Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 15



– Cô nhân viên, cô lên đây làm việc từ sáng nay nhỉ?

Vừa nghe người đàn ông trước mặt tỏ vẻ quan tâm hỏi han, tôi thoáng rùng mình, lịch sự đáp:

– Vâng… từ hôm nay tôi phụ trách tầng này.

– Hà hà… rất tốt! Thực ra hôm qua tôi đã thấy cô làm ở tầng 5, tôi rất có ấn tượng với cô đấy! Phòng 2806 của tôi hơi bừa bộn, cô sang dọn giúp tôi đi!

Ông ta cười cười, hai mắt hấp háy nhìn tôi không chớp, nửa si mê, nửa thèm thuồng. Ôi mẹ ơi… chẳng có lẽ… kẻ điều tôi lên đây chính là ông ta?

Tôi sa sầm sắc mặt liền nói:

– À vâng… chốc nữa xong việc tôi sẽ sang phòng ông dọn.

– Cô còn bận gì à?

Vương Tuấn Tài từ xa bước đến, tự nhiên tôi lại cảm thấy anh ta chính là phao cứu sinh cho tôi lúc này, liền nói to:

– Tổng giám đốc sai tôi dọn phòng anh ấy, bao giờ anh ấy cho phép tôi đi thì tôi mới sang phòng ông được!

Vương Tuấn Tài cau mày bước đến gần nơi ông ta và tôi đang đứng, lên tiếng:

– Cô còn làm gì mà lâu thế, vào phòng 2801 nhanh lên!

Thở phào nhẹ nhõm, tôi vâng dạ bước thẳng. Phía sau nghe tiếng Tài trầm giọng:

– Ông Chung, mong ông thông cảm!

– Hà hà… không sao, cô gái này nhìn đã biết nhanh nhẹn, hơn hẳn cô kia, tôi rất là ưng đấy!

Nghe câu đó của ông ta thôi mà da gà da vịt tôi lại nổi hết cả lên. Chỉ sợ tôi khó lòng thoát khỏi ông ta nếu cứ làm việc ở đây. Cần phải nhanh chóng có được mẫu tóc của Tài rồi rời khỏi vị trí bị sai vặt này, càng sớm càng tốt!



Đẩy cửa phòng 2801, trợ lý của Tài trừng trừng hai mắt nhìn tôi. Anh ta vẫn còn tức giận về tôi từ hôm qua, liền lên tiếng:

– Cô còn dám vào phòng tổng giám đốc à?

– Tổng giám đốc bảo tôi vào đây.

Tôi lạnh giọng lên tiếng. May mắn anh ta nhuộm tóc màu hạt dẻ trẻ trung, khác biệt hẳn màu tóc đen nhánh của Tài.

Thẻ tên đeo ở cổ anh ta đề “Trần Huy Hoàng”, tôi lướt qua một cái, nhìn tách trà tỏa khói thơm phức trên bàn kính, cảm thấy anh ta cũng biết chiều lòng sếp.

– Hoàng, cậu ra ngoài đi!

Tài vừa đẩy cửa bước vào phòng vừa ra lệnh. Hoàng vâng dạ bước ra, khép lại cửa. Trái tim tôi bất giác đập thình thình. Tự nhiên lại còn mình tôi và anh ta ở nơi này. Đối diện anh ta, trong lòng tôi vừa là cảm giác giận dữ ghét bỏ, lại vừa là cảm giác hồi hộp khó có thể giải thích, hệt như lần đầu tiên tôi ngã vào người anh ta!

Vương Tuấn Tài nhìn tôi bằng ánh mắt chăm chú, khóe miệng hơi nhếch lên theo điệu cười giễu cợt. Bước về bàn làm việc, anh ta kéo ghế, cất lời:

– Báo cho cô một tin tức tốt lành. Ông Chung, người cô vừa gặp ban nãy, cũng là phó tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Long, ông ta có nhã ý mời cô làm thư ký riêng cho ông ta.

Tôi chết sững nhìn Tài, hai mắt trân trân không chớp, nhất thời không nói nổi lời nào. Phó tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Long? Người đàn ông đó nắm giữ chức vụ cao đến vậy sao?

– Vợ ông ta mất mười năm trước, hiện tại ông ta mới chia tay người tình, độ tuổi cô ta… chắc cũng cỡ cô đấy.

Tài nhún nhẹ vai, đáy mắt hiếu kỳ soi xét từng biểu hiện trên khuôn mặt tái nhợt của tôi như thưởng thức một món ngon.

– May mắn đến bất ngờ quá, chưa thích ứng nổi sao?

Trấn tĩnh lại sau những giây phút sợ hãi, tôi cứng giọng:

– Đó là chuyện của tôi. Nhờ anh từ chối ông ta giúp tôi.



Tài khẽ nhướng mày:

– Tại sao? Cơ hội đổi đời có một không hai… cô đừng là mèo chê mỡ chứ?

Tôi nuốt nghẹn cục tức mà nuốt mãi không trôi qua cổ họng. Từng lời anh ta nói cứ xiên xóc tức đến nổ phổi mà lại chẳng thể làm gì được. Chẳng phải chính tôi từng khai với anh ta tôi cố tình liều lĩnh đi kiếm đại gia sao?

– Thì… còn tùy đối tượng! Ông ta… già quá!

Tôi lúng túng viện lý do, tự nhiên hai má nóng ran liền cúi xuống không dám nhìn Tài. Anh ta gật gù ra vẻ hiểu chuyện:

– Cũng kén chọn ghê!

– Tất nhiên rồi.

Tôi nhún vai thờ ơ đáp. Tài lạnh nhạt tiếp lời:

– Nhưng ông ta nhất định chọn cô.

Khẽ run lên, tôi lập tức nói:

– Không thể được!

Tài thở dài một tiếng:

– Cô nên biết ông ta có tiền có quyền đủ để đè bẹp cái mạng nhỏ của cô.

– Vô lý… Còn có pháp luật, chẳng ai có quyền ép ai hết!

– Đó là cô nghĩ thế, nhưng cô lại không biết thế giới thực sự khắc nghiệt đến mức nào.

Đôi mắt Tài chau lại một màu u tối, âm giọng trầm xuống như chính bản thân anh ta phải chịu đựng sự khắc nghiệt của cuộc đời đến mức nào. Tôi không hiểu, chỉ ngơ ra nhìn anh ta, nhưng rất nhanh, anh ta trở lại vẻ lạnh lùng thờ ơ như mọi lúc.
Chương trước Chương tiếp