Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 37



Đặt con lơ mơ ngủ lên giường, Tài quay lại, nắm bàn tay nhỏ của tôi đặt vào lòng bàn tay lớn ấm áp cuộn lại. Cứ thế này… tôi thật sự khó xử, chỉ biết lập tức giật tay về!

Có chút thất vọng, Tài nhìn sâu vào đôi mắt lảng tránh của tôi:

– Thúy, em vẫn không thể chấp nhận tôi?

– Em… em đã nói rồi! Xin anh cho em thời gian!

Tài nheo nheo đôi mắt phượng chăm chú quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt tôi.

– Em muốn lừa tôi?

Giật thót mình, hai bầu má tôi lập tức nóng ran theo nhiệt độ cơ thể tăng cao. Thực tình mà nói, Vương Tuấn Tài làm gì cũng dứt khoát, khả năng kiên nhẫn không cao. Trên hết vì con người kiêu ngạo này luôn cho rằng anh ta không cần thiết phải theo đuổi tôi!

– Không… em đâu có lá gan đó!

Tôi lúng túng chối cãi. Tài hừ nhẹ một tiếng:

– Tôi không có thói quen để ai lừa!

Tài siết chặt cổ tay tôi kéo giật một lực, cơ thể tôi lập tức bị cơ thể cao lớn vây hãm. Tiếng trái tim tôi đập mạnh như muốn vỡ ra, hòa cùng nhịp tim tăng cao của người đàn ông bá đạo trước mặt.

– Đừng nghĩ lừa được tôi!

Tài trầm giọng đe dọa, lập tức cúi xuống áp môi mình lên môi tôi. Trong cơn hoảng loạn sợ hãi, tôi ngây người đón nhận nụ hôn mang theo hơi rượu nồng nàn cưỡng ép, hai chân run rẩy đến mức đứng cũng không vững, phải để vòng tay Tài đỡ lấy. Không đồng ý thì ép buộc chính là con đường anh ta lựa chọn… Chẳng phải Tài đã tuyên bố như vậy rồi sao? Tôi đã quá ngây thơ khi cho rằng có thể rời đi khi anh ta nhận con, chỉ sợ chưa đến lúc đó tôi đã chẳng còn giữ được thân trước anh ta!

Nụ hôn chợt ngưng lại ngay trước khi tôi chìm vào đê mê thổn thức không sao kiểm soát, hơi thở nóng hổi phả lên má lên chóp mũi tôi:



– Em nên quen dần với tôi!

Đẩy tôi ngồi lên giường, Tài cứ vậy bước khỏi phòng, để lại tôi thất thần nhìn theo, trong lòng là muôn vàn rối loạn. Chẳng thể nào tránh khỏi sự cưỡng ép, có phải tôi nên nói hết tất cả, để tôi và Tài không bao giờ phải day dứt, nhất là khi đối với con anh ta dịu dàng ấm áp đến bất ngờ?

Gần hai giờ chiều, tiếng gõ cửa vang lên, nhìn qua mắt thần thấy Vĩnh cùng cu Bin nấp sau lưng ba nó, tôi mở cửa, mỉm cười:

– Anh Vĩnh cứ để cu Bin ở đây, chốc em dẫn cả hai đứa xuống khu vực vui chơi.

Đẩy lưng cu Bin ra trước, Vĩnh vui vẻ nói:

– Thằng nhóc nghịch ngợm nhưng nó cũng chịu nghe lời, không phá phách lung tung đâu em yên tâm, cứ kệ nó chơi, để mắt nó một chút giúp anh là được. Có gì em báo cho anh nhé, số điện thoại của anh đây!

Vĩnh đưa card visit của anh ta vào tay tôi, vẫy tay chào bước đi nhanh, theo sau là Nam cắp túi tài liệu. Thoáng thấy Tài đẩy cửa phòng bên cạnh bước ra, nhớ lại chuyện ban trưa, sợ hãi dâng lên tôi vội kéo cu Bin vào trong phòng, xoa xoa hai bầu má trắng trẻo của thằng bé đáng yêu có chút mập mạp.

– Bin ở đây chơi với em Tuti nhé, em nhát lắm nên Bin đừng dọa em sợ, nghe không?

Thằng nhóc chăm chú nhìn về phía Tuti, không nói không rằng liền tiến lại gần. Tuti ngồi vắt vẻo hai chân ở giường, cũng tò mò tròn mắt nhìn cu Bin.

– Mẹ… mẹ…

Tuti réo rắt kêu khi Bin chạm vào bàn chân trần mũm mĩm của con. Tôi cười cười bước đến gần hai đứa, khẽ nói:

– Anh Bin muốn làm quen với con đấy, con chào anh Bin đi!

– Ứ… mẹ… mẹ!



Tuti lùi người về giường, giơ hai cánh tay đòi mẹ bế. Bin hừ một tiếng:

– Nhõng nhẽo!

Tôi phì cười, xoa xoa đầu Bin, dắt tay nó. Một bên sườn là Tuti, tay kia dắt tay Bin, tôi đưa cả hai đứa trẻ xuống khu vui chơi ở tầng bốn khu trung tâm thương mại. Khu vực vui chơi này có nhiều hoạt động cho trẻ em rất được đầu tư, có điều không đông như tôi hình dung. Nếu không phải vì hôm nay là thứ 2 thì rất có thể người đến khu trung tâm thương mại này thấp một cách đáng báo động!

– Cô, cháu thích lên đoàn tàu kia!

Bin chỉ chỉ một đoàn tàu điện chở trẻ em đang về ga. Thằng bé này từng đến đây nên nó không có vẻ gì là lạ lẫm, còn Tuti hai mắt sáng lên nhìn đoàn tàu sặc sỡ vui mắt. Tôi hỏi con bé:

– Tuti thích đi tàu không?

Con bé gật gật, hai mắt to tròn vẫn dõi theo đoàn tàu. Bin giật tay tôi chạy nhanh ra điểm đón, tôi cũng đành bước nhanh theo nó.

– Anh cho tôi hai vé, cho cậu bé và cô bé này! Tôi bế con lên được chứ?

Anh soát vé gật đầu:

– Được, ba mươi nghìn một vé!

Vừa mở ví định lấy tiền thì thằng nhóc đã dúi vào tay tôi:

– Ba cháu bảo cô dùng thẻ này!

Thẻ VIP của Hoàng Long 3… Tôi gật đầu, đưa thẻ cho anh soát vé kia xem, anh ta sững lại rồi cười cười:

– Cô đưa hai đứa bé lên đi, sắp xuất phát rồi đấy!
Chương trước Chương tiếp