Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh
Chương 44
Vĩnh ngẫm nghĩ vài giây, có chút áy náy trả lời:
– À… gã đó là Phong, trợ lý của Tài. Hắn ta theo Tài nhiều năm, gây ra nhiều chuyện tổn hại đến chú ấy lắm! Cả chuyện mẹ chú ấy tự sát…
Tôi ngỡ ngàng trước những gì vừa nghe, sống lưng lạnh toát, mấp máy mãi mới có thể tiếp lời:
– Anh… anh nói rõ hơn cho em được không? Hắn… hắn hại anh Tài những gì… Tại sao mẹ anh ấy…
– Chuyện này đến lúc vỡ lở anh mới biết chứ cũng không tường tận. Hắn giả chữ ký của Tài, cấu kết với một số kẻ ở Hoàng Long thực hiện nhiều sai phạm… cả việc giải tỏa của Hoàng Long 3 cũng có liên quan đến hắn… việc đền bù đất đai không thỏa đáng ngày đó dẫn đến hậu quả chúng ta phải hứng chịu cơn tức giận của người dân, lại thêm những kẻ đứng sau nên sự việc rất phức tạp. Chuyện mẹ Tài thì anh cũng không rõ, chỉ nghe nói Phong và bà ấy dan díu với nhau sau lưng ba của chú ấy… sau đó bà ta ghen tuông vì hắn mà uống thuốc ngủ…
Trời đất ơi… tôi không biết mình đang nghe cái gì nữa? Cha của Tuti… hắn có thể khốn nạn đến mức đó sao? Phải rồi… hắn khốn nạn như vậy nên chị tôi mới khốn khổ mang thai một mình giấu tất cả mọi người, còn không biết hắn lừa chị bao nhiêu chuyện để rồi ra đi oan ức! Nếu cha của Tuti tốt đẹp, hắn đã không để chị phải chịu tất cả những gì đau đớn như vậy… Nước mắt lăn dài, tôi cắn chặt răng vào môi mà nức nở, mà thương xót cho chị Thu, cho cháu gái bé bỏng có một người cha đáng ghê tởm như gã!
– Thúy… em làm sao vậy?
Vội gạt nước mắt, tôi sụt sịt trả lời Vĩnh:
– Em không sao đâu. Anh và anh Tài phải cẩn thận… đừng liều lĩnh mà hãy để cảnh sát làm việc… có được không?
Vĩnh hơi cười đáp lời:
– Anh nghe em dặn lần thứ hai rồi đấy… Còn bao nhiêu người mà, em yên tâm! Hay lo cho chú Tài quá à em?
Âm giọng hỏi han hơi gượng, tôi ngường ngượng chối:
– Sếp tổng có bao nhiêu người lo… không đến lượt em đâu!
Dường như phía bên kia có tiếng cười phì, Vĩnh nói thêm:
– Được rồi, xong việc bọn anh sẽ về ngay thôi! Mấy ngày qua tổng công ty có gì đặc biệt không em?
– À… thực ra em hơi mệt nên không đi làm, em cũng không rõ anh à…
– OK. Em cứ nghỉ ngơi đi. Thế nhé!
– Vâng, em chào anh.
Ngắt máy rồi mà cơn xúc động vẫn còn làm tôi chao đảo. Ngồi thụp xuống sofa tôi cố gắng trấn tĩnh. Nhìn Bin và Tuti cùng nhau xem hoạt hình trước tivi, trong lòng tôi là muôn vàn suy nghĩ. Nỗi hận thù sâu sắc với cha Tuti khiến Tài không muốn giữ mối quan hệ với mẹ con tôi… Nhưng… hiểu chuyện rồi… cảm thấy thông cảm cho anh ta tôi lại có gì đó xót xa, lại cảm thấy bản thân như kẻ có lỗi… Liệu Phong có biết sự tồn tại của Tuti không? Tôi cho rằng hắn biết chị Thu mang thai, còn dặn chị trốn thật kỹ giấu hết mọi người, có điều lúc chị sinh Tuti hắn không thể có mặt vì đã vào tù. Chỉ là… tôi không biết hắn chịu án phạt bao lâu, và hắn có muốn nuôi Tuti hay không? Được, tôi sẽ tìm hắn để hiểu rõ ràng tất cả, chỉ có điều… giao Tuti vào tay hắn sau khi hắn ra tù ư? Không! Không đời nào tôi làm như vậy!
Người mà tôi có thể trông cậy lúc này chẳng còn ai khác ngoài cô bạn quý báu của tôi. Sáng hôm sau tôi liền gọi cho Trà:
– Mày ơi… tao lại phải nhờ mày một việc rồi!
– Việc gì mà úp úp mở mở thế? Mà dạo này đi với sếp tổng quên cả con bạn này rồi nhớ!
– Việc quan trọng đấy. Mày đang ở tổng công ty à, tao đến đó mời mày cốc cà phê được chứ?
– OK.
Ngồi cùng Trà trong một quán cà phê hướng ra hồ gần trụ sở Hoàng Long, tôi quyết định kể hết tất cả mọi chuyện về Tuti cho cô bạn thân thiết mà tôi tin cậy. Trà long đôi mắt tức giận, đập bàn làm rung cả cốc chén:
– Con bé cháu mày khổ thật đấy! Sao lại có loại cha như thế chứ? Cơ mà này…
Hai mắt nó hiển hiện vẻ láu lỉnh nhìn tôi:
– Như vậy là nhờ cháu mày mà mày lọt vào mắt sếp tổng nhá! Đẹp như mày, giỏi giang như mày, lại còn zin… cũng xứng đôi với lão phết đấy! Lúc trước tưởng một lứa rồi còn câu được lão thì giờ lão chẳng đội mày lên đầu!
– Con dở, cứ nói chuyện đẩu đâu! Mà cứ cho là lúc trước Tài có ý với tao thì quen với mẹ đơn thân lão không cần phải nghĩ nhiều về trách nhiệm, còn hiện tại lại khác, mày hiểu chứ?
– Gớm, còn dạy đời tao cơ à? Nhưng mày lại không biết rồi, bọn thừa tiền như lão thì con nào cũng như con nào, thích là nhích! Ờm… mà có bền không thì tao cũng chịu, tao chẳng dặn mày cẩn thận còn gì?
– Thôi… thôi, giờ lão chẳng hận tao mà tránh xa, còn ở đó mà nghĩ!
– Ơ hay… hận cha con bé chứ hận gì mày? Tưởng tượng linh tinh!
Thực ra tôi cũng không biết Tài có hận lây sang Tuti cũng như tôi hay không… nhưng cứ cho là anh ta không hận vô lý như vậy thì chuyện yêu đương giữa anh ta và tôi cũng là điều không thể. Tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà rời bỏ Tuti, anh ta cũng chẳng muốn gần con gái của kẻ mà anh ta căm hận. Hơn nữa… anh ta đâu thực sự yêu thương tôi!
– Thôi đừng nói chuyện đấy nữa… giờ tao muốn nhờ mày tìm giúp tao thông tin của Phong, cha đẻ Tuti… Tao muốn vào trại giam gặp hắn.
– À… gã đó là Phong, trợ lý của Tài. Hắn ta theo Tài nhiều năm, gây ra nhiều chuyện tổn hại đến chú ấy lắm! Cả chuyện mẹ chú ấy tự sát…
Tôi ngỡ ngàng trước những gì vừa nghe, sống lưng lạnh toát, mấp máy mãi mới có thể tiếp lời:
– Anh… anh nói rõ hơn cho em được không? Hắn… hắn hại anh Tài những gì… Tại sao mẹ anh ấy…
– Chuyện này đến lúc vỡ lở anh mới biết chứ cũng không tường tận. Hắn giả chữ ký của Tài, cấu kết với một số kẻ ở Hoàng Long thực hiện nhiều sai phạm… cả việc giải tỏa của Hoàng Long 3 cũng có liên quan đến hắn… việc đền bù đất đai không thỏa đáng ngày đó dẫn đến hậu quả chúng ta phải hứng chịu cơn tức giận của người dân, lại thêm những kẻ đứng sau nên sự việc rất phức tạp. Chuyện mẹ Tài thì anh cũng không rõ, chỉ nghe nói Phong và bà ấy dan díu với nhau sau lưng ba của chú ấy… sau đó bà ta ghen tuông vì hắn mà uống thuốc ngủ…
Trời đất ơi… tôi không biết mình đang nghe cái gì nữa? Cha của Tuti… hắn có thể khốn nạn đến mức đó sao? Phải rồi… hắn khốn nạn như vậy nên chị tôi mới khốn khổ mang thai một mình giấu tất cả mọi người, còn không biết hắn lừa chị bao nhiêu chuyện để rồi ra đi oan ức! Nếu cha của Tuti tốt đẹp, hắn đã không để chị phải chịu tất cả những gì đau đớn như vậy… Nước mắt lăn dài, tôi cắn chặt răng vào môi mà nức nở, mà thương xót cho chị Thu, cho cháu gái bé bỏng có một người cha đáng ghê tởm như gã!
– Thúy… em làm sao vậy?
Vội gạt nước mắt, tôi sụt sịt trả lời Vĩnh:
– Em không sao đâu. Anh và anh Tài phải cẩn thận… đừng liều lĩnh mà hãy để cảnh sát làm việc… có được không?
Vĩnh hơi cười đáp lời:
– Anh nghe em dặn lần thứ hai rồi đấy… Còn bao nhiêu người mà, em yên tâm! Hay lo cho chú Tài quá à em?
Âm giọng hỏi han hơi gượng, tôi ngường ngượng chối:
– Sếp tổng có bao nhiêu người lo… không đến lượt em đâu!
Dường như phía bên kia có tiếng cười phì, Vĩnh nói thêm:
– Được rồi, xong việc bọn anh sẽ về ngay thôi! Mấy ngày qua tổng công ty có gì đặc biệt không em?
– À… thực ra em hơi mệt nên không đi làm, em cũng không rõ anh à…
– OK. Em cứ nghỉ ngơi đi. Thế nhé!
– Vâng, em chào anh.
Ngắt máy rồi mà cơn xúc động vẫn còn làm tôi chao đảo. Ngồi thụp xuống sofa tôi cố gắng trấn tĩnh. Nhìn Bin và Tuti cùng nhau xem hoạt hình trước tivi, trong lòng tôi là muôn vàn suy nghĩ. Nỗi hận thù sâu sắc với cha Tuti khiến Tài không muốn giữ mối quan hệ với mẹ con tôi… Nhưng… hiểu chuyện rồi… cảm thấy thông cảm cho anh ta tôi lại có gì đó xót xa, lại cảm thấy bản thân như kẻ có lỗi… Liệu Phong có biết sự tồn tại của Tuti không? Tôi cho rằng hắn biết chị Thu mang thai, còn dặn chị trốn thật kỹ giấu hết mọi người, có điều lúc chị sinh Tuti hắn không thể có mặt vì đã vào tù. Chỉ là… tôi không biết hắn chịu án phạt bao lâu, và hắn có muốn nuôi Tuti hay không? Được, tôi sẽ tìm hắn để hiểu rõ ràng tất cả, chỉ có điều… giao Tuti vào tay hắn sau khi hắn ra tù ư? Không! Không đời nào tôi làm như vậy!
Người mà tôi có thể trông cậy lúc này chẳng còn ai khác ngoài cô bạn quý báu của tôi. Sáng hôm sau tôi liền gọi cho Trà:
– Mày ơi… tao lại phải nhờ mày một việc rồi!
– Việc gì mà úp úp mở mở thế? Mà dạo này đi với sếp tổng quên cả con bạn này rồi nhớ!
– Việc quan trọng đấy. Mày đang ở tổng công ty à, tao đến đó mời mày cốc cà phê được chứ?
– OK.
Ngồi cùng Trà trong một quán cà phê hướng ra hồ gần trụ sở Hoàng Long, tôi quyết định kể hết tất cả mọi chuyện về Tuti cho cô bạn thân thiết mà tôi tin cậy. Trà long đôi mắt tức giận, đập bàn làm rung cả cốc chén:
– Con bé cháu mày khổ thật đấy! Sao lại có loại cha như thế chứ? Cơ mà này…
Hai mắt nó hiển hiện vẻ láu lỉnh nhìn tôi:
– Như vậy là nhờ cháu mày mà mày lọt vào mắt sếp tổng nhá! Đẹp như mày, giỏi giang như mày, lại còn zin… cũng xứng đôi với lão phết đấy! Lúc trước tưởng một lứa rồi còn câu được lão thì giờ lão chẳng đội mày lên đầu!
– Con dở, cứ nói chuyện đẩu đâu! Mà cứ cho là lúc trước Tài có ý với tao thì quen với mẹ đơn thân lão không cần phải nghĩ nhiều về trách nhiệm, còn hiện tại lại khác, mày hiểu chứ?
– Gớm, còn dạy đời tao cơ à? Nhưng mày lại không biết rồi, bọn thừa tiền như lão thì con nào cũng như con nào, thích là nhích! Ờm… mà có bền không thì tao cũng chịu, tao chẳng dặn mày cẩn thận còn gì?
– Thôi… thôi, giờ lão chẳng hận tao mà tránh xa, còn ở đó mà nghĩ!
– Ơ hay… hận cha con bé chứ hận gì mày? Tưởng tượng linh tinh!
Thực ra tôi cũng không biết Tài có hận lây sang Tuti cũng như tôi hay không… nhưng cứ cho là anh ta không hận vô lý như vậy thì chuyện yêu đương giữa anh ta và tôi cũng là điều không thể. Tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà rời bỏ Tuti, anh ta cũng chẳng muốn gần con gái của kẻ mà anh ta căm hận. Hơn nữa… anh ta đâu thực sự yêu thương tôi!
– Thôi đừng nói chuyện đấy nữa… giờ tao muốn nhờ mày tìm giúp tao thông tin của Phong, cha đẻ Tuti… Tao muốn vào trại giam gặp hắn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương