Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi

Chương 51: Con có từng xem cô ấy là mẹ con không?



Lòng cô lúc đó như thể có một khúc ruột bị cưỡng ép tách rời ra. Nổi đau và sự thiếu hụt đó khiến cô tê dai, chết lặng. Cho nên cô không thấy khoảnh khắc đó người đàn ông vẫn luôn đứng một bên đã kịp thời đem đứa nhỏ sắp chạm tới người con gái kia bế lên, không cho nó ôm cô ấy. Nhưng như vậy thì sao? Liệu suy nghĩ trong lòng cô có thể tốt được chút nào? Kết quả chỉ có một. Khi chính chủ trở về, dù là lý do gì, hoang đường cỡ nào, cô cũng...

Khương Tình không biết kết quả của việc hắn giấu giếm bao lâu nay, một mình giải quyết mọi thứ là khi vô tình

"cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra", Thịnh Nhan Tuyền không chút nghĩ ngợi liền tuyên án tử hình cho mình.

Nếu ban đầu, thậm chí là quá trình sau đó hắn nhiều cố gắng một chút, hoặc là nói nhiều một chút thì hôm nay

thứ có thể cứu vãn mọi thứ có khi sẽ là tình cảm của hai người. Hắn lúc này chỉ biết đối với đứa nhỏ đang đòi mẹ quát giận một tiếng: "Khương Duật, đó không phải mẹ."

Khương Duật bị hắn quát đến giật mình, lại tràn ngập hoang mang. Nó hết nhìn hắn, lại nhìn người ông bà ngoại đã từng cho nó xem hình không biết bao nhiêu lần, nó còn cẩn thận giấu một tấm ở nơi ba nó không biết, còn cho mẹ kế nó xem... Đúng vậy, nếu không phải thế làm sao Thịnh Nhan Tuyền có thể biết được Lê Tố Như giống Lý Tâm Như như vậy rồi liên tưởng đến thật nhiều thứ đi. Dù cô không đoán được kết quả nhưng cũng đoán được căn nguyên, cô cũng không đoán sai.

Đó là mẹ nó mà, sao ba lại nói không phải mẹ vậy?

Nó muốn mẹ.

Khương Duật lúc đó lấy tâm trạng gì chia sẽ cho cô những điều đó đâu.

Lúc đó miệng nó còn giòn tan gọi cô là mẹ, khát cầu tình thương không cần hồi đáp của cô... Thật sự không cần hồi đáp sao? Khi nó nhìn thấy "mẹ" giống như còn sống trở lại liền chỉ nghĩ cô ta mà không phải Thịnh Nhan Tuyền, cô tại sao phải đau lòng? Mặc kệ thế nào, tình cảm của Khương Duật đối với người mẹ quá cố của mình là không đo điếm được. Cho nên ở thời điểm này nó mới trở nên thất thố như vậy, hoàn toàn quên mất ở nhà nó còn có một người mẹ. Nếu không phải vì vậy thì sao ông bà Lý cứ mãi không từ bỏ mà tìm đủ mọi cách cho hai người gặp nhau đâu.

"Đó không phải mẹ con ư... Ba, mẹ con mà..."

Khương Duật mếu máo, khuôn mặt nhỏ đều là đáng thương.

"Vậy người con gọi là mẹ bao lâu nay, vẫn còn đang ở nhà đợi con là gì của con?"

Khương Tình lại không dúng túng cho nó, hắn lạnh mặt vạch trần sự tuyệt tình trong vô thức của nó đối với một người mẹ khác.

Nhưng chưa đợi Khương Duật phản ứng thì Khương mẹ đã xen vào: "Con nói gì vậy Tình!? Mẹ nào? Con..."

Khương mẹ nói đến đây thì tắt tiếng. Là bị ánh mắt chất vấn lạnh như băng của con trai dọa cho tắt tiếng.



Đối với Lê Tố Như đang bàng hoàng đứng bên cạnh hắn lịa làm như không thấy. Cho dù cô ta không cố ý thì hôm nay cô ta đã tự mình tạo ra nghiệt cho mình, còn có thể vô tội được sao. Nếu hắn biết mẹ hắn gọi cô ta tới...

Khương Tình không muốn so đo những chuyện đã rồi nữa, hắn chỉ muốn khắc phục hậu quả bây giờ.

Hắn nhìn đứa con nhỏ trong mắt chỉ biết có mẹ, lòng lạnh dần xuống. Hắn đem đứa nhỏ đặt xuống đất, quỳ một gối đối diện nó vừa nắm mặt nó lên, để nó nhìn thẳng mình mà dửng dưng hỏi: "Duật, con có từng xem người ở nhà là mẹ bao giờ không?"

"Ba ơi..."

"Con nhớ cho kỹ, Duật. Là chính con mở miệng gọi cô ấy là mẹ, ba không hề ép con. Đúng không?"

"Con..."

Khương Duật bối rối, rốt cuộc vẫn có cái gọi là tự vấn lương tâm cho dù nó chỉ là đứa bé ba tuổi. Nó cũng tự có cảm giác đối với việc qua cầu rút ván của mình.

Nhưng so với đó, tình mẹ con máu mủ ruột rà, sự tưởng niệm, khát cầu bao nhiêu lâu nay của nó đối với mẹ, đối với một đứa bé vẫn là lớn nhất.

"Khương Duật"

Khương Tình lạnh mặt đem đầu nó quay lại, không cho nó nhìn Lê Tố Như. Nhưng lòng hắn lại bất lực càng không thể phủ nhận, hắn chỉ có thể ngăn không cho nó nhìn người mẹ vẫn luôn ở trong lòng nó lại không hề ngăn được nội tâm nó hướng về.

"Duật, con thật sự chỉ muốn cô ta, không muốn người ở nhà đang đợi con? Người đã chăm sóc con bao lâu nay?"

"Ba di.."

Khương Duật bị hắn ép đến bối rối. Mặt nó nhăn như trái mướp đắng. Thật ra nó muốn nói điều nó muốn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng của ba nó, nó không dám.

Khương Tình nhìn nó, thấu hiểu, lại bất lực nhắm mắt. Lúc mở ra lần nữa, hắn nói: "Duật, ba sẽ không ép con lựa chọn ngay bây giờ nữa. Đợi chúng ta trở về gặp cô ấy, nếu con vẫn có suy nghĩ đó..."

"Ba ơi!"



Khương Duật bị ánh mắt lạnh băng lúc cuối cùng kia của hắn dọa liền nhào tới ôm cổ hắn.

Khương Tình lại không có được sự trấn an hắn muốn. Nhưng hắn vẫn bế nó lên, đối với Khương mẹ nói: "Hai người về đi."

"Thằng Tình..."

Khương mẹ bực bội không muốn buông tha nhìn hắn.

Nếu lúc trước bà được Khương cha nói thông thì hôm nay khi nhìn thấy cảnh Khương Duật đòi mẹ, dù bà biết tương lai không thể đoán được cũng muốn thử một lần.

Bởi vì Khương Duật, bởi vì những ngày này bà đã hiểu Lê Tố Như nhiều hơn, biết nó là một đứa trẻ tốt. Có lẽ nó có thể làm một người mẹ tốt. Bà lại không tin con bà không có tình cảm với Lý Tâm Như, chỉ cần Lê Tố Như cũng thích hắn thì mọi chuyện chính là ông trời tác hợp. Nếu không tại sao ông trời phải để cho Lê Tố Như xuất hiện vào lúc này chứ

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ phiến diện của bà, không phải của Khương Tình.

Khương Tình không thèm nhìn bà, cũng không muốn cho con hắn nhìn người Lê Tố Như nữa liền bế nó đi ngược vào.

"Tình!"

Mặc cho Khương mẹ gọi cỡ nào, hắn cũng không nghe. Khương mẹ tức đến giậm chân.

"Dì à, chúng ta về thôi."

Lê Tố Như bỗng nhiên lên tiếng kéo về sự chú ý của bà.

Bà nhìn Lê Tố Như, bỗng nhiên sinh tâm oán hận với Thịnh Nhan Tuyền, người con dâu bà chưa kịp tiếp xúc. Đối với bà hiện tại cô chính là quỷ mê tâm con bà, mới để nó không thèm bận tâm cảm nhận của con mình mà khiến cho mọi chuyện thành ra thế này.

"Như con, con đừng lo. Nó nhất thời chỉ là không nhìn rõ được hiện thực mà thôi. Bé Duật nhất định sẽ chọn con."

Bà vừa nói vừa nắm tay Lê Tố Như trấn an mà vỗ vỗ.

Nhưng Lê Tố Như lại không có nghĩ như vậy: "Nhưng dì à, con cũng không phải mẹ ruột của nó."
Chương trước Chương tiếp