Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 51
Chương 53
Cô cảm thấy trong cơ thể mình như có một ngọn lửa đang từ từ thiêu đốt, hơn nữa ngọn lửa này ngày càng mãnh liệt, dường như muốn đốt cháy toàn bộ cơ thể cô.
Làn da non mềm lúc đầu dần dần đỏ lên, đỏ lên.
Quan Triều Viễn cười nhếch mép: “Thực ra, cô không cần chịu đựng như vậy, dù sao chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên nữa!”
Nói rồi, Quan Triều Viễn ngồi xuống bên cạnh Tô Lam, một cánh tay ôm lấy bả vai cô.
Cái ôm này thì chẳng sao, nhưng Tô Lam lại càng cảm thấy lửa cháy mãnh liệt hơn, dường như có một dòng điện từ bả vai cô truyền đến toàn thân!
Quan Triều Viễn thấy Tô Lam thở dốc, bản thân anh cũng hơi không nhịn được, từ từ tiến lại gần đôi môi của Tô Lam.
Sao Tô Lam không biết Quan Triều Viễn định làm gì chứ?
Trong lòng cô cũng đang tranh đấu.
Thuận theo anh, ít nhất sẽ không khó chịu như bây giờ, dù sao hai người cũng đã từng quan hệ với nhau một lần.
Không được, tuyệt đối không được, chồng cô đã trở về, cô không cho phép bản thân làm ra chuyện suy đồi đạo đức.
Ngay khi đôi môi Quan Triều Viễn sắp chạm vào đôi môi Tô Lam, cô đột nhiên dùng sức đẩy ra, nhanh chóng đứng dậy, nhảy xuống khỏi giường như một chú thỏ, chạy thẳng vào nhà tắm.
Khi Quan Triều Viễn vừa kịp phản ứng lại, liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào vọng ra từ trong nhà tắm.
Anh năm tay thành nắm, đấm lên chiếc gối.
Cơ hội tốt như thết Tô Lam đi quay phim, không biết lúc nào mới có thể về nhà, anh muốn động vào cô đến phát điên rồi!
Dạ Bân từng nói, người phụ nữ bị hạ thuốc giống như một con mèo cuồng dại, sẽ khiến đàn ông muốn ngừng mà không được!
Anh quả thật muốn nếm thử xem hương vị mèo con cưồng dại rốt cuộc như thế nào.
Tô Lam mở vòi hoa sen, chỉ là cô không mở nước nóng, mà muốn dùng nước lạnh để hạ nhiệt độ cơ thể mình.
Giờ còn chưa chính thức sang hè, nước lạnh xả lên người, quả thật có hiệu quả nhất định, ít nhất khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tô Lam tất vòi nước, lúc chuẩn bị đi ra, thì thấy bản thân mình trong gương!
Bộ trang phục hầu gái phối trắng đen trên người đã ướt sũng, quần áo nhân viên phục vụ như này, sao có thể dùng chất vải tốt được chứ, vải này vừa ướt, chỗ vải trắng gần như trong suốt, chỗ vải đen còn đỡ hơn chút.
Thế nhưng, chính loại nửa kín nửa hở như này mới khiến người ta suy nghĩ lung tung!
Dáng vẻ này, chắc chắn không thể ra ngoài.
Cô đúng trước cửa nhà tắm.
Quan Triều Viễn dường như nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm ngừng lại: “Này, cô xong chưa đấy?”
“Ừm… A Khanh, anh có thể đến Thất Nguyệt Hoa lấy quần áo của tôi giúp tôi được không?”
Cô bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh thôi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương