Tống Phu Nhân Chỉ Muốn Hoà Ly

Chương 7



Từ thái độ của Tề Trọng đối với thiếu niên kia mà xem, đối phương rất có thể cũng là một hoàng tử.

Nhìn hắn lớn tuổi hơn Tam hoàng tử một chút, mà Nhị hoàng tử lúc trước sinh ra không được mấy năm liền chết yểu, Hoàng thượng còn vì thế mà hạ lệnh cả nước để tang. Xem ra người thiếu niên kia chính là...

Về phần Cố Hằng Viễn và Tam hoàng tử mặc dù không nói rõ "sự thành" là chuyện gì nhưng chuyện này quá rõ ràng.

Họ là muốn tạo phản à!

Cố Hằng Viễn thật đúng là không tự mình hiểu lấy, hắn tài trí bình thường, bên ngoài làm quan chỉ là một tri huyện thất phẩm, sau khi hồi kinh cũng mới là một Lại bộ chủ sự lục phẩm. Hắn lại cảm thấy mình có bản lĩnh làm Lại bộ thượng thư sao?

Rất rõ ràng Tam hoàng tử tìm được hắn chỉ là vì tài sản của Tống gia, không chừng sau khi nghe được tin ta muốn mời người giúp ta hòa ly đã gõ Cố Hằng Viễn, cho nên Cố Hằng Viễn mới vội vàng không ngừng trở về làm hòa với ta.

Hơn nữa sau khi ta và Cố Hằng Viễn bị trói cùng một chỗ, một khi hắn xảy ra chuyện, ta cũng phải nghĩ biện pháp cứu hắn.

Ta có hơi phát sầu, lần này muốn hòa ly lại càng phiền toái.

A… Ánh mắt ta năm đó thật sự là kém cỏi. Sớm biết hôm nay, lúc trước bất kể như thế nào cũng không thể đồng ý hôn ước với Cố Hằng Viễn.

Chuyện đã đến nước này, đành phải nghĩ biện pháp tự cứu mình.

Ta phái ba thành số lượng mật thám đi để họ thu thập chứng cứ Tam hoàng tử mưu phản, đồng thời lại thường xuyên đến cửa hiệu kiểm tra, mượn cơ hội ngẫu nhiên gặp Tề Trọng phu nhân. Lúc trước ta cùng các quý nữ kinh thành kéo gần quan hệ, đồng thời cũng có chút lui tới với Tề phu nhân.

Vì thế khi ta ngẫu nhiên gặp Tề phu nhân, bắt chuyện cũng thuận tiện hơn nhiều.

Nhờ giới thiệu với Tề phu nhân son phấn và trang sức tơ lụa mới vào cửa tiệm Tống gia, ta đã thành công trở thành tri kỷ với Tề phu nhân. Mà đồng thời chứng cứ Tam hoàng tử mưu phản cũng liên tiếp đến trong tay ta, tuy rằng tra không được chi tiết hơn nhưng những thứ trên tay này hẳn là có thể cho ta lấy được lòng tin của vị Lại bộ thượng thư này.

Nhưng mà trước khi ra cửa ta do dự, ta đột nhiên nhớ tới ta không biết Tề Trọng ủng hộ vị hoàng tử nào. Tam hoàng tử nhận lời Cố Hằng Viễn để hắn làm Lại bộ thượng thư, đây là có thể lý giải là Tề Trọng sẽ bị giáng chức nhưng cũng có thể là Tề Trọng sẽ đứng về phía Tam hoàng tử, sau khi chuyện thành công chức quan của hắn có thể tiến thêm một bước.

Rất nhanh nhưng chút nghi ngờ này bị Cố Hằng Viễn vội vàng trở về cắt ngang.

"Vừa lúc ta có chút chuyện muốn nói với nàng." Hắn có vẻ có chút vội vàng, "Nghe nói gần đây nàng rất thân thiết với phu nhân Tề đại nhân?"

Thật sự là muốn ngủ gà ngủ gật thì có người đến đưa gối.

Ta nhíu mày nói: "Tề phu nhân là khách quen thường xuyên đến cửa tiệm Tống gia, ta cùng bà ta liên lạc qua lại thì sao?"

Cố Hằng Viễn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm nói: "Nguyệt Ly, ta không phải muốn can thiệp tự do của nàng. Chẳng qua ta nhận được tin Tề đại nhân gần đây có thể sẽ xảy ra chuyện, nàng tốt nhất là ít lui tới với phu nhân hắn, để tránh bị liên lụy."

"Ừ, ngươi làm sao biết?"

Cố Hằng Viễn ngẩn ra, ấp úng nói: "Ta, ta ở nha môn nghe đồng liêu nói."Vậy là nói quan viên nha môn Lại bộ nói chuyện về cấp trên trước mặt mọi người mà ngươi cũng có thể nghe thấy à?

Loại tư chất ngay cả nói dối cũng nói không ra hồn này... Ta hoài nghi nếu ta quy thuận Tam hoàng tử, hắn có thể trực tiếp đá Cố Hằng Viễn, sau đó giúp ta và hòa ly bày tỏ thành ý sao.

Đương nhiên ta còn muốn sống thêm vài năm, sẽ không tham dự loại chuyện cần đầu óc này.

Ta nói qua loa với Cố Hằng Viễn vài câu rồi dẫn Hạ Trúc ra ngoài.

Trước khi đi Tề để phủ tỏ lòng thành kính, ta đi cửa tiệm lấy chút phấn son thượng đẳng mới vào. Muốn tới để tỏ lòng thành kính, dù sao cũng phải có lý do cho qua chứ.

Sau khi vào Tề phủ, Tề phu nhân rất nhiệt tình tiếp đãi ta. Bà ấy rất thích son phấn ta mang theo nhưng bà ấy nhất quyết muốn trả tiền, ta cũng cung kính không bằng tuân mệnh.

Hàn huyên hồi lâu sau ta cùng Tề phu nhân nói lời từ biệt, sau đó từ Tề phủ đi ra, lên xe ngựa.

Lúc sắp về đến nhà ta ở trong xe ngựa nghe được bên ngoài động tĩnh rất lớn, xa phu cũng nói với ta bên ngoài có rất nhiều người vây quanh.

Ta xuống xe vừa nhìn, mọi người liền vây quanh cửa nhà ta, sau khi nhìn thấy ta nhao nhao tản ra, nhường ra một con đường.

Quân Như Lan đang mang thai có hơi rõ ràng quỳ gối trước cửa lớn, vừa thấy ta đến, đỏ mắt mở miệng.

"Tống tỷ tỷ, ta biết không mời tự đến là ta không đúng nhưng là ta van cầu tỷ, chờ ta sinh hạ hài tử này, sau đó tỷ liền thu dưỡng nó được không?"

Nàng ta rưng rưng nước mắt lại nói ra một câu khiến ta nghẹn họng nhìn trân trối.

"Dù sao tỷ cũng không thể sinh, sau khi tỷ đáp ứng ta cam đoan không bao giờ đến quấy rầy tỷ cùng Hằng Lang nữa."

Hả? Ta không thể sinh?

07.

Mọi người ở đây khi nghe nói như thế hai mặt nhìn nhau, người tốt bụng làm như không nghe thấy, muốn giúp ta che giấu phần khó xử này, đương nhiên cũng có người hả hê nhìn ta.

Ta đi tới trước mặt Quân Như Lan.

"Sao ngươi lại nói như vậy?"

Quân Như Lan cắn cắn môi nói: "Chẳng lẽ không phải sao? Ba năm nay Hằng Lang ở bên ngoài làm quan, mà năm đầu tiên tỷ tỷ và Hằng Lang thành thân cũng không xảy ra."

Ta hứng thú nhìn nàng ta: "Ồ, vậy tại sao không phải là hắn không thể sinh?"

Quân Như Lan ngẩn ngơ: "Nhưng ta có mà, đó đích thật là hài tử của Hằng lang."

"Ừ, vậy làm sao chứng minh đây?"

Người chung quanh cũng nhất thời ồn ào: "Đúng vậy, ai biết con của ngươi có phải là của Cố đại nhân hay không."

Quân Như Lan lộ ra vẻ mặt bị nhục nhã, liền nói: "Tống tỷ tỷ, tỷ...... Tỷ sao có thể nói như vậy đâu? Trừ Hằng Lang ta, ta chưa bao giờ có qua nam nhân khác...... Ta......"

Ta từ chối cho ý kiến.

"Quân cô nương ngươi đứng lên trước đi."

Hai mắt Quân Như Lan sáng ngời: "Vậy Tống tỷ tỷ là đáp ứng ta sao?"

"A? Vậy không có, ta chỉ bảo ngươi đứng lên trước thôi."

Ánh mắt Quân Như Lan ảm đạm, lập tức lại kiên quyết nói: "Tống tỷ tỷ người không đáp ứng ta sẽ không đứng lên!"

"Quân cô nương không thấy mệt à? Nếu còn quỳ lâu quá mà quỵ ngã thì chẳng phải là gà bay trứng vỡ sao?"

Ta cũng thay nàng ta cảm giác mệt mỏi đến phát hoảng.

Quân Như Lan sắc mặt trắng bệch: "Ta biết Tống tỷ tỷ, tỷ đối với ta có hiểu lầm nhưng ta lấy hài tử trong bụng thề, ta hôm nay nói là phát ra đều thực lòng!"

"Không phải, ta chính là hỏi ngươi có mệt hay không, ngươi làm hài tử ngã thì ta sẽ..."

Quân Như Lan cho rằng ta nói như vậy là đồng ý, vui mừng nhướng mày: "Cám ơn Tống tỷ tỷ quan tâm, thân thể ta khỏe mạnh, cũng không mệt mỏi."

"A, không mệt à, vậy ngươi tiếp tục quỳ đi nha."

Ta bỏ qua vẻ mặt ngơ ra của nàng ta, đi vào cửa lớn.
Chương trước Chương tiếp