Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình
Chương 14: Đại luật sư tới nhà
Tư trang của Lam Nghi chỉ có duy nhất một bộ quần áo trên người, lúc thay đồ bước ra khỏi cánh cửa điện của khu tạm giam…cô cố tình bỏ ngoài tai câu nói có phần ác ý của quản giáo.
_ Đâm trí mạng một người trước pháp đình mà chỉ bị bắt tạm giam, lại còn được tại ngoại…Không biết là chúng ta vừa mới bắt tạm giam nữ thần thánh phương nào đây?
Lạnh lùng chờ cho tiếng ngắt điện của cánh cửa sắt vang lên, Lam Nghi lách người bước qua, bỏ lại khu tạm giam ở phía sau, bước ra bên ngoài.
Chào đón cô là một cảm giác ngột ngạt bức bối… Ngày hôm nay có chút oi bức, phía chân trời khoác lên một màu xám ngắt, ảm đạm âm u, khí trời mặc dù nực nội, nhưng lại mang theo những cơn lạnh lẽo ngái ngái mùi ẩm mốc của đất, của lá cây mục…báo hiệu một cơn giông chực chờ kéo tới.
Một mình đứng trước một khoảng đất trống rộng lớn chẳng hề có lấy một nhà dân, phía sau lưng là khu biệt giam lạnh lẽo…Lần đầu tiên Lam Nghi cảm thấy thế nào gọi là đất trời rộng lớn, lòng người cô đơn…!
Có lẽ Nhiếp tiên sinh cũng không báo với mẹ cô ngày cô được tại ngoại, mà ở chỗ này thì chắc chẳng có chiếc taxi nào qua lại…Lam Nghi chỉ còn cách theo biển báo, đi ngược về phía đường lớn, may ra có thể bắt được một chiếc xe.
Mái tóc xoăn gợi cảm hoang dã rũ xuống trước gương mặt có phần nhợt nhạt của Lam Nghi…đôi môi đầy đặn của cô hé mở để tiếng thở dài vang lên, hòa cùng tiếng đất đá lạo xạo dưới chân…
Bước đường này…thật là khó bước đi quá….!
****
Trương Nhị ngồi thẫn thờ trước rổ rau mới nhặt chưa hết một nửa, đôi mắt trũng sâu tiều tụy do nhiều đêm mất ngủ làm gương mặt bà càng trở nên hốc hác mệt mỏi. Rổ rau đã úa màu do nhiều lần bỏ ra nhét vào tủ lạnh...Hơn một tuần nay bà không ăn uống gì, sụt cân đi thấy rõ, bộ quần áo mặc trên người sớm đã rộng ra..
Quá mải mê suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra gần đây, Trương Nhị không để ý tới tiếng cánh cửa lớn mở ra, hay cả tiếng bước chân đang tới gần bà…
Lam Nghi đứng ở phía sau, đau xót nhìn bờ vai vốn đã gầy của mẹ lại càng trở nên tiều tụy…Đôi mắt của cô ngập tràn bi thương đau khổ, thanh âm khàn đặc muốn cất tiếng gọi mẹ mà không sao thốt nên lời…
Đến khi Trương Nhị mệt mỏi cầm rổ rau đứng dậy…khi bà quay lựng lại, rổ rau trên tay rơi xuống đất…những cọng rau úa màu tung tóe khắp trên sàn gạch.
Không tin nổi vào mắt mình, Trương Nhị hoảng hốt lắp bắp, nước mắt ứa ra từ khóe mắt nhăn nheo cùng thanh âm rạn vỡ vang lên…
_ Lam…Lam Nghi!
_ Mẹ…!
Một tiếng “Mẹ” bật ra mang theo biết bao chất chứa tủi hờn, Lam Nghi bước tới…vòng tay cô giang rộng ra ôm chặt lấy mẹ cô.
_ Lam Nghi…con về rồi….con về rồi! Con gái nhỏ của tôi….! Đứa con gái tội nghiệp của tôi….!
Tiếng khóc đau thương tới tiều tụy của Trương Nhị thấm vào tận trong tâm khảm của Lam Nghi, lần lượt phá bỏ đi từng bức thành trì cứng rắn mạnh mẽ trong lòng cô thành đá vụn…
Bấu chặt móng tay vào da thịt mình, Lam Nghi cố gắng giữ cho lòng mắt như sa mạc cát cháy của mình trống rỗng, khô khốc, nóng rát….chứ nhất quyết không để nước mắt chảy ra…
Cho dù là khi Lam Nghi còn nhỏ hay tới khi cô đã trưởng thành đều như vậy…Lam Nghi chưa từng bao giờ vì bất kì chuyện gì mà bật khóc!
Sự mạnh mẽ này….đáng lẽ ra không nên có ở một người con gái như cô!
****
Lam Nghi bưng cho mẹ một ly nước, trên chiếc áo của cô thấm ướt một mảng…là nước mắt của mẹ cô!
_ Mẹ uống chút nước đi ạ….
Trương Nhị cầm cốc nước lên bằng đôi tay run rẩy…Lam Nghi nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai hao gầy của bà, ánh mắt hướng về phía cửa buồng luôn đóng chặt của cô và em gái.
_ Em vẫn còn ngủ hả mẹ?
Đặt chiếc cốc xuống dưới bàn, đôi bày run rẩy của bà làm nước trong cốc xao động…Trương Nhị hướng ánh mắt xuống dưới…trầm lặng lên tiếng.
_ Em con không ở nhà!
_ Sao ạ?
Đôi mắt của Lam Nghi lập tức hiện lên sự hốt hoảng, cô vội vàng nắm lấy tay mẹ cô hỏi dồn dập.
_ Em không ở nhà…em đi đâu ạ? Mẹ! Tiểu Mai giờ đang ở đâu ạ?
_ Sau buổi xét xử đó, em con bị sang chấn tâm lý nặng. Con bé không ăn uống gì, chỉ nằm khóc, có lúc còn tỉnh dậy giữa đêm la hét vì gặp ác mộng…Người của Nhiếp luật sư đưa con bé tới bệnh viện để điều trị tâm lý…Bác sĩ đang giúp con bé bình tâm trở lại!
Kể cho Lam Nghi bằng chất giọng run rẩy, Trương Nhị lại không kìm được nước mắt, bắt đầu gục xuống đôi bàn tay nhăn nheo của mình.
_ Mẹ…mẹ đừng khóc mà…Nhiếp luật sư rất giỏi…nhất định ngài ấy sẽ tìm ra cách giúp Tiểu Mai!
Lam Nghi cũng chẳng hiểu cô đựa vào đâu để nói ra những lời nói…nhưng bây giờ cô phải làm mọi cách để an ủi mẹ mình…
Trương Nhị quệt nước mắt…rồi bỗng nhiên như thể nhớ ra điều gì đó, bà vội vã hỏi cô.
_ Sao con lại được thả ra vậy?
_ Là Nhiếp luật sư bảo lãnh cho con tại ngoại để chuẩn bị cho phiên Phúc Thẩm đó mẹ!
Ba từ “Nhiếp luật sư” dường như tác động rất lớn tới mẹ cô…Bà trầm lặng một chút…rồi run run nói với Lam Nghi…..
_ Lam Nghi…Tại sao đột nhiên Nhiếp luật sư lại muốn giúp mẹ con mình? Chúng ta không hề quen biết ngài ấy, cũng chẳng phải là người giàu có để có thể trả được Luật phí…Nhiếp luật sư là người vô cùng nổi tiếng, là người vô cùng tài giỏi. Nếu như được ngài ấy làm Luật sư thì là may mắn của chúng ta…nhưng chắc chắn chi phí của ngài ấy không hề tầm thường…Chúng ta….chúng ta làm sao mà trả được?
Trương Nhịn run rẩy nói với Lam Nghi, trong ánh mắt của mẹ cô hiện lên sự lo lắng khốc liệt…
Lam Nghi mỉm cười như an ủi, bàn tay cô khẽ khàng nắm lấy bàn tay nhăn nheo của mẹ, dịu dàng trấn an…
_ Mẹ…Nhiếp luật sư không phải là người thiếu tiền, hơn nữa em nghĩ…ngài ấy làm chuyện này cũng không phải là vì tiền…Vì nếu như muốn kiếm tiền thì ngài ấy cũng sẽ không chọn gia đình chúng ta…
_ Vậy chẳng lẽ….
Trương Nhị ngập ngừng lên tiếng, trong ánh mắt bà hiện rõ sự lo lắng thấu tâm can…
_ Lam Nghi…có lẽ nào ngài ấy….ngài ấy….
Lam Nghi nhìn vào đôi mắt lo lắng của Trương Nhị…ngay lập tức hiểu ra ý tứ bên trong lòng mắt mờ mịt ấy của mẹ mình.
_ Không phải đâu mẹ…Nhiếp luật sư là người rất lịch thiệp, ngài ấy vẫn chưa hề làm gì đi quá giới hạn, cũng chưa từng nói gì thiếu chừng mực với con…Với lại hơn nữa xung quanh ngài ấy chắc chắn không thiếu mĩ nhân…Ngài ấy không để mắt tới con đâu mẹ…
Sự bông đùa trong giọng nói của Lam Nghi không những không khiến Trương Nhị an lòng, hơn nữa còn khiến bà lo càng thêm lo…
_ Lam Nghi…con đừng suy nghĩ như vậy…Con rất xinh đẹp…
Gương mặt của Lam Nghi đột nhiên trở nên cứng đờ, Trương Nhị biết là bà đã lỡ lời, liền vội vàng lên tiếng khỏa lấp.
_ Lam Nghi con đừng hiểu lầm ý mẹ…Ý mẹ không phải thế đâu...
_ Mẹ…! Không sao đâu con hiểu mà….Mẹ đừng lo lắng nữa! Để lát nữa con với mẹ đi thăm em được không?
_ Tốt nhất con đừng tới…sẽ đau lòng không chịu đựng được!
Trương Nhị nghẹn ngào lắc đầu, xót xa nói với Lam Nghi.
_ Bây giờ Tiểu Mai ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra, cả ngày chỉ ngồi trước cửa sổ, thất thần nhìn ra bên ngoài. Cho dù ai gọi gì, ai làm gì cũng đều không có phản ứng…Giống như một cái xác không hồn vậy! Bác sĩ nói rằng con bé bị sốc tâm lý quá lớn, phải điều trị lâu dài…
Trái tim của Lam Nghi thắt lại…
Lời nói của mẹ vang lên tới đâu, trong cô đau thắt tới đó…
Lặng lẽ nhìn những giọt nước mắt rơi xuống của mẹ….Lam Nghi cảm thấy câu chuyện đang càng lúc càng giết dần giết mòn mẹ cô…
_ Mẹ à…chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Bây giờ mẹ phải phấn chấn lên…phấn chấn lên thì mới có thể làm chỗ dựa tinh thần được cho Tiểu Mai được…Mẹ! Sao con thấy hôm nay mẹ không nấu đồ ăn vậy? Mẹ không bán hàng hôm nay sao?
_ Con thì bị tạm giam, Tiểu Mai thì như vậy…Mẹ không có tâm trạng nữa….Mẹ đã nghỉ bán hàng rồi….
Lam Nghi nhìn về căn bếp lạnh lẽo, lại nhớ đến rổ rau úa màu của mẹ, u buồn tới câm lặng.
_ Xung quanh đây…người ta có biết chuyện của Tiểu Mai không ạ?
Trương Nhị chầm chậm lắc đầu, nén tiếng thở dài…
_ Không….cũng may Tòa án vẫn còn sự nhân đạo, danh tính của Tiểu Mai được giữ kín nên quanh đây chẳng ai biết điều gì…Họ chỉ nghĩ con bé học hành quá căng thẳng nên bị tâm lý…vậy thôi….
Lam Nghi cố nén một tiếng thở dài…cuối cùng sau bao nhiêu ngày dài đằng đẵng cũng có một tin tốt lành một chút…
_ Mẹ…mẹ nghe con nhé…giờ mẹ đi nghỉ ngơi đi ạ! Thức ăn hôm nay để con nấu cho mẹ! Mẹ phải khỏe lên, phấn chấn lên thì mới chiến đấu được chứ!
Trương Nhịn nhìn cô con gái nuôi của mình bằng đôi mắt trìu mến, bàn tay của bà dịu dàng vươn tới vuốt ve mái tóc cô…
_ Lam Nghi…cám ơn vì con đã tới bên cuộc đời mẹ!
****
Những ngày sau…
Lam Nghi về nhà khiến cho cuộc sống của mẹ cô phấn chấn hơn, bà suy nghĩ cũng thông suốt hơn...cũng đã có tâm trạng để dằn lòng mình lại, nghĩ tới nỗi lo lắng về tiền Luật phí, tiền chữa trị cho Tiểu Mai để tiếp tục làm việc.
Buổi tối hôm đó, Lam Nghi sắp xếp xe mì cho bà đẩy đi bán…Sau khi dặn dò cô cẩn thận, Trương Nhị lại theo con đường cũ cặm cụi mưu sinh.
Cánh cửa nhà vừa được đóng lại chưa được bao lâu, khi Lam Nghi đang lau dọn khu bếp thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Nghĩ là mẹ cô quên gì đó mà quay lại, Lam Nghi vội vã lau tay vào tạp dề, cuống cuồng trả lời.
_ Đâm trí mạng một người trước pháp đình mà chỉ bị bắt tạm giam, lại còn được tại ngoại…Không biết là chúng ta vừa mới bắt tạm giam nữ thần thánh phương nào đây?
Lạnh lùng chờ cho tiếng ngắt điện của cánh cửa sắt vang lên, Lam Nghi lách người bước qua, bỏ lại khu tạm giam ở phía sau, bước ra bên ngoài.
Chào đón cô là một cảm giác ngột ngạt bức bối… Ngày hôm nay có chút oi bức, phía chân trời khoác lên một màu xám ngắt, ảm đạm âm u, khí trời mặc dù nực nội, nhưng lại mang theo những cơn lạnh lẽo ngái ngái mùi ẩm mốc của đất, của lá cây mục…báo hiệu một cơn giông chực chờ kéo tới.
Một mình đứng trước một khoảng đất trống rộng lớn chẳng hề có lấy một nhà dân, phía sau lưng là khu biệt giam lạnh lẽo…Lần đầu tiên Lam Nghi cảm thấy thế nào gọi là đất trời rộng lớn, lòng người cô đơn…!
Có lẽ Nhiếp tiên sinh cũng không báo với mẹ cô ngày cô được tại ngoại, mà ở chỗ này thì chắc chẳng có chiếc taxi nào qua lại…Lam Nghi chỉ còn cách theo biển báo, đi ngược về phía đường lớn, may ra có thể bắt được một chiếc xe.
Mái tóc xoăn gợi cảm hoang dã rũ xuống trước gương mặt có phần nhợt nhạt của Lam Nghi…đôi môi đầy đặn của cô hé mở để tiếng thở dài vang lên, hòa cùng tiếng đất đá lạo xạo dưới chân…
Bước đường này…thật là khó bước đi quá….!
****
Trương Nhị ngồi thẫn thờ trước rổ rau mới nhặt chưa hết một nửa, đôi mắt trũng sâu tiều tụy do nhiều đêm mất ngủ làm gương mặt bà càng trở nên hốc hác mệt mỏi. Rổ rau đã úa màu do nhiều lần bỏ ra nhét vào tủ lạnh...Hơn một tuần nay bà không ăn uống gì, sụt cân đi thấy rõ, bộ quần áo mặc trên người sớm đã rộng ra..
Quá mải mê suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra gần đây, Trương Nhị không để ý tới tiếng cánh cửa lớn mở ra, hay cả tiếng bước chân đang tới gần bà…
Lam Nghi đứng ở phía sau, đau xót nhìn bờ vai vốn đã gầy của mẹ lại càng trở nên tiều tụy…Đôi mắt của cô ngập tràn bi thương đau khổ, thanh âm khàn đặc muốn cất tiếng gọi mẹ mà không sao thốt nên lời…
Đến khi Trương Nhị mệt mỏi cầm rổ rau đứng dậy…khi bà quay lựng lại, rổ rau trên tay rơi xuống đất…những cọng rau úa màu tung tóe khắp trên sàn gạch.
Không tin nổi vào mắt mình, Trương Nhị hoảng hốt lắp bắp, nước mắt ứa ra từ khóe mắt nhăn nheo cùng thanh âm rạn vỡ vang lên…
_ Lam…Lam Nghi!
_ Mẹ…!
Một tiếng “Mẹ” bật ra mang theo biết bao chất chứa tủi hờn, Lam Nghi bước tới…vòng tay cô giang rộng ra ôm chặt lấy mẹ cô.
_ Lam Nghi…con về rồi….con về rồi! Con gái nhỏ của tôi….! Đứa con gái tội nghiệp của tôi….!
Tiếng khóc đau thương tới tiều tụy của Trương Nhị thấm vào tận trong tâm khảm của Lam Nghi, lần lượt phá bỏ đi từng bức thành trì cứng rắn mạnh mẽ trong lòng cô thành đá vụn…
Bấu chặt móng tay vào da thịt mình, Lam Nghi cố gắng giữ cho lòng mắt như sa mạc cát cháy của mình trống rỗng, khô khốc, nóng rát….chứ nhất quyết không để nước mắt chảy ra…
Cho dù là khi Lam Nghi còn nhỏ hay tới khi cô đã trưởng thành đều như vậy…Lam Nghi chưa từng bao giờ vì bất kì chuyện gì mà bật khóc!
Sự mạnh mẽ này….đáng lẽ ra không nên có ở một người con gái như cô!
****
Lam Nghi bưng cho mẹ một ly nước, trên chiếc áo của cô thấm ướt một mảng…là nước mắt của mẹ cô!
_ Mẹ uống chút nước đi ạ….
Trương Nhị cầm cốc nước lên bằng đôi tay run rẩy…Lam Nghi nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai hao gầy của bà, ánh mắt hướng về phía cửa buồng luôn đóng chặt của cô và em gái.
_ Em vẫn còn ngủ hả mẹ?
Đặt chiếc cốc xuống dưới bàn, đôi bày run rẩy của bà làm nước trong cốc xao động…Trương Nhị hướng ánh mắt xuống dưới…trầm lặng lên tiếng.
_ Em con không ở nhà!
_ Sao ạ?
Đôi mắt của Lam Nghi lập tức hiện lên sự hốt hoảng, cô vội vàng nắm lấy tay mẹ cô hỏi dồn dập.
_ Em không ở nhà…em đi đâu ạ? Mẹ! Tiểu Mai giờ đang ở đâu ạ?
_ Sau buổi xét xử đó, em con bị sang chấn tâm lý nặng. Con bé không ăn uống gì, chỉ nằm khóc, có lúc còn tỉnh dậy giữa đêm la hét vì gặp ác mộng…Người của Nhiếp luật sư đưa con bé tới bệnh viện để điều trị tâm lý…Bác sĩ đang giúp con bé bình tâm trở lại!
Kể cho Lam Nghi bằng chất giọng run rẩy, Trương Nhị lại không kìm được nước mắt, bắt đầu gục xuống đôi bàn tay nhăn nheo của mình.
_ Mẹ…mẹ đừng khóc mà…Nhiếp luật sư rất giỏi…nhất định ngài ấy sẽ tìm ra cách giúp Tiểu Mai!
Lam Nghi cũng chẳng hiểu cô đựa vào đâu để nói ra những lời nói…nhưng bây giờ cô phải làm mọi cách để an ủi mẹ mình…
Trương Nhị quệt nước mắt…rồi bỗng nhiên như thể nhớ ra điều gì đó, bà vội vã hỏi cô.
_ Sao con lại được thả ra vậy?
_ Là Nhiếp luật sư bảo lãnh cho con tại ngoại để chuẩn bị cho phiên Phúc Thẩm đó mẹ!
Ba từ “Nhiếp luật sư” dường như tác động rất lớn tới mẹ cô…Bà trầm lặng một chút…rồi run run nói với Lam Nghi…..
_ Lam Nghi…Tại sao đột nhiên Nhiếp luật sư lại muốn giúp mẹ con mình? Chúng ta không hề quen biết ngài ấy, cũng chẳng phải là người giàu có để có thể trả được Luật phí…Nhiếp luật sư là người vô cùng nổi tiếng, là người vô cùng tài giỏi. Nếu như được ngài ấy làm Luật sư thì là may mắn của chúng ta…nhưng chắc chắn chi phí của ngài ấy không hề tầm thường…Chúng ta….chúng ta làm sao mà trả được?
Trương Nhịn run rẩy nói với Lam Nghi, trong ánh mắt của mẹ cô hiện lên sự lo lắng khốc liệt…
Lam Nghi mỉm cười như an ủi, bàn tay cô khẽ khàng nắm lấy bàn tay nhăn nheo của mẹ, dịu dàng trấn an…
_ Mẹ…Nhiếp luật sư không phải là người thiếu tiền, hơn nữa em nghĩ…ngài ấy làm chuyện này cũng không phải là vì tiền…Vì nếu như muốn kiếm tiền thì ngài ấy cũng sẽ không chọn gia đình chúng ta…
_ Vậy chẳng lẽ….
Trương Nhị ngập ngừng lên tiếng, trong ánh mắt bà hiện rõ sự lo lắng thấu tâm can…
_ Lam Nghi…có lẽ nào ngài ấy….ngài ấy….
Lam Nghi nhìn vào đôi mắt lo lắng của Trương Nhị…ngay lập tức hiểu ra ý tứ bên trong lòng mắt mờ mịt ấy của mẹ mình.
_ Không phải đâu mẹ…Nhiếp luật sư là người rất lịch thiệp, ngài ấy vẫn chưa hề làm gì đi quá giới hạn, cũng chưa từng nói gì thiếu chừng mực với con…Với lại hơn nữa xung quanh ngài ấy chắc chắn không thiếu mĩ nhân…Ngài ấy không để mắt tới con đâu mẹ…
Sự bông đùa trong giọng nói của Lam Nghi không những không khiến Trương Nhị an lòng, hơn nữa còn khiến bà lo càng thêm lo…
_ Lam Nghi…con đừng suy nghĩ như vậy…Con rất xinh đẹp…
Gương mặt của Lam Nghi đột nhiên trở nên cứng đờ, Trương Nhị biết là bà đã lỡ lời, liền vội vàng lên tiếng khỏa lấp.
_ Lam Nghi con đừng hiểu lầm ý mẹ…Ý mẹ không phải thế đâu...
_ Mẹ…! Không sao đâu con hiểu mà….Mẹ đừng lo lắng nữa! Để lát nữa con với mẹ đi thăm em được không?
_ Tốt nhất con đừng tới…sẽ đau lòng không chịu đựng được!
Trương Nhị nghẹn ngào lắc đầu, xót xa nói với Lam Nghi.
_ Bây giờ Tiểu Mai ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra, cả ngày chỉ ngồi trước cửa sổ, thất thần nhìn ra bên ngoài. Cho dù ai gọi gì, ai làm gì cũng đều không có phản ứng…Giống như một cái xác không hồn vậy! Bác sĩ nói rằng con bé bị sốc tâm lý quá lớn, phải điều trị lâu dài…
Trái tim của Lam Nghi thắt lại…
Lời nói của mẹ vang lên tới đâu, trong cô đau thắt tới đó…
Lặng lẽ nhìn những giọt nước mắt rơi xuống của mẹ….Lam Nghi cảm thấy câu chuyện đang càng lúc càng giết dần giết mòn mẹ cô…
_ Mẹ à…chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Bây giờ mẹ phải phấn chấn lên…phấn chấn lên thì mới có thể làm chỗ dựa tinh thần được cho Tiểu Mai được…Mẹ! Sao con thấy hôm nay mẹ không nấu đồ ăn vậy? Mẹ không bán hàng hôm nay sao?
_ Con thì bị tạm giam, Tiểu Mai thì như vậy…Mẹ không có tâm trạng nữa….Mẹ đã nghỉ bán hàng rồi….
Lam Nghi nhìn về căn bếp lạnh lẽo, lại nhớ đến rổ rau úa màu của mẹ, u buồn tới câm lặng.
_ Xung quanh đây…người ta có biết chuyện của Tiểu Mai không ạ?
Trương Nhị chầm chậm lắc đầu, nén tiếng thở dài…
_ Không….cũng may Tòa án vẫn còn sự nhân đạo, danh tính của Tiểu Mai được giữ kín nên quanh đây chẳng ai biết điều gì…Họ chỉ nghĩ con bé học hành quá căng thẳng nên bị tâm lý…vậy thôi….
Lam Nghi cố nén một tiếng thở dài…cuối cùng sau bao nhiêu ngày dài đằng đẵng cũng có một tin tốt lành một chút…
_ Mẹ…mẹ nghe con nhé…giờ mẹ đi nghỉ ngơi đi ạ! Thức ăn hôm nay để con nấu cho mẹ! Mẹ phải khỏe lên, phấn chấn lên thì mới chiến đấu được chứ!
Trương Nhịn nhìn cô con gái nuôi của mình bằng đôi mắt trìu mến, bàn tay của bà dịu dàng vươn tới vuốt ve mái tóc cô…
_ Lam Nghi…cám ơn vì con đã tới bên cuộc đời mẹ!
****
Những ngày sau…
Lam Nghi về nhà khiến cho cuộc sống của mẹ cô phấn chấn hơn, bà suy nghĩ cũng thông suốt hơn...cũng đã có tâm trạng để dằn lòng mình lại, nghĩ tới nỗi lo lắng về tiền Luật phí, tiền chữa trị cho Tiểu Mai để tiếp tục làm việc.
Buổi tối hôm đó, Lam Nghi sắp xếp xe mì cho bà đẩy đi bán…Sau khi dặn dò cô cẩn thận, Trương Nhị lại theo con đường cũ cặm cụi mưu sinh.
Cánh cửa nhà vừa được đóng lại chưa được bao lâu, khi Lam Nghi đang lau dọn khu bếp thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Nghĩ là mẹ cô quên gì đó mà quay lại, Lam Nghi vội vã lau tay vào tạp dề, cuống cuồng trả lời.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương