Tôi Và Nam Thần Cùng Trường
Chương 3: Vờ như không quan tâm
Cô rất muốn quay lại, quay lại để nhìn bóng dáng người đó rời đi nhưng lại không đủ can đảm, chỉ có thể ngồi yên một chỗ giả vờ chăm chú đọc thông tin trên tờ quảng cáo.
Đó là lần bỏ lỡ mà cô phải tiếc nuối suốt đời mất. Cô đã mong chờ đến nhường nào sự xuất hiện của anh, vậy mà đến quay đầu lại nhìn bóng lưng anh rời đi cô cũng không dám.
Dù vậy, cô sớm đã tưởng tượng trong đầu hình dáng anh rồi. Hình ảnh ấy luôn khắc sâu trong tâm trí Tiểu Nam từ hai năm trước.
Cô vẫn luôn như vậy, nấp ở một góc ngắm nhìn anh từ xa, lặng lẽ đi theo sau lưng anh mỗi ngày.
Trong khi những người khác vẫn đang dành ánh mắt lên Tạ Vũ, Tiểu Nam đưa tay chạm vào bông hoa rơi trên tờ quảng cáo kia.
Là hoa thật. Cô muốn cười thành tiếng nhưng lại sợ sẽ khiến mọi người chú ý, chỉ có thể im lặng cầm bông hoa ấy rồi giấu vào túi quần.
Hoa giáng hương là một bông hoa mang theo hồi ức giữa cô và Tạ Vũ.
Một trong số mấy cô gái của câu lạc bộ nói với Tiểu Nam: “Đó là Tạ Vũ, thành viên nổi bật nhất của câu lạc bộ đấy. Lần nào thi đấu với các đội khác có cậu ấy cũng đều thắng.”
Tiểu Nam nhân cơ hội hỏi thăm “Đàn anh Tạ giỏi như vậy, hẳn là đại thần của khối xã hội nhỉ?”
“Đâu có, cậu ấy là thủ khoa khối tự nhiên của khóa bọn chị đấy.”
Cô sớm đã biết điều này rồi, nhưng bên ngoài luôn cố gắng như không hề biết người này cũng không quá để tâm đến, từng cử chỉ lời nói đều khiến người ta cho rằng cô chỉ là gặp được nhân tài thuận tiện hỏi thăm.
“Chị và đàn anh Tạ cùng khóa sao?”
Cô gái tươi cười gật đầu “Không những cùng khóa, chị và Tạ Vũ còn học cùng khoa Vật lý nữa. Chị với cậu ấy xem như cũng khá thân, học cùng trường cấp ba, lên đại học lại học cùng một khoa nữa.”
Tiểu Nam gấp tờ quảng cáo lại như ban đầu đưa cho cô gái kia, đôi môi đỏ mỉm cười nói “Em cảm thấy câu lạc bộ tranh biện cũng khá phù hợp với em, nhưng mà em vẫn muốn suy nghĩ kỹ hơn nữa.”
Cô gái vui vẻ một tay nhận lấy tờ quảng cáo từ Tiểu Nam, tay kia lấy điện thoại từ trong túi ra nói:
“Được rồi, em cứ từ từ suy nghĩ. Chị tên là Tần Hiểu Tuyết. Còn đây là số của chị, nếu em nghĩ kỹ rồi có thể liên lạc cho chị bất cứ lúc nào.”
Buổi tối ấy ở ký túc xá, Tiểu Nam lấy hai tờ giấy trắng rồi đặt bông hoa giáng hương lúc chiều ở giữa hai tờ giấy.
Xong xuôi, cô nàng lấy mấy cuốn sách thật dày đè lên, để gọn ở một góc bàn học.
Dao Anh nhìn thấy bông hoa trên tay Tiểu Nam hỏi: “Hoa giáng hương sao? Giờ đang là mùa thu, sao lại có hoa được thế?”
Tiểu Nam mỉm cười “Mình cũng không biết nữa. Chiều nay vô tình nhìn thấy một bông. Rất lạ đúng không?”
Ngày hôm sau, cô nhắn tin với Tần Hiểu Tuyết đồng ý tham gia câu lạc bộ tranh biện.
Ban đầu Tiểu Nam không có hứng tham gia bất kì câu lạc bộ nào, cô cũng cho rằng bốn năm đại học của mình sẽ trôi qua trên sách vở và giảng đường cùng với động lực là Tạ Vũ, nhưng sau ngày hôm qua cô thực sự muốn theo đuổi nam thần trong lòng mình rồi nên đã chọn gia nhập câu lạc bộ tranh biện.
Cô đã yêu anh, từ lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng có lẽ anh đã quên rồi, chỉ có mình cô không bao giờ quên được ngày hôm ấy.
Tiểu Nam vốn là một cô gái sống khép mình với cuộc đời, lạnh lùng và vô cảm, cho đến khi gặp được anh thì cuộc sống của cô gái nhỏ giống như hoàn toàn rẽ sang một hướng khác.
Cô vì anh mà nỗ lực học tập, để có thể ở cùng trường với anh, mặc cho đại học A là ngôi trường đứng đầu, tỉ lệ cạnh tranh cao mà tỉ lệ đỗ vào trường lại rất thấp.
Anh chính là ánh dương rực rỡ nhất soi chiếu vào trái tim nhỏ bé của cô. Những ngày học hành đến tận đêm khuya, cô đều sẽ nhìn vào tờ giấy ghi chú có ghi tên anh, coi đó là nguồn động lực của chính mình.
Cho đến hiện tại, Tiểu Nam đã hoàn thành được mục tiêu lớn đầu tiên mà bản thân đã đặt ra, mục tiêu tiếp theo chính là tiếp cận anh, được trò chuyện cùng anh, khiến anh phải khắc ghi tên cô.
Vừa đặt điện thoại xuống bàn, tiếng chuông đã reo lên. Tần Hiểu Tuyết thêm cô vào một nhóm chat, bên trong là các thành viên của câu lạc bộ, kèm theo đó là một tin nhắn riêng bao gồm danh sách tên tuổi và chức vụ của các thành viên.
Tiểu Nam tìm trong danh sách tên của Tạ Vũ rồi lưu duy nhất số điện thoại của anh.
Hiện tại cô cũng là một thành viên trong nhóm chat rồi, liệu Tạ Vũ có tò mò xem thành viên mới đó là ai, rồi tìm hiểu xem tên tuổi của người đó, xem người đó học khoa nào? Hay anh có kết bạn rồi nhắn tin với riêng cô?
Cô đã nghĩ suy như vậy một hồi, nhưng rất nhanh chóng gạt sang một bên rồi chuẩn bị sách vở đến thư viện.
Đó là lần bỏ lỡ mà cô phải tiếc nuối suốt đời mất. Cô đã mong chờ đến nhường nào sự xuất hiện của anh, vậy mà đến quay đầu lại nhìn bóng lưng anh rời đi cô cũng không dám.
Dù vậy, cô sớm đã tưởng tượng trong đầu hình dáng anh rồi. Hình ảnh ấy luôn khắc sâu trong tâm trí Tiểu Nam từ hai năm trước.
Cô vẫn luôn như vậy, nấp ở một góc ngắm nhìn anh từ xa, lặng lẽ đi theo sau lưng anh mỗi ngày.
Trong khi những người khác vẫn đang dành ánh mắt lên Tạ Vũ, Tiểu Nam đưa tay chạm vào bông hoa rơi trên tờ quảng cáo kia.
Là hoa thật. Cô muốn cười thành tiếng nhưng lại sợ sẽ khiến mọi người chú ý, chỉ có thể im lặng cầm bông hoa ấy rồi giấu vào túi quần.
Hoa giáng hương là một bông hoa mang theo hồi ức giữa cô và Tạ Vũ.
Một trong số mấy cô gái của câu lạc bộ nói với Tiểu Nam: “Đó là Tạ Vũ, thành viên nổi bật nhất của câu lạc bộ đấy. Lần nào thi đấu với các đội khác có cậu ấy cũng đều thắng.”
Tiểu Nam nhân cơ hội hỏi thăm “Đàn anh Tạ giỏi như vậy, hẳn là đại thần của khối xã hội nhỉ?”
“Đâu có, cậu ấy là thủ khoa khối tự nhiên của khóa bọn chị đấy.”
Cô sớm đã biết điều này rồi, nhưng bên ngoài luôn cố gắng như không hề biết người này cũng không quá để tâm đến, từng cử chỉ lời nói đều khiến người ta cho rằng cô chỉ là gặp được nhân tài thuận tiện hỏi thăm.
“Chị và đàn anh Tạ cùng khóa sao?”
Cô gái tươi cười gật đầu “Không những cùng khóa, chị và Tạ Vũ còn học cùng khoa Vật lý nữa. Chị với cậu ấy xem như cũng khá thân, học cùng trường cấp ba, lên đại học lại học cùng một khoa nữa.”
Tiểu Nam gấp tờ quảng cáo lại như ban đầu đưa cho cô gái kia, đôi môi đỏ mỉm cười nói “Em cảm thấy câu lạc bộ tranh biện cũng khá phù hợp với em, nhưng mà em vẫn muốn suy nghĩ kỹ hơn nữa.”
Cô gái vui vẻ một tay nhận lấy tờ quảng cáo từ Tiểu Nam, tay kia lấy điện thoại từ trong túi ra nói:
“Được rồi, em cứ từ từ suy nghĩ. Chị tên là Tần Hiểu Tuyết. Còn đây là số của chị, nếu em nghĩ kỹ rồi có thể liên lạc cho chị bất cứ lúc nào.”
Buổi tối ấy ở ký túc xá, Tiểu Nam lấy hai tờ giấy trắng rồi đặt bông hoa giáng hương lúc chiều ở giữa hai tờ giấy.
Xong xuôi, cô nàng lấy mấy cuốn sách thật dày đè lên, để gọn ở một góc bàn học.
Dao Anh nhìn thấy bông hoa trên tay Tiểu Nam hỏi: “Hoa giáng hương sao? Giờ đang là mùa thu, sao lại có hoa được thế?”
Tiểu Nam mỉm cười “Mình cũng không biết nữa. Chiều nay vô tình nhìn thấy một bông. Rất lạ đúng không?”
Ngày hôm sau, cô nhắn tin với Tần Hiểu Tuyết đồng ý tham gia câu lạc bộ tranh biện.
Ban đầu Tiểu Nam không có hứng tham gia bất kì câu lạc bộ nào, cô cũng cho rằng bốn năm đại học của mình sẽ trôi qua trên sách vở và giảng đường cùng với động lực là Tạ Vũ, nhưng sau ngày hôm qua cô thực sự muốn theo đuổi nam thần trong lòng mình rồi nên đã chọn gia nhập câu lạc bộ tranh biện.
Cô đã yêu anh, từ lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng có lẽ anh đã quên rồi, chỉ có mình cô không bao giờ quên được ngày hôm ấy.
Tiểu Nam vốn là một cô gái sống khép mình với cuộc đời, lạnh lùng và vô cảm, cho đến khi gặp được anh thì cuộc sống của cô gái nhỏ giống như hoàn toàn rẽ sang một hướng khác.
Cô vì anh mà nỗ lực học tập, để có thể ở cùng trường với anh, mặc cho đại học A là ngôi trường đứng đầu, tỉ lệ cạnh tranh cao mà tỉ lệ đỗ vào trường lại rất thấp.
Anh chính là ánh dương rực rỡ nhất soi chiếu vào trái tim nhỏ bé của cô. Những ngày học hành đến tận đêm khuya, cô đều sẽ nhìn vào tờ giấy ghi chú có ghi tên anh, coi đó là nguồn động lực của chính mình.
Cho đến hiện tại, Tiểu Nam đã hoàn thành được mục tiêu lớn đầu tiên mà bản thân đã đặt ra, mục tiêu tiếp theo chính là tiếp cận anh, được trò chuyện cùng anh, khiến anh phải khắc ghi tên cô.
Vừa đặt điện thoại xuống bàn, tiếng chuông đã reo lên. Tần Hiểu Tuyết thêm cô vào một nhóm chat, bên trong là các thành viên của câu lạc bộ, kèm theo đó là một tin nhắn riêng bao gồm danh sách tên tuổi và chức vụ của các thành viên.
Tiểu Nam tìm trong danh sách tên của Tạ Vũ rồi lưu duy nhất số điện thoại của anh.
Hiện tại cô cũng là một thành viên trong nhóm chat rồi, liệu Tạ Vũ có tò mò xem thành viên mới đó là ai, rồi tìm hiểu xem tên tuổi của người đó, xem người đó học khoa nào? Hay anh có kết bạn rồi nhắn tin với riêng cô?
Cô đã nghĩ suy như vậy một hồi, nhưng rất nhanh chóng gạt sang một bên rồi chuẩn bị sách vở đến thư viện.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương