Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!
Chương 9: Anh chính là nỗi sợ hãi
Hoắc Hạo Nhiên ở đằng xa, nghe tiếng Phương Nhật gọi, anh đương nhiên biết, nhưng lại vờ như mới nghe cậu nhóc gọi.
Khẽ mỉm cười một cái không dễ phát hiện, liền gọi Nghiêm Tử tới, hai chú cháu cùng đi tới chỗ mẹ con Phương Vũ Yên và Phương Nhật.
Phương Vũ Yên thấy Hoắc Hạo Nhiên đi càng đến gần, cô giật mình lại càng hoang mang lo sợ, cô không biết bản thân vì sao lại rất e sợ người đàn ông này.
Mặc dù đây là lần thứ hai cô gặp được anh. Nhưng ở anh, cô thấy được một bản chất lãnh khốc, vô cùng cao ngạo, mà bất cứ ai khi nhìn vào anh, đều phải cúi đầu e sợ.
Cô càng không thể tin, tại sao lại có thể gặp anh tại nơi này, nhìn tây trang trên người anh tất cả đều được đặt may cẩn thận sang trọng như vậy, nhất định anh không phải một nhân vật tầm thường, vậy thì nơi này càng không thể là nơi anh nên đến, thế mà họ lại gặp nhau ở nơi này, không lẽ chỉ là do trùng hợp.
Lòng bối rối, còn chưa kịp định thần, thì con trai cô cậu nhóc Phương Nhật đã buông tay mẹ, chạy thẳng tới chỗ Hoắc Hạo Nhiên.
" Nhật Nhật cũng học tại trường này sao?" Hoắc Hạo Nhiên vui vẻ ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc rồi hỏi.
"Vâng ạ. Là ngày đầu tiên." Phương Nhật gật đầu, hào hứng đáp.
Phương Vũ Yên chạy theo con trai, vừa tới nơi, "Nhật Nhật, chúng ta về thôi con." Cô nhanh đi tới định nắm tay Phương Nhật rời đi, thì cậu bé Nghiêm Tử bên cạnh reo lên, "Nhật Nhật, chúng ta là bạn cùng lớp, tớ muốn kết bạn với cậu."
Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên có chút bất ngờ vì hai đứa bé biết nhau. Còn chưa kịp thích nghi thì Nghiêm Tử lại nói tiếp: "Nhật Nhật, cậu thật giỏi, cô giáo hỏi gì, cậu đều biết hết, trả lời cũng nhanh." Sau đó cậu bé lại nhìn qua Phương Vũ Yên, tò mò, "Dì ấy là mami của cậu sao? Mami của cậu đẹp như tiên nữ vậy."
Không khí chới ngượng ngùng. Phương Vũ Yên nghe được người khác khen mình, mà người khen lại còn là một cậu bé nên cô có chút lúng túng.
"À, ừ. Chào con, con là bạn học mới quen của Phương Nhật à, thật là trùng hợp." Phương Vũ Yên vừa cười, tay cô cũng nắm tay Phương Nhật, "Tiếc quá, hôm nay Dì và Phương Nhật còn có việc phải đi, hôm khác chúng ta lại nói chuyện nhé."
Ai mà biết lời nói của Phương Vũ Yên căn bản chẳng có lọt vào tai cậu bé Nghiêm Tử tẹo nào, cậu lúc này cứ ở bên tai Phương Nhật luyên thuyên mãi không ngừng, đủ mọi loại chuyện của thế giới trẻ con từ trên trời xuống đất.
Mà Phương Nhật nghe xong, thích thì gật đầu, không thích thì lại lắc đầu, cậu lười mở miệng, bản tính lãnh khốc, kiệm lời của cậu được thừa hưởng từ ông cha chưa chứng thực ngay bên cạnh khiến Phương Nhật khi nghe Nghiêm Tử lải nhải liền cảm thấy phiền. Nhưng cũng không ghét bỏ. Làm cho Nghiêm Tử càng thích, càng muốn làm thân với Phương Nhật hơn.
Cậu bé ghé sát vào tai Phương Nhật, thì thầm, "Nhật Nhật, cậu biết không, mình là thiên tài đấy."
Phương Nhật khẽ nhíu mày nhỏ, cậu nói: "Vậy thì thế nào?"
Nghiêm Tử cười toe toét lộ ra cả hai cái răng sưa nhỏ trắng trắng, "Dĩ nhiên là thiên tài phải ở cùng thiên tài rồi."
Phương Nhật nghe câu trả lời kia của Nghiêm Tử, cũng không nói thêm gì, chỉ ngước nhìn Hoắc Hạo Nhiên, lại thấy chú đẹp trai này đang nhìn Nghiêm Tử.
Không chỉ có Phương Nhật mà ngay cả Phương Vũ Yên cũng nhìn đến Hoắc Hạo Nhiên. Thấy anh dắt theo Nghiêm Tử, lại còn có chút rất quan tâm Nghiêm Tử, bất giác cả hai mẹ con đều nghĩ Hoắc Hạo Nhiên chính là ba của Nghiêm Tử.
Phương Nhật suy nghĩ như vậy, nhất thời trong lòng thất vọng, nếu vậy thì chú đẹp trai này không phải là ba của mình rồi! Cậu nhóc nghĩ.
Nhưng một khắc kia, thanh âm non nớt của Nghiêm Tử lại đánh tan đi nỗi thất vọng của Phương Nhật.
"Chú Hạo Nhiên, hôm nay cha và mẹ không rước Nghiêm Tử sao? Sao chú lại đón con?" Nghiêm Tử vô tư hỏi.
"Họ bận việc, ta đến đón con thay họ." Hoắc Hạo Nhiên đáp, đôi chân thon dài cũng bắt đầu rảo bước.
Lúc này, Phương Nhật mới ngớ ra, chú đẹp tra8 này chính là chú của Nghiêm Tử mà. Vậy thì tốt quá rồi! Nỗi thất vọng đã không còn, cậu nhóc vui vẻ sóng vai Nghiêm Tử cùng đi trước.
Đi được vài bước, Nghiêm Tử mở lời đề nghị, "Nghiêm Tử tớ đây rất thích cậu."
"Vậy thì sao?"
"Còn hâm mộ cậu nữa, vì cô giáo hỏi gì, cậu cũng đều biết."
"Thế thì lại làm sao?"
"Cậu về nhà tớ chơi có được không? Nhà tớ đồ chơi thông minh rất nhiều." Nghiêm Tử khoe khoang.
Lúc này, Hoắc Hạo Nhiên lên tiếng cắt ngang, "Nghiêm Tử, con trước hết phải hỏi xem mẹ của Phương Nhật có đồng ý cho bạn ấy đi hay không?"
Nghe được câu này của Hoắc Hạo Nhiên, Phương Vũ Yên lúng túng nãy giờ liền có chủ đề, cô lập tức thoái thác, "À, xin lỗi, cô rất bận, chỉ có thể đến nhà con vào dịp khác, hôm nay thì thật sự không thể đến."
"Dì xinh đẹp ơi, Nghiêm Tử rất thích Nhật Nhật, cậu ấy thông minh lắm, nếu đến nhà con, sẽ giúp cho con hoàn thành rất nhiều đồ chơi lắp ráp thông minh mà con vẫn chưa hoàn thành được."
"Cái đó, con có thể nhờ cha hoặc mẹ của con cùng chơi với con."
"Cha con bận lắm, bận y như chú của con ấy. Còn mẹ con cũng vậy. Con cái gì cũng chỉ có thể chơi một mình mà thôi."
"Chuyện này...." Phương Vũ Yên khó xử, "Cậu bé à, vẫn là không được, cô và Nhật Nhật còn có...."
Lời còn chưa nói hết thì Phương Nhật đã lại bỏ mẹ của cậu ở lại, rồi đi cùng Nghiêm Tử, dĩ nhiên cậu nhóc còn tinh ý mà có một ý đồ khác, cậu muốn mẹ của mình đi chung cùng chú đẹp trai kia!
Hai đứa bé theo nhau chạy trước, chỉ còn lại hai người lớn, Phương Vũ Yên lúc này mới chân chính mà đối mặt với Hoắc Hạo Nhiên.
Cô bắt đầu cảm thấy run, bước chân cũng chậm lại, thậm chí nhìn vào mắt anh, cô cũng không đủ can đảm để nhìn.
Thật tình thì cô chỉ mong mình có phép biến hóa, một khắc liền biến khỏi tầm mắt của người đàn ông này, hoặc có phép tàng hình để anh không nhìn thấy cô. Hiện tại anh chỉ là đi song song cùng cô, rất bình thường, vẫn không hỏi thăm cô một câu nào mà cô còn sợ như vậy, huống hồ nếu anh mà còn bắt chuyện....
Chắc là....
Chuông điện thoại trong túi xách vang lên, Phương Vũ Yên lấy điện thoại ra, là Phùng Tĩnh Nhã gọi tới. Phương Vũ Yên như vớ được phao cứu sinh, vội vàng bắt máy.
"Tĩnh Nhã, cậu tới đây với mình được không? Mình gặp chuyện gấp." Phương Vũ Yên không dám nói to, nên vì thế mà cô bạn Tĩnh Nhã bên kia, nghe câu được câu không.
"Cái gì, cậu gặp chuyện gì? Là ai cướp cậu hả? Để mình đi để báo cảnh sát."
Phương Vũ Yên cạn lời, mới câu đầu tiên thôi mà đã nhắc tới cảnh sát rồi, cảnh sát thì lớn lắm sao? Bản thân cô đang ở đây còn gặp đại ma đầu đây này...
"Thôi, không sao đâu....cậu khỏi tới, mình ổn rồi." Phương Vũ Yên nói vậy để bạn thân cô yên tâm, nếu vì cô mà Tĩnh Nhã gặp phiền phức, vậy thì chi bằng mình cô đương đầu vẫn hơn.
Phùng Tĩnh Nhã bên kia có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Hôm nay mình bận quá, lại không thể dẫn hai mẹ con cậu đi ăn mừng rồi. Xin lỗi cậu."
''Ầy, có gì đâu, chuyện ăn mừng hôm đó, mình quên rồi. Thôi mình cúp đây." Phương Vũ Yên ảm đạm dập điện thoại, cô thất vọng tràn trề, cứ tưởng vớ được cái phao cứu sinh ngon lành, ai mà biết được, phao bị xì hơi, cô lại chìm vào nước.
Lần này không xong rồi. Phương Vũ Yên than thở trong lòng.
Ra đến cổng trường, Nghiêm Tử lại nói: "Nhật Nhật, nếu không đến nhà mình, vậy để cho mình và chú đưa cậu và mẹ về nhà nhé..."
Phương Nhật còn chưa kịp lên tiếng phản ứng, thì Phương Vũ Yên đã từ chối. " Không cần đâu, cô có xe, cô và Phương Nhật sẽ đi xe cô để về nhà.
Lúc này, Hoắc Hạo Nhiên mới mở lời, thanh âm của anh từ tính trầm ấm, một chút lạnh lẽo thường ngày đã đi đâu mất, "Cô Phương, từ chối trẻ con, cũng có thể là một tổn thương nhỏ cho chúng đấy." Anh nhìn cô, chỉ thản nhiên nói tiếp: "Dẫu sao cũng cùng đường, đi chung một đoạn, hai đứa trẻ sẽ có thời gian thân thiết với nhau hơn. Còn xe cô, cần thiết tôi sẽ cho người lái về giúp cô."
Phương Vũ Yên cạn lời, không thể phản bác gì nữa.
"Mẹ, không phải mẹ nói, Nhật Nhật nên làm quen với nhiều bạn hơn sao? Mẹ thấy không, con cũng có bạn rồi, con đi về chung với bạn ấy cũng là chuyện bình thường mà.'' Phương Nhật nỉ non với mẹ, đôi mắt to tròn đen láy nhìn mẹ đầy mong chờ.
Phương Vũ Yên lần này thực bị đánh bại triệt để, hết nói được gì nữa, bất cứ ai, cô cũng có thể từ chối, chỉ duy nhất có con trai cô là ngoại lệ. Chuyện gì cô cũng có thể đáp ứng cậu nhóc. Bở vì Phương Nhật là bảo bối của cô, Phương Vũ Yên đành chiều ý con trai, cắn răng mà lên xe của Hoắc Hạo Nhiên.
Vì con trai bảo bối, cho dù có sợ cái người kia đến đâu, thì cô vẫn có thể vượt qua...
Khẽ mỉm cười một cái không dễ phát hiện, liền gọi Nghiêm Tử tới, hai chú cháu cùng đi tới chỗ mẹ con Phương Vũ Yên và Phương Nhật.
Phương Vũ Yên thấy Hoắc Hạo Nhiên đi càng đến gần, cô giật mình lại càng hoang mang lo sợ, cô không biết bản thân vì sao lại rất e sợ người đàn ông này.
Mặc dù đây là lần thứ hai cô gặp được anh. Nhưng ở anh, cô thấy được một bản chất lãnh khốc, vô cùng cao ngạo, mà bất cứ ai khi nhìn vào anh, đều phải cúi đầu e sợ.
Cô càng không thể tin, tại sao lại có thể gặp anh tại nơi này, nhìn tây trang trên người anh tất cả đều được đặt may cẩn thận sang trọng như vậy, nhất định anh không phải một nhân vật tầm thường, vậy thì nơi này càng không thể là nơi anh nên đến, thế mà họ lại gặp nhau ở nơi này, không lẽ chỉ là do trùng hợp.
Lòng bối rối, còn chưa kịp định thần, thì con trai cô cậu nhóc Phương Nhật đã buông tay mẹ, chạy thẳng tới chỗ Hoắc Hạo Nhiên.
" Nhật Nhật cũng học tại trường này sao?" Hoắc Hạo Nhiên vui vẻ ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc rồi hỏi.
"Vâng ạ. Là ngày đầu tiên." Phương Nhật gật đầu, hào hứng đáp.
Phương Vũ Yên chạy theo con trai, vừa tới nơi, "Nhật Nhật, chúng ta về thôi con." Cô nhanh đi tới định nắm tay Phương Nhật rời đi, thì cậu bé Nghiêm Tử bên cạnh reo lên, "Nhật Nhật, chúng ta là bạn cùng lớp, tớ muốn kết bạn với cậu."
Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên có chút bất ngờ vì hai đứa bé biết nhau. Còn chưa kịp thích nghi thì Nghiêm Tử lại nói tiếp: "Nhật Nhật, cậu thật giỏi, cô giáo hỏi gì, cậu đều biết hết, trả lời cũng nhanh." Sau đó cậu bé lại nhìn qua Phương Vũ Yên, tò mò, "Dì ấy là mami của cậu sao? Mami của cậu đẹp như tiên nữ vậy."
Không khí chới ngượng ngùng. Phương Vũ Yên nghe được người khác khen mình, mà người khen lại còn là một cậu bé nên cô có chút lúng túng.
"À, ừ. Chào con, con là bạn học mới quen của Phương Nhật à, thật là trùng hợp." Phương Vũ Yên vừa cười, tay cô cũng nắm tay Phương Nhật, "Tiếc quá, hôm nay Dì và Phương Nhật còn có việc phải đi, hôm khác chúng ta lại nói chuyện nhé."
Ai mà biết lời nói của Phương Vũ Yên căn bản chẳng có lọt vào tai cậu bé Nghiêm Tử tẹo nào, cậu lúc này cứ ở bên tai Phương Nhật luyên thuyên mãi không ngừng, đủ mọi loại chuyện của thế giới trẻ con từ trên trời xuống đất.
Mà Phương Nhật nghe xong, thích thì gật đầu, không thích thì lại lắc đầu, cậu lười mở miệng, bản tính lãnh khốc, kiệm lời của cậu được thừa hưởng từ ông cha chưa chứng thực ngay bên cạnh khiến Phương Nhật khi nghe Nghiêm Tử lải nhải liền cảm thấy phiền. Nhưng cũng không ghét bỏ. Làm cho Nghiêm Tử càng thích, càng muốn làm thân với Phương Nhật hơn.
Cậu bé ghé sát vào tai Phương Nhật, thì thầm, "Nhật Nhật, cậu biết không, mình là thiên tài đấy."
Phương Nhật khẽ nhíu mày nhỏ, cậu nói: "Vậy thì thế nào?"
Nghiêm Tử cười toe toét lộ ra cả hai cái răng sưa nhỏ trắng trắng, "Dĩ nhiên là thiên tài phải ở cùng thiên tài rồi."
Phương Nhật nghe câu trả lời kia của Nghiêm Tử, cũng không nói thêm gì, chỉ ngước nhìn Hoắc Hạo Nhiên, lại thấy chú đẹp trai này đang nhìn Nghiêm Tử.
Không chỉ có Phương Nhật mà ngay cả Phương Vũ Yên cũng nhìn đến Hoắc Hạo Nhiên. Thấy anh dắt theo Nghiêm Tử, lại còn có chút rất quan tâm Nghiêm Tử, bất giác cả hai mẹ con đều nghĩ Hoắc Hạo Nhiên chính là ba của Nghiêm Tử.
Phương Nhật suy nghĩ như vậy, nhất thời trong lòng thất vọng, nếu vậy thì chú đẹp trai này không phải là ba của mình rồi! Cậu nhóc nghĩ.
Nhưng một khắc kia, thanh âm non nớt của Nghiêm Tử lại đánh tan đi nỗi thất vọng của Phương Nhật.
"Chú Hạo Nhiên, hôm nay cha và mẹ không rước Nghiêm Tử sao? Sao chú lại đón con?" Nghiêm Tử vô tư hỏi.
"Họ bận việc, ta đến đón con thay họ." Hoắc Hạo Nhiên đáp, đôi chân thon dài cũng bắt đầu rảo bước.
Lúc này, Phương Nhật mới ngớ ra, chú đẹp tra8 này chính là chú của Nghiêm Tử mà. Vậy thì tốt quá rồi! Nỗi thất vọng đã không còn, cậu nhóc vui vẻ sóng vai Nghiêm Tử cùng đi trước.
Đi được vài bước, Nghiêm Tử mở lời đề nghị, "Nghiêm Tử tớ đây rất thích cậu."
"Vậy thì sao?"
"Còn hâm mộ cậu nữa, vì cô giáo hỏi gì, cậu cũng đều biết."
"Thế thì lại làm sao?"
"Cậu về nhà tớ chơi có được không? Nhà tớ đồ chơi thông minh rất nhiều." Nghiêm Tử khoe khoang.
Lúc này, Hoắc Hạo Nhiên lên tiếng cắt ngang, "Nghiêm Tử, con trước hết phải hỏi xem mẹ của Phương Nhật có đồng ý cho bạn ấy đi hay không?"
Nghe được câu này của Hoắc Hạo Nhiên, Phương Vũ Yên lúng túng nãy giờ liền có chủ đề, cô lập tức thoái thác, "À, xin lỗi, cô rất bận, chỉ có thể đến nhà con vào dịp khác, hôm nay thì thật sự không thể đến."
"Dì xinh đẹp ơi, Nghiêm Tử rất thích Nhật Nhật, cậu ấy thông minh lắm, nếu đến nhà con, sẽ giúp cho con hoàn thành rất nhiều đồ chơi lắp ráp thông minh mà con vẫn chưa hoàn thành được."
"Cái đó, con có thể nhờ cha hoặc mẹ của con cùng chơi với con."
"Cha con bận lắm, bận y như chú của con ấy. Còn mẹ con cũng vậy. Con cái gì cũng chỉ có thể chơi một mình mà thôi."
"Chuyện này...." Phương Vũ Yên khó xử, "Cậu bé à, vẫn là không được, cô và Nhật Nhật còn có...."
Lời còn chưa nói hết thì Phương Nhật đã lại bỏ mẹ của cậu ở lại, rồi đi cùng Nghiêm Tử, dĩ nhiên cậu nhóc còn tinh ý mà có một ý đồ khác, cậu muốn mẹ của mình đi chung cùng chú đẹp trai kia!
Hai đứa bé theo nhau chạy trước, chỉ còn lại hai người lớn, Phương Vũ Yên lúc này mới chân chính mà đối mặt với Hoắc Hạo Nhiên.
Cô bắt đầu cảm thấy run, bước chân cũng chậm lại, thậm chí nhìn vào mắt anh, cô cũng không đủ can đảm để nhìn.
Thật tình thì cô chỉ mong mình có phép biến hóa, một khắc liền biến khỏi tầm mắt của người đàn ông này, hoặc có phép tàng hình để anh không nhìn thấy cô. Hiện tại anh chỉ là đi song song cùng cô, rất bình thường, vẫn không hỏi thăm cô một câu nào mà cô còn sợ như vậy, huống hồ nếu anh mà còn bắt chuyện....
Chắc là....
Chuông điện thoại trong túi xách vang lên, Phương Vũ Yên lấy điện thoại ra, là Phùng Tĩnh Nhã gọi tới. Phương Vũ Yên như vớ được phao cứu sinh, vội vàng bắt máy.
"Tĩnh Nhã, cậu tới đây với mình được không? Mình gặp chuyện gấp." Phương Vũ Yên không dám nói to, nên vì thế mà cô bạn Tĩnh Nhã bên kia, nghe câu được câu không.
"Cái gì, cậu gặp chuyện gì? Là ai cướp cậu hả? Để mình đi để báo cảnh sát."
Phương Vũ Yên cạn lời, mới câu đầu tiên thôi mà đã nhắc tới cảnh sát rồi, cảnh sát thì lớn lắm sao? Bản thân cô đang ở đây còn gặp đại ma đầu đây này...
"Thôi, không sao đâu....cậu khỏi tới, mình ổn rồi." Phương Vũ Yên nói vậy để bạn thân cô yên tâm, nếu vì cô mà Tĩnh Nhã gặp phiền phức, vậy thì chi bằng mình cô đương đầu vẫn hơn.
Phùng Tĩnh Nhã bên kia có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Hôm nay mình bận quá, lại không thể dẫn hai mẹ con cậu đi ăn mừng rồi. Xin lỗi cậu."
''Ầy, có gì đâu, chuyện ăn mừng hôm đó, mình quên rồi. Thôi mình cúp đây." Phương Vũ Yên ảm đạm dập điện thoại, cô thất vọng tràn trề, cứ tưởng vớ được cái phao cứu sinh ngon lành, ai mà biết được, phao bị xì hơi, cô lại chìm vào nước.
Lần này không xong rồi. Phương Vũ Yên than thở trong lòng.
Ra đến cổng trường, Nghiêm Tử lại nói: "Nhật Nhật, nếu không đến nhà mình, vậy để cho mình và chú đưa cậu và mẹ về nhà nhé..."
Phương Nhật còn chưa kịp lên tiếng phản ứng, thì Phương Vũ Yên đã từ chối. " Không cần đâu, cô có xe, cô và Phương Nhật sẽ đi xe cô để về nhà.
Lúc này, Hoắc Hạo Nhiên mới mở lời, thanh âm của anh từ tính trầm ấm, một chút lạnh lẽo thường ngày đã đi đâu mất, "Cô Phương, từ chối trẻ con, cũng có thể là một tổn thương nhỏ cho chúng đấy." Anh nhìn cô, chỉ thản nhiên nói tiếp: "Dẫu sao cũng cùng đường, đi chung một đoạn, hai đứa trẻ sẽ có thời gian thân thiết với nhau hơn. Còn xe cô, cần thiết tôi sẽ cho người lái về giúp cô."
Phương Vũ Yên cạn lời, không thể phản bác gì nữa.
"Mẹ, không phải mẹ nói, Nhật Nhật nên làm quen với nhiều bạn hơn sao? Mẹ thấy không, con cũng có bạn rồi, con đi về chung với bạn ấy cũng là chuyện bình thường mà.'' Phương Nhật nỉ non với mẹ, đôi mắt to tròn đen láy nhìn mẹ đầy mong chờ.
Phương Vũ Yên lần này thực bị đánh bại triệt để, hết nói được gì nữa, bất cứ ai, cô cũng có thể từ chối, chỉ duy nhất có con trai cô là ngoại lệ. Chuyện gì cô cũng có thể đáp ứng cậu nhóc. Bở vì Phương Nhật là bảo bối của cô, Phương Vũ Yên đành chiều ý con trai, cắn răng mà lên xe của Hoắc Hạo Nhiên.
Vì con trai bảo bối, cho dù có sợ cái người kia đến đâu, thì cô vẫn có thể vượt qua...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương