Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 27



Trấn tĩnh lại cơn giận dữ đến run rẩy, tôi mở file báo cáo, hít sâu một hơi, đứng dậy:

– Xin lỗi… Anh cứ xem trước. Tôi vào với con một lát!

Gạt ghế tôi bước vào căn phòng ngủ sang trọng bên trong, cố gắng tìm lại bình yên trong tâm trí để đối diện với tất cả.

Căn phòng êm dịu có điều hòa thoang thoảng cùng mùi hương tinh tế, Tuti ngủ say như chẳng hề hay biết cha của con lạnh lùng vô tình đến mức nào. Mẹ không nên cho cha con biết, có phải không con? Có thể nào đòi hỏi trách nhiệm khi bản thân người ta không muốn, khi chẳng có pháp luật nào ép buộc được lòng người, đòi hỏi chỉ thêm nặng lòng, thậm chí là cả nguy hiểm cho con khi cha của con bỏ mặc con.

Đã không cần cho Tài biết về con, liệu tôi có nên rời khỏi anh ta, rời khỏi Hoàng Long hay không? Tài đang cho tôi một công việc phù hợp với mức lương đủ sống, cũng không tỏ vẻ đòi hỏi sau khi anh ta bộc lộ ý đồ xấu xa với tôi. Anh ta không phải là một kẻ chèn ép bất chấp, tôi không muốn anh ta cũng coi như không có mà đặt công việc lên trên. Cả việc anh ta bế Tuti, cho Tuti vào phòng ngủ của anh ta nữa. Có phải… tôi nên bình tĩnh hơn để đánh giá về Tài? Có phải… tôi nên để Tài có cơ hội gần gũi với Tuti, để anh ta dần cảm nhận được tình phụ tử bản năng thôi thúc mà đổi ý, dang rộng vòng tay che chở cho con? Có phải vì tương lai của Tuti… tôi nên làm như vậy? Dù chỉ một phần trăm cơ hội, chẳng phải cũng nên thử hay sao?

– Điều hòa có lạnh quá không?

Tôi khẽ giật mình quay lại, Tài cầm điều khiển điều hòa chỉnh nhiệt độ lên cao một độ. Mím nhẹ môi, cổ họng nuốt trôi một ngụm khô khốc tôi mỉm cười, nhẹ giọng:

– Trẻ con hay nóng, anh để nhiệt độ như cũ là được. Tôi ra ngoài trình bày bản báo cáo với anh bây giờ đây.

– Tôi vừa xem qua rồi, cô không cần làm tiếp, cứ gửi email cho tôi là được.

Có chút ngỡ ngàng, tôi mở to đôi mắt còn đỏ hoe nhìn Tài. Anh ta gật nhẹ:



– Cô làm rất tốt!

Cơ thể bất giác đứng lặng, tôi lúng túng nhìn đáy mắt có chút lấp lánh hài lòng của Tài, mấp máy môi:

– Cảm ơn sếp quá khen.

Tài thở ra một hơi:

– Muộn rồi, đêm nay mẹ con cô cứ ở lại đây.

Suýt chút nữa tôi buột miệng câu: “Còn anh thì sao?” nhưng đã kịp thời ngưng lại, chỉ khách sáo nói:

– Cảm ơn sếp… Mẹ con tôi làm phiền anh quá!

Tài khẽ nhướng mày, xoay lưng bước về cửa. Bất ngờ khựng lại, anh ta quay đầu nói:

– Sáng mai cô đi họp cùng tôi. Chín giờ, phòng họp 2810.

Không đợi câu trả lời của tôi, Tài liền rời khỏi phòng 2801. Dõi mắt theo bóng lưng người vừa rời đi, tôi chẳng biết phải nghĩ sao. Vương Tuấn Tài vừa chính thức nhận tôi làm việc, có phải vậy không? Được! Vì Tuti… tôi sẽ tiếp tục ở bên anh ta, sẽ tìm cơ hội để con được gần cha, để tình phụ tử thôi thúc anh ta yêu thương che chở đứa con gái tội nghiệp của mình!



Sáng hôm sau, tôi đưa Tuti về khu chung cư mini, chuẩn bị cho con đi lớp rồi trở lại trụ sở Hoàng Long. Tài không vào phòng 2801 mà đến thẳng phòng họp, khi tôi bước vào phòng họp lớn Tài đã ngồi ở vị trí chủ tọa.

– Sếp tổng, anh đến sớm thế?

Tôi cố ý đến sớm để chuẩn bị những gì cần thiết. Tài đang chăm chú vào chiếc laptop mỏng trước mặt. Lúc này mới có tám giờ hai mươi, còn chưa có ai ngoài Tài và tôi. Trên bàn họp lớn, nước khoáng, trà nóng cùng hoa quả đã được người phục vụ chuẩn bị.

Người phục vụ không ai khác chính là mụ Dung. Từ ngoài cửa bước vào phòng họp, mụ ta nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ xởi lởi khi thấy tôi, nhìn qua đã cảm thấy buồn nôn nhưng cũng thể hiện mụ ta thức thời, biết vị trí của mình ở đâu.

– Thúy à em, mặc bộ váy vàng tươi này nhìn em cứ như người mẫu ấy, xinh đẹp rực rỡ lắm em ạ!

Mụ ta lên tiếng khen ngợi tôi trước cả mặt Tài, rót cho tôi tách trà bạc hà nóng hổi thơm phức mụ nói tiếp:

– Làm thư ký tổng giám đốc cứ phải thế, chị chỉ mong con gái chị sau này được một phần của em thôi!

Nhếch nhẹ khóe miệng, tôi đưa tách trà nóng nhấp môi, mở cuốn sổ mang theo đặt cạnh laptop của Tài. Bản trình chiếu đã được chuẩn bị, Tài đang xem lại. Lác đác những người trong buổi họp xuất hiện, bọn họ đều trong những bộ vest đắt giá sang trọng.

Chín giờ kém mười, Vĩnh cùng trợ lý của anh có mặt. Mỉm cười nhìn tôi ngồi cạnh Tài, anh kéo ghế ngồi gần tôi, quan tâm dặn dò:

– Lần đầu tham dự cuộc họp của tổng công ty có thể em chưa biết, các ý kiến của mọi người em cứ ghi lại hết nhé!
Chương trước Chương tiếp