Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!

Chương 49: Đừng chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi



Hoắc Hạo Nhiên sau khi an ủi Phương Vũ Yên xong, anh mới quay sang nói mấy câu với vị bác sĩ kia, "Bác sĩ, làm phiền ngài khám cho cô ấy một chút."

Bác sĩ kia gật đầu, "Hoắc tiên sinh yên tâm, tôi sẽ xem kỹ nguyên nhân rồi báo lại tình hình cụ thể cho cậu."

Hoắc Hạo Nhiên yên tâm gật đầu, lúc này anh mới nhìn đến Nghê Hương Diệp còn chưa đi một dạng vẫn đang ấm ức, nhưng không dám phát tiết ra ngoài vì sợ Hoắc Hạo Nhiên.

Hoắc Hạo Nhiên đi thẳng ra cửa, không mặn không nhạt gọi Nghê Hương Diệp, "Nghê tiểu thư, cô ra ngoài một chút, chúng ta nói chuyện."

Bóng dáng của Hoắc Hạo Nhiên nhanh chóng biến mất ở sau cánh cửa, nhưng mà Nghê Hương Diệp vẫn còn đứng đó chưa hoàn hồn, cô ta rõ ràng nghe thấy anh nói gì, cũng biết sắp tới nhất định cũng sẽ không có kết quả tốt, nhưng lúc này chân lại không nhấc lên nổi vì sợ.

"Cô tiểu thư này, Hoắc tiên sinh mới gọi cô đi đấy, cô nên đi được rồi, tránh gây ra phiền phức khi tôi đang khám bệnh." Vị bác sĩ mặt đầy nghiêm nghị nhắc nhở Nghê Hương Diệp.

Nghê Hương Diệp giật mình, nhanh chóng đưa tay vội lau đi nước mắt còn hoen mi, một dạng luống cuống đi ra ngoài đuổi theo Hoắc Hạo Nhiên.

Phương Vũ Yên lúc này mới yên tâm thở phào một cái, ngồi trên giường để bác sĩ kiểm tra cổ họng cho cô, vừa nhìn đến bộ dạng của Nghê Hương Diệp lúc chật vật đi ra khỏi phòng, thật sự lúc này cô vừa có chút buồn cười lại vừa có chút thấy tội nghiệp cho cô ta. Nghê Hương Diệp này thật sự là có ý với Hoắc Hạo Nhiên rồi đi, vậy nên lúc nãy cô ta mới không dám làm gì càn rỡ trước mặt anh ấy, trong lòng dù tức giận uất ức nhưng vẫn phải nén lại, cảm giác ấy không dễ chịu chút nào.

...

Ban công tầng 5.



Hoắc Hạo Nhiên đứng ở cửa kính nơi ban công chưa lâu thì Nghê Hương Diệp cũng vừa tới, cô ta lúc này đã trấn tĩnh một chút, nhưng vẫn còn có chút run sợ đối với Hoắc Hạo Nhiên.

Lúc này Nghê Hương Diệp đứng đối diện với Hoắc Hạo Nhiên, nhưng không dám đừng quá gần anh, vì anh thật ra chưa từng có một chút ý tứ gì với cô ta, tất cả những gì anh có thể cho Nghê Hương Diệp chỉ là sự khách sáo, thái độ trước sau như một, đơn là chỗ quen biết do hợp tác làm ăn với nhà họ Nghê mà thôi.

Trước đây, Nghê Hương Diệp gặp được anh trong một bữa tiệc hội nghị của nhà họ Nghê, cô ta được mọi người gán ghép với Hoắc Hạo Nhiên chính là một đôi trai tài gái sắc. Thậm chí có mấy lần đi dự tiệc, Nghê Hương Diệp cô ta còn được chính Hoắc phu nhân và con dâu thư hai nhà họ Hoắc là vợ của Hoắc Thiên Thành mời đến nhà họ làm khách. Và thế là, Nghê Hương Diệp cũng ôm mộng tưởng từ đó, cô ta lúc nào cũng bám theo Hoắc Hạo Nhiên, thậm chí còn lên wedchat đăng tin nhảm nói mình là bạn gái của Hoắc Hạo Nhiên.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, Nghê Hương Diệp mỗi lần đến nhà họ Hoắc là lại quà cáp này nọ không ngừng, nên nhà họ Hoắc thật sự cũng không có ghét cô ta, Hoắc phu nhân còn khuyến khích Hoắc Hạo Nhiên chọn Nghê Hương Diệp vì thấy anh cũng không ghét cô ta cho lắm.

Lúc đó Hoắc Hạo Nhiên mẹ bận tâm chuyện của anh, nên anh chỉ gật đầu nói là sẽ suy nghĩ xem sao, để mẹ anh yên tâm.

Hoắc Hạo Nhiên thờ ơ cũng không nhìn Nghê Hương Diệp lấy một cái, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ ban công, lãnh đạm nói: "Nói đi, vì sao lại đến thành phố G."

"Em..em là..." Nghê Hương Diệp chỉ có thể lặp lại lời bịa đặt ở trong phòng bệnh, "Em...đi cùng hai bác đến thăm anh, em rất nhớ anh."

Hoắc Hạo Nhiên không phản ứng, thật sự không nhìn ra được là anh đang tức giận hay là anh đang bình thường. Anh lại hỏi, thanh âm vẫn là lãnh đạm không chút thân thiết: "Là cô tự đến đây hay là cha cô bảo cô đến?"

Nghê Hương Diệp giật bắn, cô ta không ngờ anh biết cô ta căn bản chính là đang nói dối, nhưng bản năng của cô ta lại không cho cô ta cái dũng khí để thẳng thắn thừa nhận với anh, miệng lí nhí: "Anh Hạo Nhiên, em thật sự đến cùng hai bác, anh có thể hỏi hai bác mà."

Hoắc Hạo Nhiên nhíu mày, vậy mà lại là nói dối? Cha mẹ anh còn chưa có đến đây, Trần Sang có nói cha và mẹ anh phải bàn giao công việc lại cho em trai anh trong thời gian ông bà đi vắng, nên ông bà căn bản là chưa đến đây. Vậy mà Nghê Hương Diệp này lại cư nhiên nói dối trắng trợn trước mặt anh như thế.

Bình sinh anh rất ghét những cô gái không chăm chỉ, suốt ngày chỉ biết trưng diện, tiêu sài hoang phí tài sản của gia đình, chỉ biết nói dối để đạt được mục đích, anh lại càng ghét. Hoắc Hạo Nhiên lạnh lùng nói: "Nghê tiểu thư, cô có biết tôi ghét điều gì nhất ở phụ nữ không? Là nói dối đấy."



"Anh Hạo Nhiên, em không có ý nói dối anh đâu, em chỉ là nhớ anh mà thôi, em sợ anh sẽ tức giận nên mới nói dối...Em xin lỗi." Nghê Hương Diệp cúi đầu gần như thừa nhận.

"Cô tự ý đến đây, còn gây chuyện với Phương Vũ Yên?" Hoắc Hạo Nhiên lại hỏi.

Nghê Hương Diệp luống cuống, cô ta biết Hoắc Hạo Nhiên thật sự đã nhìn ra là cô ta nói dối, chỉ là anh chưa nổi cơn thịnh nộ, cô ta vẫn tiếp tục giọng điệu đáng thương để giải thích với anh, "Anh Hạo Nhiên, em đến đây để tìm anh, thật ra em biết anh bị thương nên em lo cho anh lắm, nhưng mà sáng nay vào phòng lại không có thấy anh chỉ thấy Phương Vũ Yên, em tưởng cô ấy đi nhầm phòng anh nên lịch sự hỏi thăm nhưng cô ấy...hức hức..cô ấy mắng em."

Nghê Hương Diệp lúc này bày ra bộ mặt đáng thương đổ hết mọi chuyện lên người Phương Vũ Yên, cô ta tiếp tục ngụy biện cho chính mình, "Hạo Nhiên, anh phải tin em, em không phải kiếm chuyện với Phương Vũ Yên đâu, là cô ấy gây chuyện với em trước, cô ấy không nói cho em biết anh ở đâu, còn mắng em, sau đó còn định lấy dao đâm em, nên vệ sĩ của em mới xông vào đây để bảo vệ em, em thật sự không có kiếm chuyện với cô ấy...em không cố.."

"Đủ rồi!" Hoắc Hạo Nhiên lạnh lùng thốt ra hai từ ngắn gọn, cắt đứt lời biện hộ của Nghê Hương Diệp, cô gái này tâm tính thật không thể ưa nổi, nói dối một cách thật trắng trợn, làm anh thật sự muốn buồn nôn. Anh biết cô ta xấu tính, nhưng không nghĩ cô ta lại xấu tính đến mức này, lại dám đổ hết mọi chuyện lên Vũ Yên của anh, Nghê Hương Diệp này thật sự nghĩ anh là thằng ngu không biết phân rõ trắng đen sao?

"Nghê Hương Diệp, nói đủ chưa, tôi còn không biết cô thế nào sao? Chuyện cô làm những gì, tốt nhất cô nên tự mình biết mình, tôi không muốn so đo tính toán với cô. Vũ Yên bị thương, bị đau họng, có thể mắng cô? Có thể đuổi cô? Có thể đánh lại cô? Cô ấy vì sao phải cầm đến cả dao hẳn cô phải là người rõ nhất."

Hoắc Hạo Nhiên dùng ánh mắt sắc bén nhìn Nghê Hương Diệp, anh từng bước đi tới ép cô ta phải lùi sát ra mép cửa sổ ban công, Hoắc Hạo Nhiên từng lời lạnh lùng cảnh cáo: "Nghê Hương Diệp, chuyện hôm nay bất luận là cô vô tình hay cố ý, tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này vì nể mặt cha cô, nhưng lần sau nếu cô còn dám động đến Vũ Yên, tôi không dám chắc sẽ còn khoan hồng cho cô đâu."

"Hoắc Hạo Nhiên, anh...anh..." Nghê Hương Diệp ấm ức rơi nước mắt, lớn tiếng: "Em sẽ không bỏ qua cho Phương Vũ Yên nếu như cô ta muốn cướp anh khỏi tay em."

Hoắc Hạo Nhiên cười lạnh, "Ha, Nghê tiểu thư, cô cũng tự tin quá nhỉ, cô lấy tư cách gì mà đòi cùng Vũ Yên tranh giành tôi, nói cho cô biết Hoắc Hạo Nhiên tôi trước kia hay hiện tại và sau này, đều thuộc về Phương Vũ Yên, còn tôi và cô vốn chẳng là gì cả, cô đừng bao giờ có ý định xấu xa nào với cô ấy, bởi vì cô ấy chính là giới hạn cuối cùng của tôi, dám chạm vào giới hạn của tôi, hậu quả? Nghê gia tự gánh."

Dứt lời, anh xoay người đi thẳng, để mặc Nghê Hương Diệp đứng đó siết chặt nắm tay, có hận, có ấm ức, nhưng tiếc là không có một ai an ủi...
Chương trước Chương tiếp