Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền
Chương 98: 98: Ngoại Truyện Giang Sinh Hành X Tư Huyền 2
Tư Huyền thất nghiệp, quý bà Tào nghe nói ngược lại rất vui vẻ: “Công việc kia của con mẹ đã nói sớm con không nên đi, mỗi ngày tăng ca thức đêm, mệt sống mệt chết một tháng ba nghìn đồng, nếu con muốn công việc, cũng có thể đến bộ phận kế hoạch của công ty ba con.”
“Mẹ, con có khổ có mệt bao nhiêu thì ba nghìn kia cũng là do bản lĩnh của con kiếm được…” Tư Huyền đắp mặt nạ, cô nói không rõ ràng.
Quý bà Tào hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn cổ cô: “Đi làm mấy tháng còn không mua nổi một sợi dây chuyền, ba con vừa thấy con tăng ca trong vòng bạn bè thì muốn chuyển khoản cho con rồi.”
Tư Huyền vắt chân, ngắm nghía hộp mặt nạ phiên bản giới hạn mới mua mấy hôm trước: “Đã hơn chín giờ rồi, ba còn chưa về ạ?”
“Ông ấy đi ăn cơm với người của Giang thị, đang trên đường.”
“Giang thị?” Tư Huyền nhớ tới đối tượng xem mắt lớn tuổi hồi chiều, “Chẳng phải ba nói anh ta trẻ tuổi đầy hứa hẹn tuấn tú lịch sự à? Sao con cảm thấy…”
Tư Huyền tạm dừng vài giây, mở ra giao diện wechat cho quý bà Tào xem: “Mẹ, tấm ảnh nắng chiều này tối thiểu cũng phải bốn mươi năm rồi nhỉ?”
“Đây là Giang Sinh Hành đưa cho con?” Bà Tào nhìn hồi lâu, cảm thấy không thích hợp, “Con gửi tin nhắn wechat cho cậu ta thử xem.”
Tư Huyền nằm trên sô pha soạn tin cả buổi, sau đó gửi tin nhắn cho Giang Sinh Hành.
Tư Huyền: [Anh Giang, sau khi về nhà tôi phát hiện mình làm mất một chiếc bông tai, không biết lúc anh đi có thấy không?]
Đợi hồi lâu, phía bên kia gửi sang một tin thoại dài hơn nửa phút.
Tư Huyền cau mày, bấm mở tin thoại.
“Cô nói cái gì? Tôi không biết chữ cô gái, xem không hiểu, cô bán cẩu kỷ hay là sữa ong chúa thế? Gửi giọng nói đi ——”
Tư Huyền và quý bà Tào đưa mắt nhìn nhau, hậm hực phát ra nụ cười: “Anh ta cố ý.”
Tư Huyền cố gắng khống chế biểu cảm trên khuôn mặt, trả lời tin nhắn cho bà cụ kia: “Xin lỗi bà cháu gửi nhầm người, làm phiền bà nghỉ ngơi.”
“Mẹ, mẹ xem cái này không thể trách thái độ của con không tốt, người ta cũng chẳng thích con, không thì tiệc mừng thọ gì đó thôi đi, hôm ấy con có một buổi phỏng vấn với công ty mới đó.” Tư Huyền làm ra vẻ rất ấm ức, cô tựa trên vai quý bà Tào làm nũng.
“Người đó quá lớn tuổi để làm những việc này, chẳng muốn xem mắt đâu, chúng ta cần gì dính lấy chứ?”
Quý bà Tào gật đầu: “Được rồi, đã hứa với người ta sẽ có mặt ở tiệc mừng thọ thì phải đi, về phần Giang Sinh Hành kia con không thích thì thôi.
Cơ mà tuổi tác cậu ta cũng đâu lớn lắm, chỉ hơn con vài tuổi thôi.”
Tư Huyền sửng sốt: “Không thể nào…”
“Đợi mẹ tìm trong vòng bạn bè của chú Lưu con, mẹ nhớ mấy hôm trước bọn họ gặp mặt có chụp tấm ảnh.” Quý bà Tào mau chóng lướt tới ảnh chụp, phóng to khuôn mặt của Giang Sinh Hành đưa cho Tư Huyền, “Này, con xem đi, mẹ thấy còn trẻ, ngoại hình còn đẹp hơn cái cậu mà con thầm thích hồi cấp ba.”
Tư Huyền cầm lấy di động, người trong ảnh đứng giữa trong đám chú bác, mặc chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt.
Biểu cảm của anh rất hờ hững, rất lạnh lùng, cũng cạo râu sạch sẽ.
Giang Sinh Hành trông không lớn tuổi, thậm chí có chút trẻ trung, thoạt nhìn xấp xỉ mấy thanh niên vừa tốt nghiệp đại học ở văn phòng của bọn họ, khí chất trong đôi mắt lại mang theo chút cảm giác áp bức.
Tư Huyền phải thừa nhận trái tim cô lỡ một nhịp, sau đó liền đập điên cuồng.
Cô luôn có thiện cảm vừa loại đàn ông trông xa cách, loại đàn ông này yêu đương rồi sẽ có cảm giác tương phản trời sinh, cứ khiến người ta có hứng thú kéo bọn họ xuống nhân gian.
Hồi cấp ba lớp phó mà cô thầm thích cũng mang loại khí chất này, luôn nhìn người khác với vẻ hờ hững, chỉ có tình cảm với toán lý hóa.
Nghĩ vậy, Tư Huyền đột nhiên sửng sốt vài giây: “Mẹ, khi nào mẹ biết con thầm thích một nam sinh hồi cấp ba?”
Quý bà Tào dùng tinh hoa còn thừa lại của mặt nạ cô mà thoa chân, bà suy nghĩ một lúc: “Chắc là vào lúc con đột nhiên bắt đầu đọc sách nỗ lực hồi cấp ba… Mẹ thấy khác lạ nên nhờ giáo viên con giúp để ý, giáo viên con nghe được bạn học tán gẫu trong nhà vệ sinh.”
Hồi Tư Huyền đi học cô luôn cà lơ phất phơ, thành tích quanh quẩn trung bình, cứ qua loa cho xong việc.
Cho nên khi quý bà Tào đột ngột nhìn thấy con gái bắt đầu học hành chăm chỉ, thứ hạng thành tích bắt đầu tăng lên, bà phát hiện ra điểm bất thường trước tiên.
Tư Huyền lưu lại tấm ảnh, gửi qua wechat của mình.
“Mẹ, con đột nhiên cảm thấy Giang tổng cũng, cũng được đó…” Tư Huyền lại liếc nhìn tấm ảnh.
Quý bà Tào thấy dáng vẻ gặp sắc nảy lòng tham của con gái bèn đau đầu: “Cố ý để râu đi xem mắt với con, cho con tài khoản wechat giả, ngoại trừ khuôn mặt đẹp thì cậu ta còn chỗ nào tốt chứ?”
“Anh ấy…không sợ cường quyền, rõ ràng biết con là định mệnh mà ba anh ấy tìm cho anh ấy nhưng vẫn muốn đấu tranh tới cùng, lại không muốn làm tổn thương thể diện của con, cố ý làm xấu, hy vọng buổi xem mắt thất bại, sau đó đi tìm chân ái của anh ấy.” Tư Huyền càng nói càng cảm thấy mình phán đoán quá chính xác, cô vỗ lên tay vịn sô pha, sắc mặt kiên định, “Mà con gái của mẹ là con đây sẽ là chân ái của anh ấy.”
“Được, được…chân ái, con đi soi gương xem mụn trên mặt kìa, nếu còn chưa lặn đi thì mẹ xem con làm sao gặp chân ái của mình vào ngày thứ sáu.” Quý bà Tào lắc đầu, cầm mặt nạ lên lầu trở về phòng.
“Mẹ, đó là mặt nạ của con!”
“Cũng là dùng tiền của ba con mua.”
—
Thứ sáu, hơn phân nửa phu nhân nhà giàu tại thành phố M tụ tập ở nhà họ Giang, rất nhiều người dẫn theo con gái tới.
Nếu nhà nào sinh con trai thì mang theo phái nữ đến tuổi diện mạo thanh tú trong dòng họ.
Với cách ăn mặc của Tư Huyền, đặt trong đám thiên kim nhà giàu thì có vẻ chưa đủ, cô vốn cho rằng qua đây mừng thọ ăn mặc trang nhã thỏa đáng là được rồi, nhưng vừa đến nơi thì giống như tới sàn diễn thời trang thu đông của một thương hiệu nổi tiếng.
Dưới lầu nhà họ Giang rất náo nhiệt, trên lầu thì không như vậy.
Ba cha con mỗi người đều mang khuôn mặt lạnh lùng, trong lòng đều có bất mãn riêng.
Giang Sinh Hành không chịu kết hôn với con gái nhà họ Tư, Giang Hồng Tự tạo áp lực cho anh thế nào anh cũng không nghe theo.
“Lão Trương, đi mời cô Tư.” Giang Hồng Tự đứng dậy đi ra phòng sách, đi sang phòng tiếp khách nhỏ ở bên cạnh.
Ông ta nhớ hồi còn trẻ Tư Thừa Bình coi như tuấn tú lịch lãm, hôm qua nghe Đoàn Như Hoa nói vợ của Tư Thừa Bình cũng chăm sóc bản thân rất tốt, nói vậy đứa con gái kia cũng không đến nỗi nào.
Giang Hồng Tự ngược lại muốn xem ánh mắt con trai mình cao bao nhiêu, nhiều năm vậy chưa từng quen với cô bạn gái nào.
“Chủ tịch Giang, cô Tư tới rồi.” Lão Trương đẩy ra cửa phòng tiếp khách, ra hiệu Tư Huyền tiến vào.
Tư Huyền nói thế nào cũng từng gặp trường hợp trang trọng, năm đó tại tiệc tối đón tân sinh viên cô đóng vai một tên côn đồ trước mặt toàn bộ giáo sư sinh viên trong trường, giờ gặp mặt Giang Hồng Tự cũng không đến nỗi luống cuống.
“Chủ tịch Giang, chào ngài.” Tư Huyền thoải mái đi tới trước mặt Giang Hồng Tự, “Chúc ngài sống lâu muôn tuổi, cháu là Tư Huyền.”
Tư Huyền cười dịu dàng, chiếc váy tôn lên vẻ thùy mị đoan trang.
“Ngồi đi.” Giang Hồng Tự rất hài lòng về dáng vẻ điềm đạm nho nhã của cô, ông ta tự mình châm trà đưa tới trước mặt Tư Huyền, “Tôi nghe nói cháu và Sinh Hành lần đầu gặp mặt không vui vẻ lắm?”
Tư Huyền nhận tách trà, cười nói: “Không có, hôm ấy công việc của cháu không thuận lợi, cho nên cảm xúc không tốt lắm, nhớ lại còn thấy rất ngại ngùng.”
“Con gái có tâm sự nghiệp là chuyện tốt, hai đứa con trai của tôi đều có tính khí tệ hại, cả ngày đối nghịch với tôi, nó nhắm về phía tôi không phải cháu đâu.” Giang Hồng Tự lại hỏi cô vài câu về công việc, sau đó nói thẳng, “Cháu thấy Sinh Hành thế nào?”
“Giang tổng đương nhiên rất tốt, nhưng mà hai bên cũng phải có cảm tình với nhau, ngài nói phải không?”
Giang Hồng Tự gật đầu, đứng dậy đưa cô ra ngoài.
Ông ta và Tư Huyền cùng nhau xuống lầu, ở đầu cầu thang gặp được Thạch Phán Xảo, là con gái út của nhà họ Thạch làm hậu cần kinh doanh ở thành phố M.
“Bác Giang.” Thạch Phán Xảo khéo ăn khéo nói, làm như không nhìn thấy Tư Huyền.
“Chủ tịch Giang, tôi nghe nói Giang tổng còn chưa có bạn gái, hôm nay tôi bèn đưa Phán Phán nhà chúng tôi qua đây.” Người nói chuyện là Đặng Lan Anh mẹ của Thạch Phán Xảo, “Phán Phán nhà chúng tôi sinh vào ngày 12 tháng 6, không biết có duyên phận với Giang tổng không.”
Tư Huyền nghe xong sửng sốt, sinh nhật của cô cũng là ngày 12 tháng 6.
Cô liếc nhìn hai mẹ con nhà họ Thạch, hiển nhiên giờ phút này nhắc tới ngày sinh của Thạch Phán Xảo cũng chẳng phải ngẫu nhiên, e là bên ngoài nghe được tin tức, cố ý muốn cho Giang Hồng Tự biết sinh nhật của Thạch Phán Xảo và Tư Huyền giống nhau, cũng có duyên phận do trời đất tạo thành.
Giang Hồng Tự đánh giá Đặng Lan Anh: “Mười hai tháng sáu? Cầm tinh…”
“Cầm tinh con rồng.” Thạch Phán Xảo vội nói, “Nhỏ hơn anh Sinh Hành bốn tuổi.”
“À, cầm tinh con rồng, Sinh Hành tương khắc với rồng.” Giang Hồng Tự thong thả nói.
Sắc mặt Thạch Phán Xảo và Đặng Lan Anh cứng đờ, bọn họ sững sờ tại chỗ nhìn Tư Huyền cùng Giang Hồng Tự đi khỏi.
Giữa đại sảnh có một chiếc microphone, Giang Hồng Tự cách microphone chừng một mét rưỡi, ông ta đột nhiên quay đầu hỏi Tư Huyền: “Cô Tư, cháu nói xem —— tôi công bố tin tức giữa cháu và Sinh Hành trước được không?”
Tư Huyền nghe vậy hoảng hồn: “Không tốt đâu chủ tịch Giang…”
Cô và ba của Giang Sinh Hành dám làm trước báo sau, dù Giang Sinh Hành bị ép cưới cô, sau khi kết hôn cô cũng khó bồi dưỡng tình cảm với anh.
Quan hệ cha con của nhà họ Giang không tốt, thế thì nhất định càng khiến Giang Sinh Hành phản cảm hơn.
Lấy lòng Giang Hồng Tự là có thể tiến vào nhà họ Giang, nhưng thứ Tư Huyền cần không phải danh phận, cô cần một ông xã! Ông xã đẹp trai nhất thế gian!
“Chủ tịch Giang, cháu thấy hay là từ từ đi, dù sao bọn cháu cũng mới gặp một lần.” Ánh mắt Tư Huyền chân thành, cô rất sợ lát nữa Giang Hồng Tự bước lên bục nhất thời kích động mà thực sự công bố trước mặt mọi người.
“Cũng phải, nếu làm vậy e là thằng lớn càng phản cảm hơn.” Giang Hồng Tự suy nghĩ cẩn thận, chuyện này không nên gấp gáp.
Tư Huyền nhẹ nhàng thở ra, cô xen lẫn trong đám người lắng nghe Giang Hồng Tự phát biểu.
Giang Hồng Tự nói xong thì còn các thành viên ban giám đốc khác trong công ty lên phát biểu, Tư Huyền nghe một lúc cảm thấy nhàm chán, cô theo cửa hông lén chuồn ra ngoài.
Người đi ra hít thở không khí trong lành giống cô không ít, đều là người trẻ tuổi, trên đường gặp vài người đang cùng nhau chơi game.
Tư Huyền đi tới chỗ ít người, sân sau nhà họ Giang có một hồ nước nhỏ, thời tiết này hồ nước đã đóng một lớp băng hơi mỏng.
Cô nhặt một hòn đá ném vào trong hồ, đập ra một lỗ băng.
Tư Huyền ném vào mười mấy hòn đá, đá vụn bên chân đã bị cô nhặt hết, cô cúi đầu nhìn một vòng, trên mặt đất sạch sẽ, lúc này cô mới nhét bàn tay đỏ lên vì lạnh vào trong túi sưởi ấm.
“Sở thích của cô Tư rất độc đáo.” Giang Sinh Hành từ xa ném một viên đá cuội vào trong hồ nước, nhìn thấy vụn băng và bọt nước bắn lên mặt hồ, anh chậm rãi đi về phía Tư Huyền.
Tư Huyền xoay người lại: “Hôm nay Giang tổng cạo râu rồi à?”
Không chỉ cạo râu, quần áo cũng được cải thiện hơn một cấp độ, điều này khiến Tư Huyền không khỏi nghi ngờ bộ âu phục lần trước anh mặc có phải lấy tạm từ nhân viên bảo vệ không.
“Cô Tư cũng đeo mắt kính rồi à?” Giang Sinh Hành nhếch khóe môi mỉm cười, nhưng ý cười không ở trong mắt.
“Đúng vậy, lần trước không thấy rõ sắc đẹp rạng ngời của Giang tổng, sau khi về nhà chán nản mấy hôm không ngủ ngon giấc đó.”
“Không ngủ ngon? Thảo nào mọc mụn.”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương