Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi

Chương 63: Không cho gọi mẹ



Đứa nhỏ trước đó còn bài xích cô, giờ lại quấn quýt với cô, nhưng mục đích lại là vì người khác. Nhưng như vậy cũng chẳng sao, chỉ là người khác đó cũng chỉ là một công cụ để nó lại gần ba nó. Trong lòng đứa nhỏ này có bao nhiêu phần thật lòng... Lê Tố Như nghĩ mà không khỏi xót xa thay cho Thịnh Nhan Tuyền. Đều là phụ nữ với nhau, cô hiểu, cũng thương cảm thay mà không thể làm gì. Chung quy ra đây cũng là số phận của họ, bất kể là tốt hay xấu.

"Bây giờ đi cũng được. Nhưng mà con phải bôi thuốc đã."

Lê Tố Như vừa nói vừa dẫn đứa nhỏ đi vào nhà.

Lúc cha mẹ Khương biết Lê Tố Như muốn dẫn Khương Duật ra ngoài giải khuây thì rất bất ngờ. Đặc biệt là đứa nhỏ còn muốn, còn chủ động lại gần Lê Tố Như. Hành vi mấy hôm nay của nó ai cũng nhìn rõ ràng.

Cho nên ông bà Lý vừa nhìn thấy thì liền cho rằng đã có chuyển biến mà vui vẻ nói: "Như vậy mới tốt. Như vậy mới tốt."

Thái độ của họ trong mắt những người còn lại chính là cật lực thể hiện bản thân nhiều muốn thấy chuyện này, giờ cuối cùng cũng được như nguyện, sao có thể không vui. Cha mẹ Khương xuất phát từ tình cảm thật lòng, muốn cháu nội khuây khỏa một chút thấy vậy cũng không biết là tốt hay xấu. Còn Lê Tố Như thì cười khổ, nhưng trong lòng cô lại càng thêm quyết tâm. Xem ra chỉ có để cho mọi chuyện về vị trí cũ, lâu dần cha mẹ sẽ không kỳ vọng nữa. Đợi gia đình họ chuyển ra, mọi thứ sẽ càng thêm tốt đẹp.

Sau đó rốt cuộc hai người họ cũng ra được khỏi nhà. Là bởi vì Khương Duật thái độ cứng rắn, cha mẹ Khương cũng không thế làm gì.

Nhìn bóng dáng họ rời đi, ông bà thở dài.

Nhưng họ lại không nhìn thấy ánh mắt âm u dị thường lại đầy toán tính của ông bà sui gia bên cạnh khi nhìn thấy chiếc xe chở hai người Như - Duật chạy đi. 6°

Thịnh Nhan Tuyền không hiểu tại sao mình lại quyết định đi gặp Lê Tố Như nữa.

Nhưng quyết định rồi cô cũng sẽ không giữa chừng thay đổi. Có lẽ họ nên gặp nhau một lần, nói chuyện đàng hoàng với nhau. Bởi vì ấn tượng Lê Tố Như cho cô không hề xấu.

Chỉ là có một vấn đề thế này...

"Thầy thật sự muốn thả em ra?"

Thịnh Nhan Tuyền đã lần thứ ba hỏi câu này với người đàn ông kia. Đến lúc hắn sắp ra cửa đi làm rồi cô vẫn còn quấn quýt hỏi lại.

Khương Tình có lẽ là bị cô quấn đến phiền, liền buông một câu: "Em không muốn đi cũng đi."



Nói xong hắn duỗi chân dài dứt khoát đi ra khỏi cửa.

Cái cô gái này bị nhốt đến nghiện rồi à? &

Thịnh Nhan Tuyền nếu biết trong lòng hắn nghĩ gì thì nhất định sẽ trề môi xụ mặt với hắn cho xem. Nào có ai muốn bị nhốt kia chứ. Nhưng hắn bỗng nhiên buông tha cho cô... Ở mà cũng đâu phải muốn nhốt cả đời.

Thật ra cô đã nghĩ thông, với khả năng của hắn cô cũng đâu chạy được bao xa. Có lẽ trước đó hắn trăm công nghìn việc không thể phân tâm nên mới đem cô nhốt lại đỡ rách việc. Còn giờ hắn rảnh rỗi, có thể chơi trò truy bắt với cô... Phi! Phi!! Cô muốn trốn nữa bao giờ. Trò chơi kích thích vậy mới không hợp với cô đâu. Không khéo người đàn ông này đang có mưu đồ xấu, muốn đổi trò trừng phạt cô cho kích thích thì có. Cô sẽ không để cho thầy ấy toại nguyện đâu, hừ hừ!!

Nếu biết Thịnh Nhan Tuyền nghĩ vậy thì Khương Tình sẽ có biểu tình thế nào nhỉ. Thì cười nhạo cô bổ não quá nhiều chứ sao. Rồi sau đó hắn sẽ vui vẻ khuyến khích cô mau làm đi. (°

Dù sao thì Thịnh Nhan Tuyền cũng được thả rồi, cho nên cô liền danh chính ngôn thuận đi gặp Lê Tố Như.

Nhưng cô lại không nghĩ Lê Tố Như không có đi một mình, mà còn dẫn theo... Khương Duật.

Cô gần như là theo bản năng muốn quay đầu đi. Mà cô cũng làm vậy thật, sau đó trong lòng cô cười khố. Chung quy ra vẫn là cô không thể dễ dàng tha thứ. Người ta nói một lần bị răn căn mười năm sợ dây thừng là không hề sai chút nào chứ chưa nói thứ bị cắn là lòng của cô. Liệu có dễ chữa lành như vậy hay sao?

Nhưng cô cũng không đi được.

"Mẹ ơi đừng đi mà ô ô!"

Thịnh Nhan Tuyền ngẩng đầu nhìn trần nhà, nụ cười khó coi còn hơn cả khóc. Đứa nhỏ ở bên chân cô, đem cô ôm chặt cứng như thể cô chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nó. Cô cười khổ, lòng nói còn không phải sao...

Bỗng nhiên cô nghe lòng mình cứng rắn hơn, rồi nghiêm giọng chỉnh lại cách xưng hô đứa nhỏ kia: "Không cho gọi mẹ!"

Lời của cô giống như sét đánh bên tai Khương Duật, khiến mặt nó tái ra, lại càng hoảng sợ khóc gọi: "Mẹ..."

"Đã bảo không cho gọi!"

Âm thanh của cô liền nổ tung, tiếng sau so với tiếng trước càng lạnh lùng cứng rắn hơn, chặn cứng cổ họng đứa nhỏ, khiến cho thứ phát ra từ miệng nó chỉ còn là những tiếng: "Ô ô..."



Nó không gọi nữa, nhưng khóc càng thêm thảm thương. Cứ thế vùi đầu vào chân cô không ngừng phát ra nồng đậm bi thương, cứ như cả thế giới đều quay lưng lại với nó.

Thịnh Nhan Tuyền không phải không khó chịu, nhưng lúc này cô lại nhận thức được rõ ràng cách làm trước nay của mình là không đúng. Cô không thể đối với nó mềm mỏng, không chỉ là làm hư nó, còn làm khổ mình.

"Lại khóc thì về đi."

"Ô... Con không khóc... Không khóc..."

Mặc dù vậy nó vẫn không thể nhất thời kiểm chế được cảm xúc trong lòng mà ngừng khóc ngay được. Ngược lại những tiếng rắm rức nao lòng kia càng khiến người khó chịu hơn.

Thịnh Nhan Tuyền ngẩng đầu nhìn trần nhà vừa ra sức hít sâu một hơi để mình không thất thố, trong lòng lại nói bản thân quả thật rất dễ mềm lòng với đứa nhỏ này. Nhưng nó như vậy, ai có thể cứng rắn với nó đây?

Lê Tố Như nhìn hai người họ như thể cũng thấy lòng ê ẩm, lại vô thức than thở vì Thịnh Nhan Tuyền.

Gặp được Thịnh Nhan Tuyền có lẽ là may mắn của đứa nhỏ không mẹ kia đi. Bởi vì cô nhận ra người phụ nữ này thật sự đau nó, thương nó, mới sẽ mềm lòng tha thứ cho sự tàn nhẫn của nó. Cô biết không cho gọi mẹ chính là điểm mấu chốt duy nhất mà Thịnh Nhan Tuyền không thể chấp nhận được lúc này. Cô mặc dù không thể nói rõ nhưng lại thấu hiểu.

"Xin lỗi, đã làm phiền cô."

Thấy mọi chuyện cũng ổn rồi, cô liền ái ngại nhìn Thịnh Nhan Tuyền nói.

Thịnh Nhan Tuyền nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ lắc đầu không nói mà đi lại chỗ họ ngồi trước đó.

Đối với những ánh mắt tìm tòi xung quanh vì chuyện vừa rồi cô xem như không thấy. Mà họ thấy mọi chuyện êm đẹp cũng không nhìn nữa dù chẳng rõ trong lòng họ còn suy nghĩ gì hay không. Nhưng cũng không quan trọng.

Cô mang theo một cái đuôi, cuối cùng cũng lết được đến chồ ngồi.

Đứa nhỏ kia liền ngoan ngoãn trèo lên ngồi bên cạnh cô, như một người bảo vệ nhỏ. Chỉ cần cô mà chạy là nó sẽ bám dính lên ngay đó.

Thịnh Nhan Tuyền tức cười, ngoài mặt lại rất bình tĩnh không nhìn nó, chỉ nhìn Lê Tố Như: "Cô là...
Chương trước Chương tiếp