Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi
Chương 49: Dẫn sói vào nhà?
Cạch.
Minh Kiều vừa nghe một tiếng này liền quay đầu nhìn đến nơi phát ra.
Vô tình đập vào mắt là một thân hình đủ khiến cho bao nhiêu người thèm nhỏ dải.
Nửa tiếng trước, thời điểm hai người về đến nhà, Minh Kiều vốn không hề nghĩ đến việc cho người đàn ông kia vào cửa.
Kết quả hắn lại đứng đó mãi không đi.
"..."
"..."
Minh Kiều khó hiểu mà muốn ngửa đầu lên trời thở dài. Cô tự nói có khi nào cô say rồi không nên mới nhìn đôi mắt người đàn ông kia thành mắt con cún. Còn là một con husky ngu đần to bự nữa.
Đến thời điểm này cô mới ngớ ra, hình như mình còn có một thói quen là không chống đỡ được lại ánh mắt thiết tha dính người thế này.
Cho nên cô đã cho người đàn ông kia vào nhà.
Giò...
Người đã ở trong nhà cô, còn tắm trong phòng tắm của cô, sài sửa tắm của cô vẫn không che được hormone nam tính bức người đó. Thời điểm bị đôi mắt màu xanh lơ kia xoáy sâu vào, não cô hết hoạt động.
Chậm chạp quay đầu lại, cô nhìn mấy cái đơn hàng trong điện thoại còn chưa check xong mà vô thức thở dài một hơi.
Cô như vầy có được tính là dẫn sói vào nhà không nhỉ.
Cơ mà... Thử lần đầu với người đàn ông như này cũng không phải là chuyện gì khó chấp nhận lắm đúng không?
Ủa mà cô nghĩ đâu chi xa xôi vậy?
Thế là dưới ánh mắt chăm chú của người đàn ông, cô thản nhiên leo lên giường, tắt điện đi ngủ.
Nghĩ chi cho mệt không biết. Tới đâu tính tới đó đi.
Trần Thích nhìn cô như vậy cũng không biết nên tới hay thôi. Rốt cuộc cô có chút nào giống một người phụ nữ bình thường hay không vậy? Một chút phản ứng thường thấy cũng nên có chứ.
Hắn thở dài, trực tiếp ngồi lên cái ghế lười siêu lười siêu lớn, đủ cho người con gái cuộn tròn nằm gọn trên đó cũng là duy nhất trong nhà cô.
Phịch.
Âm thanh thân thể lúng vào nệm ghế nhẹ nhàng phát ra.
Mặc dù cái ghế này lớn nhưng nó vẫn không thể nào đủ cho hắn nằm. Cùng lắm chỉ để hắn có thể ngã lưng, còn hai chân thì trực tiếp duỗi xuống đất.
Vốn dĩ hắn có thể về, thế mà lại muốn chịu khố...
Hắn nghĩ cái gì khi muốn ở lại đâu nhỉ...
Cho dù cô phóng khoáng thì cũng không phải là con gái phương Tây dễ dãi.
May mà thời tiết ở Việt Nam cực kỳ tốt, đổi lại là ở Nga... Hắn sẽ bị đông thành cục đá cho dù là mấy tháng thời tiết ấm áp nhất, sau đó bệnh nặng một trận.
Còn ở Việt Nam thì có nguy cơ bị muỗi đốt chết....
À, hình như trong phòng cô không có muỗi. Trong không khí luôn thoang thoảng mùi chanh xả có tác dụng đuổi muỗi.
Không gian im ắng hẳn theo thời gian, thứ còn lại chỉ còn là hơi thở của hắn, cùng người con gái trên giường...
Soạt...
Bổng nhiên một loạt tiếng sột soạt vang lên, sau đó có tiếng bước chân người con gái để chân trần đi trên sàn.
Tiếng bước chân nhẹ như mèo nhanh chóng tiếp cận hắn. Ở trong bóng tối tù mù vì người con gái này hình như lúc ngủ có thói quen không chịu được ánh sáng dù là nhẹ nhất của đèn ngủ, hắn thấy cô ngừng lại bên cạnh hắn.
Ở khoảng cách này chỉ cần hắn vươn tay ra là có thể chạm vào cô.
Sau đó hắn nghe cô nói: "Anh lên giường ngủ đi, tôi ngủ ở đây cho."
Trông vậy mà lòng cũng mềm ghê.
"Này, anh ngủ rồi đấy à?"
Theo tiếng dò hỏi liền có bàn tay mềm của người con gái chạm vào vai hắn.
Nói sao nhí...
Khoảnh khắc đó hắn có ảo giác não mình trống rỗng, cảm xúc tuyệt vời hắn cảm nhận được lúc tối khi người con gái ôm chặt lấy mình không chút báo trước xông đến tận đỉnh đầu rồi nổ tung.
Cũng chẳng rõ là chuyện gì xảy ra, đến lúc hắn tỉnh táo lại thì bản thân đã trói chặt hai tay người con gái trên đỉnh đầu, ép cô trên ghế lười mà hôn nghiến.
Hắn tỉnh táo lại là vì một tiếng rên rỉ phát ra từ giữa hai đôi môi, lúc hắn đưa tay luồn vào áo cô, chạm lên vòng eo thon thả nhưng khỏe khoắn. Da thịt cô nhạy cảm đến không ngờ, toàn thân đều bốc lên hương vị xử nữ. Cái hương vị kia khiến hắn vừa có chút tỉnh táo lại muốn chìm vào ôn nhu hương lần nữa.
Tiến tới nữa thì có sao không nhỉ...
Ở trong bóng tối mù mờ, hắn không nhìn thấy biểu tình của cô cho nên không thể phán đoán nổi hậu quả của việc này.
"A..."
".."
Chậc... Trần Thích a Trần Thích. Đàn ông thì nên có lúc liều mạng một chút mới ăn được nhiều đúng không.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn lại buông cô ra.
Chậc...
Ở trong bóng tối hắn nghe cô thở hổn hển. Toàn thân cô đều bị hắn đè bên dưới, so với hắn thì nhỏ bé vô cùng.
Cũng chẳng có lực phản kháng. Chỉ có thể mặc người xâu xé.
Bốp!
Bỗng nhiên lòng ngực trần trụi của hắn bị một cái chân đập lên. Có lẽ là do vẫn chưa lấy lại được sức từ nụ hôn của hắn, cái đạp của cô không có chút lực nào. Không thể xê dịch hắn nổi một li, lại khiến bản thân bày ra tư thế có thể chọc hắn máu huyết sôi trào. Như thế chưa đủ, cô còn dùng âm thanh mềm nhữn hồn hển chọc người đó khiêu khích hắn: "Thì ra anh còn biết sợ... Hô, tôi còn tưởng anh sẽ bất chấp mọi thứ chứ."
"..."
Chậc...
Rốt cuộc trong đầu cô nghĩ cái gì vậy nhỉ.
Vụt! Bộp!
"A!"
Theo tiếng kinh hô cùng âm thanh không rõ là do cái gì phát ra, hai thân hình vốn đang ép vào ghế lười liền đổi thành ngã lên giường.
"Anh..."
"Tôi sẽ không làm gì em."
Cô còn chưa nói xong âm thanh khàn khàn của người đàn ông đã vang lên trên đỉnh đầu. Thời điểm đó thân hình của hắn cũng ngã qua một bên, rồi thuận tay đem cô kéo vào một lòng ngực lớn. Đầu cô trực tiếp gác lên bắp tay thô tráng của hắn, mặt úp vào hỏm cổ hắn, thân hình liền dán chặt lên cơ bắp như sóng lượn của hắn, bắp chân còn có thể cảm nhận được hạ thân hơi cộm lên... Toàn thân đều bị hormone nam tính của hắn đè ép đến khó thở.
Cô trước nay chưa từng có tiếp xúc thân mật đến mức này với một người đàn ông, nhất thời đều bị hun đến choáng váng.
Cho dù bình thường cô lãnh đạm thì cô vẫn là con gái. Thời điểm này cô chỉ không biết nên phản ứng ra sao chứ toàn thân cô cứ như đang bị đốt lên từng chút một... À, nóng thật chứ đùa. Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này cao kinh khủng, mặc cho cô mở điều hòa rồi mà vẫn cảm thấy đổ mồ hôi.
Mà hình như hắn còn đổ mồ hôi hơn cô. Cơ bắp cũng như đang đè nén cái gì. °
Cô không hiểu mà cảm thấy buồn cười. Mệt cho hắn có thể nhịn được, nhưng có thể chịu được đến sáng mai với tình trạng này sao.
Bây giờ cô nói "anh nóng quá, buông tôi ra đi" thì có vô duyên lắm không nhỉ? Rất phá hỏng bầu không khí đi?
Ai biết thời điểm cô nghĩ như vậy, hắn đã buông cô ra trước.
Nhưng là buông cô rồi đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm.
"..."
Cô thể, cô thật muốn cười đấy.
Thôi ngủ.
Ngủ.
N..
Minh Kiều vừa nghe một tiếng này liền quay đầu nhìn đến nơi phát ra.
Vô tình đập vào mắt là một thân hình đủ khiến cho bao nhiêu người thèm nhỏ dải.
Nửa tiếng trước, thời điểm hai người về đến nhà, Minh Kiều vốn không hề nghĩ đến việc cho người đàn ông kia vào cửa.
Kết quả hắn lại đứng đó mãi không đi.
"..."
"..."
Minh Kiều khó hiểu mà muốn ngửa đầu lên trời thở dài. Cô tự nói có khi nào cô say rồi không nên mới nhìn đôi mắt người đàn ông kia thành mắt con cún. Còn là một con husky ngu đần to bự nữa.
Đến thời điểm này cô mới ngớ ra, hình như mình còn có một thói quen là không chống đỡ được lại ánh mắt thiết tha dính người thế này.
Cho nên cô đã cho người đàn ông kia vào nhà.
Giò...
Người đã ở trong nhà cô, còn tắm trong phòng tắm của cô, sài sửa tắm của cô vẫn không che được hormone nam tính bức người đó. Thời điểm bị đôi mắt màu xanh lơ kia xoáy sâu vào, não cô hết hoạt động.
Chậm chạp quay đầu lại, cô nhìn mấy cái đơn hàng trong điện thoại còn chưa check xong mà vô thức thở dài một hơi.
Cô như vầy có được tính là dẫn sói vào nhà không nhỉ.
Cơ mà... Thử lần đầu với người đàn ông như này cũng không phải là chuyện gì khó chấp nhận lắm đúng không?
Ủa mà cô nghĩ đâu chi xa xôi vậy?
Thế là dưới ánh mắt chăm chú của người đàn ông, cô thản nhiên leo lên giường, tắt điện đi ngủ.
Nghĩ chi cho mệt không biết. Tới đâu tính tới đó đi.
Trần Thích nhìn cô như vậy cũng không biết nên tới hay thôi. Rốt cuộc cô có chút nào giống một người phụ nữ bình thường hay không vậy? Một chút phản ứng thường thấy cũng nên có chứ.
Hắn thở dài, trực tiếp ngồi lên cái ghế lười siêu lười siêu lớn, đủ cho người con gái cuộn tròn nằm gọn trên đó cũng là duy nhất trong nhà cô.
Phịch.
Âm thanh thân thể lúng vào nệm ghế nhẹ nhàng phát ra.
Mặc dù cái ghế này lớn nhưng nó vẫn không thể nào đủ cho hắn nằm. Cùng lắm chỉ để hắn có thể ngã lưng, còn hai chân thì trực tiếp duỗi xuống đất.
Vốn dĩ hắn có thể về, thế mà lại muốn chịu khố...
Hắn nghĩ cái gì khi muốn ở lại đâu nhỉ...
Cho dù cô phóng khoáng thì cũng không phải là con gái phương Tây dễ dãi.
May mà thời tiết ở Việt Nam cực kỳ tốt, đổi lại là ở Nga... Hắn sẽ bị đông thành cục đá cho dù là mấy tháng thời tiết ấm áp nhất, sau đó bệnh nặng một trận.
Còn ở Việt Nam thì có nguy cơ bị muỗi đốt chết....
À, hình như trong phòng cô không có muỗi. Trong không khí luôn thoang thoảng mùi chanh xả có tác dụng đuổi muỗi.
Không gian im ắng hẳn theo thời gian, thứ còn lại chỉ còn là hơi thở của hắn, cùng người con gái trên giường...
Soạt...
Bổng nhiên một loạt tiếng sột soạt vang lên, sau đó có tiếng bước chân người con gái để chân trần đi trên sàn.
Tiếng bước chân nhẹ như mèo nhanh chóng tiếp cận hắn. Ở trong bóng tối tù mù vì người con gái này hình như lúc ngủ có thói quen không chịu được ánh sáng dù là nhẹ nhất của đèn ngủ, hắn thấy cô ngừng lại bên cạnh hắn.
Ở khoảng cách này chỉ cần hắn vươn tay ra là có thể chạm vào cô.
Sau đó hắn nghe cô nói: "Anh lên giường ngủ đi, tôi ngủ ở đây cho."
Trông vậy mà lòng cũng mềm ghê.
"Này, anh ngủ rồi đấy à?"
Theo tiếng dò hỏi liền có bàn tay mềm của người con gái chạm vào vai hắn.
Nói sao nhí...
Khoảnh khắc đó hắn có ảo giác não mình trống rỗng, cảm xúc tuyệt vời hắn cảm nhận được lúc tối khi người con gái ôm chặt lấy mình không chút báo trước xông đến tận đỉnh đầu rồi nổ tung.
Cũng chẳng rõ là chuyện gì xảy ra, đến lúc hắn tỉnh táo lại thì bản thân đã trói chặt hai tay người con gái trên đỉnh đầu, ép cô trên ghế lười mà hôn nghiến.
Hắn tỉnh táo lại là vì một tiếng rên rỉ phát ra từ giữa hai đôi môi, lúc hắn đưa tay luồn vào áo cô, chạm lên vòng eo thon thả nhưng khỏe khoắn. Da thịt cô nhạy cảm đến không ngờ, toàn thân đều bốc lên hương vị xử nữ. Cái hương vị kia khiến hắn vừa có chút tỉnh táo lại muốn chìm vào ôn nhu hương lần nữa.
Tiến tới nữa thì có sao không nhỉ...
Ở trong bóng tối mù mờ, hắn không nhìn thấy biểu tình của cô cho nên không thể phán đoán nổi hậu quả của việc này.
"A..."
".."
Chậc... Trần Thích a Trần Thích. Đàn ông thì nên có lúc liều mạng một chút mới ăn được nhiều đúng không.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn lại buông cô ra.
Chậc...
Ở trong bóng tối hắn nghe cô thở hổn hển. Toàn thân cô đều bị hắn đè bên dưới, so với hắn thì nhỏ bé vô cùng.
Cũng chẳng có lực phản kháng. Chỉ có thể mặc người xâu xé.
Bốp!
Bỗng nhiên lòng ngực trần trụi của hắn bị một cái chân đập lên. Có lẽ là do vẫn chưa lấy lại được sức từ nụ hôn của hắn, cái đạp của cô không có chút lực nào. Không thể xê dịch hắn nổi một li, lại khiến bản thân bày ra tư thế có thể chọc hắn máu huyết sôi trào. Như thế chưa đủ, cô còn dùng âm thanh mềm nhữn hồn hển chọc người đó khiêu khích hắn: "Thì ra anh còn biết sợ... Hô, tôi còn tưởng anh sẽ bất chấp mọi thứ chứ."
"..."
Chậc...
Rốt cuộc trong đầu cô nghĩ cái gì vậy nhỉ.
Vụt! Bộp!
"A!"
Theo tiếng kinh hô cùng âm thanh không rõ là do cái gì phát ra, hai thân hình vốn đang ép vào ghế lười liền đổi thành ngã lên giường.
"Anh..."
"Tôi sẽ không làm gì em."
Cô còn chưa nói xong âm thanh khàn khàn của người đàn ông đã vang lên trên đỉnh đầu. Thời điểm đó thân hình của hắn cũng ngã qua một bên, rồi thuận tay đem cô kéo vào một lòng ngực lớn. Đầu cô trực tiếp gác lên bắp tay thô tráng của hắn, mặt úp vào hỏm cổ hắn, thân hình liền dán chặt lên cơ bắp như sóng lượn của hắn, bắp chân còn có thể cảm nhận được hạ thân hơi cộm lên... Toàn thân đều bị hormone nam tính của hắn đè ép đến khó thở.
Cô trước nay chưa từng có tiếp xúc thân mật đến mức này với một người đàn ông, nhất thời đều bị hun đến choáng váng.
Cho dù bình thường cô lãnh đạm thì cô vẫn là con gái. Thời điểm này cô chỉ không biết nên phản ứng ra sao chứ toàn thân cô cứ như đang bị đốt lên từng chút một... À, nóng thật chứ đùa. Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này cao kinh khủng, mặc cho cô mở điều hòa rồi mà vẫn cảm thấy đổ mồ hôi.
Mà hình như hắn còn đổ mồ hôi hơn cô. Cơ bắp cũng như đang đè nén cái gì. °
Cô không hiểu mà cảm thấy buồn cười. Mệt cho hắn có thể nhịn được, nhưng có thể chịu được đến sáng mai với tình trạng này sao.
Bây giờ cô nói "anh nóng quá, buông tôi ra đi" thì có vô duyên lắm không nhỉ? Rất phá hỏng bầu không khí đi?
Ai biết thời điểm cô nghĩ như vậy, hắn đã buông cô ra trước.
Nhưng là buông cô rồi đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm.
"..."
Cô thể, cô thật muốn cười đấy.
Thôi ngủ.
Ngủ.
N..
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương