Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh
Chương 2
Nguyện vọng của chị Thu trước khi mất là giấu mọi người về đứa con của chị. Chị không muốn ông bà và mẹ mất rồi còn phải chịu điều tiếng người đời rằng chị không chồng mà chửa. Gửi lại cháu gái ở bệnh viện, nén những đau thương trong lòng tôi lo đám tang cho chị ở quê. Xong xuôi mọi chuyện tôi ẵm cháu về phòng trọ. Nóng bức ngột ngạt thế này… phòng trọ lại chẳng có điều hòa, nhìn cháu gái mướt mải mồ hôi mà lòng tôi xót như ai xát muối!
– Thúy, đứa bé này…?
Dũng bước vào nhà, hai mắt anh ta long lên, trừng trừng tức giận nhìn con bé vừa ăn no cữ sữa đi xin. Có chút thất vọng nhìn anh ta, tôi cúi xuống vuốt ve má con, nghẹn giọng đáp lời:
– Em thương con bé bị mẹ đẻ bỏ rơi trong bệnh viện… Từ hôm nay con bé là con của em!
Dù đã ở bên Dũng một thời gian nhưng trước thái độ của anh ta lúc ấy tôi lại không có niềm tin để nói thật với anh ta mọi chuyện. Chẳng biết con người Dũng suy tính thiệt hơn thế nào, một tuần sau đó anh ta nhắn cho tôi:
“Mình dừng lại đi, anh cảm thấy chúng ta không hợp nhau.”
Hai mắt cụp xuống, tôi vuốt ve mái tóc dính bết trên trán con bé đang ngủ say trong lòng… Dù không phải Dũng nói ra những lời đó thì tôi cũng không muốn cháu tôi phải chịu đựng anh ta. Cõi lòng đắng ngắt nhưng lại chẳng có bao nhiêu là đau khổ. Cứ coi như tôi và Dũng đã hết duyên đi, may mắn suốt nửa năm bên anh ta chưa bao giờ tôi cho phép anh ta vượt quá giới hạn!
Cứ vậy… một mình tôi chăm lo cho Tuti. Một năm dài như cả thế kỷ trôi qua con dần cứng cáp… Hạnh phúc vô cùng khi con cất tiếng gọi mẹ ngọng nghịu, con chập chững bước những bước đầu tiên… Chỉ cần con khỏe mạnh phát triển đầy đủ, dù cho phải chịu bao nhiêu khổ cực tôi cũng không quản ngại. Từ bao giờ nụ cười của con với tôi là tất cả. Thời gian đó tôi nghỉ việc ở công ty cũ. Số tiền chị Thu để lại cộng thêm với một năm đi làm từ lúc tốt nghiệp đại học tôi dành cả để lo cho Tuti. Việc trước tiên tôi làm là chuyển đến một phòng trọ có điều hòa để con gái không phải chịu cái nóng như thiêu mùa hè cũng như cái giá lạnh tê tái những ngày đông. Sức thanh niên tôi chịu được khắc nghiệt của thời tiết để tiết kiệm, nhưng đã có con tôi phải vì con!
Chưa bao giờ tôi quên chuyện cần làm cho con… nhưng lúc này tôi chưa thể thực hiện. Vương Tuấn Tài đang tu nghiệp ở Mỹ. Theo nguồn tin tôi tìm hiểu được, anh ta sang Mỹ trước khi chị tôi sinh con hai tháng, và thời điểm anh ta về nước còn chưa rõ ràng, nhưng sớm thôi… anh ta sẽ trở về. Đơn giản vì anh ta là kẻ thừa kế tập đoàn Hoàng Long khổng lồ với những trung tâm thương mại, khách sạn, nhà hàng trải dài từ Bắc xuống Nam!
Phóng xe máy xuống tầng hầm tòa chung cư mini, tôi nhanh chóng lên căn hộ 506, nơi hai mẹ con tôi sống một năm qua.
– Cô Huệ, vất vả cho cô quá… Tuti đang ngủ à cô? Cháu từ quê lên có ít gạo nếp biếu cô!
Cô hàng xóm tốt bụng bế Tuti đưa vào tay tôi, cười hiền.
– Con bé này, cứ cẩn thận quá! Lần sau không phải quà cáp gì đâu đấy!
– Hì hì, cô nhận cho cháu vui nhé cô! Tuti của mẹ, mẹ nhớ Tuti quá thôi!
Vừa nói tôi vừa hôn chùn chụt vào hai cái má bánh bao của con bé đang lơ mơ ngủ, vỗ vỗ mông con, bế về nhà. Đặt con xuống giường tôi bước ra bàn làm việc. Con lớn hơn một chút tôi cũng nhận việc làm online ở nhà để có thêm thu nhập.
Thông báo z.a.l.o hiện lên, tôi liền mở xem.
“Mày ơi có tin đồn Vương Tuấn Tài sẽ về nước vào tuần tới.”
Toàn thân sững sờ, máu huyết trong người tôi như đông cứng, tôi vội nhắn lại cho Trà, cô bạn đại học tôi nhờ điều tra thông tin.
“Cụ thể là bao giờ?”
“Tao cũng chưa nắm được, chỉ nghe bọn con gái buôn dưa lê bán dưa chuột với nhau, biết thế thì nhắn ngay cho mày.”
“Mày tìm hiểu chính xác thời gian giúp tao với!”
“Được rồi, nhưng mà này, người bình thường không dễ gặp được lão đâu đấy!”
“Thế nên tao mới cần nhờ mày chứ!”
Biểu tượng tự tin nhảy lên, tôi cũng thả lỏng hơn một chút. May mắn thế nào tôi lại có cô bạn làm nhân viên phòng Văn thư ở trụ sở Hoàng Long, điều này giúp việc tìm người của tôi dễ dàng hơn rất nhiều.
Ba giờ chiều, thêm một lần nữa thông báo Z.a.l.o nổi lên.
“Bảy giờ tối thứ sáu tuần sau, Vương Tuấn Tài sẽ tham dự buổi tiệc nhậm chức Tổng giám đốc của anh ta, lúc ấy mày tìm cách gặp anh ta sẽ là dễ dàng nhất.”
– Thúy, đứa bé này…?
Dũng bước vào nhà, hai mắt anh ta long lên, trừng trừng tức giận nhìn con bé vừa ăn no cữ sữa đi xin. Có chút thất vọng nhìn anh ta, tôi cúi xuống vuốt ve má con, nghẹn giọng đáp lời:
– Em thương con bé bị mẹ đẻ bỏ rơi trong bệnh viện… Từ hôm nay con bé là con của em!
Dù đã ở bên Dũng một thời gian nhưng trước thái độ của anh ta lúc ấy tôi lại không có niềm tin để nói thật với anh ta mọi chuyện. Chẳng biết con người Dũng suy tính thiệt hơn thế nào, một tuần sau đó anh ta nhắn cho tôi:
“Mình dừng lại đi, anh cảm thấy chúng ta không hợp nhau.”
Hai mắt cụp xuống, tôi vuốt ve mái tóc dính bết trên trán con bé đang ngủ say trong lòng… Dù không phải Dũng nói ra những lời đó thì tôi cũng không muốn cháu tôi phải chịu đựng anh ta. Cõi lòng đắng ngắt nhưng lại chẳng có bao nhiêu là đau khổ. Cứ coi như tôi và Dũng đã hết duyên đi, may mắn suốt nửa năm bên anh ta chưa bao giờ tôi cho phép anh ta vượt quá giới hạn!
Cứ vậy… một mình tôi chăm lo cho Tuti. Một năm dài như cả thế kỷ trôi qua con dần cứng cáp… Hạnh phúc vô cùng khi con cất tiếng gọi mẹ ngọng nghịu, con chập chững bước những bước đầu tiên… Chỉ cần con khỏe mạnh phát triển đầy đủ, dù cho phải chịu bao nhiêu khổ cực tôi cũng không quản ngại. Từ bao giờ nụ cười của con với tôi là tất cả. Thời gian đó tôi nghỉ việc ở công ty cũ. Số tiền chị Thu để lại cộng thêm với một năm đi làm từ lúc tốt nghiệp đại học tôi dành cả để lo cho Tuti. Việc trước tiên tôi làm là chuyển đến một phòng trọ có điều hòa để con gái không phải chịu cái nóng như thiêu mùa hè cũng như cái giá lạnh tê tái những ngày đông. Sức thanh niên tôi chịu được khắc nghiệt của thời tiết để tiết kiệm, nhưng đã có con tôi phải vì con!
Chưa bao giờ tôi quên chuyện cần làm cho con… nhưng lúc này tôi chưa thể thực hiện. Vương Tuấn Tài đang tu nghiệp ở Mỹ. Theo nguồn tin tôi tìm hiểu được, anh ta sang Mỹ trước khi chị tôi sinh con hai tháng, và thời điểm anh ta về nước còn chưa rõ ràng, nhưng sớm thôi… anh ta sẽ trở về. Đơn giản vì anh ta là kẻ thừa kế tập đoàn Hoàng Long khổng lồ với những trung tâm thương mại, khách sạn, nhà hàng trải dài từ Bắc xuống Nam!
Phóng xe máy xuống tầng hầm tòa chung cư mini, tôi nhanh chóng lên căn hộ 506, nơi hai mẹ con tôi sống một năm qua.
– Cô Huệ, vất vả cho cô quá… Tuti đang ngủ à cô? Cháu từ quê lên có ít gạo nếp biếu cô!
Cô hàng xóm tốt bụng bế Tuti đưa vào tay tôi, cười hiền.
– Con bé này, cứ cẩn thận quá! Lần sau không phải quà cáp gì đâu đấy!
– Hì hì, cô nhận cho cháu vui nhé cô! Tuti của mẹ, mẹ nhớ Tuti quá thôi!
Vừa nói tôi vừa hôn chùn chụt vào hai cái má bánh bao của con bé đang lơ mơ ngủ, vỗ vỗ mông con, bế về nhà. Đặt con xuống giường tôi bước ra bàn làm việc. Con lớn hơn một chút tôi cũng nhận việc làm online ở nhà để có thêm thu nhập.
Thông báo z.a.l.o hiện lên, tôi liền mở xem.
“Mày ơi có tin đồn Vương Tuấn Tài sẽ về nước vào tuần tới.”
Toàn thân sững sờ, máu huyết trong người tôi như đông cứng, tôi vội nhắn lại cho Trà, cô bạn đại học tôi nhờ điều tra thông tin.
“Cụ thể là bao giờ?”
“Tao cũng chưa nắm được, chỉ nghe bọn con gái buôn dưa lê bán dưa chuột với nhau, biết thế thì nhắn ngay cho mày.”
“Mày tìm hiểu chính xác thời gian giúp tao với!”
“Được rồi, nhưng mà này, người bình thường không dễ gặp được lão đâu đấy!”
“Thế nên tao mới cần nhờ mày chứ!”
Biểu tượng tự tin nhảy lên, tôi cũng thả lỏng hơn một chút. May mắn thế nào tôi lại có cô bạn làm nhân viên phòng Văn thư ở trụ sở Hoàng Long, điều này giúp việc tìm người của tôi dễ dàng hơn rất nhiều.
Ba giờ chiều, thêm một lần nữa thông báo Z.a.l.o nổi lên.
“Bảy giờ tối thứ sáu tuần sau, Vương Tuấn Tài sẽ tham dự buổi tiệc nhậm chức Tổng giám đốc của anh ta, lúc ấy mày tìm cách gặp anh ta sẽ là dễ dàng nhất.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương