Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình
Chương 42: Trùng hợp
Gió cát mênh mang như ở giữa sa mạc bạt ngàn, đôi mắt hoang hoải còn hơn cả cát cháy của Lam Nghi nhìn về phía người đàn ông cao ngạo mạnh mẽ còn hơn cả bão cát ấy, ánh nhìn sắc sảo điềm tĩnh nhưng lại xoáy sâu như một mũi dao, khiến cho Lam Nghi ở trong vòng ôm của Kính Hàm tựa như thể một cô gái vừa bị người yêu bắt ghen.
Áo vest bay trong gió, để lộ ra thân hình thanh mảnh mà đẹp đẽ, khỏe khoắn mà không hề tạo ra cảm giác cục mịch. Nhiếp Phong bước về phía Lam Nghi, ánh nhìn như tia X đáng sợ khiến cho sống lưng của Lam Nghi lạnh buốt…
Đột nhiên một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng cô…
Lam Nghi thở hắt ra, bỗng nhiên cảm thấy sao không gian đột nhiên có chút mơ hồ…
Tiếng ầm ào náo động hồi nãy biến đi đâu cả rồi?
Nhiếp Phong xuất hiện, làm toàn bộ một vùng ầm ĩ bỗng nhiên trở nên lặng phắc, như thể chưa từng có một cuộc ẩu đả ồn ã xảy ra…
Cho dù Nhiếp Phong chưa nói chưa rằng, không hề có một động thái nào ngoài những bước chân mạnh mẽ mà bình đạm từ từ bước tới, vậy mà uy lực từ sức hút tỏa ra từ thần thái, từ ánh nhìn, từ cái cười nửa miệng đẹp như một nét tranh thủy mặc ấy khiến cho tất cả mọi người như thể vừa nhìn thấy một vị tướng quân bước tới, nhất loạt hạ vũ khí xin hàng.
Lam Nghi vốn nghĩ Nhiếp Phong khi bước qua cô sẽ nói gì đó, hoặc ít nhất là dùng ánh mắt vừa mị lực vừa tàn nhẫn nhìn cô…ánh mắt có thể giết cô chẳng cần dao, chẳng cần súng!
Nhưng không!
Khoảng khắc hắn bước tới, gần tới mức mùi Dương xỉ phong thái lịch lãm như lấn át cả mùi Hổ phách nồng nàn trầm ấm…Lam Nghi nín thở chờ đợi…gương mặt lạnh lùng cao ngạo ấy chầm chậm lướt qua cô!
Ngay thời khắc bóng dáng của hắn bước qua cô như không hề quen biết ấy, Lam Nghi bỗng nhiên cảm thấy trong cô như thể có gì đó vừa trôi tuột đi…
Cảm giác như thể lá phổi bị ép tới mức xẹp lép như một tờ giấy, hàng lông mày của Lam Nghi cau chặt tới mức ấn đường của cô cũng muốn đau nhức…Sự hụt hẫng khiến cô tỉnh cả người…
Lam Nghi quay đầu nhìn theo bóng lưng của Nhiếp Phong, sự điềm tĩnh và thản nhiên tức mức lạnh lùng ấy…
Lại một lần nữa, Lam Nghi thật tâm thật tình cảm nhận được sự tàn nhẫn từ trong xương trong tủy của Nhiếp Phong rút cuộc đáng sợ tới mức nào!
Nhiếp Phong thong thả bước về phía những người nông dân trước mắt, ánh nhìn dịu dàng mang chút khách khí lại tự tin tới cao ngạo của hắn khiến cho mọi người xung quanh e dè, chùn bước.
Mang nụ cười của một kẻ nắm trong tay tâm lý của tất cả mọi người trên thế gian, Nhiếp Phong lịch thiệp cúi người xuống, trước mặt bô lão có tuổi nhất trong làng nhẹ giọng chào hỏi.
_ Chào chú Dân! Chú có nhận ra cháu không? Cháu là Nhiếp Phong!
Lão Dân cau mày một chút như thể đang nặn trong óc ra suy nghĩ gì đó…đôi mắt mờ ảo hấp háy nhìn vào gương mặt điển trai của Nhiếp Phong….rồi sau một vài phút….đôi mắt của ông sáng bừng lên như nắng mùa hạ.
_ Nhiếp Phong! Cậu là cậu Nhiếp Phong? Có đúng là cậu Nhiếp Phong không?
_ Là cháu ạ! Dạo này chú có khỏe không ạ?
_ Trời ơi khỏe! Chú khỏe lắm! Không ngờ hôm nay còn có thể gặp được ân nhân của cả làng ở đây thế này!
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa…Tại sao những người dân vừa nãy rõ ràng hùng hùng hổ hổ như muốn lấy mạng người ta vậy mà vừa nhìn thấy Nhiếp Phong, nghe hắn nói vài ba câu đơn giản mà đột nhiên trở nên thân thiết như người đã quen lâu năm?
_ Để ta giới thiệu với tất cả mọi người…Đây là cậu Nhiếp Phong! Là người ba năm trước sau một trận bão lớn đã giúp những người dân bị đổ cửa sập nhà trong thôn của chúng ta xây lại cơ nghiệp! Là mạnh thường quân đáng kính trọng nhất của dân làng chúng ta!
Tiếng hoan hô cười nói tuôn trào như sông như suối, Lam Nghi thẫn thờ nhìn người đàn ông đang được chào đón trong vòng tay rộng mở như thể đang đón một người con thành đạt vinh quy bái tổ…câm lặng không thốt nên lời.
Vẫn là gương mặt điển trai ấy, tác phong điềm tĩnh phong thái lịch thiệp ấy, Lam Nghi tự hỏi liệu không biết hắn con đeo đến bao nhiêu mặt nạ trên gương mặt điềm tĩnh tươi cười ấy nữa đây?
Liệu bọn họ có bao giờ biết được phía sau gương mặt thản nhiên điềm tĩnh kia rút cuộc là bản chất thế nào!
Nhiếp Phong mỉm cười rạng rỡ, để lộ ra hàm răng trắng tinh được chăm sóc kĩ càng. Những người dân xung quanh liên tục ùa lên trước chỉ để được chạm vào hắn như thể chạm vào một báu vật vô giá vậy!
_ Cậu Nhiếp! Ngày hôm đó nếu như không có cậu thì có lẽ người dân chúng tôi đã phải sống màn trời chiếu đất rồi! Thật sự cảm ơn tấm lòng bồ tát của cậu!
Một người phụ nữ nói với Nhiếp Phong, bàn tay run run bám lấy cánh tay của hắn. Nhiếp Phong mỉm cười rất dịu dàng, đối đáp lại với tất cả sự đón tiếp nồng hậu ấy bằng sự tao nhã lịch thiệp đã ăn sâu vào trong máu của hắn.
_ Chỉ là chuyện trong quá khứ rồi ạ! Cháu chỉ muốn góp được một phần công sức giúp đỡ nhỏ mà thôi! Các cô chú đừng suy nghĩ nhiều ạ!
Nhiếp Phong mỉm cười, thanh âm dịu dàng như tiếng đàn piano vang lên, lịch thiệp và dịu dàng, tế nhị và êm ái vươn bàn tay tới vỗ về gò má của một người phụ nữ đứng tuổi đang đứng cạnh hắn.
Gương mặt người phụ nữ đó lập tức đỏ ửng lên, tiếng xì xào ầm ĩ vang lên xung quanh hắn….hầu như là sự thích thú tán thưởng…
Còn Lam Nghi đối với sự ngọt ngào của Nhiếp Phong, chỉ dửng dưng như thể đang nhìn loài hoa nắp ấm bắt mồi.
_ Nhiếp tiên sinh ngày trước từng giúp đỡ người dân một ngôi làng xây dựng lại nhà cửa bị sập sau một vụ bão quật…..Hóa ra là người dân làng này!
Giọng nói của Kính Hàm nhẹ nhàng vang lên sau lưng, khiến cho Lam Nghi bất chợt giật mình…
_ Quả thật là trùng hợp! Đúng không Lam Nghi?
Đôi mắt của cô hướng về phía Kính Hàm….rồi chầm chậm hướng về phía Nhiếp Phong…
Một nụ cười bình thản nở ra trên đôi môi căng mọng của mình…
_ Em nghĩ…chẳng có gì là trùng hợp đâu!
Ánh mắt như bờ cát sa mạc nhìn Nhiếp Phong phía trước, và nhìn đám người của công ty phía sau lưng…
Không phải là quá rõ rảng rồi sao?
Tất cả chính là một sự sắp đặt cực kì hoàn hảo…hoàn hảo đến sởn gai ốc!
Lam Nghi nhìn những người dân phía trước mắt, hít vào một hơi rồi thở ra thật dài…
Họ cũng như cô….một đám cừu non đã nằm trong miệng sói!
Thật quá đáng thương!
Áo vest bay trong gió, để lộ ra thân hình thanh mảnh mà đẹp đẽ, khỏe khoắn mà không hề tạo ra cảm giác cục mịch. Nhiếp Phong bước về phía Lam Nghi, ánh nhìn như tia X đáng sợ khiến cho sống lưng của Lam Nghi lạnh buốt…
Đột nhiên một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng cô…
Lam Nghi thở hắt ra, bỗng nhiên cảm thấy sao không gian đột nhiên có chút mơ hồ…
Tiếng ầm ào náo động hồi nãy biến đi đâu cả rồi?
Nhiếp Phong xuất hiện, làm toàn bộ một vùng ầm ĩ bỗng nhiên trở nên lặng phắc, như thể chưa từng có một cuộc ẩu đả ồn ã xảy ra…
Cho dù Nhiếp Phong chưa nói chưa rằng, không hề có một động thái nào ngoài những bước chân mạnh mẽ mà bình đạm từ từ bước tới, vậy mà uy lực từ sức hút tỏa ra từ thần thái, từ ánh nhìn, từ cái cười nửa miệng đẹp như một nét tranh thủy mặc ấy khiến cho tất cả mọi người như thể vừa nhìn thấy một vị tướng quân bước tới, nhất loạt hạ vũ khí xin hàng.
Lam Nghi vốn nghĩ Nhiếp Phong khi bước qua cô sẽ nói gì đó, hoặc ít nhất là dùng ánh mắt vừa mị lực vừa tàn nhẫn nhìn cô…ánh mắt có thể giết cô chẳng cần dao, chẳng cần súng!
Nhưng không!
Khoảng khắc hắn bước tới, gần tới mức mùi Dương xỉ phong thái lịch lãm như lấn át cả mùi Hổ phách nồng nàn trầm ấm…Lam Nghi nín thở chờ đợi…gương mặt lạnh lùng cao ngạo ấy chầm chậm lướt qua cô!
Ngay thời khắc bóng dáng của hắn bước qua cô như không hề quen biết ấy, Lam Nghi bỗng nhiên cảm thấy trong cô như thể có gì đó vừa trôi tuột đi…
Cảm giác như thể lá phổi bị ép tới mức xẹp lép như một tờ giấy, hàng lông mày của Lam Nghi cau chặt tới mức ấn đường của cô cũng muốn đau nhức…Sự hụt hẫng khiến cô tỉnh cả người…
Lam Nghi quay đầu nhìn theo bóng lưng của Nhiếp Phong, sự điềm tĩnh và thản nhiên tức mức lạnh lùng ấy…
Lại một lần nữa, Lam Nghi thật tâm thật tình cảm nhận được sự tàn nhẫn từ trong xương trong tủy của Nhiếp Phong rút cuộc đáng sợ tới mức nào!
Nhiếp Phong thong thả bước về phía những người nông dân trước mắt, ánh nhìn dịu dàng mang chút khách khí lại tự tin tới cao ngạo của hắn khiến cho mọi người xung quanh e dè, chùn bước.
Mang nụ cười của một kẻ nắm trong tay tâm lý của tất cả mọi người trên thế gian, Nhiếp Phong lịch thiệp cúi người xuống, trước mặt bô lão có tuổi nhất trong làng nhẹ giọng chào hỏi.
_ Chào chú Dân! Chú có nhận ra cháu không? Cháu là Nhiếp Phong!
Lão Dân cau mày một chút như thể đang nặn trong óc ra suy nghĩ gì đó…đôi mắt mờ ảo hấp háy nhìn vào gương mặt điển trai của Nhiếp Phong….rồi sau một vài phút….đôi mắt của ông sáng bừng lên như nắng mùa hạ.
_ Nhiếp Phong! Cậu là cậu Nhiếp Phong? Có đúng là cậu Nhiếp Phong không?
_ Là cháu ạ! Dạo này chú có khỏe không ạ?
_ Trời ơi khỏe! Chú khỏe lắm! Không ngờ hôm nay còn có thể gặp được ân nhân của cả làng ở đây thế này!
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa…Tại sao những người dân vừa nãy rõ ràng hùng hùng hổ hổ như muốn lấy mạng người ta vậy mà vừa nhìn thấy Nhiếp Phong, nghe hắn nói vài ba câu đơn giản mà đột nhiên trở nên thân thiết như người đã quen lâu năm?
_ Để ta giới thiệu với tất cả mọi người…Đây là cậu Nhiếp Phong! Là người ba năm trước sau một trận bão lớn đã giúp những người dân bị đổ cửa sập nhà trong thôn của chúng ta xây lại cơ nghiệp! Là mạnh thường quân đáng kính trọng nhất của dân làng chúng ta!
Tiếng hoan hô cười nói tuôn trào như sông như suối, Lam Nghi thẫn thờ nhìn người đàn ông đang được chào đón trong vòng tay rộng mở như thể đang đón một người con thành đạt vinh quy bái tổ…câm lặng không thốt nên lời.
Vẫn là gương mặt điển trai ấy, tác phong điềm tĩnh phong thái lịch thiệp ấy, Lam Nghi tự hỏi liệu không biết hắn con đeo đến bao nhiêu mặt nạ trên gương mặt điềm tĩnh tươi cười ấy nữa đây?
Liệu bọn họ có bao giờ biết được phía sau gương mặt thản nhiên điềm tĩnh kia rút cuộc là bản chất thế nào!
Nhiếp Phong mỉm cười rạng rỡ, để lộ ra hàm răng trắng tinh được chăm sóc kĩ càng. Những người dân xung quanh liên tục ùa lên trước chỉ để được chạm vào hắn như thể chạm vào một báu vật vô giá vậy!
_ Cậu Nhiếp! Ngày hôm đó nếu như không có cậu thì có lẽ người dân chúng tôi đã phải sống màn trời chiếu đất rồi! Thật sự cảm ơn tấm lòng bồ tát của cậu!
Một người phụ nữ nói với Nhiếp Phong, bàn tay run run bám lấy cánh tay của hắn. Nhiếp Phong mỉm cười rất dịu dàng, đối đáp lại với tất cả sự đón tiếp nồng hậu ấy bằng sự tao nhã lịch thiệp đã ăn sâu vào trong máu của hắn.
_ Chỉ là chuyện trong quá khứ rồi ạ! Cháu chỉ muốn góp được một phần công sức giúp đỡ nhỏ mà thôi! Các cô chú đừng suy nghĩ nhiều ạ!
Nhiếp Phong mỉm cười, thanh âm dịu dàng như tiếng đàn piano vang lên, lịch thiệp và dịu dàng, tế nhị và êm ái vươn bàn tay tới vỗ về gò má của một người phụ nữ đứng tuổi đang đứng cạnh hắn.
Gương mặt người phụ nữ đó lập tức đỏ ửng lên, tiếng xì xào ầm ĩ vang lên xung quanh hắn….hầu như là sự thích thú tán thưởng…
Còn Lam Nghi đối với sự ngọt ngào của Nhiếp Phong, chỉ dửng dưng như thể đang nhìn loài hoa nắp ấm bắt mồi.
_ Nhiếp tiên sinh ngày trước từng giúp đỡ người dân một ngôi làng xây dựng lại nhà cửa bị sập sau một vụ bão quật…..Hóa ra là người dân làng này!
Giọng nói của Kính Hàm nhẹ nhàng vang lên sau lưng, khiến cho Lam Nghi bất chợt giật mình…
_ Quả thật là trùng hợp! Đúng không Lam Nghi?
Đôi mắt của cô hướng về phía Kính Hàm….rồi chầm chậm hướng về phía Nhiếp Phong…
Một nụ cười bình thản nở ra trên đôi môi căng mọng của mình…
_ Em nghĩ…chẳng có gì là trùng hợp đâu!
Ánh mắt như bờ cát sa mạc nhìn Nhiếp Phong phía trước, và nhìn đám người của công ty phía sau lưng…
Không phải là quá rõ rảng rồi sao?
Tất cả chính là một sự sắp đặt cực kì hoàn hảo…hoàn hảo đến sởn gai ốc!
Lam Nghi nhìn những người dân phía trước mắt, hít vào một hơi rồi thở ra thật dài…
Họ cũng như cô….một đám cừu non đã nằm trong miệng sói!
Thật quá đáng thương!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương