Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh
Chương 40
Tôi thở hắt ra, bực bội giật tay khỏi người Tài quay đi. Tài sững sờ đứng lặng mấy giây, ngay sau đó anh ta bước nhanh theo tôi.
– Em xét nghiệm ở đâu mà vô lý như vậy?
– Nếu đã không muốn nhận thì mọi bằng chứng đều vô nghĩa. Tôi chỉ thương con bé, mồ côi mẹ… giờ còn mồ côi cha, trong khi cha nó sờ sờ ở đây!
Bất ngờ Tài trầm giọng:
– Em lấy những sợi tóc rơi trong phòng tôi mang đi xét nghiệm?
Tôi ấm ức nói:
– Phải, tóc bám trên ghế xoay của anh, y hệt tóc anh, còn là tóc của ai ngoài anh nữa?
Tài đanh mặt tiếp lời, âm giọng không giấu vẻ tức giận:
– Tôi biết cha đẻ của con bé là ai.
Tôi ngơ ngác quay sang Tài, nhìn vẻ tức giận đến cuồng nộ của anh, bất chợt toàn thân sợ hãi đến run rẩy.
– Anh… anh nói cái gì?
– Tôi nói tôi biết cha con bé là ai. Từ lần đầu tiên gặp con bé tôi đã cảm thấy con bé có gì đó giống hắn, thì ra là vậy.
– Cha con bé… là ai?
– Hắn là kẻ khốn nạn nhất thế giới này!
Vẻ lạnh lẽo cay nghiệt hiện lên trong đáy mắt Tài. Toàn thân chết lặng, tôi lắp bắp:
– Anh… anh đừng bịa chuyện! Nếu anh không muốn nhận Tuti, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, nhưng lúc này… con bé bị bắt cóc vì bọn chúng nghĩ nó là con anh… anh có thể vì thế mà đưa con bé về với tôi được không?
– Con bé sẽ trở về, nhưng tôi không đảm bảo nó sống hay chết!
Thanh âm sắc lạnh tuyệt tình cùng vẻ hận thù không che giấu, Tài hừ một tiếng. Anh ta gọi điện lại cho số ban nãy, gằn giọng:
– Tao cho chúng mày biết. Con bé không phải con tao. Bắt cóc thì phải tìm hiểu cho kỹ vào!
Kinh ngạc cùng sợ hãi đến cực điểm nhìn Tài, cơn căm hờn sôi sục khiến tôi mất đi lý trí, lao vào Tài muốn giật điện thoại. Tài tức giận ném mạnh điện thoại xuống nền gạch làm nó nảy lên vỡ tan tành.
– Đồ dã man! Độc ác! Con bé có bề gì… tất cả là tại anh!
Tôi ngồi thụp xuống nhặt chiếc điện thoại vỡ nát, chỉ biết khóc trong đau đớn phẫn uất.
– Cảnh sát sẽ vào cuộc.
Tài lạnh giọng tuyên bố, dường như tất cả những gì về Tuti và tôi không còn liên quan đến anh ta, tuyệt tình đến hóa đá. Bất lực cùng kiệt, tôi chỉ biết cắn chặt răng vào môi nhìn Tài bước nhanh, rời khỏi những rắc rối đang bủa vây mẹ con tôi. Khốn… khốn kiếp! Nếu Vương Tuấn Tài coi Tuti là con của kẻ thù… thì anh ta chính là kẻ thù của mẹ con tôi!
Mấy người cảnh sát bước đến gần, tôi gượng dậy nghe bọn họ thông báo:
– Chúng tôi đã bám theo trích xuất camera dọc đường, phát hiện chiếc xe năm chỗ chở cô bé dừng ở quốc lộ 1 đoạn gần thị trấn H. Chúng tôi đang tìm cách tiếp cận.
Tôi căng thẳng gật đầu, cố gắng bình tĩnh chờ đợi. Một người cảnh sát nghe điện thoại gọi đến, một hồi mừng rỡ thông báo:
– Bọn chúng đẩy con bé xuống đường rồi bỏ trốn. Con bé bị trúng thuốc mê nhưng vẫn còn thở. Người của chúng tôi đang đưa con bé trở về.
Tuti… con còn sống… Bọn chúng đã buông tha cho con rồi! Cảm giác như được sống lại một lần, tôi cứ vậy rơi nước mắt trong nghẹn ngào hạnh phúc.
Lúc này Vĩnh mới dắt tay cu Bin tiến lại gần tôi. Suốt khoảng thời gian tìm Tuti anh cũng tỏ vẻ quan tâm sát sao, giờ anh đã nghe mọi chuyện từ cảnh sát, áy náy nói:
– Thúy… may mà con bé an toàn rồi. Lỗi ở thằng Bin nhà anh, nó không trông được em mà lại dắt em đi…
Thần sắc tái nhợt, đôi môi mím chặt của Bin cũng an ủi tôi phần nào. Thằng bé biết nó gây ra trọng tội nên từ lúc ấy cứ thẫn thờ sợ sệt, giờ biết Tuti an toàn nó mới dám lại gần tôi nhưng vẫn nấp sau lưng ba nó.
Hít sâu một hơi, tôi trấn tĩnh lại, gạt sạch nước mắt trên mặt, nhẹ giọng:
– Em không trách gì Bin đâu anh, tại em không trông chừng hai đứa bé cho tốt… Lỗi là ở em! May mà Bin không sao… nếu bọn chúng bắt cả Bin thì em biết làm sao tạ lỗi với anh?
Vĩnh mỉm cười, anh đẩy Bin ra trước mặt tôi.
– Con vẫn nên nói lời xin lỗi với cô Thúy, nghe không?
Bin đỏ bừng hai má, lúng búng trong miệng:
– Cháu xin lỗi. . Đam Mỹ Hiện Đại
Thằng bé còn nhỏ mà cái tôi đã rất lớn, nói ra hai tiếng “xin lỗi” đã là cả sự nhượng bộ. Không muốn làm khó cho nó thêm, tôi xoa đầu thằng bé nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu, mỉm cười đáp lời:
– Không sao… Bin quan tâm đến em Tuti như vậy cô phải cảm ơn cháu.
Vĩnh hài lòng nhìn hai cô cháu, thở ra một hơi nói:
– Cũng may bọn chúng thả con bé sớm… Cảnh sát vẫn đang đuổi theo nhưng chúng ta không cần phải lo lắng nữa. Tuti sẽ sớm về với em thôi!
– Em xét nghiệm ở đâu mà vô lý như vậy?
– Nếu đã không muốn nhận thì mọi bằng chứng đều vô nghĩa. Tôi chỉ thương con bé, mồ côi mẹ… giờ còn mồ côi cha, trong khi cha nó sờ sờ ở đây!
Bất ngờ Tài trầm giọng:
– Em lấy những sợi tóc rơi trong phòng tôi mang đi xét nghiệm?
Tôi ấm ức nói:
– Phải, tóc bám trên ghế xoay của anh, y hệt tóc anh, còn là tóc của ai ngoài anh nữa?
Tài đanh mặt tiếp lời, âm giọng không giấu vẻ tức giận:
– Tôi biết cha đẻ của con bé là ai.
Tôi ngơ ngác quay sang Tài, nhìn vẻ tức giận đến cuồng nộ của anh, bất chợt toàn thân sợ hãi đến run rẩy.
– Anh… anh nói cái gì?
– Tôi nói tôi biết cha con bé là ai. Từ lần đầu tiên gặp con bé tôi đã cảm thấy con bé có gì đó giống hắn, thì ra là vậy.
– Cha con bé… là ai?
– Hắn là kẻ khốn nạn nhất thế giới này!
Vẻ lạnh lẽo cay nghiệt hiện lên trong đáy mắt Tài. Toàn thân chết lặng, tôi lắp bắp:
– Anh… anh đừng bịa chuyện! Nếu anh không muốn nhận Tuti, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, nhưng lúc này… con bé bị bắt cóc vì bọn chúng nghĩ nó là con anh… anh có thể vì thế mà đưa con bé về với tôi được không?
– Con bé sẽ trở về, nhưng tôi không đảm bảo nó sống hay chết!
Thanh âm sắc lạnh tuyệt tình cùng vẻ hận thù không che giấu, Tài hừ một tiếng. Anh ta gọi điện lại cho số ban nãy, gằn giọng:
– Tao cho chúng mày biết. Con bé không phải con tao. Bắt cóc thì phải tìm hiểu cho kỹ vào!
Kinh ngạc cùng sợ hãi đến cực điểm nhìn Tài, cơn căm hờn sôi sục khiến tôi mất đi lý trí, lao vào Tài muốn giật điện thoại. Tài tức giận ném mạnh điện thoại xuống nền gạch làm nó nảy lên vỡ tan tành.
– Đồ dã man! Độc ác! Con bé có bề gì… tất cả là tại anh!
Tôi ngồi thụp xuống nhặt chiếc điện thoại vỡ nát, chỉ biết khóc trong đau đớn phẫn uất.
– Cảnh sát sẽ vào cuộc.
Tài lạnh giọng tuyên bố, dường như tất cả những gì về Tuti và tôi không còn liên quan đến anh ta, tuyệt tình đến hóa đá. Bất lực cùng kiệt, tôi chỉ biết cắn chặt răng vào môi nhìn Tài bước nhanh, rời khỏi những rắc rối đang bủa vây mẹ con tôi. Khốn… khốn kiếp! Nếu Vương Tuấn Tài coi Tuti là con của kẻ thù… thì anh ta chính là kẻ thù của mẹ con tôi!
Mấy người cảnh sát bước đến gần, tôi gượng dậy nghe bọn họ thông báo:
– Chúng tôi đã bám theo trích xuất camera dọc đường, phát hiện chiếc xe năm chỗ chở cô bé dừng ở quốc lộ 1 đoạn gần thị trấn H. Chúng tôi đang tìm cách tiếp cận.
Tôi căng thẳng gật đầu, cố gắng bình tĩnh chờ đợi. Một người cảnh sát nghe điện thoại gọi đến, một hồi mừng rỡ thông báo:
– Bọn chúng đẩy con bé xuống đường rồi bỏ trốn. Con bé bị trúng thuốc mê nhưng vẫn còn thở. Người của chúng tôi đang đưa con bé trở về.
Tuti… con còn sống… Bọn chúng đã buông tha cho con rồi! Cảm giác như được sống lại một lần, tôi cứ vậy rơi nước mắt trong nghẹn ngào hạnh phúc.
Lúc này Vĩnh mới dắt tay cu Bin tiến lại gần tôi. Suốt khoảng thời gian tìm Tuti anh cũng tỏ vẻ quan tâm sát sao, giờ anh đã nghe mọi chuyện từ cảnh sát, áy náy nói:
– Thúy… may mà con bé an toàn rồi. Lỗi ở thằng Bin nhà anh, nó không trông được em mà lại dắt em đi…
Thần sắc tái nhợt, đôi môi mím chặt của Bin cũng an ủi tôi phần nào. Thằng bé biết nó gây ra trọng tội nên từ lúc ấy cứ thẫn thờ sợ sệt, giờ biết Tuti an toàn nó mới dám lại gần tôi nhưng vẫn nấp sau lưng ba nó.
Hít sâu một hơi, tôi trấn tĩnh lại, gạt sạch nước mắt trên mặt, nhẹ giọng:
– Em không trách gì Bin đâu anh, tại em không trông chừng hai đứa bé cho tốt… Lỗi là ở em! May mà Bin không sao… nếu bọn chúng bắt cả Bin thì em biết làm sao tạ lỗi với anh?
Vĩnh mỉm cười, anh đẩy Bin ra trước mặt tôi.
– Con vẫn nên nói lời xin lỗi với cô Thúy, nghe không?
Bin đỏ bừng hai má, lúng búng trong miệng:
– Cháu xin lỗi. . Đam Mỹ Hiện Đại
Thằng bé còn nhỏ mà cái tôi đã rất lớn, nói ra hai tiếng “xin lỗi” đã là cả sự nhượng bộ. Không muốn làm khó cho nó thêm, tôi xoa đầu thằng bé nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu, mỉm cười đáp lời:
– Không sao… Bin quan tâm đến em Tuti như vậy cô phải cảm ơn cháu.
Vĩnh hài lòng nhìn hai cô cháu, thở ra một hơi nói:
– Cũng may bọn chúng thả con bé sớm… Cảnh sát vẫn đang đuổi theo nhưng chúng ta không cần phải lo lắng nữa. Tuti sẽ sớm về với em thôi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương