Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình
Chương 4: Giăng bẫy
Khách sạn Hứa Hồ.
Lam Nghi bước vào bên trong, không thèm liếc mắt lấy một lần để quan sát khung cảnh quá mức tráng lệ bên trong khách sạn….Đối với cô nơi này chính là một nơi đẹp đẽ bề ngoài mà thối nát tận xương tủy.
_ Xin hỏi cô tìm ai?
Gương mặt xinh đẹp của Lam Nghi lạnh tanh. Trong đầu cô, tiếng nức nở của em gái vang vọng ám ảnh…
“Sau đó bọn họ đưa em tới một khách sạn….nghe nói là khách sạn của Hứa Khải…”
Đôi mắt như sa mạc cát cháy của Lam Nghi khẽ nhắm lại như thể dằn cho lòng mình chút bình tĩnh, trước khi chất giọng khàn nhẹ quyến rũ như lửa cháy của cô vang lên:
_ Tôi là Tiểu Mai! Tôi tới gặp Hứa Khải!
Nhân viên lễ tân khẽ cau mày lại, đôi mắt không e dè quan sát Lam Nghi…
Tuy rằng trang phục giản dị, khác hẳn với những vị khách thường lui tới tại nơi đây, nhưng sự thú hút lại hơn rất nhiều lần những người đó cộng lại.
Mái tóc xoăn lãng mạn nhưng một cô gái Du mục, đôi mắt có chút hoang dại như một sa mạc cát cháy, sống mũi thẳng tắp và đôi môi đầy đặn gợi cảm. Dáng người khỏe khoắn mạnh mẽ…Đó là một cô gái rất, rất đẹp!
Bằng chứng là từ lúc cô gái đó bước vào đây, tất cả đàn ông lẫn phụ nữ trong sảnh khách sạn này đều nhất mực quay đầu lại nhìn về hướng này…
Nhưng tại sao cô ta lại muốn gặp thiếu gia?
Như thể nhận thấy sự đắn đo trong đôi mắt của cô lễ tân, gò má của Lam Nghi nhô lên sau nụ cười nửa miệng…và cô nhún vai khẽ nói:
_ Thiếu gia của các người đang ở phòng thượng cao nhất của khách sạn, là anh ta gọi tôi tới…không tin thì cứ gọi điện kiểm tra trước đi cho chắc!
Giọng nói thách thức, thái độ bất cần của Lam Nghi khiến cho trong đầu cô lễ tân thoáng nẩy lên một ý nghĩ…
“Chẳng lẽ cô gái này là gái bao mà Thiếu gia gọi tới? Mấy lần trước khi Thiếu gia họp nhóm bạn bè cũng đều gọi những cô gái đó tới như thế này….!”
Thái độ của cô lễ tân lập tức thay đổi, ném cho Lam Nghi một cái nhìn không mấy thiện cảm, cô ta miễn cưỡng quay số điện thoại…
_ Thưa Thiếu gia, dưới quầy lễ tân có một cô gái muốn gặp Thiếu gia! Cô ấy tự xưng là Tiểu Mai!
Dường như người trong điện thoại đã nói điều gì đó rất ngỡ ngàng, qua ánh mắt đột nhiên mở to kinh ngạc của cô lễ tân, Lam Nghi đoán được điều đó…
Một nụ cười nửa miệng khinh miệt nở ra trên môi cô…
Cô lễ tân cúp điện thoại, nhìn Lam Nghi bằng cái nhìn đánh giá, khô khốc lên tiếng.
_ Mời cô đi theo tôi!
Chẳng vội vàng gì, Lam Nghi nhướn mày với cô gái đó…Và trước ánh mắt kinh ngạc của cô ta….Lam Nghi từ tốn rút từ trong túi áo ra một phong kẹo cao su, điềm nhiên bóc ra rồi cho tất cả vào miệng.
****
Thang máy lên tới tầng cao nhất, cô tiếp viên xông xái đi đằng trước, còn Lam Nghi thì bình lặng bước phía sau…
Hóa ra nơi này chính là nơi mà em gái cô đã bị bọn khốn nạn đó đưa tới…Lam Nghi siết chặt nắm tay lại, tưởng tượng ra em gái cô đã tuyệt vọng tới thế nào tại nơi đây…
Từng bức tường sang trọng này đều đã nhuốm đầy tiếng hét ám ảnh của Tiểu Mai…!
“Tiểu Mai…đợi chị! Chị sẽ bắt bọn chúng, từng tên một phải trả giá!”
Tiếng bước chân của cô vọng lên trần nhà cao vợi, nghe khô khốc và đơn độc…và dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn tới choáng ngợp.
Cô lễ tân gõ vào cửa gỗ ba cái, nhẹ giọng lên tiếng:
_ Thưa thiếu gia, cô ấy đã tới!
Khoảng một vài giây sau, một giọng nói vọng ra, hào hứng vọng qua chiếc loa phát thanh gắn bên ngoài cánh cửa.
_ Cho cô ta vào đi!
Qua chiếc loa phát thanh đó, Lam Nghi thậm chí có thể nghe được cả những tiếng cười tàn nhẫn vang lên dội ra từ bên trong.
Đống kẹo cao su chất chồng trong miệng làm quai hàm Lam Nghi cứng đờ đau đớn, nhưng cô vẫn phải gồng sức nhai, càng nhiều càng tốt…
_ Thiếu gia đang chờ cô!
_ Tôi sẽ từ mở cửa!
Lam Nghi nói bằng khuôn miệng lúng búng và quai hàm đau nhừ, người lễ tân nheo mắt nhìn cô, chắc hẳn trong đầu đang nghĩ việc kì quặc mà Lam Nghi đang làm là một cuộc “tập luyện” trước khi hành nghề chăng?
Bàn tay cô nắm lấy tay nắm cửa, Lam Nghi đứng yên một chút, không phải là để lấy tinh thần, mà là để cho lớp kẹo cao su trong miệng cô đạt tới độ cô mong muốn.
Rồi Lam Nghi nhè đống kẹo đó ra tay, vo chặt nó lại trong tay còn lại, rồi vặn nắm đấm cửa.
Tiếng nhạc chát chúa lập tức làm cho cô choáng váng…không khí lạnh toát mùi bia rượu và những loại mùi mà cô chưa từng ngửi tới tỏa ra ngột ngạt.
Cô biết rằng thời khắc dành cho cô chỉ có một vài tíc tắc thôi trước khi bọn khốn đó nhận ra…Bàn tay cầm chặt lấy đống kẹo cao su nhét đầy vào trong ổ khóa…rồi nhanh chóng kéo cửa lại.
Bên trong căn phòng, 3 tên con trai đang quay cuồng trong tiếng nhạc chát chúa. Tiếng cười nói sỗ sàng vang lên, náo động khiến Dung Âm cảm thấy mình chẳng khác gì đang ở trong một bệnh viện tâm thần. Dưới sàn, khăn giấy bẩn, vỏ chai rượu rỗng, vỏ lon bia rỗng, tàn thuốc lá, vỏ những đồ ăn sẵn vứt la liệt, bẩn thỉu tới rờn người..
Ngay khi thấy Lam Nghi xuất hiện ở cửa, ánh mắt chòng chọc của bốn tên con trai đã xoáy vào cô cùng sự ngạc nhiên ngỡ ngàng và thích thú, cái nhìn sỗ sàng không che dấu khiến Lam Nghi gai người.
_ Woa….cô gái nào đây?
Một tên lên tiếng, bàn tay vẫn cầm một chai rượu đã vơi quá nửa. Bọn chúng dừng quay cuồng trong tiếng nhạc, bắt đầu như những con linh cẩu đói thấy thịt tươi, nhâu nhâu vây quanh cô.
_ Tôi là Lam Nghi, là chị của Tiểu Mai!
Lam Nghi cũng chẳng mất thời gian vòng vo, trực tiếp hướng thẳng ánh mắt tới đám người đó, khảng khái lên tiếng.
Tiếng cười rộ lên của đám con trai khiến Lam Nghi nhăn mặt, cô nhìn bọn chúng làm ra những động tác khiêu khích cợt nhả mà siết chặt nắm đấm tay.
_ Ồ….hóa ra là bà chị của em gái Tiểu Mai…Em gái đã kịp về khóc lóc với chị mình rồi sao? Thế là bà chị nổi máu nữ anh hùng đến đây để đòi lại công bằng cho em gái mình hả?
Một tên nào khác lên tiếng, kèm theo cả điệu cười sỗ sàng…Và bọn chúng tiến gần hơn về phía cô.
Khi những đôi mắt ấy đã nhìn rõ người trước mặt, thì sự cợt nhả thách thức ấy chuyển thành sự hào hứng háu đói…
Người con gái trước mặt quá mức hấp dẫn, sự hoang dại trong ánh mắt, nét gợi cảm từ đôi môi căng mọng, nét thu hút hấp dẫn bừng lên từ thân hình đẹp đẽ…khiến bọn chúng không khỏi hú hét trong lòng.
_ Nếu như nhìn em gái Tiểu Mai thì không ai nghĩ chị gái lại đẹp tới mức này đấy…
Bọn chúng vây quanh Lam Nghi, từng tên từng tên một trao cho nhau cái nhìn đầy ẩn ý…Và Lam Nghi nghẽ rò mồn một tiếng bấm khóa cửa vang lên sau lưng mình…!
_ Vậy chị đẹp đây muốn tới đây đòi lại công bằng cho em gái mình sao?
Một tên tiến sát gần Lam Nghi, ngón tay của hắn khẽ xoắn lấy một ngọn tóc đẹp của cô và kéo chúng ra, vẻ mê mệt hiện lên trong ánh mắt hắn…
_ Đòi lại công bằng? Nên dùng từ trả thù thì hay hơn!
Thanh âm khàn nhẹ của Lam Nghi vang lên, kéo theo sau đó là hàng loạt tiếng cười cợt vang lên náo động.
_ Này Hứa Khải mày nghe thấy không? Chị đẹp đây muốn tới trả thù đấy!
Ngay lúc này, ở phía trước Hứa Khải mới bước tới.
Ngay khi nhìn thấy cậu ta, Lam Nghi đã lặng lẽ thở dài.
Chẳng trách tại sao em gái của cô lại bị lừa tới đây!
Vẻ ngoài thư sinh với những đường nét thanh tú rất vừa vặn, dáng người cao cao gầy gầy tạo cảm giác thư sinh ấm áp…Đây chính là nhân vật học bá mà “cả thân thể tràn ngập hơi thở thanh xuân” thường được miêu tả trong những cuốn tiểu thuyết vườn trường hay sao?
Đáng tiếc lại là một con quái vật mang gương mặt thiên thần!
Hứa Khải bước tới, vừa nhìn thấy Lam Nghi ánh mắt hắn đã hiện lên sự thú vị thèm thuồng…
Lam Nghi bình thản nhìn hắn bước về phía mình, và cũng chẳng hề phản ứng khi bàn tay của Hứa Khải không hề có chút lễ độ, cầm lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô mà nhấc lên…
Lòng mắt của hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Lam Nghi, thậm chí hắn còn nhìn được hình bóng của mình in trong lòng mắt cô.
Bọn con trai xung quanh nhìn nhau cười cợt, những nụ cười đầy khả ố.
_ Một mình chị tới đây, đối mặt với bốn đứa con trai để đòi trả thù…Chị là võ sư Triệt Quyền Đạo à? Hay là đai đen Karate?
_ Đều không phải!
Tiếng cười rộ lên xung quanh, và Hứa Khải cũng không thể không nhếch mép cười trước câu trả lời quá mức thành thật của Lam Nghi…
_ Thế thì chị dùng cái gì để đấu với chúng tôi…chẳng lẽ…
Ngón tay của Hứa Khải lướt xuống từ gò má Lam Nghi, xuống đến cần cổ kiêu hãnh của cô…và xuống đến phần hở sâu hút của chiếc áo sơ mi.
Tiếng hú hét ầm ĩ vang lên, nhưng lòng mắt của Hứa Khải chỉ xoáy vào Lam Nghi.
“Tại sao đứa con gái này lại không phản ứng gì?”
Sự bình thản trong ánh mắt của Lam Nghi khiến cho Hứa Khải phải thở hắt ra…Với những đứa con gái khác chẳng phải vào trong trường hợp này đều phải đỏ mặt run chân, vội vã đẩy hắn ra rồi lấy tay che thân sao? Tại sao người con gái này lại có thể bình tĩnh tới vậy…thậm chí trong lòng mắt ấy chẳng hề có lấy một chút xao động…
Sự thách thức bừng lên trong ánh mắt của Hứa Khải, hắn lùa đầu lưỡi qua môi…Hào hứng rồi đây!
_ Cô muốn trả thù cho em gái mình sao? Cô có chắc không?
Lam Nghi bình lặng nhìn vào mắt của Hứa Khải, tuy không trả lời nhưng ý tứ trong mắt cô kiên định đã quá rõ ràng.
_ Thế thì cô phải biết lượng sức mình….cô phải nhìn thấy em gái cô mới chính là người đã khơi gợi bọn tôi trước…chứ không phải là em gái cô bị bọn tôi cưỡng bức…
Hứa Khải nói với Lam Nghi, hơi thở đầy mùi rượu của hắn phả vào cô…cùng nụ cười điên dại trên môi hắn.
_ Này…đứa nào vào mở Tivi lên đi!
Tiếng ồ à lại vang lên, một tên còn làm bộ chán nản nói:
_ Lại xem lại nữa sao…tao xem đi xem lại tới mức chẳng “hứng lên” được nữa rồi đấy!
Màn hình Tivi bật sáng…và ngay sau đó là một loạt âm thanh khiến lòng mắt của Dung Âm hiện lên một tia đau thắt…
Vọng về phía cô, là thanh âm điên cuồng của em gái nói ra những lời nói khiến cho trái tim cô vô cùng đau đớn…
“Cho em nữa đi!”
“Thích….thật sự thích…!”
“Những hai người sao…em chết mất….!”
Cuối cùng thì Lam Nghi cũng không thể chịu đựng được nữa, đôi mắt đẹp tuyệt của cô nhắm chặt lại, và cô hít vào một hơi lạnh lẽo, lạnh tới đau nhức tim phổi, lạnh đến đau nhức xương tủy.
Dường như phản ứng của cô khiến Hứa Khải rất thích thú…ngón tay hắn lần nữa vươn tới nhấc lấy đường hàm xinh đẹp của Lam Nghi lên, nhẹ giọng thì thầm.
_ Thấy chưa…nếu như đưa thứ này ra cảnh sát…thì rõ ràng là em gái cô can tâm tình nguyện, chứ không phải là bọn tôi ép buộc…Cô làm gì có cớ gì để kiện bọn tôi? Còn chưa nói đến đáng lẽ em gái cô phải là người sợ mới đúng, nếu như một ngày nào đó bọn tôi lỡ tay đưa đoạn video này lên mạng thì sao?
Đối diện với lời đe dọa của Hứa Khải, Lam Nghi thở dài một hơi…
Dường như hiểu lầm biểu cảm của cô, Hứa Khải cười càng lúc càng tự tin, nhẹ nhàng nói với cô…
Lam Nghi bước vào bên trong, không thèm liếc mắt lấy một lần để quan sát khung cảnh quá mức tráng lệ bên trong khách sạn….Đối với cô nơi này chính là một nơi đẹp đẽ bề ngoài mà thối nát tận xương tủy.
_ Xin hỏi cô tìm ai?
Gương mặt xinh đẹp của Lam Nghi lạnh tanh. Trong đầu cô, tiếng nức nở của em gái vang vọng ám ảnh…
“Sau đó bọn họ đưa em tới một khách sạn….nghe nói là khách sạn của Hứa Khải…”
Đôi mắt như sa mạc cát cháy của Lam Nghi khẽ nhắm lại như thể dằn cho lòng mình chút bình tĩnh, trước khi chất giọng khàn nhẹ quyến rũ như lửa cháy của cô vang lên:
_ Tôi là Tiểu Mai! Tôi tới gặp Hứa Khải!
Nhân viên lễ tân khẽ cau mày lại, đôi mắt không e dè quan sát Lam Nghi…
Tuy rằng trang phục giản dị, khác hẳn với những vị khách thường lui tới tại nơi đây, nhưng sự thú hút lại hơn rất nhiều lần những người đó cộng lại.
Mái tóc xoăn lãng mạn nhưng một cô gái Du mục, đôi mắt có chút hoang dại như một sa mạc cát cháy, sống mũi thẳng tắp và đôi môi đầy đặn gợi cảm. Dáng người khỏe khoắn mạnh mẽ…Đó là một cô gái rất, rất đẹp!
Bằng chứng là từ lúc cô gái đó bước vào đây, tất cả đàn ông lẫn phụ nữ trong sảnh khách sạn này đều nhất mực quay đầu lại nhìn về hướng này…
Nhưng tại sao cô ta lại muốn gặp thiếu gia?
Như thể nhận thấy sự đắn đo trong đôi mắt của cô lễ tân, gò má của Lam Nghi nhô lên sau nụ cười nửa miệng…và cô nhún vai khẽ nói:
_ Thiếu gia của các người đang ở phòng thượng cao nhất của khách sạn, là anh ta gọi tôi tới…không tin thì cứ gọi điện kiểm tra trước đi cho chắc!
Giọng nói thách thức, thái độ bất cần của Lam Nghi khiến cho trong đầu cô lễ tân thoáng nẩy lên một ý nghĩ…
“Chẳng lẽ cô gái này là gái bao mà Thiếu gia gọi tới? Mấy lần trước khi Thiếu gia họp nhóm bạn bè cũng đều gọi những cô gái đó tới như thế này….!”
Thái độ của cô lễ tân lập tức thay đổi, ném cho Lam Nghi một cái nhìn không mấy thiện cảm, cô ta miễn cưỡng quay số điện thoại…
_ Thưa Thiếu gia, dưới quầy lễ tân có một cô gái muốn gặp Thiếu gia! Cô ấy tự xưng là Tiểu Mai!
Dường như người trong điện thoại đã nói điều gì đó rất ngỡ ngàng, qua ánh mắt đột nhiên mở to kinh ngạc của cô lễ tân, Lam Nghi đoán được điều đó…
Một nụ cười nửa miệng khinh miệt nở ra trên môi cô…
Cô lễ tân cúp điện thoại, nhìn Lam Nghi bằng cái nhìn đánh giá, khô khốc lên tiếng.
_ Mời cô đi theo tôi!
Chẳng vội vàng gì, Lam Nghi nhướn mày với cô gái đó…Và trước ánh mắt kinh ngạc của cô ta….Lam Nghi từ tốn rút từ trong túi áo ra một phong kẹo cao su, điềm nhiên bóc ra rồi cho tất cả vào miệng.
****
Thang máy lên tới tầng cao nhất, cô tiếp viên xông xái đi đằng trước, còn Lam Nghi thì bình lặng bước phía sau…
Hóa ra nơi này chính là nơi mà em gái cô đã bị bọn khốn nạn đó đưa tới…Lam Nghi siết chặt nắm tay lại, tưởng tượng ra em gái cô đã tuyệt vọng tới thế nào tại nơi đây…
Từng bức tường sang trọng này đều đã nhuốm đầy tiếng hét ám ảnh của Tiểu Mai…!
“Tiểu Mai…đợi chị! Chị sẽ bắt bọn chúng, từng tên một phải trả giá!”
Tiếng bước chân của cô vọng lên trần nhà cao vợi, nghe khô khốc và đơn độc…và dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn tới choáng ngợp.
Cô lễ tân gõ vào cửa gỗ ba cái, nhẹ giọng lên tiếng:
_ Thưa thiếu gia, cô ấy đã tới!
Khoảng một vài giây sau, một giọng nói vọng ra, hào hứng vọng qua chiếc loa phát thanh gắn bên ngoài cánh cửa.
_ Cho cô ta vào đi!
Qua chiếc loa phát thanh đó, Lam Nghi thậm chí có thể nghe được cả những tiếng cười tàn nhẫn vang lên dội ra từ bên trong.
Đống kẹo cao su chất chồng trong miệng làm quai hàm Lam Nghi cứng đờ đau đớn, nhưng cô vẫn phải gồng sức nhai, càng nhiều càng tốt…
_ Thiếu gia đang chờ cô!
_ Tôi sẽ từ mở cửa!
Lam Nghi nói bằng khuôn miệng lúng búng và quai hàm đau nhừ, người lễ tân nheo mắt nhìn cô, chắc hẳn trong đầu đang nghĩ việc kì quặc mà Lam Nghi đang làm là một cuộc “tập luyện” trước khi hành nghề chăng?
Bàn tay cô nắm lấy tay nắm cửa, Lam Nghi đứng yên một chút, không phải là để lấy tinh thần, mà là để cho lớp kẹo cao su trong miệng cô đạt tới độ cô mong muốn.
Rồi Lam Nghi nhè đống kẹo đó ra tay, vo chặt nó lại trong tay còn lại, rồi vặn nắm đấm cửa.
Tiếng nhạc chát chúa lập tức làm cho cô choáng váng…không khí lạnh toát mùi bia rượu và những loại mùi mà cô chưa từng ngửi tới tỏa ra ngột ngạt.
Cô biết rằng thời khắc dành cho cô chỉ có một vài tíc tắc thôi trước khi bọn khốn đó nhận ra…Bàn tay cầm chặt lấy đống kẹo cao su nhét đầy vào trong ổ khóa…rồi nhanh chóng kéo cửa lại.
Bên trong căn phòng, 3 tên con trai đang quay cuồng trong tiếng nhạc chát chúa. Tiếng cười nói sỗ sàng vang lên, náo động khiến Dung Âm cảm thấy mình chẳng khác gì đang ở trong một bệnh viện tâm thần. Dưới sàn, khăn giấy bẩn, vỏ chai rượu rỗng, vỏ lon bia rỗng, tàn thuốc lá, vỏ những đồ ăn sẵn vứt la liệt, bẩn thỉu tới rờn người..
Ngay khi thấy Lam Nghi xuất hiện ở cửa, ánh mắt chòng chọc của bốn tên con trai đã xoáy vào cô cùng sự ngạc nhiên ngỡ ngàng và thích thú, cái nhìn sỗ sàng không che dấu khiến Lam Nghi gai người.
_ Woa….cô gái nào đây?
Một tên lên tiếng, bàn tay vẫn cầm một chai rượu đã vơi quá nửa. Bọn chúng dừng quay cuồng trong tiếng nhạc, bắt đầu như những con linh cẩu đói thấy thịt tươi, nhâu nhâu vây quanh cô.
_ Tôi là Lam Nghi, là chị của Tiểu Mai!
Lam Nghi cũng chẳng mất thời gian vòng vo, trực tiếp hướng thẳng ánh mắt tới đám người đó, khảng khái lên tiếng.
Tiếng cười rộ lên của đám con trai khiến Lam Nghi nhăn mặt, cô nhìn bọn chúng làm ra những động tác khiêu khích cợt nhả mà siết chặt nắm đấm tay.
_ Ồ….hóa ra là bà chị của em gái Tiểu Mai…Em gái đã kịp về khóc lóc với chị mình rồi sao? Thế là bà chị nổi máu nữ anh hùng đến đây để đòi lại công bằng cho em gái mình hả?
Một tên nào khác lên tiếng, kèm theo cả điệu cười sỗ sàng…Và bọn chúng tiến gần hơn về phía cô.
Khi những đôi mắt ấy đã nhìn rõ người trước mặt, thì sự cợt nhả thách thức ấy chuyển thành sự hào hứng háu đói…
Người con gái trước mặt quá mức hấp dẫn, sự hoang dại trong ánh mắt, nét gợi cảm từ đôi môi căng mọng, nét thu hút hấp dẫn bừng lên từ thân hình đẹp đẽ…khiến bọn chúng không khỏi hú hét trong lòng.
_ Nếu như nhìn em gái Tiểu Mai thì không ai nghĩ chị gái lại đẹp tới mức này đấy…
Bọn chúng vây quanh Lam Nghi, từng tên từng tên một trao cho nhau cái nhìn đầy ẩn ý…Và Lam Nghi nghẽ rò mồn một tiếng bấm khóa cửa vang lên sau lưng mình…!
_ Vậy chị đẹp đây muốn tới đây đòi lại công bằng cho em gái mình sao?
Một tên tiến sát gần Lam Nghi, ngón tay của hắn khẽ xoắn lấy một ngọn tóc đẹp của cô và kéo chúng ra, vẻ mê mệt hiện lên trong ánh mắt hắn…
_ Đòi lại công bằng? Nên dùng từ trả thù thì hay hơn!
Thanh âm khàn nhẹ của Lam Nghi vang lên, kéo theo sau đó là hàng loạt tiếng cười cợt vang lên náo động.
_ Này Hứa Khải mày nghe thấy không? Chị đẹp đây muốn tới trả thù đấy!
Ngay lúc này, ở phía trước Hứa Khải mới bước tới.
Ngay khi nhìn thấy cậu ta, Lam Nghi đã lặng lẽ thở dài.
Chẳng trách tại sao em gái của cô lại bị lừa tới đây!
Vẻ ngoài thư sinh với những đường nét thanh tú rất vừa vặn, dáng người cao cao gầy gầy tạo cảm giác thư sinh ấm áp…Đây chính là nhân vật học bá mà “cả thân thể tràn ngập hơi thở thanh xuân” thường được miêu tả trong những cuốn tiểu thuyết vườn trường hay sao?
Đáng tiếc lại là một con quái vật mang gương mặt thiên thần!
Hứa Khải bước tới, vừa nhìn thấy Lam Nghi ánh mắt hắn đã hiện lên sự thú vị thèm thuồng…
Lam Nghi bình thản nhìn hắn bước về phía mình, và cũng chẳng hề phản ứng khi bàn tay của Hứa Khải không hề có chút lễ độ, cầm lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô mà nhấc lên…
Lòng mắt của hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Lam Nghi, thậm chí hắn còn nhìn được hình bóng của mình in trong lòng mắt cô.
Bọn con trai xung quanh nhìn nhau cười cợt, những nụ cười đầy khả ố.
_ Một mình chị tới đây, đối mặt với bốn đứa con trai để đòi trả thù…Chị là võ sư Triệt Quyền Đạo à? Hay là đai đen Karate?
_ Đều không phải!
Tiếng cười rộ lên xung quanh, và Hứa Khải cũng không thể không nhếch mép cười trước câu trả lời quá mức thành thật của Lam Nghi…
_ Thế thì chị dùng cái gì để đấu với chúng tôi…chẳng lẽ…
Ngón tay của Hứa Khải lướt xuống từ gò má Lam Nghi, xuống đến cần cổ kiêu hãnh của cô…và xuống đến phần hở sâu hút của chiếc áo sơ mi.
Tiếng hú hét ầm ĩ vang lên, nhưng lòng mắt của Hứa Khải chỉ xoáy vào Lam Nghi.
“Tại sao đứa con gái này lại không phản ứng gì?”
Sự bình thản trong ánh mắt của Lam Nghi khiến cho Hứa Khải phải thở hắt ra…Với những đứa con gái khác chẳng phải vào trong trường hợp này đều phải đỏ mặt run chân, vội vã đẩy hắn ra rồi lấy tay che thân sao? Tại sao người con gái này lại có thể bình tĩnh tới vậy…thậm chí trong lòng mắt ấy chẳng hề có lấy một chút xao động…
Sự thách thức bừng lên trong ánh mắt của Hứa Khải, hắn lùa đầu lưỡi qua môi…Hào hứng rồi đây!
_ Cô muốn trả thù cho em gái mình sao? Cô có chắc không?
Lam Nghi bình lặng nhìn vào mắt của Hứa Khải, tuy không trả lời nhưng ý tứ trong mắt cô kiên định đã quá rõ ràng.
_ Thế thì cô phải biết lượng sức mình….cô phải nhìn thấy em gái cô mới chính là người đã khơi gợi bọn tôi trước…chứ không phải là em gái cô bị bọn tôi cưỡng bức…
Hứa Khải nói với Lam Nghi, hơi thở đầy mùi rượu của hắn phả vào cô…cùng nụ cười điên dại trên môi hắn.
_ Này…đứa nào vào mở Tivi lên đi!
Tiếng ồ à lại vang lên, một tên còn làm bộ chán nản nói:
_ Lại xem lại nữa sao…tao xem đi xem lại tới mức chẳng “hứng lên” được nữa rồi đấy!
Màn hình Tivi bật sáng…và ngay sau đó là một loạt âm thanh khiến lòng mắt của Dung Âm hiện lên một tia đau thắt…
Vọng về phía cô, là thanh âm điên cuồng của em gái nói ra những lời nói khiến cho trái tim cô vô cùng đau đớn…
“Cho em nữa đi!”
“Thích….thật sự thích…!”
“Những hai người sao…em chết mất….!”
Cuối cùng thì Lam Nghi cũng không thể chịu đựng được nữa, đôi mắt đẹp tuyệt của cô nhắm chặt lại, và cô hít vào một hơi lạnh lẽo, lạnh tới đau nhức tim phổi, lạnh đến đau nhức xương tủy.
Dường như phản ứng của cô khiến Hứa Khải rất thích thú…ngón tay hắn lần nữa vươn tới nhấc lấy đường hàm xinh đẹp của Lam Nghi lên, nhẹ giọng thì thầm.
_ Thấy chưa…nếu như đưa thứ này ra cảnh sát…thì rõ ràng là em gái cô can tâm tình nguyện, chứ không phải là bọn tôi ép buộc…Cô làm gì có cớ gì để kiện bọn tôi? Còn chưa nói đến đáng lẽ em gái cô phải là người sợ mới đúng, nếu như một ngày nào đó bọn tôi lỡ tay đưa đoạn video này lên mạng thì sao?
Đối diện với lời đe dọa của Hứa Khải, Lam Nghi thở dài một hơi…
Dường như hiểu lầm biểu cảm của cô, Hứa Khải cười càng lúc càng tự tin, nhẹ nhàng nói với cô…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương