Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi

Chương 43: Giúp em giải quyết bọn họ



Thịnh Nhan Tuyền nhún vai. Còn không phải sao.

Cô sống đến giờ còn không nghĩ mình sẽ được trải qua cái tình huống máu chó này đâu.

"Nhưng tôi thấy thái độ của Phạm Hữu Minh lạ lắm. Chẳng lẽ anh ta thật sự không có tự trọng như vậy. Bây giò anh ta còn muốn khiêu khích, châm ngòi ly gián cậu và ông chồng mới kia nữa."

Chỉ là sau đó Minh Kiều vẫn tỏ ra khó hiểu.

Khương Duật vốn chẳng hiểu gì, nhưng vừa nghe đến ba của nó thì nó liền dựng thẳng tinh thần lên nghe. Không hiếu gì cũng được, về học lại với ba nó là đủ rồi. Duật bé ngoan quán triệt tự tưởng làm thám tử cho ba nó đến tự nhiên như vậy.

Thịnh Nhan Tuyền nhún vai nói: "Chắc anh ta không cam lòng thôi. Anh ta quá tự cho mình là đúng. Có lẽ anh ta đã biết được chút gì đó về thầy ấy nhưng lại không muốn tin, sau đó liền muốn phá đám."

"Hừ! Đúng là loại cặn bã. Nghe cậu nói xong tôi cũng thấy bọn họ mới là trời sinh một cặp. May mà cậu quay đầu sớm, đợi có nhiều ràng buộc hơn tôi nghĩ với bản tính của cậu sẽ khó mà dứt khoát được."

Chung quy ra thêm một tầng gánh nặng thì sợi dây trói chân Thịnh Nhan Tuyền sẽ càng chặt chứ sao. Ninh Tố Ngọc cũng không có hiểu sai về Thịnh Nhan Tuyền. Nếu có gì đó không đúng thì chỉ là do cô vốn lãnh tình hơn cái cách cô thể hiện thôi. (6°

"Có lẽ trời đã định giữa tôi với anh ta là không có khả năng đi xa hơn nữa."

Thịnh Nhan Tuyền vẫn rất thản nhiên.

"Nói tôi, còn cậu và anh chàng kia thì sao? Cứ như vậy mãi à?"

Nói một hồi cô lại lái về chuyện này, còn không quên nói: "Tôi thấy anh ta cũng tốt mà, thử quen một chút xem sao."

Cô không nghĩ bạn của cô sẽ làm chuyện lưu manh vô sĩ như cứ im lặng không nói rõ ràng mà lợi dụng người ta đâu.

"Cậu không cần phải lo cho tôi. Tôi tự có chừng mực. Mặc dù cậu nói cũng đúng, dạo này tôi sống cũng vui lắm, có người để khịa."

"..."

Là vậy đó hả trời.

"Cậu có dò la tình huống của anh ta không?"

Bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện này, liền hỏi.

"Cái người này kín miệng ghê lắm. Tôi chỉ biết anh ta mấy năm nay đều ở Nga, vừa mới về Việt Nam được mấy ngày. Anh ta ở đây làm gì không biết, nhưng mà bình thường chỉ đi đâu đó một chút rồi về, còn không sẽ ở đây cả ngày. Hoặc có lẽ anh ta tranh thủ lúc giúp tôi đi làm việc sẵn tiện làm gì luôn tôi không rõ. Nhưng mà mọi thứ đều rất bình thường."

"Dù sao chỉ cần không phải thành phần phạm tội thì cứ kệ anh ta thôi."

Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ.

Thịnh Nhan Tuyền đúng là muốn lạy, nhưng mà cô cũng biết là Minh Kiều đã tận lực rồi. Chứ người như cô nàng, không lý nào sẽ chịu im lặng.

"Buổi tối cậu có đem anh ta theo không?"

Cô hỏi.

"Nếu anh ta vẫn đi theo."



Thì chẳng lẽ cô bỏ anh ta ở bên ngoài biệt thự được à.

Thịnh Nhan Tuyền tự hiểu, không hỏi nữa.

Hai người lại tám nhảm một hồi thì Trần Thích trở lại. Trên tay còn cầm mấy hộp trái cây gọt sẳn.

"Trà sữa của anh trong tủ lạnh, cơ mà ăn trái cây thì để từ từ lại uống, nếu không sẽ bị tiêu chảy. Lúc đó đừng đến ăn vạ tôi đấy."

"..."

Thịnh Nhan Tuyền thật muốn đỡ trán. Nhưng cô cũng thấy buồn cười vì hình thức ở chung của hai người này. Rõ ràng là một đôi oan gia, một người nguyện chịu một người thích đánh.

Sau đó cô lại hồi thêm một hồi mới tỏ vẻ muốn đi. Trước đó cô đã gọi xe rồi.

"Tới thì tới, không cần làm văn vẻ."

Trước khi đi Thịnh Nhan Tuyền có nhắc một câu. Nhưng cô nàng chỉ xua tay khiến cô cũng bất đắc dĩ, mặc kệ luôn.

"Anh nhìn gì vậy?"

Minh Kiều ngờ vực nhìn Trần Thích đang dùng ánh mắt kỳ lạ dõi theo bóng dáng Thịnh Nhan Tuyền, không chút suy nghĩ liền hỏi.

Trần Thích không nói, chỉ nhìn thêm một lúc cho dù Thịnh Nhan Tuyền đã đi rồi thì mới quay đầu lại không chút gợn sóng nói với cô nàng: "Cô bạn kia của em đang bị người ta để ý."

"Hả?"

Minh Kiều vừa nghe liền híp mắt lại nguy hiểm nhìn hắn.

"Là tên lần trước?"

"Không phải."

Trần Thích đương nhiên biết cô nói đến ai, nhưng hắn vẫn lắc đầu: "Là côn đồ."

Lần này Minh Kiều giật mình thật sự.

"Nhưng mà bọn đó không dám lộ liễu, có vẻ chỉ đang theo dõi, đợi thời cơ thôi. Nếu cô bạn kia của em đi đâu cũng ngồi xe lớn thì... Thật ra cũng chưa chắc, nếu đối phương không chỉ là côn đồ, còn có người tiếp tay cho họ thì dàn dựng một chút liền có thể thần không hay quỷ không biết đưa cô bạn kia của em đến một nơi vắng vẻ...".

Hắn càng nói càng quá mức, nhưng Minh Kiều lại không có vì vậy mà nghi ngờ lời hắn nói. Bởi vì quả thật có thể xảy ra chuyện đó.

Nhưng mà...

"Làm sao anh biết?"

Cô ngờ vực nhìn hắn.

"Lúc tôi đi ra khỏi quán thì nhìn thấy có người rình rập ở xung quanh. Em đừng hỏi tại sao tôi nhạy bén như vậy, thói quen thôi. Lúc cô bạn kia của em đi ra, họ liền giải tán."



Trần Thích vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cô, thản nhiên cắm một miếng mận bỏ vào miệng. Ở Việt Nam sướng nhất là có thể thỏa thích ăn trái cây tươi. Ở nước ngoài trái cây vừa mắc vừa không ngon, trừ trái cây bản dịa.

Hắn ăn một hồi lại thấy cô ngồi trầm tư thì lại nói: "Tôi có thể giúp em giải quyết họ'"

Minh Kiều liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Tuy chỉ là giải quyết đám râu ria nhưng chắc cũng đủ sài rồi. Còn có thể dò hỏi là ai sai khiến họ, sau đó đề phòng hơn là được. Nếu chưa ra tay được họ sẽ còn theo đuôi cô bạn kia của em dài dài. Rồi sẽ có lúc họ đắc

thủ."

Minh Kiều biết hắn nói không sai. Nhưng mà...

"Tôi nghi ngờ trước đây anh làm đại ca băng đản xã hội đen."

Trần Thích không nghĩ sẽ nghe cô phát ra một câu như vậy.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt thăm dò thẳng thừng không chút giấu giếm của cô thì khựng lại một chút. Hai người nhìn nhau một lúc lâu hắn lại cười: "Nói vậy cũng không sai. Nhưng không phải cái loại du thủ du thực hay phạm pháp ở đây đâu. Tôi chỉ thay cha nuôi quản lý một số chuyện nên có tiếp xúc với nghề bảo tiêu thôi. So với đám xã hội đen thì tôi làm nghề sạch sẽ."

Lần đầu Minh Kiều nghe hắn tiết lộ nhiều như vậy. Mà sau một thời gian tiếp xúc Minh Kiều phát hiện người này cũng không phải thật kiệm lời, chỉ cần chọc trúng vấn đề là được. Còn bình thường hắn chỉ là lười phản ứng thôi.

Nhưng quan trọng cô biết được thứ cô muốn là được rồi.

"Làm sao để xử chúng? Đánh một trận?"

Minh Kiều nhướng mày nhìn hắn.

"Chứ em còn cách nào sao?"

Trần Thích đương nhiên như thật hỏi lại.

Minh Kiều không thèm so đo với hắn. Cô trước tiên lấy điện thoại ra gọi cho Thịnh Nhan Tuyền, dặn dò rồi cúp máy.

"Bao giờ làm?"

Sau đó cô quay qua hỏi hắn.

Trần Thích lại chỉ im lặng nhìn cô.

Buổi chiều, sau khi được Minh Kiều nhắc nhở thì Thịnh Nhan Tuyền liền gọi Trần Tiến đến đón họ về. Không ngờ trên xe còn có Khương Tình.

"Ba!"

Khương Duật vừa thấy hắn liền nhào đến.

"Hôm nay mẹ muốn nấu lẩu!"

"Ừm."

Hắn đỡ lấy đứa con, để nó ngồi lên đùi mình.
Chương trước Chương tiếp