Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi
Chương 47: Ai hận cậu dữ vậy?
Lúc này cô xem như triệt để an tâm với cuộc sống mới của cô bạn thân rồi. Sao cô lại không nhịn ra được người đàn ông kia đối với bạn của cô nhiều tâm tư chứ. Nhìn chung mối quan hệ của họ còn rất hài hòa nữa, mặc dù trông thì có vẻ bạn cô lép vế hơn.
"Mau ngồi xuống đi."
Thịnh Nhan Tuyền rửa trái cây bỏ vào tủ xong đi ra thấy họ vẫn còn đứng thì thúc giục.
Khương Tình lại không biết từ đâu lôi ra một một xô đá, bên trong có mấy chai bia. Thịnh Nhan Tuyền nhìn mà choáng váng: "Thầy lấy từ đâu ra vậy?" đ°
Cô quả thật chưa từng thấy thứ này trong nhà có được không!
Mà từ lúc nào trên bàn cũng đã có sẵn ly đựng đá rồi. Nói ra thì cô còn không nhớ đến chuyện này nữa.
"Tôi gọi Trần Tiến mang đến."
".."
Thầy giỏi.
Quả là người đàn ông của thương trường.
Nhưng vì cái gì thầy cho rằng hai người con gái kia sẽ uống bia? Cô cũng đâu nói còn có thêm một người đàn ông?
"Em đừng hành hạ bộ não nhỏ của em nữa."
".."
"Phụt! Ha ha ha!"
Minh Kiều không chút nghĩa khí nào cười lên.
"Trần Thích, ngồi đi."
Hắn vừa mở bia ra vừa gọi Trần Thích ngồi xuống.
Cứ như vậy bốn người thêm một đứa bé chia ra ngồi xuống. Bàn là bàn tròn nên không phân biệt bên nào, nhưng
Trần Thích thì ngồi bên cạnh Khương Tình, thành ra Minh Kiều ngồi cạnh cô. Ở giữa chen ngang một đứa nhỏ.
"Cậu uống chú?"
Cô hỏi Minh Kiều vừa rót cho Duật bé bỏng một ly nước cam ép. Đúng ra là cô định cho họ uống cam ép ấy chứ.
Kết quả người đàn ông kia lại nhanh quá. Không khéo cam ép lại thành cam mật ông giải rượu mất.
"Uống đi, hôm nay tôi không lái xe. Cũng khó có dịp để uống."
Minh Kiều vừa nói xong Khương Tình đã khui một chai bia đưa qua. Dòng bia nhìn có vẻ lạ, hình như là bia ngoại.
"Đó là bia của Đức."
Hắn nói: "Bia này nam nữ đều uống được, nồng độ thật ra không thấp nhưng không hại sức khỏe bằng bia mà thị trường Việt Nam hay dùng."
"Chà, nghe có vẻ càng khuyến khích người ta mua bia quá nhỉ."
Minh Kiều nói đùa.
"Người Việt uống bia chỉ vì ăn chơi, nào có ai quan tâm cái này. Chưa kể giá thành nó cao, cũng không được ưa chuộng."
Khương Tình đơn giản nói.
"Thấy uống cũng được mà."
Minh Kiều nhấp thử một ngụm, bình phẩm.
"Không ngon bằng cocktail, thậm chí là stronger."
Thịnh Nhan Tuyền lè lưỡi.
Minh Kiều liền cười nhạo: "Đơn giản là cậu thích cái có vị đầy đủ thôi. Những dòng bia bình thường chúng ta thấy đa phần là không có mùi gì ngon, vị thường chát, không thì cũng đắng. Stronger là bia trái cây, bản thân mang theo mùi trái cây cùng vị ngọt dịu. Cocktail càng là rượu trái cây."
"Uống ngon là được."
Thịnh Nhan Tuyền nhún vai.
Trong lúc họ nói chuyện hai người đàn ông bên kia đã uống lên rồi, cũng không biết có nghe họ nói gì không. Sau tuần bia đầu tiên họ liền vừa ăn vừa ôn chuyện. Lúc này hai người con gái mới biết tiền căn hậu quả giữa hai người kia.
Thì ra Trần Thích là đối tác làm ăn bên Nga của Khương Tình. Lần này Trần Thích về Việt Nam là thay mặt công ty của hắn gia hạn hợp đồng hợp tác làm ăn với đối tác ở đây... Có thể biết sơ sơ là như vậy, còn hắn có làm gì nữa không thì không ai biết.
"Đúng rồi Minh Kiều, cậu còn chưa nói chuyện hồi nãy."
Thịnh Nhan Tuyền bỗng nhiên nhớ đến chuyện này, vừa gặp thịt cho đứa nhỏ bên cạnh vừa hỏi. Đứa nhỏ Khương Duật rất ngoan ngoãn, không hề cho người lớn gánh nặng mà đưa gì là tự ăn đó.
"À, là vụ lúc chiều tôi nói với cậu, cậu bị theo dõi đó."
Minh Kiều liền à lên, còn không quên bỏ miếng thịt xuống rồi mới nói.
Mà cô vừa nói xong bên kia Khương Tình liền đưa mắt qua bên này.
Minh Kiều cũng không để ý, tiếp tục nói: "Tôi với anh ta đi kiếm đám người theo dõi cậu, đánh một trận ấy mà."
".."
Này là chuyện nói ra đơn giỡn như vậy hả?
Thịnh Nhan Tuyền nghe mà cạn lời luôn.
"Đám người kia là được một mụ đàn bà nào đó thuê, muốn đánh cậu nhập viện, sẵn tiện hủy dung của cậu luôn càng tốt."
"..."
"Cậu nghĩ xem cậu có cướp giật bồ của ai không mà đối phương ra tay độc ác như vậy."
".."
Cô thật sự rất hoài nghi cô nàng là đang nói đùa với cô.
"Bà nói đùa với cô làm gì."
Cô nàng có chút cồn vô liền ngã ngớn. Cô chắc luôn.
Nhưng mà...
"Vậy có biết là ai không?"
Cô hỏi.
"Không biết, cô ta không nói tên mà đám ngu kia cũng không hỏi. Dò la một hồi chỉ biết được số điện thoại của cô ta. Chồng của cậu có thể thông qua hệ thống mạng di động tra ra chủ nhân số điện thoại không?"
Mặc dù cô nàng nói với Thịnh Nhan Tuyền nhưng thực chất là đang hỏi Khương Tình.
"Có thể."
Khương Tình cũng không đùng đẩy liền nói.
"Vậy đưa cho anh."
Cô nàng vừa nói vừa đưa số cho hắn.
"Nếu nói tôi có xích mích với ai thì cũng không ít đâu. Còn muốn hủy cả dung của tôi thì chắc là đánh ghen rồi."
Thịnh Nhan Tuyền cười cợt theo.
"Cậu thiên về ai hơn? Người cậu biết, có xích mích trực tiếp ấy. Chứ tình địch giấu tay thì trước bỏ qua đi."
Minh Kiều giúp cô tóm gọn phạm vi.
Hai người nói chuyện cứ như nói đùa khiến hai người đàn ông bên kia nhất thời không biết nên có cảm xúc gì mới đúng. Rõ ràng cái chuyện nó không là trò đùa, ở trong miệng họ lại biển tướng rồi.
Trần Thích trực tiếp cầm ly bia lên cụng vào ly hắn một cái, tỏ vẻ mặc kệ đi.
Khương Tình cũng khó hiểu mà cười. Tính ra ban đầu họ chỉ có một tầng quan hệ đối tác làm ăn, không hiếu sao lại thành quan hệ bạn trai của bạn thân. Duyên phận đôi khi thật kỳ lạ.
Mặc dù nói thì nói vậy nhưng hai người vẫn giữ một nửa sự chú ý cho bên kia. Đúng lúc nghe Thịnh Nhan Tuyền nói: "Nói ra thì, tôi vừa mới có xích mích trực tiếp với vợ sắp cưới của chồng cũ tôi đó."
"Cô ta tên gì thầy nhỉ?"
Cô còn tự nhiên ghé lại gần người đàn ông hỏi.
"Trương Thấm."
Khương Tình thản nhiên nói, còn thuận tay gắp cho cô miếng thịt.
Thịnh Nhan Tuyền đem nó bỏ vào miệng rồi mới quay qua nói với Minh Kiều tiếp: "Cô ta trông là biết hạn người
thù dai, có lẽ sẽ làm trò ruồi này."
"Hơn nữa cô ta có đủ khả năng để làm chuyện ngông cuồng như thế. Còn những người còn lại một là tôi biết sẽ không làm ra được chuyện này, hai là tôi còn chưa thấy mặt."
"Mặc dù tôi rất là vô tội."
Khi không lại dính vào chuyện không đâu, trong khi cô nghĩ tất cả nên kết thúc rồi mới đúng.
Minh Kiều chỉ biết nhún vai tỏ vẻ mình không hiểu được.
Rốt cuộc nói một hồi kết luận lại họ chỉ có thể đợi tìm đúng danh tính của đối phương rồi mới giải quyết được chứ ngồi đây tự lần mò cũng không được gì.
Sau đó bọn họ liền vừa ăn vừa nói lung tung, cũng không uống gì nhiều. Ăn uống xong thì họ dọn một cái thảm ngồi dưới đất ăn trái cây, nói chuyện phiếm. Mùi lẩu vẫn thoang thoảng trong không khí, nhưng lại không áp được mùi... Sầu riêng.
"Anh... Có chịu nổi không đó?"
Thịnh Nhan Tuyền thấy Trần Thích nhăn mặt nhíu mày thì thương hại hỏi. 23
"Mở ra nó còn nồng hơn đó."
Trần Thích vừa nghe liền muốn chạy. Nhưng Minh Kiều đã chặn đứng đường lui của anh ta.
"Anh mà chạy thì đừng quay lại nữa nha."
Cô nàng ngã ngớn nói vừa tự mình mở trái sầu riêng gần ba ký kia ra.
"Mau ngồi xuống đi."
Thịnh Nhan Tuyền rửa trái cây bỏ vào tủ xong đi ra thấy họ vẫn còn đứng thì thúc giục.
Khương Tình lại không biết từ đâu lôi ra một một xô đá, bên trong có mấy chai bia. Thịnh Nhan Tuyền nhìn mà choáng váng: "Thầy lấy từ đâu ra vậy?" đ°
Cô quả thật chưa từng thấy thứ này trong nhà có được không!
Mà từ lúc nào trên bàn cũng đã có sẵn ly đựng đá rồi. Nói ra thì cô còn không nhớ đến chuyện này nữa.
"Tôi gọi Trần Tiến mang đến."
".."
Thầy giỏi.
Quả là người đàn ông của thương trường.
Nhưng vì cái gì thầy cho rằng hai người con gái kia sẽ uống bia? Cô cũng đâu nói còn có thêm một người đàn ông?
"Em đừng hành hạ bộ não nhỏ của em nữa."
".."
"Phụt! Ha ha ha!"
Minh Kiều không chút nghĩa khí nào cười lên.
"Trần Thích, ngồi đi."
Hắn vừa mở bia ra vừa gọi Trần Thích ngồi xuống.
Cứ như vậy bốn người thêm một đứa bé chia ra ngồi xuống. Bàn là bàn tròn nên không phân biệt bên nào, nhưng
Trần Thích thì ngồi bên cạnh Khương Tình, thành ra Minh Kiều ngồi cạnh cô. Ở giữa chen ngang một đứa nhỏ.
"Cậu uống chú?"
Cô hỏi Minh Kiều vừa rót cho Duật bé bỏng một ly nước cam ép. Đúng ra là cô định cho họ uống cam ép ấy chứ.
Kết quả người đàn ông kia lại nhanh quá. Không khéo cam ép lại thành cam mật ông giải rượu mất.
"Uống đi, hôm nay tôi không lái xe. Cũng khó có dịp để uống."
Minh Kiều vừa nói xong Khương Tình đã khui một chai bia đưa qua. Dòng bia nhìn có vẻ lạ, hình như là bia ngoại.
"Đó là bia của Đức."
Hắn nói: "Bia này nam nữ đều uống được, nồng độ thật ra không thấp nhưng không hại sức khỏe bằng bia mà thị trường Việt Nam hay dùng."
"Chà, nghe có vẻ càng khuyến khích người ta mua bia quá nhỉ."
Minh Kiều nói đùa.
"Người Việt uống bia chỉ vì ăn chơi, nào có ai quan tâm cái này. Chưa kể giá thành nó cao, cũng không được ưa chuộng."
Khương Tình đơn giản nói.
"Thấy uống cũng được mà."
Minh Kiều nhấp thử một ngụm, bình phẩm.
"Không ngon bằng cocktail, thậm chí là stronger."
Thịnh Nhan Tuyền lè lưỡi.
Minh Kiều liền cười nhạo: "Đơn giản là cậu thích cái có vị đầy đủ thôi. Những dòng bia bình thường chúng ta thấy đa phần là không có mùi gì ngon, vị thường chát, không thì cũng đắng. Stronger là bia trái cây, bản thân mang theo mùi trái cây cùng vị ngọt dịu. Cocktail càng là rượu trái cây."
"Uống ngon là được."
Thịnh Nhan Tuyền nhún vai.
Trong lúc họ nói chuyện hai người đàn ông bên kia đã uống lên rồi, cũng không biết có nghe họ nói gì không. Sau tuần bia đầu tiên họ liền vừa ăn vừa ôn chuyện. Lúc này hai người con gái mới biết tiền căn hậu quả giữa hai người kia.
Thì ra Trần Thích là đối tác làm ăn bên Nga của Khương Tình. Lần này Trần Thích về Việt Nam là thay mặt công ty của hắn gia hạn hợp đồng hợp tác làm ăn với đối tác ở đây... Có thể biết sơ sơ là như vậy, còn hắn có làm gì nữa không thì không ai biết.
"Đúng rồi Minh Kiều, cậu còn chưa nói chuyện hồi nãy."
Thịnh Nhan Tuyền bỗng nhiên nhớ đến chuyện này, vừa gặp thịt cho đứa nhỏ bên cạnh vừa hỏi. Đứa nhỏ Khương Duật rất ngoan ngoãn, không hề cho người lớn gánh nặng mà đưa gì là tự ăn đó.
"À, là vụ lúc chiều tôi nói với cậu, cậu bị theo dõi đó."
Minh Kiều liền à lên, còn không quên bỏ miếng thịt xuống rồi mới nói.
Mà cô vừa nói xong bên kia Khương Tình liền đưa mắt qua bên này.
Minh Kiều cũng không để ý, tiếp tục nói: "Tôi với anh ta đi kiếm đám người theo dõi cậu, đánh một trận ấy mà."
".."
Này là chuyện nói ra đơn giỡn như vậy hả?
Thịnh Nhan Tuyền nghe mà cạn lời luôn.
"Đám người kia là được một mụ đàn bà nào đó thuê, muốn đánh cậu nhập viện, sẵn tiện hủy dung của cậu luôn càng tốt."
"..."
"Cậu nghĩ xem cậu có cướp giật bồ của ai không mà đối phương ra tay độc ác như vậy."
".."
Cô thật sự rất hoài nghi cô nàng là đang nói đùa với cô.
"Bà nói đùa với cô làm gì."
Cô nàng có chút cồn vô liền ngã ngớn. Cô chắc luôn.
Nhưng mà...
"Vậy có biết là ai không?"
Cô hỏi.
"Không biết, cô ta không nói tên mà đám ngu kia cũng không hỏi. Dò la một hồi chỉ biết được số điện thoại của cô ta. Chồng của cậu có thể thông qua hệ thống mạng di động tra ra chủ nhân số điện thoại không?"
Mặc dù cô nàng nói với Thịnh Nhan Tuyền nhưng thực chất là đang hỏi Khương Tình.
"Có thể."
Khương Tình cũng không đùng đẩy liền nói.
"Vậy đưa cho anh."
Cô nàng vừa nói vừa đưa số cho hắn.
"Nếu nói tôi có xích mích với ai thì cũng không ít đâu. Còn muốn hủy cả dung của tôi thì chắc là đánh ghen rồi."
Thịnh Nhan Tuyền cười cợt theo.
"Cậu thiên về ai hơn? Người cậu biết, có xích mích trực tiếp ấy. Chứ tình địch giấu tay thì trước bỏ qua đi."
Minh Kiều giúp cô tóm gọn phạm vi.
Hai người nói chuyện cứ như nói đùa khiến hai người đàn ông bên kia nhất thời không biết nên có cảm xúc gì mới đúng. Rõ ràng cái chuyện nó không là trò đùa, ở trong miệng họ lại biển tướng rồi.
Trần Thích trực tiếp cầm ly bia lên cụng vào ly hắn một cái, tỏ vẻ mặc kệ đi.
Khương Tình cũng khó hiểu mà cười. Tính ra ban đầu họ chỉ có một tầng quan hệ đối tác làm ăn, không hiếu sao lại thành quan hệ bạn trai của bạn thân. Duyên phận đôi khi thật kỳ lạ.
Mặc dù nói thì nói vậy nhưng hai người vẫn giữ một nửa sự chú ý cho bên kia. Đúng lúc nghe Thịnh Nhan Tuyền nói: "Nói ra thì, tôi vừa mới có xích mích trực tiếp với vợ sắp cưới của chồng cũ tôi đó."
"Cô ta tên gì thầy nhỉ?"
Cô còn tự nhiên ghé lại gần người đàn ông hỏi.
"Trương Thấm."
Khương Tình thản nhiên nói, còn thuận tay gắp cho cô miếng thịt.
Thịnh Nhan Tuyền đem nó bỏ vào miệng rồi mới quay qua nói với Minh Kiều tiếp: "Cô ta trông là biết hạn người
thù dai, có lẽ sẽ làm trò ruồi này."
"Hơn nữa cô ta có đủ khả năng để làm chuyện ngông cuồng như thế. Còn những người còn lại một là tôi biết sẽ không làm ra được chuyện này, hai là tôi còn chưa thấy mặt."
"Mặc dù tôi rất là vô tội."
Khi không lại dính vào chuyện không đâu, trong khi cô nghĩ tất cả nên kết thúc rồi mới đúng.
Minh Kiều chỉ biết nhún vai tỏ vẻ mình không hiểu được.
Rốt cuộc nói một hồi kết luận lại họ chỉ có thể đợi tìm đúng danh tính của đối phương rồi mới giải quyết được chứ ngồi đây tự lần mò cũng không được gì.
Sau đó bọn họ liền vừa ăn vừa nói lung tung, cũng không uống gì nhiều. Ăn uống xong thì họ dọn một cái thảm ngồi dưới đất ăn trái cây, nói chuyện phiếm. Mùi lẩu vẫn thoang thoảng trong không khí, nhưng lại không áp được mùi... Sầu riêng.
"Anh... Có chịu nổi không đó?"
Thịnh Nhan Tuyền thấy Trần Thích nhăn mặt nhíu mày thì thương hại hỏi. 23
"Mở ra nó còn nồng hơn đó."
Trần Thích vừa nghe liền muốn chạy. Nhưng Minh Kiều đã chặn đứng đường lui của anh ta.
"Anh mà chạy thì đừng quay lại nữa nha."
Cô nàng ngã ngớn nói vừa tự mình mở trái sầu riêng gần ba ký kia ra.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương