Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình
Chương 39: Hé lộ
Rạng sáng ngày hôm sau, khi những tia nắng mong manh còn chưa thể xua tan di sự u buồn của màn đêm sâu thẳm, và hơi lạnh vẫn còn thấm cả vào từng góc đường hè phố, Lam Nghi bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Hàng mi dài rợp bóng của cô khẽ rung động, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên trần nhà cao, cảm giác trống rỗng đến như vậy.
Đôi môi khô khốc của Lam Nghi hé mở, bàn tay vươn lên lùa vào mái tóc dày dặn, tiếng thở dài xao động vang lên, trong căn phòng rộng càng trở nên u uẩn tàn úa…
Dường như trong lúc mê man ấy, Lam Nghi có cảm giác như đã có người ở bên cạnh cô…
Đôi mắt đầm ấm, ánh nhìn dịu êm, thanh âm ôn nhu dịu dàng…cảm giác bình yên ấy…lẽ nào là Kính Hàm?
Nhưng nếu là Kính Hàm, tại sao sau đó cô lại có một cảm giác bất an lo lắng như vậy? Ánh nhìn như thể bóp nghẹt toàn bộ giác quan, rút hết cả hơi thở, tước đi cả sự sống ấy…khiến cô không thể cựa quậy được?
Chẳng lẽ…trong lúc cô mê man…Nhiếp Phong đã ở đây sao?
Không thể!
Hiện giờ hắn đang bận giải quyết một vụ kiến lớn tại Anh Quốc, làm sao hắn có thời gian quan tâm đến sống chết của cô ở Thượng Hải này? Mà giả dụ như hắn biết, làm sao một kẻ như hắn lại vì một người mà hắn coi là “nhân tình trong bóng tối” này mà bay về đây….Hoàn toàn không thể!
Lam Nghi ngồi dậy, mái tóc xõa tung xuống che đi bả vai mềm mại, đôi mắt như sa mạc bỏng cháy của Lam Nghi nhìn vô định xuống sàn nhà lát gỗ, cố gắng sắp xếp mọi thứ hỗn loạn trong đầu lại một cách lí trí nhất…nhưng tại sao tất cả đều không thể xua đi cảm giác bồn chồn lúc này?
Rõ ràng tại nơi nào đó, trong sâu thẳm nội tâm của cô, Lam Nghi biết rằng cảm nhận của mình…không hề sai…!
Chỉ là…cô không có can đam để thừa nhận điều đó mà thôi!
Đôi mắt cô hướng về phía cây lọc nước, cơn khát cùng quẫy trong cổ họng khiến cho đôi môi cô khô khốc…Lam Nghi nuốt khan trong cổ họng, khẽ khàng đứng dậy đi lấy nước.
Lòng mắt cô vô tình va vào hàng chữ được in gọn gàng trên ly, và lần đầu tiên sau suốt những ngày dài tăm tối, nụ cười nở ra trên đôi môi căng mọng của cô.
Lam Nghi đặt vội cốc nước uống dở xuống mặt bàn, và dường như cơn chuếnh choáng quay cuồng trong đầu đã biến mất, tựa như gió thoáng qua bên thềm cửa, Lam Nghi mặc kệ bộ quần áo bệnh nhân trên người, hộc tốc mở cửa chạy ra ngoài.
****
Ngày hôm sau, an ninh tại bệnh viện Royal bị một phen náo loạn.
Mấy người cuồng cuồng kiểm tra camera trong bệnh viện lẫn sảnh bên ngoài mà không thể nào phát hiện ra chút khả nghi.
Người đội trưởng khúm núm bước về phía Kính Hàm, không dám nhìn vào gương mặt căng thẳng và làn môi mím chặt của anh, cố gắng dùng những lời lẽ nhẹ nhàng nhất có thể để nói với anh.
_ Kính Hàm tiên sinh! Chúng tôi đã kiểm tra hết tất cả CCTV lớn nhỏ trong ngoài bệnh viện, hoàn toàn không thấy cô Lam ra khỏi đây!
Kính Hàm không trả lời, đôi mắt anh nhìn vào chiếc giường trống không và chiếc ly cạn một nửa trên mặt bàn…Sải chân dài bước tới, Kính Hàm nhấc chiếc ly lên, chăm chú nhìn vào…
Một chút suy nghĩ thoáng qua đôi mắt ôn nhu sâu thẳm ấy…
Người bảo vệ nhìn Kính Hàm sợ sệt, đến thở cũng không dám thở mạnh, cho dù không thể phủ nhận, ngày hôm nay quả là một ngày may mắn của bọn họ…May mà hôm nay người có mặt ở đây là Kính Hàm tiên sinh, nếu đổi lại là Tề lão đại hay là Lôi tiên sinh…thì không biết giờ này hắn còn được đứng đây mà thở hay không?
_ Kính Hàm tiên sinh! Tôi nghĩ cô ấy chắc cũng chưa đi xa đâu…hay để tôi cùng mọi người đi tìm được không?
_ Không cần đâu…
Kính Hàm lắc đầu, như thể nhớ nghĩ ra điều gì đó, sải chân dài của anh bước ra bên ngoài sảnh lớn.
_ Tra giúp tôi có bệnh nhân nào được đăng kí điều trị dưới danh nghĩa của Nhiếp luật sư không?
Nữ lễ tân vừa nhìn thấy bóng dáng bước tới, vội vã đứng bật dậy như một cái lò xo…
_ Dạ…dạ!
Cô lễ tân hấp tấp mở máy tính, nóng vội tức mức mấy lần mở sai bảng tính phải đóng đi làm lại.
_ Thưa Kính Hàm tiên sinh…Hiện tại trong dữ liệu của Royal có một bệnh nhân nữ tên là Trương Nhị được đăng kí dưới tên của Nhiếp luật sư!
Đầu mi tâm của Kính Hàm giãn ra như thể anh vừa tìm ra đáp số đúng của một bàn toàn khó, nụ cười nhẹ nhõm nở trên đôi môi êm dịu.
_ Bà ấy nằm ở phòng nào?
****
Cánh cửa phòng không đóng, Kính Hàm đắn đo không biết có nên bước vào bên trong không, nhỡ rằng sự xuất hiện của anh làm cho Lam Nghi có chút bất tiện.
Nhưng rồi cũng không thể kìm được lòng, Kính Hàm khẽ đẩy cửa ra, để ánh sáng hành lang tràn vào trong phòng.
Ánh mắt của anh chạm vào một hình ảnh vô cùng dịu dàng…
Trên giường, mẹ của Lam Nghi đang thiêm thiếp ngủ say, còn Lam Nghi thì đang cẩn thận đắp chăn cho bà.
Thấy cánh cửa đột ngột mở ra, Lam Nghi có chút giật mình…
Đôi mắt như bờ cát sa mạc hướng về phía cánh cửa, và sự hoảng hốt trong đôi mắt của cô lập tức phai ngay đi khi nhận ra người đang đứng trước cửa là ai?
_ Kính Hàm?
Lam Nghi khẽ gọi tên anh, và Kính Hàm lập tức đưa tay lên môi ra dấu im lặng.
_ Bác ngủ rồi sao?
Anh nhẹ giọng hỏi cô khi Lam Nghi bước ra bên ngoài…Từ từ khép cánh cửa lại, Lam Nghi khẽ gật đầu, hạ thấp giọng hỏi.
_ Sao anh biết em ở đây?
_ Anh thấy cốc nước em uống dở đặt trên bàn, chắc là đang uống thì em nhớ ra điều gì đó nên vội vã bỏ đi, mà vô tình anh được biết là mẹ em cũng đang điều trị bệnh. Nên anh đoán ra là em đã nhận ra mình đang ở Royal!
_ Đúng là không gì qua mắt được anh!
Lam Nghi cười buồn, theo thói quen vuốt mái tóc dày dặn của mình ra phía sau…
Kính Hàm nhìn bộ quần áo bệnh nhân lùng phùng nuốt đi dáng người đẹp đẽ của cô, mỉm cười khẽ hỏi.
_ Nhìn thấy em trong bộ đồ bệnh nhân này, chắc mẹ hỏi nhiều lắm.
_ Cũng có hỏi…nhưng em nói dối là em đi hiến máu. Mẹ cũng có hỏi là tại sao lại tới muộn như vậy, thì em đổ cho công việc!
Lam Nghi nhún vai trả lời, chẳng hề do dự kể về việc mình nói dối không chớp mắt trước mặt Kính Hàm.
Kính Hàm mỉm cười, nhẹ giọng hỏi cô.
_ Em đã đỡ mệt chưa?
_ Chuyện có gì đau…Hắt hơi sổ mũi thường thường thôi, anh lo lắng quá rồi đấy!
Lam Nghi nhún vai trả lời…Ánh nhìn đầy hoang dại của cô hướng về phía anh, và thanh âm khàn nhẹ vang lên vô cùng gợi cảm.
_ Mà sao tự nhiên sáng nay anh lại tới? Có phải…Nhiếp Phong cử anh tới giám sát em không?
_ Đúng là Nhiếp tiên sinh nói anh tới tìm em!
Đối diện với ánh mắt xoáy sâu của Lam Nghi, Kính Hàm mỉm cười rất hiền, nhẹ nhàng giải thích.
_ Ngài ấy nói ngay ngày hôm nay em sẽ bắt đầu làm việc! Anh và em sẽ đi tới một lo đất đang bị tranh chấp để thẩm định.
_ Anh và em sao?
Thanh âm ngờ vực của Lam Nghi vang lên, đôi mắt có chút tính toán rất sắc sảo lập lại lời của Kính Hàm nói.
_ Phải…có chuyện gì sao Lam Nghi?
Kính Hàm nhướn mày hỏi cô, thấy Lam Nghi âm trầm suy nghĩ, rồi từ tốn trả lời.
_ Không…chỉ là em tưởng em sẽ làm việc cùng với Gia Kính, chứ không phải là anh!
_ Gia Kính còn bận chuẩn bị các bộ hồ sơ quan trọng cho những phiên tòa xử án kinh tế sắp tới mà Nhiếp thị tham gia bào chữa, nên vụ án lần này anh sẽ đi cùng em! Có được không?
Lam Nghi nhìn vào gương mặt ôn nhu và đôi mắt trầm ấm của Kính Hàm, nụ cười tự nhiên nở trên khóe môi của cô…
_ Đương nhiên là rất được rồi!
****
Dưới bóng một cây tùng cổ thụ cao lớn, trong khu vườn rộng xanh mướt mát, gió thoảng đưa qua mùi hương cây cỏ thanh mát trong lành. Một người đàn ông khí chất bất phàm, ánh nhìn thông tuệ như chứa đựng cả thư viện rộng lớn, cơ thể hoàn hảo tới từng đầu ngón tay, đẹp đẽ hút hồn đang yên lặng nhìn vào một bàn cờ tướng.
Thoạt nhìn nước cờ rất đơn giản, nhưng thế cờ lại vô cùng phức tạp, chỉ cần sơ sảy một chút thôi là có thể hỏng cả bàn cờ.
Nhiếp Phong vô cùng chăm chú, đầu ngón tay thanh nhã nhấc lên một quân đặt vào giữa bàn cờ…Nước cờ vừa hạ xuống, lập tức người đàn ông đối diện bật cười ha hả.
_ Phong nhi! Đầu óc con để đi đâu vậy? Nước cờ như thế này mà cũng có thể đánh được sao?
Người đàn ông đạo mạo phe phẩy chiếc quạt cổ, bàn tay nhấc lên một quân cờ, nhằm giữa thế trận của Nhiếp Phong mà hạ xuống.
_ Chiếu tướng!
Nhiếp Phong nhìn thế trận thua tan tác của mình, bật cười, lịch thiệp trả lời.
_ Là do khả năng đánh cờ của cha càng ngày càng siêu phàm…con không theo được!
_ Chứ không phải là tại đầu óc của con đang suy nghĩ tới chuyện gì đó khác sao?
Nhiếp Phong nhìn vào đôi mắt của Nhiếp lão gia, sự thông tuệ giống hệt như lòng mắt sâu thẳm của hắn, mỉm cười không trả lời.
Nhiếp lão gia đương nhiên nhìn ra được ưu tư chất chứa trong lòng mắt của Nhiếp Phong, nụ cười nở ra trên đôi môi ông…Bàn tay phe phẩy cái quạt, im lặng không nói.
Khi Nhiếp Phong im lặng sắp xếp lại bàn cờ, Nhiếp lão gia thì ung dung rót trà ra ly, thuận miệng nói một câu.
_ Nhiếp Phong…con còn nhớ Trưởng phòng Diệp của Tòa soạn báo “Tiếng Vọng” mà thuộc quản lý của khoa báo chị Trường Đại học Đông Hoa Thượng Hải không?
Đầu ngón tay của Nhiếp Phong vô thức dừng lại một nhịp, rồi lại ung dung xếp quân cờ lên mặt bàn.
_ Có chuyện gì vậy ạ?
_ À…hôm qua lão Diệp tới nhà cùng cha uống vài chén trà tâm sự. Nghe lão Diệp nói trong đợt thực tập này có một cô bé tên là Lam Nghi, rất là xuất sắc!
Lòng mắt của Nhiếp Phong đột nhiên trở nên xao động, đầu ngón tay của hắn bỗng nhiên xếp sai vị trí của quân tượng.
Nhiếp lão gia phe phẩy chiếc quạt, trầm ngâm cau mày kể chuyện..
_ Lão Diệp nói cô bé ấy rất là có chí khí, hơn nữa lại vô cùng chính trực, có điều cuộc đời lại trải qua quá nhiều gian truân. Từ nhỏ đã bị bỏ rơi, rồi được nhận nuôi, đến khi lớn gia đình lại gặp biến cố…mà vẫn vô cùng mạnh mẽ! Đợt trước còn nói với lão Diệp muốn nộp một bài báo nói về việc môi giới mại dâm trong chính trường Đông hoa Thượng Hải đấy.
CỘP!
Quân cờ trên tay của Nhiếp Phong đột nhiên rơi xuống bàn cờ, khiến cho Nhiếp lão gia giật mình…
Gương mặt của Nhiếp Phong đột nhiên trở nên thảng thốt, khi thanh âm của hắn gấp gáp run rẩy vang lên…
_ Bài báo…về mại dâm sao?
_ Bất ngờ lắm đúng không? Chính lão Diệp và cha cũng không tin được! Nhưng cô bé đó nói sẽ cố gắng tìm ra bằng chứng để lôi đường dây và những kẻ mua bán dâm đó ra ánh sáng…cơ mà chuyện chưa đâu vào đâu, thì cô bé lại báo nghỉ học dài ngày không tới trường nữa…Lão Diệp đang rất lo lắng, đến nhà thì hàng xóm nói cô bé đã chuyển đi, không biết tung tích…Không biết liệu có phải gặp chuyện gì rồi hay không?
Hàng mi dài rợp bóng của cô khẽ rung động, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên trần nhà cao, cảm giác trống rỗng đến như vậy.
Đôi môi khô khốc của Lam Nghi hé mở, bàn tay vươn lên lùa vào mái tóc dày dặn, tiếng thở dài xao động vang lên, trong căn phòng rộng càng trở nên u uẩn tàn úa…
Dường như trong lúc mê man ấy, Lam Nghi có cảm giác như đã có người ở bên cạnh cô…
Đôi mắt đầm ấm, ánh nhìn dịu êm, thanh âm ôn nhu dịu dàng…cảm giác bình yên ấy…lẽ nào là Kính Hàm?
Nhưng nếu là Kính Hàm, tại sao sau đó cô lại có một cảm giác bất an lo lắng như vậy? Ánh nhìn như thể bóp nghẹt toàn bộ giác quan, rút hết cả hơi thở, tước đi cả sự sống ấy…khiến cô không thể cựa quậy được?
Chẳng lẽ…trong lúc cô mê man…Nhiếp Phong đã ở đây sao?
Không thể!
Hiện giờ hắn đang bận giải quyết một vụ kiến lớn tại Anh Quốc, làm sao hắn có thời gian quan tâm đến sống chết của cô ở Thượng Hải này? Mà giả dụ như hắn biết, làm sao một kẻ như hắn lại vì một người mà hắn coi là “nhân tình trong bóng tối” này mà bay về đây….Hoàn toàn không thể!
Lam Nghi ngồi dậy, mái tóc xõa tung xuống che đi bả vai mềm mại, đôi mắt như sa mạc bỏng cháy của Lam Nghi nhìn vô định xuống sàn nhà lát gỗ, cố gắng sắp xếp mọi thứ hỗn loạn trong đầu lại một cách lí trí nhất…nhưng tại sao tất cả đều không thể xua đi cảm giác bồn chồn lúc này?
Rõ ràng tại nơi nào đó, trong sâu thẳm nội tâm của cô, Lam Nghi biết rằng cảm nhận của mình…không hề sai…!
Chỉ là…cô không có can đam để thừa nhận điều đó mà thôi!
Đôi mắt cô hướng về phía cây lọc nước, cơn khát cùng quẫy trong cổ họng khiến cho đôi môi cô khô khốc…Lam Nghi nuốt khan trong cổ họng, khẽ khàng đứng dậy đi lấy nước.
Lòng mắt cô vô tình va vào hàng chữ được in gọn gàng trên ly, và lần đầu tiên sau suốt những ngày dài tăm tối, nụ cười nở ra trên đôi môi căng mọng của cô.
Lam Nghi đặt vội cốc nước uống dở xuống mặt bàn, và dường như cơn chuếnh choáng quay cuồng trong đầu đã biến mất, tựa như gió thoáng qua bên thềm cửa, Lam Nghi mặc kệ bộ quần áo bệnh nhân trên người, hộc tốc mở cửa chạy ra ngoài.
****
Ngày hôm sau, an ninh tại bệnh viện Royal bị một phen náo loạn.
Mấy người cuồng cuồng kiểm tra camera trong bệnh viện lẫn sảnh bên ngoài mà không thể nào phát hiện ra chút khả nghi.
Người đội trưởng khúm núm bước về phía Kính Hàm, không dám nhìn vào gương mặt căng thẳng và làn môi mím chặt của anh, cố gắng dùng những lời lẽ nhẹ nhàng nhất có thể để nói với anh.
_ Kính Hàm tiên sinh! Chúng tôi đã kiểm tra hết tất cả CCTV lớn nhỏ trong ngoài bệnh viện, hoàn toàn không thấy cô Lam ra khỏi đây!
Kính Hàm không trả lời, đôi mắt anh nhìn vào chiếc giường trống không và chiếc ly cạn một nửa trên mặt bàn…Sải chân dài bước tới, Kính Hàm nhấc chiếc ly lên, chăm chú nhìn vào…
Một chút suy nghĩ thoáng qua đôi mắt ôn nhu sâu thẳm ấy…
Người bảo vệ nhìn Kính Hàm sợ sệt, đến thở cũng không dám thở mạnh, cho dù không thể phủ nhận, ngày hôm nay quả là một ngày may mắn của bọn họ…May mà hôm nay người có mặt ở đây là Kính Hàm tiên sinh, nếu đổi lại là Tề lão đại hay là Lôi tiên sinh…thì không biết giờ này hắn còn được đứng đây mà thở hay không?
_ Kính Hàm tiên sinh! Tôi nghĩ cô ấy chắc cũng chưa đi xa đâu…hay để tôi cùng mọi người đi tìm được không?
_ Không cần đâu…
Kính Hàm lắc đầu, như thể nhớ nghĩ ra điều gì đó, sải chân dài của anh bước ra bên ngoài sảnh lớn.
_ Tra giúp tôi có bệnh nhân nào được đăng kí điều trị dưới danh nghĩa của Nhiếp luật sư không?
Nữ lễ tân vừa nhìn thấy bóng dáng bước tới, vội vã đứng bật dậy như một cái lò xo…
_ Dạ…dạ!
Cô lễ tân hấp tấp mở máy tính, nóng vội tức mức mấy lần mở sai bảng tính phải đóng đi làm lại.
_ Thưa Kính Hàm tiên sinh…Hiện tại trong dữ liệu của Royal có một bệnh nhân nữ tên là Trương Nhị được đăng kí dưới tên của Nhiếp luật sư!
Đầu mi tâm của Kính Hàm giãn ra như thể anh vừa tìm ra đáp số đúng của một bàn toàn khó, nụ cười nhẹ nhõm nở trên đôi môi êm dịu.
_ Bà ấy nằm ở phòng nào?
****
Cánh cửa phòng không đóng, Kính Hàm đắn đo không biết có nên bước vào bên trong không, nhỡ rằng sự xuất hiện của anh làm cho Lam Nghi có chút bất tiện.
Nhưng rồi cũng không thể kìm được lòng, Kính Hàm khẽ đẩy cửa ra, để ánh sáng hành lang tràn vào trong phòng.
Ánh mắt của anh chạm vào một hình ảnh vô cùng dịu dàng…
Trên giường, mẹ của Lam Nghi đang thiêm thiếp ngủ say, còn Lam Nghi thì đang cẩn thận đắp chăn cho bà.
Thấy cánh cửa đột ngột mở ra, Lam Nghi có chút giật mình…
Đôi mắt như bờ cát sa mạc hướng về phía cánh cửa, và sự hoảng hốt trong đôi mắt của cô lập tức phai ngay đi khi nhận ra người đang đứng trước cửa là ai?
_ Kính Hàm?
Lam Nghi khẽ gọi tên anh, và Kính Hàm lập tức đưa tay lên môi ra dấu im lặng.
_ Bác ngủ rồi sao?
Anh nhẹ giọng hỏi cô khi Lam Nghi bước ra bên ngoài…Từ từ khép cánh cửa lại, Lam Nghi khẽ gật đầu, hạ thấp giọng hỏi.
_ Sao anh biết em ở đây?
_ Anh thấy cốc nước em uống dở đặt trên bàn, chắc là đang uống thì em nhớ ra điều gì đó nên vội vã bỏ đi, mà vô tình anh được biết là mẹ em cũng đang điều trị bệnh. Nên anh đoán ra là em đã nhận ra mình đang ở Royal!
_ Đúng là không gì qua mắt được anh!
Lam Nghi cười buồn, theo thói quen vuốt mái tóc dày dặn của mình ra phía sau…
Kính Hàm nhìn bộ quần áo bệnh nhân lùng phùng nuốt đi dáng người đẹp đẽ của cô, mỉm cười khẽ hỏi.
_ Nhìn thấy em trong bộ đồ bệnh nhân này, chắc mẹ hỏi nhiều lắm.
_ Cũng có hỏi…nhưng em nói dối là em đi hiến máu. Mẹ cũng có hỏi là tại sao lại tới muộn như vậy, thì em đổ cho công việc!
Lam Nghi nhún vai trả lời, chẳng hề do dự kể về việc mình nói dối không chớp mắt trước mặt Kính Hàm.
Kính Hàm mỉm cười, nhẹ giọng hỏi cô.
_ Em đã đỡ mệt chưa?
_ Chuyện có gì đau…Hắt hơi sổ mũi thường thường thôi, anh lo lắng quá rồi đấy!
Lam Nghi nhún vai trả lời…Ánh nhìn đầy hoang dại của cô hướng về phía anh, và thanh âm khàn nhẹ vang lên vô cùng gợi cảm.
_ Mà sao tự nhiên sáng nay anh lại tới? Có phải…Nhiếp Phong cử anh tới giám sát em không?
_ Đúng là Nhiếp tiên sinh nói anh tới tìm em!
Đối diện với ánh mắt xoáy sâu của Lam Nghi, Kính Hàm mỉm cười rất hiền, nhẹ nhàng giải thích.
_ Ngài ấy nói ngay ngày hôm nay em sẽ bắt đầu làm việc! Anh và em sẽ đi tới một lo đất đang bị tranh chấp để thẩm định.
_ Anh và em sao?
Thanh âm ngờ vực của Lam Nghi vang lên, đôi mắt có chút tính toán rất sắc sảo lập lại lời của Kính Hàm nói.
_ Phải…có chuyện gì sao Lam Nghi?
Kính Hàm nhướn mày hỏi cô, thấy Lam Nghi âm trầm suy nghĩ, rồi từ tốn trả lời.
_ Không…chỉ là em tưởng em sẽ làm việc cùng với Gia Kính, chứ không phải là anh!
_ Gia Kính còn bận chuẩn bị các bộ hồ sơ quan trọng cho những phiên tòa xử án kinh tế sắp tới mà Nhiếp thị tham gia bào chữa, nên vụ án lần này anh sẽ đi cùng em! Có được không?
Lam Nghi nhìn vào gương mặt ôn nhu và đôi mắt trầm ấm của Kính Hàm, nụ cười tự nhiên nở trên khóe môi của cô…
_ Đương nhiên là rất được rồi!
****
Dưới bóng một cây tùng cổ thụ cao lớn, trong khu vườn rộng xanh mướt mát, gió thoảng đưa qua mùi hương cây cỏ thanh mát trong lành. Một người đàn ông khí chất bất phàm, ánh nhìn thông tuệ như chứa đựng cả thư viện rộng lớn, cơ thể hoàn hảo tới từng đầu ngón tay, đẹp đẽ hút hồn đang yên lặng nhìn vào một bàn cờ tướng.
Thoạt nhìn nước cờ rất đơn giản, nhưng thế cờ lại vô cùng phức tạp, chỉ cần sơ sảy một chút thôi là có thể hỏng cả bàn cờ.
Nhiếp Phong vô cùng chăm chú, đầu ngón tay thanh nhã nhấc lên một quân đặt vào giữa bàn cờ…Nước cờ vừa hạ xuống, lập tức người đàn ông đối diện bật cười ha hả.
_ Phong nhi! Đầu óc con để đi đâu vậy? Nước cờ như thế này mà cũng có thể đánh được sao?
Người đàn ông đạo mạo phe phẩy chiếc quạt cổ, bàn tay nhấc lên một quân cờ, nhằm giữa thế trận của Nhiếp Phong mà hạ xuống.
_ Chiếu tướng!
Nhiếp Phong nhìn thế trận thua tan tác của mình, bật cười, lịch thiệp trả lời.
_ Là do khả năng đánh cờ của cha càng ngày càng siêu phàm…con không theo được!
_ Chứ không phải là tại đầu óc của con đang suy nghĩ tới chuyện gì đó khác sao?
Nhiếp Phong nhìn vào đôi mắt của Nhiếp lão gia, sự thông tuệ giống hệt như lòng mắt sâu thẳm của hắn, mỉm cười không trả lời.
Nhiếp lão gia đương nhiên nhìn ra được ưu tư chất chứa trong lòng mắt của Nhiếp Phong, nụ cười nở ra trên đôi môi ông…Bàn tay phe phẩy cái quạt, im lặng không nói.
Khi Nhiếp Phong im lặng sắp xếp lại bàn cờ, Nhiếp lão gia thì ung dung rót trà ra ly, thuận miệng nói một câu.
_ Nhiếp Phong…con còn nhớ Trưởng phòng Diệp của Tòa soạn báo “Tiếng Vọng” mà thuộc quản lý của khoa báo chị Trường Đại học Đông Hoa Thượng Hải không?
Đầu ngón tay của Nhiếp Phong vô thức dừng lại một nhịp, rồi lại ung dung xếp quân cờ lên mặt bàn.
_ Có chuyện gì vậy ạ?
_ À…hôm qua lão Diệp tới nhà cùng cha uống vài chén trà tâm sự. Nghe lão Diệp nói trong đợt thực tập này có một cô bé tên là Lam Nghi, rất là xuất sắc!
Lòng mắt của Nhiếp Phong đột nhiên trở nên xao động, đầu ngón tay của hắn bỗng nhiên xếp sai vị trí của quân tượng.
Nhiếp lão gia phe phẩy chiếc quạt, trầm ngâm cau mày kể chuyện..
_ Lão Diệp nói cô bé ấy rất là có chí khí, hơn nữa lại vô cùng chính trực, có điều cuộc đời lại trải qua quá nhiều gian truân. Từ nhỏ đã bị bỏ rơi, rồi được nhận nuôi, đến khi lớn gia đình lại gặp biến cố…mà vẫn vô cùng mạnh mẽ! Đợt trước còn nói với lão Diệp muốn nộp một bài báo nói về việc môi giới mại dâm trong chính trường Đông hoa Thượng Hải đấy.
CỘP!
Quân cờ trên tay của Nhiếp Phong đột nhiên rơi xuống bàn cờ, khiến cho Nhiếp lão gia giật mình…
Gương mặt của Nhiếp Phong đột nhiên trở nên thảng thốt, khi thanh âm của hắn gấp gáp run rẩy vang lên…
_ Bài báo…về mại dâm sao?
_ Bất ngờ lắm đúng không? Chính lão Diệp và cha cũng không tin được! Nhưng cô bé đó nói sẽ cố gắng tìm ra bằng chứng để lôi đường dây và những kẻ mua bán dâm đó ra ánh sáng…cơ mà chuyện chưa đâu vào đâu, thì cô bé lại báo nghỉ học dài ngày không tới trường nữa…Lão Diệp đang rất lo lắng, đến nhà thì hàng xóm nói cô bé đã chuyển đi, không biết tung tích…Không biết liệu có phải gặp chuyện gì rồi hay không?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương