Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4607
Chương 5194
Sau khi nói đến đây, vẻ mặt của Tống Chỉ Manh bỗng trở nên kỳ lạ.
Cô ấy cứ nhìn chằm chằm Tô Lam, nhíu mày thật chặt: “Chị nói này Tô Lam, em là người phụ trách điện ảnh Chi ma, nên em phải hiểu rõ quá trình quay phim hơn chị mới đúng chứ? Nếu như vai nữ chính vì lý do sức khỏe mà tạm ngừng quay thì đúng là đoàn phim có thể thông cảm, nhưng mà tổn thất sẽ không thể tính trước được.”
“Không chỉ riêng việc nơi thuê diễn sẽ phải kéo dài, ngay cả kế hoạch tuyên truyền cũng phải thay đổi… Không đúng, chị luôn cảm thấy từ lúc chị từ bệnh viện về thì vẻ mặt của mọi người đều có vẻ là lạ, chẳng lẽ…”
Tống Chỉ Manh nói đến đây thì hơi ngừng lại, vẻ mặt lập tức làm lố: “Chẳng lẽ là chị mắc bệnh nan y gì rồi à?”
Vẻ mặt của Tô Lam nhất thời trắng bệch, gần như là theo bản năng nâng cao giọng nói: “Không được nói lung tung!”
“Ha ha hai”
Sau khi Tống Chỉ Manh nhìn thấy phản ứng của Tô Lam thì không nhịn được ôm bụng cười to: “Nhìn em đi kìa, chị chỉ đùa một chút thôi, mặt mũi của em lại trắng bệch cả lên.”
“Em biết không? Phản ứng của em như thế lại làm chị cảm thấy có phải mình thật sự mắc phải bệnh nan y gì không đó!”
“… Nói lung tung gì đó? Chị cũng biết anh trai em có chuyện gì mà, nên em không muốn người khác nói đùa chuyện như vậy.”
Tô Lam cố gắng để mình vẫn tỏ ra bình tĩnh, thậm chí còn cố ý tỏ vẻ tức giận.
Biểu cảm trên mặt cô cũng không có gì khác thường lắm, cô sợ nếu như mình vô tình để lộ ra điều gì đó thì Tống Chỉ Manh sẽ nhận ra.
Cô cứ nhìn chằm chằm Tống Chỉ Manh như vậy, nhìn cô ấy đang cười đùa với vẻ mặt nổi giận.
Lời của cô ấy nửa đùa nửa thật, cười cợt vui vẻ, điều này thậm chí khiến Tô Lam có cảm giác như cô ấy đã sớm đoán được bệnh của mình rồi.
“Được rồi được rồi, đây là lỗi của chị, chị không nên mang chuyện này ra đùa, đảm bảo không có lần sau.”
Tống Chỉ Manh nhịn cười, không tiếp tục nhắc đến vấn đề này nữa.
Vì vậy hai người phụ nữ lại tán gãu một số chuyện khác.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Tô Lam có thể nhận ra được Tống Chỉ Manh hết sức mong chờ về hôn lễ với Khúc Thương Ly vào tháng sau.
Tất cả chủ đề của cô ấy đều sẽ nói về Khúc Thương Ly.
Từ trước đây khi cô ấy và Khúc Thương Ly bắt đầu yêu nhau thì cô ấy vận mơ tưởng về một ngày có thể mặc áo cưới đi bên cạnh anh ta.
Khoảnh khắc đó, cô ấy nhất định sẽ là cô gái hạnh phúc nhất thế giới.
Bây giờ thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cô ấy cũng chờ được ngày này.
Không quan trọng hai người họ đã trải qua những hiểu lầm gì, những sóng gió gì, cuối cùng ngày mà cô ấy mong chờ cũng đến.
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tống Chỉ Manh, Tô Lam chỉ cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng ngày càng nặng, khiến cô không thể thở nổi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương