân Lý đang muốn đưa tay xử lý người, nghe thấy giọng nói đó, gương mặt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, động rác trong tay xoay chuyển mạnh mẽ, móng vuốt đâm mạnh vào tường gỗ cạnh gương, kéo ra một thanh gỗ.

Sau đó thốt lên tiếng “Ha”, rôi chăm chú lắng nghe.

Giọng nói của Hệ thống Chủ thần vang lên.

Hệ thống Chủ thần: “Chủ nhân ngồi nhà đã trở về vào ngày hôm qua, thấy nhà ảo thuật tự ý cho thuê nhà mà không được phép, đặt rất nhiều gương vô dụng, còn mời rất nhiều khách, chủ nhân ngôi nhà cổ rất bất mãn, quyết định thiết lập quy tắc cho ngôi nhà cổ.”

Hệ thống Chủ thần: “Điều cấm thứ nhất, không cho phép khách tự ý phá mặt gương.”

Khi Ân Ký nghe thấy lời này, vẻ mặt âm trầm, sau đó nở nụ cười chế giễu.

<Kênh chat: Hahaha, khả năng Boss trừng phạt rất tuyệt vời.>

<Kênh chat: Ân Lý, mày cũng có ngày hôm nay, lúc nãy t suýt bị hù chết,...Giờ tôi muốn cười chết mất, hahaha, tôi đang cười rất to, có ai nghe thấy không!!>

<Kênh chat: Tình yêu của Boss trừng phát rất tuyệt!!!>

<Kênh chat: Giống như trước đây, bây giờ tôi là fan não tàn của Boss trừng phạt>

<Kênh chat: Fan CP đến đây, chẳng lẽ mọi người không hấy mọi quy tắc đều đang bảo vệ anh trai nhỏ à?>

<Kênh chat: Cậu nói đúng.>

<Kênh chat: Chết tiệt, Ân Lý cứ tự do như thế...Cậu ta có được coi là người chơi nữa không? Liệu quy tắc đó có tác dụng không.>

Chỉ thấy Ân Lý dừng lại trước mộ bức tranh trong chốc lát.

Thật bất ngờ, hắn không hề tức giận, nhưng đôi mắt đỏ của hắn đang rất phấn khích, như thể con mồi chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng gỡ bỏ các thanh gỗ xuống.

“Thôi nào, không sao đâu,“ Hắn nói, ánh mắt lại lướt qua Lâm Khách số một và số hai, “Tôi cũng mong mấy cậu nhanh chóng trưởng thành.”

Trong chớp mắt, hắn biến thành một làn khói đen, thu mình trở lại tấm gương đưa hắn đến.

Bỏ mặc chú Trần đang trầm tư, sắc mặt tái nhợt.



...

“Đại ma vương” rời đi, góc nhìn phòng phát sóng trực tiếp của Ân Lý trở nên tối đen, tốc độ bình luận kênh chat dần chậm lại, người xem bắt đầu đi đến các góc nhìn khác nhau để tìm manh mối.

<Kênh chat: Từ từ đã, lần này anh trai nhỏ quay lại thật rồi!!! Phía tôi này!!>

<Kênh chat: Cậu chắc không? Đừng làm rối loạn tâm lý mọi người. Tôi không muốn xem lần nữa...>

<Kênh chat: Cố lên!>

Vô số người xem đổ xô vào góc nhìn của Lâm Khách.

Quả nhiên, màn hình tối đen ban đầu dần lóe lên luồng ánh sáng trắng, khung cảnh xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn, bóng dáng thành niên lao đảo lần nữa xuất hiện.

Dường như trạng thái của Lâm Khách không tốt, lúc đi đường hơi lảo đảo, bước ra từ trong gương, suýt chút nữa còn vấp ngã.

Cậu vội vàng lướt nhìn qua ba tấm gương, thấy vẫn còn nguyên vẹn, lúc này mới cúi đầu sửa sang lại quần áo.

<Kênh chat:...Anh trai nhỏ đã trải qua những gì trong gương thế?>

<Kênh chat: Bị thương à?>

Không bị thương, nhưng bị ma quỷ dọa sợ đến choáng váng.

Lâm Khách liếc nhìn tấm gương phía sau với vẻ mặt phức tạp, nếu không có gì thay đổi, “chủ nhân ngôi nhà” mà hệ thống Chủ thần nhắc đến chính là “chủ tấm gương” cậu vừa gặp, chính là Boss trừng phạt của phó bản này.

Theo lý thông thường, chủ nhân của ngôi nhà cổ này chỉ xuất hiện khi nhà ảo thuật khẩn cầu, nhưng bây giờ bản thân nhà ảo thuật cũng đã biến mất ngay từ ban đầu, Boss trừng phạt mất đi mục đích hành động ban đầu, khiến cho toàn bộ cốt truyện phó bản trông khó hiểu.

Nhưng may mắn thay, khả năng của Boss trừng phạt vẫn còn đó, lúc nãy cậu đã cố gắng để chủ nhân ngôi nhà này đặt ra quy tắc, cố gắng để đối phương đưa mình quay về, không ngờ lại thành công.

Lâm Khách thu hồi tầm mắt, phức tạp nhìn chiếc nhẫn ở ngón út trên bàn tay trái, cậu nghĩ rằng nó có thể xoa dịu phân thân của Chủ thần, nhưng bây giờ xem ra nó cũng chỉ đống một vai trò dẫn dắt nhất định, không ngờ Ân Lý lại quan tâm nó đến vậy. Thế tác dụng thật sự của nó là gì?

Cậu đang suy nghĩ, cảm thấy một ánh mắt tức giận rơi trên người mình, khi ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp ánh mắt giết người của người kia.

Trái tim Lâm Khách sững lại, còn chưa kịp lên tiếng, người ở kia đã bắt đầu mắng đến mức hộc máu, vốn từ vựng phong phú khiến Lâm Khách bất ngờ, thậm chí còn không biết bản thân mình biết nhiều từ rác rưởi như thế.

Lúc đầu cậu còn sững sờ, sau khi hiểu ý của số một, gương mặt cậu trầm xuống.

Chỉ nghe thấy số một nói: “Cậu còn biết quay lại à? Chậm một bước nữa là chú Trần sẽ xong đời rồi không.”

Lâm Khách không trả lời đối phương, quay đầu nhìn chú Trần trong tấm gương thứ ba: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Chú Trần không còn nghiêm túc như nãy nữa, vẻ mặt thoải mái, ông nói như không có chuyện gì xảy ra: “Không lâu sau khi cháu bị bắt, một thằng nhóc trông như quỷ trong ngày Halloween, chắc đang để mắt đến thứ gì đó trong tay cháu?”

Lâm Khách lập tức hiểu ra đó là Ân Lý.

Cậu còn tưởng chú Trần có thể bị Ân Lý bắt hay làm bị thương, một cơn ớn lạnh xông lên đỉnh đầu vì tức giận.

Nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh, biết rất rõ nổi giận lúc này cũng chẳng có tác dụng, cho nên nhanh chóng sắp xếp lain tất cả manh mối từ lúc bắt đầu đến hiện tại.

Ngay từ đầu trong phó bản này đã không có sự tương tác giữa người chơi, thậm chí không có tương tác giữa người chơi và NPC, tất cả lý luận chỉ có thể tự mình thử, nhưng Ân Lý không biết sử dụng cách nào, có thể di chuyển giữa các căn phòng, cậu không muốn bị động, cậu phải giải mã bí mật căn phòng bốn mặt gương càng sớm càng tốt.

“Như thằng nhóc quỷ trong Halloween”, Lâm Khách cúi đầu, ăn mặc kỳ lạ, trừ khi Ân Lý có sở thích mặc quần áo đặc biệt đi rong chơi trong phí bản, nếu không thì chỉ còn lại một trường hợp...Đó không phải là Ân Lý, mà là Ân Lý trong gương.

Suy đoán thêm, có phải chỉ có các nhân vật trong gương mới có thể di chuyển giữa các tấm gương, và Ân Lý chỉ điều khiển “Ân Lý” trong gương theo một cách nào đó.

Nếu đúng như thế, thì với cậu, “Lâm Khách” số một và “Lâm Khách” số hai trong gương có thể là chìa khóa cho khả năng rời khỏi căn phòng này.

Lâm Khách ngước mắt lên, không để ý đến người số một vừa mắng mình, bất đắc dĩ nhìn thiên sứ nhỏ số hai: “Cậu có thể làm gì để đưa tôi ra khỏi đây không?”

Đôi mắt thiên thân nhỏ sáng lên, cậu ta trả lời với nụ cười như mặt trời nhỉ: “Cuối cùng cậu cũng đã nhờ tôi giúp đỡ. Lúc nãy chú Trần suýt nữa gặp nạn, không biết tôi lo lắng đến mức nào đâu, chọn tôi đi, tôi có thể đưa cậu vào gương.”

Trong khi nói, cậu ta đưa tay trái ra cho Lâm Khách, vươn ra khỏi mặt gương.

Lâm Khách nhận thấy rằng cậu ta không có nhân trên ngón út tay trái.

Như thể nhận thấy ánh mắt của Lâm Khách, thiên sứ số hai giải thích, “Tôi không đeo đạo cụ có tính công kích.”

“Ồ, cậu sẽ không đánh nhau à?” Lâm Khách hỏi, dùng năm ngón tay nắm lấy tóc đối phương (?).

Số hai trả lời: “Đánh nhau là không tốt.”

Thấy đối phương dụi mặt vào tay mình, Lâm Khách không chịu được nữa, hỏi: “Nếu gặp phải Ân Lý, để anh ta vặn đầu cậu xuống à?”

Thiên thần số hai: “...”

<Kênh chat:...>

<Kênh chat: Haiz....Anh trai nhỏ số hai đúng là đáng thương...Không biết phải làm sao...>

<Kênh chat: Thậm chí mắng bản thân tàn nhẫn.>

Số hai không được gì, Lâm Khách không ôm hy vọng hướng sang số một, lại bị số một chửi rất dứt khoát.

Tranh thủ số một nghỉ lấy hơi, Lâm Khách hỏi: “Cậu có thể đưa tôi vào trong được không?”

“Tất nhiên là được,“ Còn nở nụ cười, “Nhưng trông cậu như vô dụng như thế, dẫn theo làm gì?”

Lâm Khách: “...”

<Kênh chat: Hahaha.>

<Kênh chat: Chuyện này...>

<Kênh chat: Phó bản này rất khó, tôi thấy tuyệt vọng khi thấy nó. Nhưng tôi vẫn không thể nhịn cười được, hahaha,<

<Kênh chat: Đừng lo lắng, phải tin tưởng anh trai nhỏ! Hahaha.>

<Kênh chat: Đúng là kỳ lạ!>

Chỉ thấy Lâm Khách cũng bị chọc tức đến bật cười, khoanh tay đứng yên tại chỗ nói: “Được, tôi biết rồi.”

Số một sững sờ nhìn Lâm Khách với vẻ mặt không vui.

<Kênh chat: Không biết có manh mối gì không?>

<Kênh chat: Wow, nhìn bên kia kìa, hình như Cận thần đã giải mã xong, chuẩn bị đi vào rồi!>
Chương trước Chương tiếp