Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Chương 48: Thần tiên ban phép màu



Thứ sáu trời còn khá âm u và nắng lên muộn, Tiểu Nam thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị tươm tất để đến đại học B.

Mới bảy giờ hơn, sinh viên đi lại trong trường vẫn còn khá thưa thớt. Tiểu Nam đi một mạch ra ngoài đại lộ, Tạ Vũ sớm đã đứng đó đợi cô. Tiểu Nam đứng từ xa giơ tay cao vẫy vẫy ra hiệu với anh, Tạ Vũ mỉm cười như một lời đáp lại.

“Chín giờ em mới bắt đầu thi, từ đây đến đại học B cũng chỉ hơn mười phút, anh đến đón em sớm vậy?”

“Em không phải cũng đi từ rất sớm sao? Em dậy sớm chắc là chưa ăn gì, anh biết trước rồi nên mới đến đón em đi ăn sáng đây. Đâu thể để bụng đói đi thi được đúng không?”

Tạ Vũ lúc nào đối với Tiểu Nam cũng là ôn nhu và quan tâm như thế. Anh luôn để ý từ những điều nhỏ nhất, vậy mà lúc đó cô lại cho rằng anh không hiểu cô, chỉ có cô để ý đến anh.

Sau khi yêu nhau rồi, cô mới hiểu ra, tất cả những gì cô nghĩ ngợi về anh đều chỉ là cảm giác của riêng mình, đó chưa chắc đã thật sự là con người của anh.

Nói thế nào, hiện tại vẫn là cô đang đường đường chính chính ở bên anh, đã không còn là những tháng năm yêu thầm chỉ dám đứng từ xa âm thầm quan sát anh.

Tám giờ, xe dừng lại ở trước cổng chính đại học B. Trước khi Tiểu Nam vào bên trong, Tạ Vũ kịp bắt lấy cánh tay của cô kéo lại, hỏi: “Nguyện vọng của em là bao nhiêu?”

Tiểu Nam bất ngờ trước câu hỏi của anh. Anh đột nhiên hỏi ngay trước khi cô bước vào phòng thi làm cô có chút bối rối, nghĩ nghĩ một hồi rồi mới đáp: “Lần đầu tiên thi, gọi là để lấy kinh nghiệm trước thôi, tầm 6.5 là được rồi nhỉ, hoặc được 7.0 thì càng tốt hơn. Sao anh lại hỏi em?”

Tạ Vũ kéo Tiểu Nam tiến gần về phía mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Một nụ hôn đến không báo trước, Tiểu Nam không khỏi run lên, tim bắt đầu những nhịp trống dồn.

Kể từ khi bắt đầu hẹn hò, cô và Tạ Vũ dĩ nhiên là có nhiều hành động thân mật của một cặp đôi thực sự, nắm tay có, những cái ôm có, nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của hai người.

Chính hành động này của anh đã thể hiện rằng anh đối với Tiểu Nam có bao nhiêu chiều chuộng, bao nhiêu dịu dàng.



Có anh yêu chiều như vậy, cô mới thấy mình mạnh mẽ hơn biết nhường nào, bởi anh sẽ luôn ở phía sau làm chỗ dựa vững chắc cho cô.

“Đừng căng thẳng. Anh nói cho em một bí mật, anh là một vị thần tiên rất có quyền lực đấy, chỉ cần anh hóa phép một chút, em nhận định sẽ có được kết quả mình mong muốn.”

Chỉ một câu động viên của anh, Tiểu Nam giống như trút được sự hồi hộp trong lòng, thoải mái bật cười.

“Em biết rồi. Dựa vào anh, dựa vào cả năng lực của bản thân em nữa, nhất định là kết quả sẽ không tệ đâu.”

Tiểu Nam vừa đi vào khuôn viên chính của đại học B thì bị một tiếng hù từ sau lưng dọa cho giật mình. Quay đầu lại nhìn, khuôn mặt quen thuộc lập tức hiện ra trước mắt.

“Mạn Mạn, lâu rồi không gặp, cậu tính hù chết mình hả? Mình suýt rơi tim ra ngoài rồi này.”

Kiều Mạn Mạn cười cười bí hiểm, “Còn không phải là vì ai đó chuyện giấu mình hay sao? Mình đã thấy hết rồi đó.”

Tiểu Nam khó hiểu nhìn Kiều Mạn Mạn, “Mình giấu cậu chuyện gì?Hơn nữa sao hôm nay cậu lại ở đây?”

“Trường mình mà, mình dĩ nhiên là ở đây. Hôm nay Văn Quân thi IELTS nên mình đến cổ vũ anh ấy.”

“Lục Văn Quân cũng thi IELTS?” Ngữ khí của cô hơi nâng lên.

“Giống cậu thôi, anh ấy thi trước một lần lấy kinh nghiệm, đến năm ba sẽ thi lần hai để làm hồ sơ thực tập.”

Tiểu Nam bỗng khoác tay Mạn Mạn, nhỏ giọng nói: “Cậu biết đấy, mình bị mù đường mà, cậu lại là sinh viên ở đây, mau chỉ đường cho mình đi.”

Suốt quãng đường từ sân trường đến phòng thi, Mạn Mạn liên tục kể về chuyện giữa mình và Lục Văn Quân, nào là nguyên nhân Lục Văn Quân thi IELTS, rồi mục tiêu năm hai, năm ba…. Tiểu Nam không nói một lời nào xuyên suốt câu chuyện dài của cô ấy, nhưng vẫn lẳng lặng ghi nhớ toàn bộ.

Thói quen này đúng là không thể nào bỏ được.



Một điều thật kỳ lạ, Tiểu Nam rõ ràng có trí nhớ tốt đến thế, cô lại là kẻ mù đường từ trong trứng nước. Nếu thả cô vào một khu vực lạ lẫm, chắc cô sẽ phải dành cả một tháng để tìm được lối ra mất.

Trong câu chuyện dài lê thê kia, Mạn Mạn liên tục dò hỏi Tiểu Nam, rốt cuộc cho đến tận khi đứng trước phòng thi, cô cũng không đưa ra câu trả lời nào thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của cô bạn thân.

“Thi tốt nhé! Mình đợi cậu thi xong phải kể rõ ràng cho mình đấy.” Mạn Mạn vỗ vỗ vai Tiểu Nam cổ vũ.

Mặc dù vừa rồi khá dễ chịu trong người, bây giờ đứng xếp hàng chuẩn bị vào phòng thi vẫn khó tránh khỏi lo lắng nổi lên từ đáy lòng. Tiểu Nam nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu lên tinh thần rồi bước vào phòng thi một cách tự tin.

Dù cho ở bất cứ hoàn cảnh nào, tự tin vẫn là một liều thuốc an thần hữu hiệu nhất.

Trong số các phần thi, thi nói là phần cuối cùng, cũng là phần khiến cô băn khoăn nhất. Bởi vì cô tự học, không có cơ hội tiếp xúc nhiều với người bản xứ nên cô cứ luôn lo sợ phát âm của bản thân không thực sự chuẩn với tiếng Anh bản địa.

Giám khảo của bài thi nói lần này là nữ giám khảo người Anh, cô cũng vì thế mà bớt được mấy phần căng thẳng.

Tiểu Nam rất thích giọng Anh- Anh, ngôn ngữ được bình chọn là quyến rũ nhất trong số các giọng tiếng Anh. Vậy nên ngay từ khi bắt đầu ôn thi IELTS, cô đã chọn giọng Anh- Anh để luyện tập ngữ điệu.

Bởi vì bài thi nói diễn ra khá trơn tru, Tiểu Nam đã bớt lo lắng hơn rất nhiều. Cô bước ra phòng thi với tâm trạng rất lạc quan, trong khi một cô gái mặc chiếc áo len vàng đi bên cạnh lại trông có vẻ rất sầu muộn, quay sang bắt chuyện với cô.

Theo lời của cô gái, cô ấy vốn là sinh viên năm tư của khoa Kinh tế đang có nguyện vọng học thạc sĩ ở nước ngoài, nhưng lần thi này là không được như mong muốn.

Tiểu Nam vừa nghe cô gái than thở vừa mơ hồ nghĩ đến phương trời xa xăm, cuối cùng an ủi cô ấy bằng một câu ngắn gọn:

“Không sao đâu, chị hãy nghĩ tích cực một chút. Biết chừng sẽ có bất ngờ xảy ra.”

Sự thật đã chứng minh rằng, cuộc sống này luôn luôn là như thế, luôn sẽ có bất ngờ xảy đến, giống như việc cô và Tạ Vũ ở bên nhau.
Chương trước Chương tiếp