Tổng Tài Anh Quá Độc Ác Rồi
Chương 11
Chương 11
Trong quán cà phê.
Im lặng, im lặng, vẫn là im lặng…
Tô Lam hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi đối diện kia, hận không thể dùng ánh mất đục vài lỗ trên người anh.
Quan Triều Viễn thì ngược lại, từ từ thưởng thức cà phê.
Lúc vừa rồi ở thư viện, anh vội vàng muốn biết vì sao Tô Lam muốn sinh con, nhưng bây giờ anh lại không hề hé răng nửa lời.
Dường như, anh đã đoán được Tô Lam nhất định sẽ nói, dù sao anh đã nắm thóp cô rồi!
“Rốt cuộc tôi có thù gì với anh? Sao anh cứ phải đối xử với tôi như vậy?” Tô Lam cuối cùng cũng mở miệng.
Quan Triều Viễn hữ lạnh một tiếng, uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm đặt ly cà phê xuống bàn: “Chỉ là tò mò thôi”
Tô Lam nhịn không được mà trợn mắt: “Nếu tôi nói với anh, anh có thể xóa tấm ảnh kia đi không?”
“Không vấn đề gì”
Tô Lam lặng lẽ thở dài một hơi trước: “Tôi kết hôn rồi”
Quan Triều Viễn nghe lời này, không hề có chút bất ngờ, đương nhiên anh biết cô kết hôn rồi, hơn nữa, anh chính là chồng cô!
“Ồ, người đàn ông của cô không thể thỏa mãn cô?”
Tô Lam vẻ mặt khó xử, cúi đầu: “Hôm qua lên giường với tôi… có lẽ anh biết, tô lần đầu tiên, vì thế, tôi và chồng tôi…”
“Vậy tại sao cô muốn sinh con?”
Tô Lam trầm tư một lúc: “Là do thầy bói nói, nhà chúng tôi cần có một đứa trẻ xung hi Vì thế, tôi nhất định phải có thai trong vòng một năm”
Quan Triều Viễn đánh giá đôi mắt sáng trong của Tô Lam, cho dù đôi mắt của cô trong veo, nhưng anh vẫn còn hơi nghỉ ngờ những lời cô vừa rồi.
“Mê tín dị đoan mà cô cũng tin?”
“Tin thì sẽ có, không tin thì sẽ không”
“Xung hí? Nhà cô có tang sao? Có người Khi Quan Triều Viễn vừa nói chữ “chết”, Tô Lam đập mạnh lên bàn, sắc mặt trắng bệch: “Im đi!”
Quan Triều Viễn vô thức nhìn Tô Lam, người phụ nữ này nhìn có vẻ mềm yếu, nhưng lúc này, trong ánh mắt của cô chứa đầy vẻ quật cường.
Tô Lam ý thức được bản thân quá để ý đến chữ “chết” này, lập tức quay mặt sang một bên.
“Tóm lại, rất quan trọng đối với tôi, nhất định tôi phải sinh con trong vòng một năm”
“Vậy tại sao cô không tìm chồng mình chứ?
“Chồng tôi?” Tô Lam quay đầu lại, nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt kỳ cục: “Cái lão già hói đầu đó, có khả năng sinh dục hay không tôi cũng không biết!”
Trong quán cà phê.
Im lặng, im lặng, vẫn là im lặng…
Tô Lam hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi đối diện kia, hận không thể dùng ánh mất đục vài lỗ trên người anh.
Quan Triều Viễn thì ngược lại, từ từ thưởng thức cà phê.
Lúc vừa rồi ở thư viện, anh vội vàng muốn biết vì sao Tô Lam muốn sinh con, nhưng bây giờ anh lại không hề hé răng nửa lời.
Dường như, anh đã đoán được Tô Lam nhất định sẽ nói, dù sao anh đã nắm thóp cô rồi!
“Rốt cuộc tôi có thù gì với anh? Sao anh cứ phải đối xử với tôi như vậy?” Tô Lam cuối cùng cũng mở miệng.
Quan Triều Viễn hữ lạnh một tiếng, uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm đặt ly cà phê xuống bàn: “Chỉ là tò mò thôi”
Tô Lam nhịn không được mà trợn mắt: “Nếu tôi nói với anh, anh có thể xóa tấm ảnh kia đi không?”
“Không vấn đề gì”
Tô Lam lặng lẽ thở dài một hơi trước: “Tôi kết hôn rồi”
Quan Triều Viễn nghe lời này, không hề có chút bất ngờ, đương nhiên anh biết cô kết hôn rồi, hơn nữa, anh chính là chồng cô!
“Ồ, người đàn ông của cô không thể thỏa mãn cô?”
Tô Lam vẻ mặt khó xử, cúi đầu: “Hôm qua lên giường với tôi… có lẽ anh biết, tô lần đầu tiên, vì thế, tôi và chồng tôi…”
“Vậy tại sao cô muốn sinh con?”
Tô Lam trầm tư một lúc: “Là do thầy bói nói, nhà chúng tôi cần có một đứa trẻ xung hi Vì thế, tôi nhất định phải có thai trong vòng một năm”
Quan Triều Viễn đánh giá đôi mắt sáng trong của Tô Lam, cho dù đôi mắt của cô trong veo, nhưng anh vẫn còn hơi nghỉ ngờ những lời cô vừa rồi.
“Mê tín dị đoan mà cô cũng tin?”
“Tin thì sẽ có, không tin thì sẽ không”
“Xung hí? Nhà cô có tang sao? Có người Khi Quan Triều Viễn vừa nói chữ “chết”, Tô Lam đập mạnh lên bàn, sắc mặt trắng bệch: “Im đi!”
Quan Triều Viễn vô thức nhìn Tô Lam, người phụ nữ này nhìn có vẻ mềm yếu, nhưng lúc này, trong ánh mắt của cô chứa đầy vẻ quật cường.
Tô Lam ý thức được bản thân quá để ý đến chữ “chết” này, lập tức quay mặt sang một bên.
“Tóm lại, rất quan trọng đối với tôi, nhất định tôi phải sinh con trong vòng một năm”
“Vậy tại sao cô không tìm chồng mình chứ?
“Chồng tôi?” Tô Lam quay đầu lại, nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt kỳ cục: “Cái lão già hói đầu đó, có khả năng sinh dục hay không tôi cũng không biết!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương