Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh
Chương 48
“Trại giam Hòa Dương”
Chẳng lẽ… Tài muốn tôi đưa Tuti đến gặp Trần Đình Phong? Đúng là tôi muốn đến trại giam gặp Phong… nhưng không phải là trong trường hợp này! Tôi không mong Tuti gặp hắn. Kẻ ghê tởm như hắn nhất định quỷ kế đa đoan, nếu hắn biết con gái hắn đang trong tay tôi… thực tình tôi không biết hắn sẽ có mưu đồ gì? Chị tôi thực sự rất đẹp, cũng rất biết giữ mình, nếu chị đã tin tưởng mà trao thân cho hắn, còn hết lòng bảo vệ hắn… chắc hẳn hắn đủ khả năng thuyết phục được chị tôi, cũng có nghĩa Tuti là kết tinh của tình yêu giữa bọn họ, và việc hắn mong giành lại con là điều hoàn toàn có thể xảy ra, cũng là điều mà tôi không muốn!
– Trần Đình Phong bị giam ở đây sao?
– Cho cháu cô gặp cha. Chẳng phải từ lúc sinh ra, con bé chưa một lần gặp cha nó sao?
Tài nhếch miệng mỉa mai. Chiếc xe phóng thẳng vào sân trại giam, Tài đẩy cửa bước ra, sang cửa bên tôi mở toang cánh cửa.
– RA NGOÀI!
Anh ta nói to giục giã. Tôi dứt khoát không chịu, cứ ôm chặt con bé đã ngủ say từ lúc nào, lắc đầu:
– Không… tôi không muốn Tuti gặp cha nó!
– Cô nghĩ mình có quyền?
Anh ta quay mặt nhìn chiếc xe bảy chỗ đi ngay phía sau chờ lệnh. Tôi không biết Tài đã làm gì mà những người quản lý trại giam cho phép anh ta tự do hành động.
Nước mắt lăn dài… tôi đặt Tuti xuống ghế, một mình bước khỏi xe, hai mắt hướng về Tài van vỉ:
– Tôi xin anh… Tôi không muốn Phong biết con hắn ở với tôi! Ngày đó khi chị tôi mất, con bé đã thành trẻ mồ côi, tôi xin nuôi con bé theo thủ tục nhận nuôi thông thường, nên nếu như tôi không nói, anh không nói, sẽ không ai biết Tuti là con của chị tôi và hắn… Hắn lại đang bị giam giữ sẽ khó điều tra tường tận… hãy coi như đứa con của hắn và chị tôi đã chết theo chị tôi đi!
Tài nhếch môi như thể đang xem một vở kịch vui. Điều anh ta muốn ngược lại những gì tôi muốn. Anh ta muốn dùng Tuti làm vũ khí đe dọa Phong phải khai hết về món tiền khổng lồ kia!
– Tại sao tôi phải nghe cô?
Ánh mắt anh ta nhìn tôi… có gì đó tức giận, lại có cả giễu cợt, nhưng không thể phủ nhận hứng thú lấp lánh trong đáy mắt. Bất giác toàn thân tôi nóng ran, mi mắt vội cụp xuống không dám đối diện. Đôi môi mấp máy:
– Chẳng phải… anh thích tôi sao?
Da mặt tôi vốn dĩ không dày lắm, chỉ là trong tình huống này, buộc phải dày bình bịch.
– Cô tự tin quá rồi!
Nuốt ực cơn nghẹn nơi cuống họng tôi chấp nhận bản thân chẳng là gì với anh ta, có chăng là chút hứng thú bản năng dễ dàng bị dập tắt trước hiện thực tàn nhẫn. Yết hầu dịch chuyển tôi gật nhẹ:
– Tôi hiểu rồi… Có những chuyện không thể cưỡng cầu!
Hai vai thõng xuống chấp nhận, tôi xoay người lại định bế Tuti. Bất ngờ âm giọng lạnh lùng vang lên sau lưng:
– Nhưng cũng có thể dùng để trao đổi.
Cơ thể bất động như hóa đá, từ phía sau bàn tay ai kia đã vươn đến choàng qua eo tôi, siết chặt tôi đến mức khó thở, đôi môi chạm đến vành tai mơn trớn, thì thầm:
– Cho đến khi tôi tìm được số tiền kia, cô có thể thế thân cho cháu cô.
Toàn thân khẽ rùng mình, chẳng biết vì những lời nói mờ ám kia hay vì cơn gió cuối thu ào qua đem theo hơi nước lạnh lẽo. Trao đổi… tôi có mong sự trao đổi này không? Chẳng phải chính tôi đã tự đề nghị, chỉ là… ý tôi đâu phải vậy, nhưng… anh ta cố tình hiểu khác… đơn giản vì anh ta là đàn ông!
– Tìm được tiền, tôi sẽ cho cô tự do.
Một quãng thời gian là đủ để anh ta chán ngấy một thứ đồ chơi trong tay. Hít sâu một hơi, tôi mặt dày đòi quyền lợi:
– Nếu… tôi không cần tự do, mà muốn trói buộc anh vĩnh viễn?
– Cô nghĩ mình có thể?
– Tôi không biết. Điều đó phụ thuộc vào anh.
Xoay người tôi lại đối diện đôi mắt sâu thẳm lấp lánh khẽ chau, anh ta nhẹ giọng:
– Có thể có, cũng có thể không.
Anh ta lấp lửng… là thành thật hay chỉ xoa dịu đòi hỏi của tôi, hay đơn giản chỉ là muốn rũ bỏ trách nhiệm một khi no chán? Tôi không biết, hoàn toàn không biết, chỉ biết tôi không có quyền đòi hỏi. Ván cược này… ít nhất tôi có 50% chiến thắng, ít nhất tôi bảo vệ được Tuti, có lý gì tôi lại không thử?
– Được, mong anh giữ lời, giúp tôi bảo vệ Tuti khỏi Trần Đình Phong.
Đôi mắt giễu cợt híp lại hài lòng, Tài phất tay để đám vệ sĩ trở lại xe. Ngay sau đó, chiếc xe bảy chỗ quay đầu.
– AAA… mẹ… mẹ! AAA…
Tỉnh lại không thấy mẹ, con sợ hãi òa khóc trong xe. Âm thanh vang lên tôi giật mình vội đẩy Tài khỏi người mình, chui vào xe ôm con dỗ dành. Tài sập lại cánh cửa, sang bên kia mở cửa bước vào. Đáy mắt phượng lấp lánh dưới ánh đèn cao áp như có lửa chiếu về tôi, nóng rừng rực vậy mà chẳng hiểu sao… tôi không rét lại khẽ run lên, chỉ biết tránh ánh mắt kia cúi xuống vỗ về con.
Chẳng lẽ… Tài muốn tôi đưa Tuti đến gặp Trần Đình Phong? Đúng là tôi muốn đến trại giam gặp Phong… nhưng không phải là trong trường hợp này! Tôi không mong Tuti gặp hắn. Kẻ ghê tởm như hắn nhất định quỷ kế đa đoan, nếu hắn biết con gái hắn đang trong tay tôi… thực tình tôi không biết hắn sẽ có mưu đồ gì? Chị tôi thực sự rất đẹp, cũng rất biết giữ mình, nếu chị đã tin tưởng mà trao thân cho hắn, còn hết lòng bảo vệ hắn… chắc hẳn hắn đủ khả năng thuyết phục được chị tôi, cũng có nghĩa Tuti là kết tinh của tình yêu giữa bọn họ, và việc hắn mong giành lại con là điều hoàn toàn có thể xảy ra, cũng là điều mà tôi không muốn!
– Trần Đình Phong bị giam ở đây sao?
– Cho cháu cô gặp cha. Chẳng phải từ lúc sinh ra, con bé chưa một lần gặp cha nó sao?
Tài nhếch miệng mỉa mai. Chiếc xe phóng thẳng vào sân trại giam, Tài đẩy cửa bước ra, sang cửa bên tôi mở toang cánh cửa.
– RA NGOÀI!
Anh ta nói to giục giã. Tôi dứt khoát không chịu, cứ ôm chặt con bé đã ngủ say từ lúc nào, lắc đầu:
– Không… tôi không muốn Tuti gặp cha nó!
– Cô nghĩ mình có quyền?
Anh ta quay mặt nhìn chiếc xe bảy chỗ đi ngay phía sau chờ lệnh. Tôi không biết Tài đã làm gì mà những người quản lý trại giam cho phép anh ta tự do hành động.
Nước mắt lăn dài… tôi đặt Tuti xuống ghế, một mình bước khỏi xe, hai mắt hướng về Tài van vỉ:
– Tôi xin anh… Tôi không muốn Phong biết con hắn ở với tôi! Ngày đó khi chị tôi mất, con bé đã thành trẻ mồ côi, tôi xin nuôi con bé theo thủ tục nhận nuôi thông thường, nên nếu như tôi không nói, anh không nói, sẽ không ai biết Tuti là con của chị tôi và hắn… Hắn lại đang bị giam giữ sẽ khó điều tra tường tận… hãy coi như đứa con của hắn và chị tôi đã chết theo chị tôi đi!
Tài nhếch môi như thể đang xem một vở kịch vui. Điều anh ta muốn ngược lại những gì tôi muốn. Anh ta muốn dùng Tuti làm vũ khí đe dọa Phong phải khai hết về món tiền khổng lồ kia!
– Tại sao tôi phải nghe cô?
Ánh mắt anh ta nhìn tôi… có gì đó tức giận, lại có cả giễu cợt, nhưng không thể phủ nhận hứng thú lấp lánh trong đáy mắt. Bất giác toàn thân tôi nóng ran, mi mắt vội cụp xuống không dám đối diện. Đôi môi mấp máy:
– Chẳng phải… anh thích tôi sao?
Da mặt tôi vốn dĩ không dày lắm, chỉ là trong tình huống này, buộc phải dày bình bịch.
– Cô tự tin quá rồi!
Nuốt ực cơn nghẹn nơi cuống họng tôi chấp nhận bản thân chẳng là gì với anh ta, có chăng là chút hứng thú bản năng dễ dàng bị dập tắt trước hiện thực tàn nhẫn. Yết hầu dịch chuyển tôi gật nhẹ:
– Tôi hiểu rồi… Có những chuyện không thể cưỡng cầu!
Hai vai thõng xuống chấp nhận, tôi xoay người lại định bế Tuti. Bất ngờ âm giọng lạnh lùng vang lên sau lưng:
– Nhưng cũng có thể dùng để trao đổi.
Cơ thể bất động như hóa đá, từ phía sau bàn tay ai kia đã vươn đến choàng qua eo tôi, siết chặt tôi đến mức khó thở, đôi môi chạm đến vành tai mơn trớn, thì thầm:
– Cho đến khi tôi tìm được số tiền kia, cô có thể thế thân cho cháu cô.
Toàn thân khẽ rùng mình, chẳng biết vì những lời nói mờ ám kia hay vì cơn gió cuối thu ào qua đem theo hơi nước lạnh lẽo. Trao đổi… tôi có mong sự trao đổi này không? Chẳng phải chính tôi đã tự đề nghị, chỉ là… ý tôi đâu phải vậy, nhưng… anh ta cố tình hiểu khác… đơn giản vì anh ta là đàn ông!
– Tìm được tiền, tôi sẽ cho cô tự do.
Một quãng thời gian là đủ để anh ta chán ngấy một thứ đồ chơi trong tay. Hít sâu một hơi, tôi mặt dày đòi quyền lợi:
– Nếu… tôi không cần tự do, mà muốn trói buộc anh vĩnh viễn?
– Cô nghĩ mình có thể?
– Tôi không biết. Điều đó phụ thuộc vào anh.
Xoay người tôi lại đối diện đôi mắt sâu thẳm lấp lánh khẽ chau, anh ta nhẹ giọng:
– Có thể có, cũng có thể không.
Anh ta lấp lửng… là thành thật hay chỉ xoa dịu đòi hỏi của tôi, hay đơn giản chỉ là muốn rũ bỏ trách nhiệm một khi no chán? Tôi không biết, hoàn toàn không biết, chỉ biết tôi không có quyền đòi hỏi. Ván cược này… ít nhất tôi có 50% chiến thắng, ít nhất tôi bảo vệ được Tuti, có lý gì tôi lại không thử?
– Được, mong anh giữ lời, giúp tôi bảo vệ Tuti khỏi Trần Đình Phong.
Đôi mắt giễu cợt híp lại hài lòng, Tài phất tay để đám vệ sĩ trở lại xe. Ngay sau đó, chiếc xe bảy chỗ quay đầu.
– AAA… mẹ… mẹ! AAA…
Tỉnh lại không thấy mẹ, con sợ hãi òa khóc trong xe. Âm thanh vang lên tôi giật mình vội đẩy Tài khỏi người mình, chui vào xe ôm con dỗ dành. Tài sập lại cánh cửa, sang bên kia mở cửa bước vào. Đáy mắt phượng lấp lánh dưới ánh đèn cao áp như có lửa chiếu về tôi, nóng rừng rực vậy mà chẳng hiểu sao… tôi không rét lại khẽ run lên, chỉ biết tránh ánh mắt kia cúi xuống vỗ về con.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương