Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh
Chương 7
– Nếu đêm nay cô em là của anh, anh sẽ không truy cứu chuyện này!
Lão Thành thì thào vào tai tôi lời đề nghị, cũng khẳng định mục đích đê hèn của lão. Khốn nạn thật! Tôi quay sang nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của lão, hai mắt long lên căm thù, gằn giọng:
– Ông đã làm gì bạn tôi?
– Anh phải hỏi cô em câu này chứ? Em đã làm gì nhân viên của anh, mục đích em giả dạng nó vào bữa tiệc để làm gì? Câu đại gia, đúng chứ?
– Buông tôi ra! Ông đang vi phạm pháp luật đấy!
Hai gã đô con ép tôi đi. Về lý mà nói… tôi đang sai. Cảnh sát sẽ điều tra ra tôi không có trong danh sách khách mời. Tất nhiên tôi tin lão muốn ép tôi chiều lão hơn là đưa tôi đi gặp cảnh sát!
– Ông Thành, ông làm gì thế?
Âm giọng này… ông bác sĩ ban nãy! Ông ta còn chưa quay lại bữa tiệc đã phải chứng kiến việc này, thấy việc bất bình liền lên tiếng.
Lão Thành quay lại, thấy vị bác sĩ thì cười cười xu nịnh nói:
– Bác sĩ Chương, chuyện này không liên quan đến ông, ông cứ lo chăm sóc cho tân tổng giám đốc đi!
Tôi muốn kêu cứu với vị bác sĩ, thế nhưng trước những lời lão Thành vừa nói, tôi chợt hiểu mối liên hệ giữa vị bác sĩ này và Vương Tuấn Tài. Nói không chừng ông ta chính là bác sĩ riêng của Tài! Nếu như sự việc tôi giả dạng Trà để vào bữa tiệc đến tai Tài, anh ta nhất định sẽ đề phòng tôi!
Bác sĩ Chương hỏi tôi:
– Chuyện gì xảy ra thế cô gái?
– À… bác sĩ, ông không cần lo cho tôi đâu!
Lão Thành hí hửng, hai mắt lão sáng lên, liền ghé sát tai tôi nói nhỏ:
– Em chịu chiều anh rồi phải không?
Tôi gật nhẹ trong ghê tởm. Lão ta xoa hai tay vào nhau hài lòng, liếc mắt ra lệnh cho hai gã đô con buông tôi ra. Bác sĩ Chương khẽ lắc đầu nhìn theo nhóm người trước mặt bước dần ra ngoài.
Khuất khỏi tầm mắt vị bác sĩ, tôi mới quay sang nhìn lão Thành, đe dọa:
– Tôi cho ông biết, tội bắt cóc cưỡng hiếp sẽ phải đi tù lâu lắm đấy!
– Thì ra… mày lừa tao! Được, vậy thì tao sẽ đưa mày lên phường!
Chuyện đã đến nước này, tôi sẵn sàng lên phường gặp công an. Dù sao chỉ cần chuyện này không đến tai Tài, tôi sẽ có cơ hội tiếp tục tìm hiểu về anh ta. Hơn nữa, có Trà làm nhân chứng, tội của tôi cũng chẳng có gì cả, coi như tôi muốn vào bữa tiệc để câu đại gia cũng được!
– Cứ lên phường đi, tôi chẳng có gì phải sợ. Tôi tự bắt xe đến công an phường!
Tôi lạnh lùng bước ra khỏi sảnh khách sạn. Lão Thành càng điên tiết trước thái độ thách thức của tôi. Sau cái nháy mắt của lão, hai gã đô con từ phía sau lập tức ép tôi bước nhanh về hướng một chiếc xe con chờ sẵn.
– AI CHO MÀY TỰ BẮT XE? TAO ĐƯA MÀY ĐI!
Khốn nạn thật! Cái này gọi là ép người bằng được!
– Buông…!
Tôi vừa cất lời, một gã đã bịt miệng tôi lại. Tôi vùng vằng mà không thể thoát khỏi hai gã đô con. Lão Thành nói to để giải thích với những người hiếu kỳ nhìn vào:
– Không có gì… không có gì! Con khốn này đóng giả người khác trà trộn vào bữa tiệc của Hoàng Long, tôi đưa nó lên phường!
Từ sau lưng tôi, hai người đàn ông cao lớn trên mét tám, mặc vest đen, đeo kính đen bất ngờ xông đến chắn đường nhóm người lão Thành. Trái tim đập như thỏ trong lồng ngực, tôi không biết bọn họ là ai, mục đích gì mà làm vậy, chỉ trân trân mắt nhìn.
Lão Thành bực bội trừng mắt quát:
– CHÚNG MÀY LÀ AI?
– Người của tổng giám đốc Vương Tuấn Tài.
Trái tim tôi như ngưng đập. Bác sĩ Chương đã báo lại chuyện khó hiểu ban nãy với Tài, anh ta quyết định cho người theo dõi tôi, vì lòng tốt, hay vì điều gì?
Biết đối diện với ai, lão Thành có chút khúm núm cúi người. Hai vệ sĩ hừ một tiếng, lạnh giọng:
– Ông vừa nói gì, lặp lại đi!
– Thì tôi nói con nhỏ này đóng giả người của tôi để trà trộn vào bữa tiệc, giờ tôi phải đưa nó lên đồn!
– Để chúng tôi làm việc này, được chứ?
Lão Thành thì thào vào tai tôi lời đề nghị, cũng khẳng định mục đích đê hèn của lão. Khốn nạn thật! Tôi quay sang nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của lão, hai mắt long lên căm thù, gằn giọng:
– Ông đã làm gì bạn tôi?
– Anh phải hỏi cô em câu này chứ? Em đã làm gì nhân viên của anh, mục đích em giả dạng nó vào bữa tiệc để làm gì? Câu đại gia, đúng chứ?
– Buông tôi ra! Ông đang vi phạm pháp luật đấy!
Hai gã đô con ép tôi đi. Về lý mà nói… tôi đang sai. Cảnh sát sẽ điều tra ra tôi không có trong danh sách khách mời. Tất nhiên tôi tin lão muốn ép tôi chiều lão hơn là đưa tôi đi gặp cảnh sát!
– Ông Thành, ông làm gì thế?
Âm giọng này… ông bác sĩ ban nãy! Ông ta còn chưa quay lại bữa tiệc đã phải chứng kiến việc này, thấy việc bất bình liền lên tiếng.
Lão Thành quay lại, thấy vị bác sĩ thì cười cười xu nịnh nói:
– Bác sĩ Chương, chuyện này không liên quan đến ông, ông cứ lo chăm sóc cho tân tổng giám đốc đi!
Tôi muốn kêu cứu với vị bác sĩ, thế nhưng trước những lời lão Thành vừa nói, tôi chợt hiểu mối liên hệ giữa vị bác sĩ này và Vương Tuấn Tài. Nói không chừng ông ta chính là bác sĩ riêng của Tài! Nếu như sự việc tôi giả dạng Trà để vào bữa tiệc đến tai Tài, anh ta nhất định sẽ đề phòng tôi!
Bác sĩ Chương hỏi tôi:
– Chuyện gì xảy ra thế cô gái?
– À… bác sĩ, ông không cần lo cho tôi đâu!
Lão Thành hí hửng, hai mắt lão sáng lên, liền ghé sát tai tôi nói nhỏ:
– Em chịu chiều anh rồi phải không?
Tôi gật nhẹ trong ghê tởm. Lão ta xoa hai tay vào nhau hài lòng, liếc mắt ra lệnh cho hai gã đô con buông tôi ra. Bác sĩ Chương khẽ lắc đầu nhìn theo nhóm người trước mặt bước dần ra ngoài.
Khuất khỏi tầm mắt vị bác sĩ, tôi mới quay sang nhìn lão Thành, đe dọa:
– Tôi cho ông biết, tội bắt cóc cưỡng hiếp sẽ phải đi tù lâu lắm đấy!
– Thì ra… mày lừa tao! Được, vậy thì tao sẽ đưa mày lên phường!
Chuyện đã đến nước này, tôi sẵn sàng lên phường gặp công an. Dù sao chỉ cần chuyện này không đến tai Tài, tôi sẽ có cơ hội tiếp tục tìm hiểu về anh ta. Hơn nữa, có Trà làm nhân chứng, tội của tôi cũng chẳng có gì cả, coi như tôi muốn vào bữa tiệc để câu đại gia cũng được!
– Cứ lên phường đi, tôi chẳng có gì phải sợ. Tôi tự bắt xe đến công an phường!
Tôi lạnh lùng bước ra khỏi sảnh khách sạn. Lão Thành càng điên tiết trước thái độ thách thức của tôi. Sau cái nháy mắt của lão, hai gã đô con từ phía sau lập tức ép tôi bước nhanh về hướng một chiếc xe con chờ sẵn.
– AI CHO MÀY TỰ BẮT XE? TAO ĐƯA MÀY ĐI!
Khốn nạn thật! Cái này gọi là ép người bằng được!
– Buông…!
Tôi vừa cất lời, một gã đã bịt miệng tôi lại. Tôi vùng vằng mà không thể thoát khỏi hai gã đô con. Lão Thành nói to để giải thích với những người hiếu kỳ nhìn vào:
– Không có gì… không có gì! Con khốn này đóng giả người khác trà trộn vào bữa tiệc của Hoàng Long, tôi đưa nó lên phường!
Từ sau lưng tôi, hai người đàn ông cao lớn trên mét tám, mặc vest đen, đeo kính đen bất ngờ xông đến chắn đường nhóm người lão Thành. Trái tim đập như thỏ trong lồng ngực, tôi không biết bọn họ là ai, mục đích gì mà làm vậy, chỉ trân trân mắt nhìn.
Lão Thành bực bội trừng mắt quát:
– CHÚNG MÀY LÀ AI?
– Người của tổng giám đốc Vương Tuấn Tài.
Trái tim tôi như ngưng đập. Bác sĩ Chương đã báo lại chuyện khó hiểu ban nãy với Tài, anh ta quyết định cho người theo dõi tôi, vì lòng tốt, hay vì điều gì?
Biết đối diện với ai, lão Thành có chút khúm núm cúi người. Hai vệ sĩ hừ một tiếng, lạnh giọng:
– Ông vừa nói gì, lặp lại đi!
– Thì tôi nói con nhỏ này đóng giả người của tôi để trà trộn vào bữa tiệc, giờ tôi phải đưa nó lên đồn!
– Để chúng tôi làm việc này, được chứ?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương