Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh
Chương 30
Tài đang xem thực đơn, thấy tôi anh ta hỏi:
– Quán này có gì ngon?
Ý anh ta… có gì ngon mà tôi không chịu theo anh ta xuống nhà ăn tập thể? Hay là một sự hiếu kỳ muốn tôi giới thiệu. Thực tình tôi cũng chưa ăn kiểu gọi món như nhà hàng thế này bao giờ, chỉ cười đáp:
– Tôi đi cùng bạn thì chỉ ăn theo suất thôi, thực ra do đi với bạn là chính chứ cũng chẳng để ý ngon dở.
– Vậy cô gọi món đi!
Anh ta thờ ơ đưa tờ menu vào tay tôi. Không rõ khẩu vị của Tài thế nào, tôi lại đưa menu vào tay Hoàng.
– Anh gọi món cho sếp đi nhé, tôi không biết sếp thích gì!
Hoàng lắc đầu ngao ngán, anh ta bước ra quầy. Phòng VIP thì không cần chờ đợi, chỉ một lát là có người mang dần các món ăn nóng hổi vào trong. Có điều… rất lâu mà Hoàng không quay trở lại, chỉ còn mình tôi và Tài ngồi đối diện!
Thế này… cảm giác không khí thật ngột ngạt!
– Ăn nhiều vào. Cô gầy quá!
Tôi suýt thì sặc miếng canh vừa uống. Một câu quan tâm của sếp tổng mà tôi có cảm giác như sét đánh dọc sống lưng.
– Chăm con vất vả quá à?
Sếp ơi… anh đừng dọa tôi sợ có được không? Tôi tự biết vị trí của mình ở đâu mà!
– Sao im như thóc thế?
– À… con bé rất ngoan.
Anh ta nhíu mày, gắp một miếng cá thu sốt cà chua vào bát cho tôi:
– Con cô được một tuổi chưa?
Thế này… Vương Tuấn Tài, tôi phải nghĩ sao đây? Anh ta ngang nhiên tán tỉnh người mới để thêm vào bộ sưu tập phụ nữ của mình có phải không?
Nghĩ về Tuti, sống mũi cay xè tôi sụt sịt:
– Con bé được 15 tháng rồi. Sáng nay nó còn hỏi tôi đêm qua ai bế nó về giường đấy!
Tuti đã nói được khá nhiều nhưng con chưa thể hỏi tôi câu đó, chẳng qua tôi muốn Tài nhớ đến con bé.
Tài mỉm cười, ánh mắt hiền hòa hiếm có:
– Vậy cô trả lời sao?
– Tôi trả lời… người bế con là một người tốt với con.
Tôi hít sâu một hơi, dũng khí ở đâu kéo đến liền nói tiếp:
– Con… từng hỏi tôi cha con là ai… Sao ai cũng có cha mà con không có? Nghe tôi trả lời vậy, con bảo với tôi… con cứ tưởng đêm qua ba con bế con!
Hai má nóng ran tôi chăm chú nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt Tài. Anh ta nhướng mày, nhìn sâu vào mắt tôi, tiếp lời:
– Vậy… cô nghĩ sao?
Hai mắt tôi mở to, trân trân nhìn Tài, nhất thời chẳng biết phải trả lời sao cả.
– Cô muốn tôi làm cha nó, nên nói thay lời con bé?
Tài nhếch nhẹ khóe miệng, ánh mắt giễu cợt không che giấu nhìn tôi. Toàn thân nóng như bị hun trong lò than hồng, tôi cúi mặt tránh ánh mắt anh ta. Chết tiệt! Anh ta nghĩ tôi bịa chuyện, nghĩ tôi muốn câu dẫn anh ta… mà anh ta cho là như vậy cũng đúng thôi… con còn bé tí làm sao có thể tư duy như vậy được?
– Không…!
– Vậy tôi phải hiểu thế nào?
– Tôi…
Hít sâu một hơi trấn tĩnh, tôi gật đầu thừa nhận:
– Đúng… Tôi muốn con bé có cha, ý tôi là… cha đỡ đầu. Việc con bé không có cha luôn khiến tôi cảm thấy có lỗi với con…
– Cô không tìm được ai sao?
Tài rót tách trà ấm vừa được phục vụ mang đến, đặt một tách trước mặt tôi. Cảm thấy chẳng còn gì để mất, hơn nữa những gì Tài làm khiến tôi có dũng khí hơn bao giờ hết, liền mặt dày nói:
– Sếp tổng… liệu anh có thể làm cha đỡ đầu cho con bé nhà tôi được không?
Tôi cũng không biết tại sao mình lại liều lĩnh như thế, chỉ biết tôi muốn con được gần cha đẻ của nó. Tài suýt thì sặc ngụm nước trà nóng vừa nhấp môi, anh ta ho lên một tiếng, trấn tĩnh lại nheo nheo mắt hỏi tôi:
– Ý cô là sao?
– Anh đừng hiểu lầm… Tôi biết khoảng cách giữa anh và tôi là thế nào… Chỉ là… trong thời gian tôi còn làm thư ký cho anh, anh có thể cho con bé một chút tình cảm của… một người cha… để con được phát triển tốt hơn. Khoa học nói trẻ em được cha quan tâm từ nhỏ sẽ thông minh hơn.
Có lẽ trần đời Vương Tuấn Tài cũng không bao giờ có thể nghĩ lại gặp một đứa con gái mặt dày như tôi, nhưng… tôi thà là như vậy còn hơn vội vàng tiết lộ sự thật khi không biết kết quả sẽ dẫn đến đâu. Bởi một khi sự thật đã tiết lộ, sẽ không bao giờ có thể rút lại được!
– À… vì tôi nghe nói anh chưa có vợ hay bạn gái nên tôi mới to gan như vậy… Nếu làm phiền anh thì hãy coi như tôi chưa nói gì!
Tôi xấu hổ đến mức toàn thân hết nóng lại lạnh. E hèm một tiếng, Tài trấn tĩnh lại, vẻ gian tà hiện lên trong đáy mắt:
– Cô đang nhờ tôi, đúng chứ? Mà… tôi lại không muốn làm không công!
Người như Vương Tuấn Tài làm gì cũng có mục đích cả! Nhưng… tôi muốn Tuti được cha đẻ yêu thương hơn bất cứ điều gì! Còn bản thân tôi… đối diện với anh ta mà nói, không thể tồn tại bất cứ tình cảm nam nữ nào, dù anh ta có khả năng hấp dẫn tất cả phụ nữ trên thế giới này thì tôi luôn nhớ rõ ràng một điều: anh ta là người đàn ông của chị gái tôi!
– Quán này có gì ngon?
Ý anh ta… có gì ngon mà tôi không chịu theo anh ta xuống nhà ăn tập thể? Hay là một sự hiếu kỳ muốn tôi giới thiệu. Thực tình tôi cũng chưa ăn kiểu gọi món như nhà hàng thế này bao giờ, chỉ cười đáp:
– Tôi đi cùng bạn thì chỉ ăn theo suất thôi, thực ra do đi với bạn là chính chứ cũng chẳng để ý ngon dở.
– Vậy cô gọi món đi!
Anh ta thờ ơ đưa tờ menu vào tay tôi. Không rõ khẩu vị của Tài thế nào, tôi lại đưa menu vào tay Hoàng.
– Anh gọi món cho sếp đi nhé, tôi không biết sếp thích gì!
Hoàng lắc đầu ngao ngán, anh ta bước ra quầy. Phòng VIP thì không cần chờ đợi, chỉ một lát là có người mang dần các món ăn nóng hổi vào trong. Có điều… rất lâu mà Hoàng không quay trở lại, chỉ còn mình tôi và Tài ngồi đối diện!
Thế này… cảm giác không khí thật ngột ngạt!
– Ăn nhiều vào. Cô gầy quá!
Tôi suýt thì sặc miếng canh vừa uống. Một câu quan tâm của sếp tổng mà tôi có cảm giác như sét đánh dọc sống lưng.
– Chăm con vất vả quá à?
Sếp ơi… anh đừng dọa tôi sợ có được không? Tôi tự biết vị trí của mình ở đâu mà!
– Sao im như thóc thế?
– À… con bé rất ngoan.
Anh ta nhíu mày, gắp một miếng cá thu sốt cà chua vào bát cho tôi:
– Con cô được một tuổi chưa?
Thế này… Vương Tuấn Tài, tôi phải nghĩ sao đây? Anh ta ngang nhiên tán tỉnh người mới để thêm vào bộ sưu tập phụ nữ của mình có phải không?
Nghĩ về Tuti, sống mũi cay xè tôi sụt sịt:
– Con bé được 15 tháng rồi. Sáng nay nó còn hỏi tôi đêm qua ai bế nó về giường đấy!
Tuti đã nói được khá nhiều nhưng con chưa thể hỏi tôi câu đó, chẳng qua tôi muốn Tài nhớ đến con bé.
Tài mỉm cười, ánh mắt hiền hòa hiếm có:
– Vậy cô trả lời sao?
– Tôi trả lời… người bế con là một người tốt với con.
Tôi hít sâu một hơi, dũng khí ở đâu kéo đến liền nói tiếp:
– Con… từng hỏi tôi cha con là ai… Sao ai cũng có cha mà con không có? Nghe tôi trả lời vậy, con bảo với tôi… con cứ tưởng đêm qua ba con bế con!
Hai má nóng ran tôi chăm chú nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt Tài. Anh ta nhướng mày, nhìn sâu vào mắt tôi, tiếp lời:
– Vậy… cô nghĩ sao?
Hai mắt tôi mở to, trân trân nhìn Tài, nhất thời chẳng biết phải trả lời sao cả.
– Cô muốn tôi làm cha nó, nên nói thay lời con bé?
Tài nhếch nhẹ khóe miệng, ánh mắt giễu cợt không che giấu nhìn tôi. Toàn thân nóng như bị hun trong lò than hồng, tôi cúi mặt tránh ánh mắt anh ta. Chết tiệt! Anh ta nghĩ tôi bịa chuyện, nghĩ tôi muốn câu dẫn anh ta… mà anh ta cho là như vậy cũng đúng thôi… con còn bé tí làm sao có thể tư duy như vậy được?
– Không…!
– Vậy tôi phải hiểu thế nào?
– Tôi…
Hít sâu một hơi trấn tĩnh, tôi gật đầu thừa nhận:
– Đúng… Tôi muốn con bé có cha, ý tôi là… cha đỡ đầu. Việc con bé không có cha luôn khiến tôi cảm thấy có lỗi với con…
– Cô không tìm được ai sao?
Tài rót tách trà ấm vừa được phục vụ mang đến, đặt một tách trước mặt tôi. Cảm thấy chẳng còn gì để mất, hơn nữa những gì Tài làm khiến tôi có dũng khí hơn bao giờ hết, liền mặt dày nói:
– Sếp tổng… liệu anh có thể làm cha đỡ đầu cho con bé nhà tôi được không?
Tôi cũng không biết tại sao mình lại liều lĩnh như thế, chỉ biết tôi muốn con được gần cha đẻ của nó. Tài suýt thì sặc ngụm nước trà nóng vừa nhấp môi, anh ta ho lên một tiếng, trấn tĩnh lại nheo nheo mắt hỏi tôi:
– Ý cô là sao?
– Anh đừng hiểu lầm… Tôi biết khoảng cách giữa anh và tôi là thế nào… Chỉ là… trong thời gian tôi còn làm thư ký cho anh, anh có thể cho con bé một chút tình cảm của… một người cha… để con được phát triển tốt hơn. Khoa học nói trẻ em được cha quan tâm từ nhỏ sẽ thông minh hơn.
Có lẽ trần đời Vương Tuấn Tài cũng không bao giờ có thể nghĩ lại gặp một đứa con gái mặt dày như tôi, nhưng… tôi thà là như vậy còn hơn vội vàng tiết lộ sự thật khi không biết kết quả sẽ dẫn đến đâu. Bởi một khi sự thật đã tiết lộ, sẽ không bao giờ có thể rút lại được!
– À… vì tôi nghe nói anh chưa có vợ hay bạn gái nên tôi mới to gan như vậy… Nếu làm phiền anh thì hãy coi như tôi chưa nói gì!
Tôi xấu hổ đến mức toàn thân hết nóng lại lạnh. E hèm một tiếng, Tài trấn tĩnh lại, vẻ gian tà hiện lên trong đáy mắt:
– Cô đang nhờ tôi, đúng chứ? Mà… tôi lại không muốn làm không công!
Người như Vương Tuấn Tài làm gì cũng có mục đích cả! Nhưng… tôi muốn Tuti được cha đẻ yêu thương hơn bất cứ điều gì! Còn bản thân tôi… đối diện với anh ta mà nói, không thể tồn tại bất cứ tình cảm nam nữ nào, dù anh ta có khả năng hấp dẫn tất cả phụ nữ trên thế giới này thì tôi luôn nhớ rõ ràng một điều: anh ta là người đàn ông của chị gái tôi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương