Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi
Chương 39: Giả thì mãi là giả thôi
Khương mẹ choáng váng: "'Con..."
"Cô ta vẫn không phải Lý Tâm Như. Hai người nghĩ dùng một người mẹ giả là tốt cho Khương Duật!?"
Khương Tình không thèm nhìn ba người không liên quan kia. Hắn chỉ nhìn cha mẹ Khương rồi nói: "Giả thì vẫn là giả thôi."
"Hai người có nghĩ đến người ta chưa chắc gì sẽ yêu thương Khương Duật như nó muốn không?"
"N..."
"Ba mẹ lấy cái nhìn phiến diện của mình ra đảm bảo à?"
Khương mẹ tắt tiếng.
"Ba mẹ hiểu gì về người ta chưa?"
"Chỉ vì cô ta giống mẹ nó mà cho rằng cô ta cũng sẽ thương nó?"
"Rốt cuộc cô ta cũng không phải. Đợi cô ta có đứa con của mình, Khương Duật sẽ thế nào? Ba mẹ đừng nói với con để đến lúc đó hãy tính nha."
Cha mẹ Khương im ru.
Trong phòng khách cũng im ắng.
Mà không, cơ bản là Khương Tình không cho ba người nhà kia nói chuyện. Mỗi lần họ muốn mở miệng thì đều bị bắn hung ác trừng trở về. Lê Tố Như gần như là cúi thấp đầu không dám nhìn hắn. Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra
Khương Tình vẫn biết lý lẽ, cho rằng cô chỉ là bị luy liện vô tội mà không tính cả cô vào.
Còn đối với hắn, hắn chỉ coi trọng cái nhìn của ba mẹ hắn. Những người thật sự yêu thương con trai hắn.
"Con rất không hiểu tại sao bỗng nhiên hai người lại u mê như vậy. Rõ ràng cái sự thật đó nó rành rành trước mắt."
"Mẹ..."
"Con không trách hai người."
Khương Tình trầm lặng nhìn bà, nhưng giọng điệu lại đầy quyết liệt nói: "Con nhắc hai người lần cuối. Khương Duật là con của con. Từ lúc mẹ nó mất, nó do con chịu trách nhiệm. Cho dù là ba mẹ con cũng không thể nhúng tay. Con nghĩ chuyện này đã thể hiện rất rõ việc con không hề để nó ở đây cho các người dạy dỗ. Cho nên hiện tại các người cũng không có quyền quyết định mẹ kế cho nó, trừ con ra. Là sướng là khổ, đều là tạo hóa của nó. Có ra làm sao là do con chịu trách nhiệm, không cần hai người bận tâm.
"Lời con muốn nói, mục đích của con khi trở về ngày hôm nay con đều nói hết rồi. Nếu hai người vẫn không thể lý giải... Năm xưa con có thể bỏ nhà ra đi thì hôm nay cũng thế. Nhưng hôm nay con có khả năng không cần phải đi đâu cũng có thể tự quyết định tất cả. Hai người tự hiểu đi."
Nói xong hắn liền quay đầu đi thẳng, giống như nơi này chỉ là một chốn xa lạ hắn vô tình đi ngang qua. đ°
Chẳng thèm nhìn xem biểu tình của người một nhà kia hay của cha mẹ Khương.
Chỉ là lúc hắn đi đến cổng thì Khương cha chạy theo tới: "Tình!"
Khương Tình lại không có tuyệt tình mà xem như không nghe thấy. Hắn đứng lại đợi ông. Chung quy ra hắn không hề giận dỗi gì họ, chỉ là hơi thất vọng thôi.
"Con đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ là nhất thời không phân biệt được hiện tại và quá khứ..."
Khương cha ái ngại nhìn hắn.
Nói ra thì ông cũng có lúc nhất thời phân không được. Nhưng bởi vì ông là đàn ông, so với phụ nữ lãnh tình hơn, ít cảm xúc hơn nên ông chỉ cho rằng nếu ai cũng đồng ý thì đó là việc tốt nên mới không nói gì. Quan trọng nhất là từ lúc Lê Tố Như kia xuất hiện cảm xúc Khương mẹ luôn rất kích động cho nên ông cũng có thể chỉ nương theo.
Dù sao giữa hai vợ chồng họ Khương mẹ luôn là người chủ đạo, ông bởi vì bị chê là không có chí hướng nên cũng chẳng có quyền lên tiếng.
Ông lại không biết thời điểm nghe ông nói vậy, Khương Tình không khỏi nhìn ông bằng ánh mắt khác.
Đúng là xưa nay Khương cha luôn rất mờ nhạt. Bởi vì ai cũng cho rằng ông vô tích sự. Sự nghiệp của Khương gia lúc không có hắn đều là do Khương mẹ và ông nội Khương đã mất gồng gánh. Hôm nay nhìn lại, ông trở thành người tỉnh táo nhất trong nhà... Có lẽ ông không giỏi kinh doanh, nhưng ông vẫn là người thấu tình đạt lý. Đàn ông Khương gia không phải vật phàm. Nếu không phải sinh trong Khương gia, ông có thể tiếp xúc với một lĩnh vực nào đó ngoài kinh doanh rồi làm nên thành tựu.
Cho dù không có nếu như, ông vẫn là người tại thời điểm này Khương Tình trông cậy vào được. Nhìn thì như hắn tuyệt tình, nhưng lúc này hắn vẫn lo ba mẹ mình sẽ bị người nhà kia dắt mũi đi vòng vòng, rồi sau này bị họ hại còn phải giúp họ đếm tiền.
"Ba, mẹ con trông cậy vào ba."
Khương Tình giống như buông tâm mà nói.
Khương cha lập tức đảm bảo: "Con cứ nói, ba sẽ nghe con. Ở Khương gia ba là người không làm nên chuyện lớn, nhưng chuyện nhỏ ba vẫn làm được."
Khương Tình hơi cười, sau đó hắn nghiêm nghị nói: "Ba, nếu ba đã là người sáng suốt giữa một đám người mù thì chắc ba đã nhìn ra dụng tâm hiểm ác ở đây rồi phải không."
Khương cha bỗng nhiên nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy thì cũng giật mình lên. Nhưng mà ông cũng nhanh chóng phản ứng lại: "Ba quả thật có để ý tới, nhưng mà ba không nghĩ.. Có điều, đứa nhỏ kia là người tốt."
"Hiện tại cô ta có thể là người tốt, vẫn chưa làm việc xấu. Nhưng nếu tiếp tay cho người xấu thì dần dần cô ta cũng sẽ xấu đi thôi. Người chết vì tài chim chết vì ăn. Cô ta từ nghèo tới sung túc, sống trong nhung lụa quen thì khó nói sẽ không trở nên tham lam. Có lẽ ban đầu cô ta chẳng hề biết gì, nhưng khó đảm bảo sau này vì hạnh phúc của cô ta, biết rõ bị ông bà Lý lợi dụng vẫn sẽ tiếp tục tiếp tay cho họ."
"Còn ông bà Lý... Họ có dụng tâm gì khi đem một người con gái giống hệt con mình về đây hay không con chẳng muốn nghĩ. Nhưng từ thời điểm này họ đã đang chống đối với quyết định của con, còn âm thầm xúi giục mẹ. Con muốn ba để ý họ cho con, còn phải ở sau lưng khuyên nhủ mẹ. Tốt nhất hai người tìm cách đá họ ra ngoài càng sớm càng tốt. Không có Khương gia ta, họ chỉ là người dân bần hàn không có gì cả. Đến lúc đó họ cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu."
Vốn dĩ đến thời điểm này Khương Tình còn không muốn cho họ căn nhà bên cạnh đang được xây dựng nữa kia.
Bởi như vậy quá tiện nghi cho họ. Khương gia chẳng nợ gì họ cả. Nể mặc tình cảm bao lâu nay thì được, nhưng nhẹ dạ với một người luôn tôn đọng mưu đồ với nhà mình... Thì đó là ngu ngốc.
Khương cha một mực nói gì nghe nấy mà gật đầu đáp ứng. Cho dù hiện tại tất cả chỉ là suy đoán nhưng phòng trước khỏi họa là nên làm chứ không nói họa này còn ở ngay bên cạnh họ, bất cứ lúc nào cũng có thể cho họ tan cửa nát nhà. Nhưng mà...
"Con..."
Ông muốn nói lại thôi nhìn Khương Tình.
Nhưng Khương Tình lại hiểu. Hắn thở dài: "Ba à, trước con không hề yêu Lý Tâm Như. Đối với con cuộc hôn nhân kia chỉ là thành toàn cho một người sắp chết. Con chỉ xem Lý Tâm Như là em gái mà chiếu cố. Con không có tình cảm gì với Lý Tâm Như cho nên sẽ không vì vậy mà chấp nhận Lê Tố Như. Cái con nhìn cũng sẽ khác mọi người.
Trừ Lý Tâm Như, tất cả mọi đối tượng có khả năng trở thành vợ của con, mẹ của đứa nhỏ đều sẽ được con công bằng suy xét, lấy tiền đề là đạt được lợi ích lớn nhất làm đầu mà không phải hành động theo cảm tính."
Khương cha thở dài. Ông biết con ông luôn là người như vậy, cũng an tâm.
"Ba hiểu, con cứ làm theo ý mình đi. Ba không phải không nhìn thấy những chuyện con làm đều là đúng. Bé Duật được như ngày hôm nay đều là một tay con đắp nặn. Chúng ta già rồi, chỉ cần có con cháu tốt là được. Con không cần để bụng mẹ con. Để ba lo."
Khương cha kiên định gật đầu đảm bảo.
Bỗng nhiên xuất hiện bất ngờ là Khương cha, Khương Tình thời điểm ngồi xe trở về cũng không nhịn được thở phào một hơi. Rốt cuộc hắn không thể bỏ mặc họ, nhưng hắn lại không có khả năng chu toàn tất cả.
Hắn bất giác cảm thấy gánh nặng trên vai mình dày quá.
Rõ ràng trước đây vẫn luôn êm đẹp, từ lúc hắn gặp lại Thịnh Nhan Tuyền thì bao nhiêu chuyện cứ như trồi lên khỏi mặt nước... Đương nhiên hắn sẽ không trách cô. Cô có lẽ chỉ là chất xúc tác, thúc đẩy mọi chuyện diễn ra nhanh hơn mà thôi. Thực chất tất cả vấn đề đều đã tồn tại sẵn ở đó, là do hắn ỷ y không chịu giải quyết thôi. Giờ than thở với ai được.
Những chuyện này Thịnh Nhan Tuyền đều không biết. Bản thân cô cũng có nổi đau đầu riêng, đợi đến lúc cô phát hiện ra sự tồn tại của Lê Tố Như thì cô đã thấu hiểu được thói đời này hiểm ác bao nhiêu.
Cứ ngỡ chỉ là một hồi hôn nhân thất bại, kết thúc một cách nhẹ nhàng là xong, ai biết lại dây dưa mãi không dứt.
Mãi rồi tính nhẫn nại của cô đều bị mài rớt hết.
"Phạm Hữu Minh, rốt cuộc anh muốn dây dưa đến khi nào?
"Cô ta vẫn không phải Lý Tâm Như. Hai người nghĩ dùng một người mẹ giả là tốt cho Khương Duật!?"
Khương Tình không thèm nhìn ba người không liên quan kia. Hắn chỉ nhìn cha mẹ Khương rồi nói: "Giả thì vẫn là giả thôi."
"Hai người có nghĩ đến người ta chưa chắc gì sẽ yêu thương Khương Duật như nó muốn không?"
"N..."
"Ba mẹ lấy cái nhìn phiến diện của mình ra đảm bảo à?"
Khương mẹ tắt tiếng.
"Ba mẹ hiểu gì về người ta chưa?"
"Chỉ vì cô ta giống mẹ nó mà cho rằng cô ta cũng sẽ thương nó?"
"Rốt cuộc cô ta cũng không phải. Đợi cô ta có đứa con của mình, Khương Duật sẽ thế nào? Ba mẹ đừng nói với con để đến lúc đó hãy tính nha."
Cha mẹ Khương im ru.
Trong phòng khách cũng im ắng.
Mà không, cơ bản là Khương Tình không cho ba người nhà kia nói chuyện. Mỗi lần họ muốn mở miệng thì đều bị bắn hung ác trừng trở về. Lê Tố Như gần như là cúi thấp đầu không dám nhìn hắn. Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra
Khương Tình vẫn biết lý lẽ, cho rằng cô chỉ là bị luy liện vô tội mà không tính cả cô vào.
Còn đối với hắn, hắn chỉ coi trọng cái nhìn của ba mẹ hắn. Những người thật sự yêu thương con trai hắn.
"Con rất không hiểu tại sao bỗng nhiên hai người lại u mê như vậy. Rõ ràng cái sự thật đó nó rành rành trước mắt."
"Mẹ..."
"Con không trách hai người."
Khương Tình trầm lặng nhìn bà, nhưng giọng điệu lại đầy quyết liệt nói: "Con nhắc hai người lần cuối. Khương Duật là con của con. Từ lúc mẹ nó mất, nó do con chịu trách nhiệm. Cho dù là ba mẹ con cũng không thể nhúng tay. Con nghĩ chuyện này đã thể hiện rất rõ việc con không hề để nó ở đây cho các người dạy dỗ. Cho nên hiện tại các người cũng không có quyền quyết định mẹ kế cho nó, trừ con ra. Là sướng là khổ, đều là tạo hóa của nó. Có ra làm sao là do con chịu trách nhiệm, không cần hai người bận tâm.
"Lời con muốn nói, mục đích của con khi trở về ngày hôm nay con đều nói hết rồi. Nếu hai người vẫn không thể lý giải... Năm xưa con có thể bỏ nhà ra đi thì hôm nay cũng thế. Nhưng hôm nay con có khả năng không cần phải đi đâu cũng có thể tự quyết định tất cả. Hai người tự hiểu đi."
Nói xong hắn liền quay đầu đi thẳng, giống như nơi này chỉ là một chốn xa lạ hắn vô tình đi ngang qua. đ°
Chẳng thèm nhìn xem biểu tình của người một nhà kia hay của cha mẹ Khương.
Chỉ là lúc hắn đi đến cổng thì Khương cha chạy theo tới: "Tình!"
Khương Tình lại không có tuyệt tình mà xem như không nghe thấy. Hắn đứng lại đợi ông. Chung quy ra hắn không hề giận dỗi gì họ, chỉ là hơi thất vọng thôi.
"Con đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ là nhất thời không phân biệt được hiện tại và quá khứ..."
Khương cha ái ngại nhìn hắn.
Nói ra thì ông cũng có lúc nhất thời phân không được. Nhưng bởi vì ông là đàn ông, so với phụ nữ lãnh tình hơn, ít cảm xúc hơn nên ông chỉ cho rằng nếu ai cũng đồng ý thì đó là việc tốt nên mới không nói gì. Quan trọng nhất là từ lúc Lê Tố Như kia xuất hiện cảm xúc Khương mẹ luôn rất kích động cho nên ông cũng có thể chỉ nương theo.
Dù sao giữa hai vợ chồng họ Khương mẹ luôn là người chủ đạo, ông bởi vì bị chê là không có chí hướng nên cũng chẳng có quyền lên tiếng.
Ông lại không biết thời điểm nghe ông nói vậy, Khương Tình không khỏi nhìn ông bằng ánh mắt khác.
Đúng là xưa nay Khương cha luôn rất mờ nhạt. Bởi vì ai cũng cho rằng ông vô tích sự. Sự nghiệp của Khương gia lúc không có hắn đều là do Khương mẹ và ông nội Khương đã mất gồng gánh. Hôm nay nhìn lại, ông trở thành người tỉnh táo nhất trong nhà... Có lẽ ông không giỏi kinh doanh, nhưng ông vẫn là người thấu tình đạt lý. Đàn ông Khương gia không phải vật phàm. Nếu không phải sinh trong Khương gia, ông có thể tiếp xúc với một lĩnh vực nào đó ngoài kinh doanh rồi làm nên thành tựu.
Cho dù không có nếu như, ông vẫn là người tại thời điểm này Khương Tình trông cậy vào được. Nhìn thì như hắn tuyệt tình, nhưng lúc này hắn vẫn lo ba mẹ mình sẽ bị người nhà kia dắt mũi đi vòng vòng, rồi sau này bị họ hại còn phải giúp họ đếm tiền.
"Ba, mẹ con trông cậy vào ba."
Khương Tình giống như buông tâm mà nói.
Khương cha lập tức đảm bảo: "Con cứ nói, ba sẽ nghe con. Ở Khương gia ba là người không làm nên chuyện lớn, nhưng chuyện nhỏ ba vẫn làm được."
Khương Tình hơi cười, sau đó hắn nghiêm nghị nói: "Ba, nếu ba đã là người sáng suốt giữa một đám người mù thì chắc ba đã nhìn ra dụng tâm hiểm ác ở đây rồi phải không."
Khương cha bỗng nhiên nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy thì cũng giật mình lên. Nhưng mà ông cũng nhanh chóng phản ứng lại: "Ba quả thật có để ý tới, nhưng mà ba không nghĩ.. Có điều, đứa nhỏ kia là người tốt."
"Hiện tại cô ta có thể là người tốt, vẫn chưa làm việc xấu. Nhưng nếu tiếp tay cho người xấu thì dần dần cô ta cũng sẽ xấu đi thôi. Người chết vì tài chim chết vì ăn. Cô ta từ nghèo tới sung túc, sống trong nhung lụa quen thì khó nói sẽ không trở nên tham lam. Có lẽ ban đầu cô ta chẳng hề biết gì, nhưng khó đảm bảo sau này vì hạnh phúc của cô ta, biết rõ bị ông bà Lý lợi dụng vẫn sẽ tiếp tục tiếp tay cho họ."
"Còn ông bà Lý... Họ có dụng tâm gì khi đem một người con gái giống hệt con mình về đây hay không con chẳng muốn nghĩ. Nhưng từ thời điểm này họ đã đang chống đối với quyết định của con, còn âm thầm xúi giục mẹ. Con muốn ba để ý họ cho con, còn phải ở sau lưng khuyên nhủ mẹ. Tốt nhất hai người tìm cách đá họ ra ngoài càng sớm càng tốt. Không có Khương gia ta, họ chỉ là người dân bần hàn không có gì cả. Đến lúc đó họ cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu."
Vốn dĩ đến thời điểm này Khương Tình còn không muốn cho họ căn nhà bên cạnh đang được xây dựng nữa kia.
Bởi như vậy quá tiện nghi cho họ. Khương gia chẳng nợ gì họ cả. Nể mặc tình cảm bao lâu nay thì được, nhưng nhẹ dạ với một người luôn tôn đọng mưu đồ với nhà mình... Thì đó là ngu ngốc.
Khương cha một mực nói gì nghe nấy mà gật đầu đáp ứng. Cho dù hiện tại tất cả chỉ là suy đoán nhưng phòng trước khỏi họa là nên làm chứ không nói họa này còn ở ngay bên cạnh họ, bất cứ lúc nào cũng có thể cho họ tan cửa nát nhà. Nhưng mà...
"Con..."
Ông muốn nói lại thôi nhìn Khương Tình.
Nhưng Khương Tình lại hiểu. Hắn thở dài: "Ba à, trước con không hề yêu Lý Tâm Như. Đối với con cuộc hôn nhân kia chỉ là thành toàn cho một người sắp chết. Con chỉ xem Lý Tâm Như là em gái mà chiếu cố. Con không có tình cảm gì với Lý Tâm Như cho nên sẽ không vì vậy mà chấp nhận Lê Tố Như. Cái con nhìn cũng sẽ khác mọi người.
Trừ Lý Tâm Như, tất cả mọi đối tượng có khả năng trở thành vợ của con, mẹ của đứa nhỏ đều sẽ được con công bằng suy xét, lấy tiền đề là đạt được lợi ích lớn nhất làm đầu mà không phải hành động theo cảm tính."
Khương cha thở dài. Ông biết con ông luôn là người như vậy, cũng an tâm.
"Ba hiểu, con cứ làm theo ý mình đi. Ba không phải không nhìn thấy những chuyện con làm đều là đúng. Bé Duật được như ngày hôm nay đều là một tay con đắp nặn. Chúng ta già rồi, chỉ cần có con cháu tốt là được. Con không cần để bụng mẹ con. Để ba lo."
Khương cha kiên định gật đầu đảm bảo.
Bỗng nhiên xuất hiện bất ngờ là Khương cha, Khương Tình thời điểm ngồi xe trở về cũng không nhịn được thở phào một hơi. Rốt cuộc hắn không thể bỏ mặc họ, nhưng hắn lại không có khả năng chu toàn tất cả.
Hắn bất giác cảm thấy gánh nặng trên vai mình dày quá.
Rõ ràng trước đây vẫn luôn êm đẹp, từ lúc hắn gặp lại Thịnh Nhan Tuyền thì bao nhiêu chuyện cứ như trồi lên khỏi mặt nước... Đương nhiên hắn sẽ không trách cô. Cô có lẽ chỉ là chất xúc tác, thúc đẩy mọi chuyện diễn ra nhanh hơn mà thôi. Thực chất tất cả vấn đề đều đã tồn tại sẵn ở đó, là do hắn ỷ y không chịu giải quyết thôi. Giờ than thở với ai được.
Những chuyện này Thịnh Nhan Tuyền đều không biết. Bản thân cô cũng có nổi đau đầu riêng, đợi đến lúc cô phát hiện ra sự tồn tại của Lê Tố Như thì cô đã thấu hiểu được thói đời này hiểm ác bao nhiêu.
Cứ ngỡ chỉ là một hồi hôn nhân thất bại, kết thúc một cách nhẹ nhàng là xong, ai biết lại dây dưa mãi không dứt.
Mãi rồi tính nhẫn nại của cô đều bị mài rớt hết.
"Phạm Hữu Minh, rốt cuộc anh muốn dây dưa đến khi nào?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương