Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!
Chương 46: Anh vô cùng nghiêm túc
...
Sáng sớm hôm sau.
Bệnh viện người qua lại cũng bắt đầu đông dần, hành lang ồn ào tiếng nói chuyện. Bên trong phòng nghỉ lầu 5, Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên đang được nằm cùng phòng hồi sức, Phương Vũ Yên lúc này đã tỉnh lại trước cả Hoắc Hạo Nhiên, cảm giác choáng váng trong đầu vẫn còn dư âm...
Cô đưa tay lên sờ lớp băng đang quấn trên trán, khẽ thở ra một hơi, cô chưa chết thì phải. Hai mắt nhìn hết xung quanh, mới mơ hồ nhận ra đây là bệnh viện, cô và Hoắc Hạo Nhiên đã thoát khỏi nguy hiểm, tai nạn hôm qua thật sự như một cơn ác mộng.
Mở mắt tỉnh dậy rồi cả người vẫn còn bần thần, nhìn thấy Hoắc Hạo Nhiên đang nằm trên giường bên cạnh, an tĩnh vô cùng. Phương Vũ Yên hồi tưởng lại tai nạn hôm qua, giây phút cô nhìn thấy, cũng cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng của anh, cô liền biết người đàn ông này không phải là một tên tổng tài máu lạnh như vẻ bề ngoài cô tưởng, Hoắc Hạo Nhiên anh cũng có trái tim, cũng có hỉ nộ ái ố, cũng biết yêu thương, cũng biết đau khổ, tất cả những gì yếu đuối nhất của con người anh, giây phút sinh tử hôm qua, Phương Vũ Yên cô chính là nhìn rõ nhất.
Phương Vũ Yên cũng biết người đàn ông này giữa nhân gian sẽ khó có thể tìm được. Bây giờ nếu cô không nhận ra tình cảm trân quý như vậy, thì cô đúng là một cô luật sư ngu ngốc hết chỗ nói. Cô gượng đứng dậy đeo đôi dép lê dành cho bệnh nhân rồi tiến chầm chậm đến chỗ giường của Hoắc Hạo Nhiên, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi cô cứ vậy nhìn anh mặc cho từng phút giây trôi qua.
Ánh sáng bên ngoài xuyên qua ô cửa kính của bệnh viện, màu nắng vàng chiếu sáng khuôn mắt của người đàn ông trẻ tuổi đang nằm trên giường, dung nhan của anh lúc này có thể coi lag giống như thiên sứ không? Rất hoàn mĩ, từng đường nét góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, cánh mũi hoàn mĩ thẳng tắp, hai hàng chân mày vừa dày đen nhưng vô cùng sắc sảo, đôi hàng lông mi khẽ run run...như đang mời mọc..
Không kìm được, cô bất giác đưa ngón tay chọt chọt, rồi lại miết miết thử hết gò má của anh, rồi lại dạo hết một đường trên hàng chân mày kiếm kia, nghĩ mình đúng là không có chút tiền đồ, chỉ dám ra tay khi người ta đang chưa tỉnh....
Một phút, rồi mười phút....
Phương Vũ Yên ngây ngẩn mà nhìn Hoắc Hạo Nhiên, trong lòng lẩm bẩm một phen, nhớ lại giây phút hai bọn họ sinh tử có nhau, lúc đó cô bị trúng xuân dược. Nếu là một người đàn ông bình thường, có lẽ cô bị anh ăn sạch rồi cũng nên, nhưng người đó lại là Hoắc Hạo Nhiên, anh đúng là một tên đàn ông không ai có thể chính nhân quân tử hơn được.
Phương Vũ Yên chỉ nhớ, lúc đó thuốc phát tác, cô rất muốn anh, muốn rất nhiều, nhưng tên quân tử này chỉ trao cho cô một nụ hôn triền miên rồi đánh ngất cô, sau đó thì cô không nhớ được gì nữa, bây giờ tỉnh lại đã là ở bệnh viện...
Mãi lâu, Phương Vũ Yên mới đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, rồi bất giác nhớ lại câu nói hôm qua của anh, "Em chết, anh cũng không sống nữa."
Hoắc Hạo Nhiên, tên tổng tài kiêu ngạo có thừa mà ngốc nghếch cũng không ai địch lại, ai đời lại vì một cô gái làm mẹ đơn thân như cô mà đòi cùng sống cùng chết cơ chứ? Mà lại nếu như anh biết cô từng xảy ra quan hệ với Hoắc Thiên Thành em trai của anh, liệu anh còn có thể yêu cô như thế này nữa không?
Suy nghĩ đến chuyện này khiến Phương Vũ Yên liền chua xót trong lòng, bây giờ thì lời cũng đã hứa với người ta rồi, còn để cho người ta hôn luôn rồi, bây giờ nếu như mình lật lọng thì có khác gì là đồ gian dối đâu chứ...
"Haizz... làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?
Bỗng nhiên, đúng lúc này...
Bóng dáng cao lớn của người kia đứng sát ngay bên cạnh cô, giọng anh có chút khàn khàn do vừa mới tỉnh lại. "Đang nghĩ chuyện gì đó?"
"A...Hoắc...Hoắc Hạo Nhiên??" Phương Vũ Yên giật bắn người suýt té ngửa ra sau, "Mợ (mẹ) ơi....anh là quỷ à, cứ thích xuất hiện đột ngột sau lưng người ta sao?"
"Em thấy có quỷ nào mà đẹp trai, phong độ như anh không?" Hoắc Hạo Nhiên không nhìn Phương Vũ Yên, mà nhìn ra khung cảnh bên ngoài tự tin hỏi ngược lại cô.
Phương Vũ Yên đen mặt, nhưng cũng không ngại thẳng thừng phê phán anh, "Chưa, em chưa có thấy quỷ nào đẹp trai như Hoắc tổng đây, không những vậy da mặt cũng dày mà tự luyến cũng cao.."
Hoắc Hạo Nhiên phì cười, anh nói: "Phương Vũ Yên, em được lắm nha, có ai lại như em không, nâng người ta lên rất cao rồi lại kéo mạnh người ta xuống đất thế chứ?"
"Có đó, người đó không phải đang đứng trước mặt anh đó sao? Bằng chứng quá thuyết phục." Phương Vũ Yên vừa nói vừa chỉ tay vào chính bản thân mình làm minh họa hình thể vô cùng khôi hài khiến Hoắc Hạo Nhiên vì vậy mà vui vẻ không ít, còn cười tươi hơn cả mặt trời buổi sớm.
"Anh tỉnh từ khi nào, không biết bản thân đang bị thương sao, anh còn cậy mạnh lết ra đến đây?" Phương Vũ Yên nhìn Hoắc Hạo Nhiên hỏi, "Có biết bất thình lình xuất hiện sau lưng chính là dọa người không?"
Anh lại nở một nụ cười, dịu giọng nói, "Anh lo cho em lắm, nhìn xem, mặt em xưng tím còn chưa tan này." Vừa nói anh vừa đưa bàn tay thon dài khẽ chạm lên chỗ xưng bầm trên khuôn mặt Phương Vũ Yên, "Đều là anh không tốt, làm liên lụy đến em."
Phương Vũ Yên bị hành động này của Hoắc Hạo Nhiên làm cho tim nhảy loạn, mặt cũng lập tức nóng bừng, vội chống chế, "Em... em không có sao. Anh đừng có mà đánh trống lảng, em hỏi anh tỉnh lại khi nào đó, anh vẫn chưa trả lời em?"
"Lúc em ngồi cạnh giường nhìn anh, tay không yên phận với anh, thì anh đã tỉnh rồi." Hoắc Hạo Nhiên trả lời...
Hả?
"Vậy ra là anh cố tình?" Phương Vũ Yên tức đến đầu muốn bốc khói, tên này tỉnh rồi lại cư nhiên giả bộ, vậy thì có nghĩa là bao nhiêu hành động của cô đều bị tên này lén nghe, lén nhìn hết luôn rồi...
Tên gian thương này...
Phương Vũ Yên dù khó chịu nhưng không thể làm gì được, vì cô cũng chiếm tiện nghi người ta không ít...
"Hoắc Hạo Nhiên, em có một chuyện muốn hỏi anh?" Phương Vũ Yên nghiêm túc nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Hạo Nhiên lúc này đang có biết bao nhiêu là nhu hòa quan tâm ấm áp nhìn mình, cô nói tiếp: "Chuyện tình cảm giữa em và anh, anh thật sự nghiêm túc trong mối quan hệ này đúng không? Lỡ như...sau này em làm chuyện có lỗi với anh, anh vẫn sẽ tin và yêu em sao?"
Hoắc Hạo Nhiên nghe cô hỏi, anh không chút do dự mà trả lời, bộ dạng và giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Phải, anh vô cùng nghiêm túc trong mối quan hệ này, cũng cực kỳ thẳng thắn, amh không bao giờ vòng vo trong bất kỳ chuyện gì đối với em, chỉ cần em ở bên anh, những chuyện khác, anh đều không quan tâm."
"Kể cả việc em không còn...'' Phương Vũ Yên định nói tiếp thì lúc này, bỗng một cơn đau từ cổ họng truyền tới, cảm giác khô cứng trong cuống họng làm cô đau đớn, cô bất giác ngồi sụp xuống, đưa cả hai tay lên để xoa nơi cần cổ trắng nõn của chính mình...
Sắc mặt cô chợt tái đi làm cho Hoắc Hạo Nhiên cả kinh, vội dùng cả hai cánh tay còn đang quấn băng trắng xóa ôm cô vào ngực, lo lắng hỏi: "Vũ Yên, em sao vậy...em khó chịu ở đâu?"
"Em...em..." Phương Vũ Yên cố gắng phát ra âm thanh, nhưng thanh âm cô phát ra chỉ có khản đặc không nghe rõ, càng lúc càng cảm thấy cổ họng truyền tới cơn đau rát mỗi khi cô nuốt nước bọt xuống...
Và rồi...không thể nói thêm gì nữa, vì càng nói sẽ càng khó chịu hết cả cổ họng, giống như bị ai đó cào cấu bên trong...
Hoắc Hạo Nhiên nhận ra sự khác thường của cô, anh vội đỡ cô dậy tới giường, dể cô bán nằm xuống, "Được rồi, không nói được thì đừng cố gắng nói, ở đây anh đi gọi bác sĩ cho em...
Dứt lời anh liền đứng dậy định đi, thì lại bị Phương Vũ Yên kéo tay lại, cô cố gắng phát ra âm thanh, " Anh....bị..." Vẫn là không nói rõ được, cô dành dùng tay diễn tả, lấy tay mình chỉ vào vết thương trên người anh ý nói anh còn bị thương.
Hoắc Hạo Nhiên nhìn liền hiểu ra, anh cười vỗ vỗ mu bàn tay của cô, "Yên tâm, anh chỉ bị thương ở ngườ, ở tay thôi, còn chân anh, miệng anh, vẫn còn sài được." Anh nói xong rồi đẩy cửa phòng ra, "Anh đi nhé, ở yên đấy chờ anh quay lại."
Phương Vũ Yên nhìn theo bóng lưng của anh khuất sau cánh cửa, miệng bất giác nở một nụ cười, cảm giác được người ta quan tâm, thật không tệ...
Sáng sớm hôm sau.
Bệnh viện người qua lại cũng bắt đầu đông dần, hành lang ồn ào tiếng nói chuyện. Bên trong phòng nghỉ lầu 5, Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên đang được nằm cùng phòng hồi sức, Phương Vũ Yên lúc này đã tỉnh lại trước cả Hoắc Hạo Nhiên, cảm giác choáng váng trong đầu vẫn còn dư âm...
Cô đưa tay lên sờ lớp băng đang quấn trên trán, khẽ thở ra một hơi, cô chưa chết thì phải. Hai mắt nhìn hết xung quanh, mới mơ hồ nhận ra đây là bệnh viện, cô và Hoắc Hạo Nhiên đã thoát khỏi nguy hiểm, tai nạn hôm qua thật sự như một cơn ác mộng.
Mở mắt tỉnh dậy rồi cả người vẫn còn bần thần, nhìn thấy Hoắc Hạo Nhiên đang nằm trên giường bên cạnh, an tĩnh vô cùng. Phương Vũ Yên hồi tưởng lại tai nạn hôm qua, giây phút cô nhìn thấy, cũng cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng của anh, cô liền biết người đàn ông này không phải là một tên tổng tài máu lạnh như vẻ bề ngoài cô tưởng, Hoắc Hạo Nhiên anh cũng có trái tim, cũng có hỉ nộ ái ố, cũng biết yêu thương, cũng biết đau khổ, tất cả những gì yếu đuối nhất của con người anh, giây phút sinh tử hôm qua, Phương Vũ Yên cô chính là nhìn rõ nhất.
Phương Vũ Yên cũng biết người đàn ông này giữa nhân gian sẽ khó có thể tìm được. Bây giờ nếu cô không nhận ra tình cảm trân quý như vậy, thì cô đúng là một cô luật sư ngu ngốc hết chỗ nói. Cô gượng đứng dậy đeo đôi dép lê dành cho bệnh nhân rồi tiến chầm chậm đến chỗ giường của Hoắc Hạo Nhiên, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi cô cứ vậy nhìn anh mặc cho từng phút giây trôi qua.
Ánh sáng bên ngoài xuyên qua ô cửa kính của bệnh viện, màu nắng vàng chiếu sáng khuôn mắt của người đàn ông trẻ tuổi đang nằm trên giường, dung nhan của anh lúc này có thể coi lag giống như thiên sứ không? Rất hoàn mĩ, từng đường nét góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, cánh mũi hoàn mĩ thẳng tắp, hai hàng chân mày vừa dày đen nhưng vô cùng sắc sảo, đôi hàng lông mi khẽ run run...như đang mời mọc..
Không kìm được, cô bất giác đưa ngón tay chọt chọt, rồi lại miết miết thử hết gò má của anh, rồi lại dạo hết một đường trên hàng chân mày kiếm kia, nghĩ mình đúng là không có chút tiền đồ, chỉ dám ra tay khi người ta đang chưa tỉnh....
Một phút, rồi mười phút....
Phương Vũ Yên ngây ngẩn mà nhìn Hoắc Hạo Nhiên, trong lòng lẩm bẩm một phen, nhớ lại giây phút hai bọn họ sinh tử có nhau, lúc đó cô bị trúng xuân dược. Nếu là một người đàn ông bình thường, có lẽ cô bị anh ăn sạch rồi cũng nên, nhưng người đó lại là Hoắc Hạo Nhiên, anh đúng là một tên đàn ông không ai có thể chính nhân quân tử hơn được.
Phương Vũ Yên chỉ nhớ, lúc đó thuốc phát tác, cô rất muốn anh, muốn rất nhiều, nhưng tên quân tử này chỉ trao cho cô một nụ hôn triền miên rồi đánh ngất cô, sau đó thì cô không nhớ được gì nữa, bây giờ tỉnh lại đã là ở bệnh viện...
Mãi lâu, Phương Vũ Yên mới đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, rồi bất giác nhớ lại câu nói hôm qua của anh, "Em chết, anh cũng không sống nữa."
Hoắc Hạo Nhiên, tên tổng tài kiêu ngạo có thừa mà ngốc nghếch cũng không ai địch lại, ai đời lại vì một cô gái làm mẹ đơn thân như cô mà đòi cùng sống cùng chết cơ chứ? Mà lại nếu như anh biết cô từng xảy ra quan hệ với Hoắc Thiên Thành em trai của anh, liệu anh còn có thể yêu cô như thế này nữa không?
Suy nghĩ đến chuyện này khiến Phương Vũ Yên liền chua xót trong lòng, bây giờ thì lời cũng đã hứa với người ta rồi, còn để cho người ta hôn luôn rồi, bây giờ nếu như mình lật lọng thì có khác gì là đồ gian dối đâu chứ...
"Haizz... làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?
Bỗng nhiên, đúng lúc này...
Bóng dáng cao lớn của người kia đứng sát ngay bên cạnh cô, giọng anh có chút khàn khàn do vừa mới tỉnh lại. "Đang nghĩ chuyện gì đó?"
"A...Hoắc...Hoắc Hạo Nhiên??" Phương Vũ Yên giật bắn người suýt té ngửa ra sau, "Mợ (mẹ) ơi....anh là quỷ à, cứ thích xuất hiện đột ngột sau lưng người ta sao?"
"Em thấy có quỷ nào mà đẹp trai, phong độ như anh không?" Hoắc Hạo Nhiên không nhìn Phương Vũ Yên, mà nhìn ra khung cảnh bên ngoài tự tin hỏi ngược lại cô.
Phương Vũ Yên đen mặt, nhưng cũng không ngại thẳng thừng phê phán anh, "Chưa, em chưa có thấy quỷ nào đẹp trai như Hoắc tổng đây, không những vậy da mặt cũng dày mà tự luyến cũng cao.."
Hoắc Hạo Nhiên phì cười, anh nói: "Phương Vũ Yên, em được lắm nha, có ai lại như em không, nâng người ta lên rất cao rồi lại kéo mạnh người ta xuống đất thế chứ?"
"Có đó, người đó không phải đang đứng trước mặt anh đó sao? Bằng chứng quá thuyết phục." Phương Vũ Yên vừa nói vừa chỉ tay vào chính bản thân mình làm minh họa hình thể vô cùng khôi hài khiến Hoắc Hạo Nhiên vì vậy mà vui vẻ không ít, còn cười tươi hơn cả mặt trời buổi sớm.
"Anh tỉnh từ khi nào, không biết bản thân đang bị thương sao, anh còn cậy mạnh lết ra đến đây?" Phương Vũ Yên nhìn Hoắc Hạo Nhiên hỏi, "Có biết bất thình lình xuất hiện sau lưng chính là dọa người không?"
Anh lại nở một nụ cười, dịu giọng nói, "Anh lo cho em lắm, nhìn xem, mặt em xưng tím còn chưa tan này." Vừa nói anh vừa đưa bàn tay thon dài khẽ chạm lên chỗ xưng bầm trên khuôn mặt Phương Vũ Yên, "Đều là anh không tốt, làm liên lụy đến em."
Phương Vũ Yên bị hành động này của Hoắc Hạo Nhiên làm cho tim nhảy loạn, mặt cũng lập tức nóng bừng, vội chống chế, "Em... em không có sao. Anh đừng có mà đánh trống lảng, em hỏi anh tỉnh lại khi nào đó, anh vẫn chưa trả lời em?"
"Lúc em ngồi cạnh giường nhìn anh, tay không yên phận với anh, thì anh đã tỉnh rồi." Hoắc Hạo Nhiên trả lời...
Hả?
"Vậy ra là anh cố tình?" Phương Vũ Yên tức đến đầu muốn bốc khói, tên này tỉnh rồi lại cư nhiên giả bộ, vậy thì có nghĩa là bao nhiêu hành động của cô đều bị tên này lén nghe, lén nhìn hết luôn rồi...
Tên gian thương này...
Phương Vũ Yên dù khó chịu nhưng không thể làm gì được, vì cô cũng chiếm tiện nghi người ta không ít...
"Hoắc Hạo Nhiên, em có một chuyện muốn hỏi anh?" Phương Vũ Yên nghiêm túc nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Hạo Nhiên lúc này đang có biết bao nhiêu là nhu hòa quan tâm ấm áp nhìn mình, cô nói tiếp: "Chuyện tình cảm giữa em và anh, anh thật sự nghiêm túc trong mối quan hệ này đúng không? Lỡ như...sau này em làm chuyện có lỗi với anh, anh vẫn sẽ tin và yêu em sao?"
Hoắc Hạo Nhiên nghe cô hỏi, anh không chút do dự mà trả lời, bộ dạng và giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Phải, anh vô cùng nghiêm túc trong mối quan hệ này, cũng cực kỳ thẳng thắn, amh không bao giờ vòng vo trong bất kỳ chuyện gì đối với em, chỉ cần em ở bên anh, những chuyện khác, anh đều không quan tâm."
"Kể cả việc em không còn...'' Phương Vũ Yên định nói tiếp thì lúc này, bỗng một cơn đau từ cổ họng truyền tới, cảm giác khô cứng trong cuống họng làm cô đau đớn, cô bất giác ngồi sụp xuống, đưa cả hai tay lên để xoa nơi cần cổ trắng nõn của chính mình...
Sắc mặt cô chợt tái đi làm cho Hoắc Hạo Nhiên cả kinh, vội dùng cả hai cánh tay còn đang quấn băng trắng xóa ôm cô vào ngực, lo lắng hỏi: "Vũ Yên, em sao vậy...em khó chịu ở đâu?"
"Em...em..." Phương Vũ Yên cố gắng phát ra âm thanh, nhưng thanh âm cô phát ra chỉ có khản đặc không nghe rõ, càng lúc càng cảm thấy cổ họng truyền tới cơn đau rát mỗi khi cô nuốt nước bọt xuống...
Và rồi...không thể nói thêm gì nữa, vì càng nói sẽ càng khó chịu hết cả cổ họng, giống như bị ai đó cào cấu bên trong...
Hoắc Hạo Nhiên nhận ra sự khác thường của cô, anh vội đỡ cô dậy tới giường, dể cô bán nằm xuống, "Được rồi, không nói được thì đừng cố gắng nói, ở đây anh đi gọi bác sĩ cho em...
Dứt lời anh liền đứng dậy định đi, thì lại bị Phương Vũ Yên kéo tay lại, cô cố gắng phát ra âm thanh, " Anh....bị..." Vẫn là không nói rõ được, cô dành dùng tay diễn tả, lấy tay mình chỉ vào vết thương trên người anh ý nói anh còn bị thương.
Hoắc Hạo Nhiên nhìn liền hiểu ra, anh cười vỗ vỗ mu bàn tay của cô, "Yên tâm, anh chỉ bị thương ở ngườ, ở tay thôi, còn chân anh, miệng anh, vẫn còn sài được." Anh nói xong rồi đẩy cửa phòng ra, "Anh đi nhé, ở yên đấy chờ anh quay lại."
Phương Vũ Yên nhìn theo bóng lưng của anh khuất sau cánh cửa, miệng bất giác nở một nụ cười, cảm giác được người ta quan tâm, thật không tệ...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương