Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh

Chương 50



Tôi sụt sịt giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Tài. Anh ta đanh giọng:

– Cô không có lựa chọn.

Hai mắt long lên, tôi rùng mình vội ôm chặt Tuti lùi người lại.

– Anh… độc ác!

– Cô muốn tôi bảo vệ nó, tôi giúp cô bảo vệ, không đúng sao?

– Tôi muốn gần con bé, không muốn anh tách nó khỏi tôi!

Anh ta không đáp lời, một hồi trầm giọng:

– Nó vẫn sẽ ở đây, chị Lương sẽ chăm nó thay cô. Cô nên biết, hiện tại cô không thể chăm sóc nó.

Câu nói ám muội cùng ánh mắt không thèm che đậy dục vọng làm cơ thể tôi tê rần rần, cảm giác nong nóng chạy dọc cơ thể. Yên lặng trấn tĩnh lại, tôi gật nhẹ đầu chấp nhận. Hoàn cảnh là vậy, còn được thấy con mỗi ngày đã là may mắn của tôi, cũng là sự nhượng bộ của anh ta rồi. Con được vú em chăm sóc sẽ tốt hơn, từ khi chào đời con uống chẳng bao nhiêu những giọt sữa mẹ đi xin, thiệt thòi vô cùng mà tôi chẳng thể làm gì khác. Hiểu Tài sắp xếp cho con ổn thỏa… lòng chợt dâng lên niềm ấm áp, vuốt tóc con bé ngây thơ tôi nhẹ giọng:

– Vâng… cảm ơn anh đã nghĩ cho mẹ con tôi.

– Tôi không phải thánh nhân, nhưng cũng không khốn nạn như thằng cha nó!

Tài long đôi mắt tức giận lạnh nhạt đáp, xoay người bước ra ngoài. Không bao lâu sau chị Lương mở cửa bước vào, mỉm cười nhìn mẹ con tôi chị ta nói:

– Để tôi cho cháu cô ăn tối, tôi đoán con bé đói rồi!

Tôi gật nhẹ, dỗ dành Tuti:



– Tuti ra với bác, bác cho con ăn… như cô giáo cho con ăn nhé!

Lâu nay con vẫn tu sữa bình cùng ăn dặm, tôi cẩn thận dặn dò chị ấy từng chút. Vẻ âu yếm cùng ánh mắt của một người mẹ nhìn con ở chị cho tôi niềm tin Tuti sẽ được chị chăm sóc cẩn thận. Biết chỉ có thể trông cậy ở người phụ nữ này… tôi xúc động nói:

– Con bé mất mẹ từ lúc lọt lòng rất tội nghiệp, xin chị thương nó giúp em!

Tuti ngoan ngoãn cho chị Lương bế, ánh mắt con vẫn lưu luyến nhìn về mẹ. Tôi còn nài thêm, hai gò má nóng ran:

– Những lúc anh Tài không có ở đây… chị cho con bé ở với em chị nhé!

– Tôi hiểu mà cô yên tâm… Con tôi tôi xa một chút còn thấy nhớ thì chắc cô cũng thế! Thôi cô xuống nhà ăn tối đi không cậu Tài chờ đấy!

Nghe đến thế tôi cũng đành để Tuti lại cho chị ấy, bước xuống phòng ăn bên dưới. Tài đang ngồi trước bàn ăn với những món nóng hổi ngon mắt, vừa thấy mặt tôi anh ta thờ ơ giục:

– Ngồi xuống ăn đi!

– Ừm… Anh đưa bát tôi xới cơm!

Cứ vậy cả hai yên lặng ăn, hàng mày khẽ cau lại Tài chợt lên tiếng:

– Nhạt quá!

– Anh thấy không ngon à? Tôi thấy chị Lương nấu rất khéo mà!

– Từ mai cô nấu đi!

Tôi gật gật. Thêm việc nấu ăn cũng chẳng vấn đề gì, hơn nữa… tôi không quên 50% cơ hội của mình. Khẽ nhún vai tôi mỉm cười bỏ vào bát anh ta con tôm vừa bóc vỏ:



– Anh ăn đi này!

– Bóc rồi thì ăn đi!

Anh ta gắp lại vào bát tôi, khẽ lừ mắt. Nhìn thấu suy nghĩ của tôi như vậy, tôi chinh phục anh ta bằng cách nào đây chứ?

– Trên giường.

Hai mắt tôi trừng lên nhìn vẻ tỉnh bơ của Tài, toàn thân nóng như bị hun trong hầm lò tôi ấp úng:

– Anh… nói cái gì thế chả hiểu?

– Khỏi giả vờ giả vịt với tôi!

Ghét thật sự! Ăn cũng mất cả ngon, xong bữa tôi dọn dẹp bát đĩa trên bàn, đứng lặng nhìn theo bóng lưng anh ta rời khỏi phòng ăn. Thực lòng mà nói Vương Tuấn Tài quá sức hấp dẫn, không kể những gì anh ta có, chỉ riêng khuôn mặt đẹp trai của anh ta cũng đã đủ khiến đàn bà con gái chạy theo hàng đàn. Nếu như lúc trước tôi xếp Tài ở vị trí không thể nghĩ đến thì lúc này… tôi hiểu mình đã bị anh ta thu hút không cách nào kháng cự. Chuyện Tài bỏ mặc Tuti trong lúc con bé gặp nguy hiểm… công bằng mà nói tôi không thể dồn căm hận lên anh ta, thay vào đó kẻ đáng căm hận là Trần Đình Phong, nguyên nhân của tất cả những gì đáng hận!

Tò mò học cách sử dụng máy rửa bát, tiếng tin nhắn điện thoại kéo tôi về thực tại. Trà nhắn cho tôi những gì mà tôi đang cần lúc này.

“Lão cha cháu mày tên là Trần Đình Phong, 29 tuổi, đang bị giam ở trại giam Hòa Dương vì tội giả chữ ký, cùng đồng bọn bòn rút tiền của Hoàng Long, chịu án hai năm tù. Hắn sắp ra tù rồi đấy!”

Gây ra bao nhiêu chuyện mà chỉ bị tù hai năm, có quá nhẹ không?

“Sao hắn bị tù ít thế?”

“Tao nghe giải thích là hắn làm mọi việc theo chỉ đạo của lão phó tổng lúc trước. Sau khi vụ việc vỡ lở Phong đã giao nộp tất cả tài sản nên chỉ chịu án có thế.”

Ghê gớm thật! Tôi tin Trần Đình Phong biết cách lách luật để có thể biến mình thành một nhân vật yếu thế bị sai khiến, chắc hẳn Tài đã không có cách nào ép hắn phải chịu tội nặng hơn. Vụ việc Hoàng Long 3 mới bị phanh phui thời gian gần đây nhưng khả năng không chứng minh được Phong là kẻ giả chữ ký nên Tài mới cay như vậy.
Chương trước Chương tiếp