Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình
Chương 81: Ngài...là ai?
Ly hồng trà mật ong rơi từ tay Nhiếp Phong xuống đất…Không gian xung quanh hỗn loạn, người người ùn tắc chen nhau như một tổ mối bị vỡ. Tiếng người la hét, tiếng còi xe inh ỏi…Đám đông bu quanh xác chết của người bảo vệ, những ánh mắt sợ hãi kinh hoàng nhìn dòng máu không ngừng chảy ra từ lồng ngực đỏ thẫm.
Nhưng tất cả mọi hoảng loạn xung quanh đó hoàn toàn trôi trượt khỏi đầu óc của Nhiếp Phong. Đôi mắt đẹp đẽ của hắn điên dại nhìn xung quanh, quan sát dòng người hối hả chạy qua chạy lại, gương mặt thất thần tái nhợt, đôi môi trắng bệch run rẩy lắp bắp…
_ Lam…Lam Nghi…
Tiếng ồn ào càng nhức nhối, như trêu ngươi tâm trạng hỗn loạn sợ hãi của hắn. Gió thổi càng lúc càng dữ dội, hơi lạnh càng lúc càng khắc nghiệt…
_ LAM NGHI!!!
Tiếng hét của Nhiếp Phong còn át cả tiếng ồn ào như ong vỡ tổ. Mọi người xung quanh đổ dồn con mắt hiếu kì vào người đàn ông ăn mặc lịch lãm sang trọng, gương mặt tinh tế mà chất chứa lo sợ, sải chân dài chạy trong hoảng loạn, lớp áo choàng cuốn theo gió…Nhiếp Phong xuyên vào giữa đám đông, giận dữ, sợ hãi, và tuyệt vọng.
Sảnh lớn trống rỗng, chỉ có tiếng la hét ồn ào không ngừng dội vào…Nhiếp Phong đứng một mình giữa không gian rộng lớn, cảm thấy thế giới đang ngả nghiêng theo đầu óc quay cuồng của mình. Ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn chùm lớn phản chiếu xuống nền gạch bóng loáng, chiếu vào lòng mắt sâu thẳm hút hồn của Nhiếp Phong, rọi lên nỗi lo lắng đang dâng lên từng phút, từng phút một.
_ LAM NGHI!!!
Tiếng gọi của Nhiếp Phong vọng vào bốn bức tường dội lại hắn, và chỉ còn lại nỗi câm lặng tới đáng sợ!
Nhiếp Phong tuyệt vọng tới mức run rẩy…Bàn tay hắn siết chặt lấy nhau, siết tới mức móng tay hắn in hằn sâu lên da thịt, đau tới nhức nhối…
Rút mạnh chiếc điện thoại, Nhiếp Phong bấm điện thoại bằng ngón tay run rẩy…
_ CẬU MAU HUY ĐỘNG TẤT CẢ CẢNH SÁT THÀNH PHỐ CHO TÔI! LAM NGHI….
Đôi môi của Nhiếp Phong run rẩy, từng tiếng từng tiếng thốt ra như cứa vào tim…
_ CÔ ẤY…MẤT TÍCH RỒI!!!
****
Lam Nghi tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ. Đôi mắt mờ mịt cay xè mở ra, nhưng Lam Nghi không thể nhìn thấy gì ngoài bụi bặm và bóng tối. Đôi môi của cô bị dập vẫn còn nếm thấy mùi máu hòa cùng sạn bụi. Hơi thở của cô vẫn còn mùi quả chín của hơi mê, đầu óc cô đau tới quay cuồng. Lam Nghi cố gắng trở mình dậy, nhưng rồi cô chợt nhận ra cơ thể mình cứng đờ, chân tay cô bị trói gô lại phía sau không thể cử động.
Đôi mắt cô chẳng thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối, đôi môi sưng lên nhức nhối và máu vẫn liên tục ứa ra trên khóe miệng. Đôi tay cô bị trói tới lạnh toát, Lam Nghi cau chặt mày, nuốt khan trong cổ họng, đậu óc mơ màng nhớ về lúc cô bị tấn công…
Máu!
Rất nhiều máu!
Đầu óc vẫn còn bị ảnh hưởng vì hơi mê. Lam Nghi chỉ nhớ tới lúc cô nhìn thấy Nhiếp Phong, gần chuẩn bị cất tiếng gọi hắn thì bất chợt bị tấn công…
Đầu mi tâm cau chặt lại…Lam Nghi dường như lờ mờ nhận ra…Dường như cô đã bị rơi vào bẫy!
Chẳng lẽ mọi thứ đều như Nhiếp Phong nhận định?
Rằng người đàn bà câm đó thực sự chính là gián điệp, cố tình giả dạng đáng thương lẻn vào Royal, tìm cơ tiếp cận Nhiếp Phong, thông qua cô để làm hại hắn?
Nhưng tại sao…lại là thông qua cô?
Tại sao nếu bà taq muốn hại Nhiếp Phong không trực tiếp tấn công hắn mà lại năm lần bảy lượt tấn công cô?
Chẳng lẽ do tấn công Nhiếp Phong quá khó, nên bà ta chuyển mục tiêu sang cô, vì hiểu lầm cô là người phụ nữ của Nhiếp Phong ư?
Thật sự nghĩ không thông!
Khi đôi mắt đã dần quen với bóng tối, Lam Nghi chợt nhận ra nơi này là một kho để đệm cũ, những tấm đệm mút rách rưới bẩn thỉu để kín khắp không gian ngột ngạt đầy bụi. Lam Nghi trườn trên sàn nhà nhơ nhớp như một con sâu đo, cố gắng trở mình dậy thì cô bất chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài vọng tới.
Dường như có hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau, và Lam Nghi dỏng tai lên nghe, mồ hôi túa vã ra trên vầng trán của cô.
_ Sao không giết chết con nhỏ đó cho rồi!
Giọng nói tràn đầy sát khí vang lên, khiến cho Lam Nghi lạnh gáy.
_ Không được! Đây là mệnh lệnh của “người đó”! Phải giữ cho con nhỏ đó sống! Và thay vào đó…chúng ta sẽ cho con nhỏ đó uống cái này!
Giọng nói còn lại vang lên, lần này khiến Lam Nghi sợ tới tái mặt.
_ Loại thuốc này một khi đã uống vào, toàn bộ não của cô ta sẽ bị phá hủy, giống như một miếng bọt biển vậy…Cô ta sẽ quên hết mọi thứ, ngay cả bản thân mình là ai! “Người đó” nói rằng chỉ cần cho cô ta uống hết liều thuốc này và đem cô ta vứt xuống một đoạn dốc vắng là được, còn lại…để cho cô ta tự sinh tự diệt!
Mồ hôi rịn ra trên vầng trán của Lam Nghi, cô sợ tới mức tái mặt tái mũi. Cơ thể liên tục lùi về phía sau khi những tiếng bước chân càng lúc càng gần!
Cô phải làm sao!
Phải làm gì bây giờ!
Lam Nghi hoảng loạn quay cuồng…xung quanh cô chỉ là đệm mút và đệm mút…không có lấy gì, dù chỉ là một mảnh gương nhỏ để tự vệ!
Cô phải làm gì!
Phải làm gì đây?
Nhiếp Phong!
Em phải làm gì đây?
….
Tiếng mở cửa vang lên, và hai tên cô hồn nhìn thấy Lam Nghi đã tỉnh, ngồi thụp vào một góc sâu giữa những tấm đệm cao ngất, sợ hãi, câm lặng.
Một trong số bọn chúng nở nụ cười man rợ, lớn tiếng nói.
_ À….mày tỉnh rồi! Thế cũng hay…chuyện này có chút chống cự thì càng kích thích!
_ Không được động đến nó! “Người ấy” không muốn để bất kì dấu vết gì trên người nó nếu không Nhiếp Phong sẽ lùng ra!
Tên còn lại trửng mắt nhắc nhờ, tên cô hồn đó chép miệng tiếc rẻ….Con nhỏ đó đẹp tới như vậy!
_ Làm cho xong việc đi!
Tên dường như là chỉ huy nói, và bọn chúng lao tới, tóm chặt Lam Nghi như tóm một con gà.
Lam Nghi ra sức giãy dụa, lòng mắt kinh hoàng nhìn tên đàn ông trước mặt bật chai thuốc độc màu hổ phách ra, kề sát vào miệng cô….
_ Mày đừng trách bọn tao! Có trách…thì trách tại sao mày lại là người đàn bà của Nhiếp Phong!
Tiếng cười gằn ghê sợ vang lên, và tên cô hồn đó kề chai thuốc độc vào đôi môi của Lam Nghi…
Chất lỏng màu hổ phách tràn qua môi, tràn qua hàm răng bị những ngón tay thô lỗ tách ra, tràn vào khoang miệng cô….
Tiếng cười ghê rợn vang lên sởn gai ốc….
****
Chiếc xe đen đúa đỗ lại bên vệ đường vắng, và cửa xe mở ra. Rất nhanh chóng, một tên đàn ông lôi từ trong xe ra một cô gái đã mê man, tàn nhẫn vứt cô xuống vệ đường….
Chiếc xe rồ ga phóng đi ngay sau khi tên đó leo trở lại, bỏ mặc cô gái nằm ngất xỉu trên nền đất lạnh giá…
****
Nhiếp Phong gần như phát điên….
Cả một đêm hắn không ngủ, ngồi cạnh chiếc điện thoại với đôi mắt hầu như không chớp, chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình, chờ một cuộc gọi tới…
Đôi vai rộng lớn vốn dĩ có thể cáng đáng cả cuộc đời, cả thế gian giờ sụp xuống….Nhiếp Phong gục đầu vào bàn tay mình, căng thẳng, áp lực tới mức máu từ chân răng của hắn bắt đầu túa ra….
Lam Nghi!
Lam Nghi!
Em đang ở đâu!
Lam Nghi!
Bàn tay hắn siết chặt lấy mái tóc, vò nó trở nên hỗn loạn…Nhiếp Phong suy sụp như người thất thế, tiều tụy và bạc nhược.
Những người xung quanh không một ai dám tới gần hắn…
Cho tới khi….
Điện thoại đột ngột vang lên, tiếng chuông mà Nhiếp Phong đã chờ đợi từ rất lâu.
_ Kính Hàm!
Giọng nói của Nhiếp Phong run bắn lên….và đầu dây bên kia là giọng nói ấm áp cung kính của anh…
_ Nhiếp tiên sinh…đã tìm thấy Lam Nghi rồi!
*****
Nhiếp Phong lao vào bệnh viện, mặc kệ những ánh mắt lạ lẫm kì quặc soi mói hắn. Hắn chạy vội tới căn phòng nơi mà Kính Hàm cùng thuộc hạ đang quây kín trước cửa, gương mặt ai cùng bàng hoàng thất thần.
_ Cô ấy đâu? Hàm! Cô ấy đâu?
Đôi môi của Kính Hàm mím chặt không dám cất tiếng nói, khi ánh mắt của anh hướng vào căn phòng nhỏ, nơi mà Lam Nghi đang ngồi tại đó…mơ hồ…thẫn thờ…
Nhiếp Phong vội vã lao vào trong, đôi chân hắn dừng khựng lại….
Và hắn quỳ xuống ngay trước mặt cô, đôi tay hắn nắm chặt lấy bàn tay cô.
Hắn quan sát gương mặt xước xát của Lam Nghi, đôi môi bầm dập của cô với nỗi đau nhói lên trong tim.
Bọn khốn đó…chúng làm gì Lam Nghi của hắn?
Hắn nhất định phải lột da bọn chúng!
_ Nghi?
Nhiếp Phong nhẹ giọng gọi cô, và nụ cười ấm áp nở ra trên môi hắn.
_ Em không sao chứ? Em có đau ở đâu không? Bọn chúng có làm gì em không? Trả lời anh đi…Nghi!
Nhưng đáp lại sự nồng ấm ấy của Nhiếp Phong, đôi mắt của Lam Nghi lơ đễnh và trống rỗng, đôi môi của cô hé mở, ngơ ngẩn, mông mênh…
Và trước ánh mắt kinh hoàng cùa Nhiếp Phong, cô từ từ lên tiếng hỏi.
_ Nghi là ai?
_ Ngài….là ai?
Nhưng tất cả mọi hoảng loạn xung quanh đó hoàn toàn trôi trượt khỏi đầu óc của Nhiếp Phong. Đôi mắt đẹp đẽ của hắn điên dại nhìn xung quanh, quan sát dòng người hối hả chạy qua chạy lại, gương mặt thất thần tái nhợt, đôi môi trắng bệch run rẩy lắp bắp…
_ Lam…Lam Nghi…
Tiếng ồn ào càng nhức nhối, như trêu ngươi tâm trạng hỗn loạn sợ hãi của hắn. Gió thổi càng lúc càng dữ dội, hơi lạnh càng lúc càng khắc nghiệt…
_ LAM NGHI!!!
Tiếng hét của Nhiếp Phong còn át cả tiếng ồn ào như ong vỡ tổ. Mọi người xung quanh đổ dồn con mắt hiếu kì vào người đàn ông ăn mặc lịch lãm sang trọng, gương mặt tinh tế mà chất chứa lo sợ, sải chân dài chạy trong hoảng loạn, lớp áo choàng cuốn theo gió…Nhiếp Phong xuyên vào giữa đám đông, giận dữ, sợ hãi, và tuyệt vọng.
Sảnh lớn trống rỗng, chỉ có tiếng la hét ồn ào không ngừng dội vào…Nhiếp Phong đứng một mình giữa không gian rộng lớn, cảm thấy thế giới đang ngả nghiêng theo đầu óc quay cuồng của mình. Ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn chùm lớn phản chiếu xuống nền gạch bóng loáng, chiếu vào lòng mắt sâu thẳm hút hồn của Nhiếp Phong, rọi lên nỗi lo lắng đang dâng lên từng phút, từng phút một.
_ LAM NGHI!!!
Tiếng gọi của Nhiếp Phong vọng vào bốn bức tường dội lại hắn, và chỉ còn lại nỗi câm lặng tới đáng sợ!
Nhiếp Phong tuyệt vọng tới mức run rẩy…Bàn tay hắn siết chặt lấy nhau, siết tới mức móng tay hắn in hằn sâu lên da thịt, đau tới nhức nhối…
Rút mạnh chiếc điện thoại, Nhiếp Phong bấm điện thoại bằng ngón tay run rẩy…
_ CẬU MAU HUY ĐỘNG TẤT CẢ CẢNH SÁT THÀNH PHỐ CHO TÔI! LAM NGHI….
Đôi môi của Nhiếp Phong run rẩy, từng tiếng từng tiếng thốt ra như cứa vào tim…
_ CÔ ẤY…MẤT TÍCH RỒI!!!
****
Lam Nghi tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ. Đôi mắt mờ mịt cay xè mở ra, nhưng Lam Nghi không thể nhìn thấy gì ngoài bụi bặm và bóng tối. Đôi môi của cô bị dập vẫn còn nếm thấy mùi máu hòa cùng sạn bụi. Hơi thở của cô vẫn còn mùi quả chín của hơi mê, đầu óc cô đau tới quay cuồng. Lam Nghi cố gắng trở mình dậy, nhưng rồi cô chợt nhận ra cơ thể mình cứng đờ, chân tay cô bị trói gô lại phía sau không thể cử động.
Đôi mắt cô chẳng thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối, đôi môi sưng lên nhức nhối và máu vẫn liên tục ứa ra trên khóe miệng. Đôi tay cô bị trói tới lạnh toát, Lam Nghi cau chặt mày, nuốt khan trong cổ họng, đậu óc mơ màng nhớ về lúc cô bị tấn công…
Máu!
Rất nhiều máu!
Đầu óc vẫn còn bị ảnh hưởng vì hơi mê. Lam Nghi chỉ nhớ tới lúc cô nhìn thấy Nhiếp Phong, gần chuẩn bị cất tiếng gọi hắn thì bất chợt bị tấn công…
Đầu mi tâm cau chặt lại…Lam Nghi dường như lờ mờ nhận ra…Dường như cô đã bị rơi vào bẫy!
Chẳng lẽ mọi thứ đều như Nhiếp Phong nhận định?
Rằng người đàn bà câm đó thực sự chính là gián điệp, cố tình giả dạng đáng thương lẻn vào Royal, tìm cơ tiếp cận Nhiếp Phong, thông qua cô để làm hại hắn?
Nhưng tại sao…lại là thông qua cô?
Tại sao nếu bà taq muốn hại Nhiếp Phong không trực tiếp tấn công hắn mà lại năm lần bảy lượt tấn công cô?
Chẳng lẽ do tấn công Nhiếp Phong quá khó, nên bà ta chuyển mục tiêu sang cô, vì hiểu lầm cô là người phụ nữ của Nhiếp Phong ư?
Thật sự nghĩ không thông!
Khi đôi mắt đã dần quen với bóng tối, Lam Nghi chợt nhận ra nơi này là một kho để đệm cũ, những tấm đệm mút rách rưới bẩn thỉu để kín khắp không gian ngột ngạt đầy bụi. Lam Nghi trườn trên sàn nhà nhơ nhớp như một con sâu đo, cố gắng trở mình dậy thì cô bất chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài vọng tới.
Dường như có hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau, và Lam Nghi dỏng tai lên nghe, mồ hôi túa vã ra trên vầng trán của cô.
_ Sao không giết chết con nhỏ đó cho rồi!
Giọng nói tràn đầy sát khí vang lên, khiến cho Lam Nghi lạnh gáy.
_ Không được! Đây là mệnh lệnh của “người đó”! Phải giữ cho con nhỏ đó sống! Và thay vào đó…chúng ta sẽ cho con nhỏ đó uống cái này!
Giọng nói còn lại vang lên, lần này khiến Lam Nghi sợ tới tái mặt.
_ Loại thuốc này một khi đã uống vào, toàn bộ não của cô ta sẽ bị phá hủy, giống như một miếng bọt biển vậy…Cô ta sẽ quên hết mọi thứ, ngay cả bản thân mình là ai! “Người đó” nói rằng chỉ cần cho cô ta uống hết liều thuốc này và đem cô ta vứt xuống một đoạn dốc vắng là được, còn lại…để cho cô ta tự sinh tự diệt!
Mồ hôi rịn ra trên vầng trán của Lam Nghi, cô sợ tới mức tái mặt tái mũi. Cơ thể liên tục lùi về phía sau khi những tiếng bước chân càng lúc càng gần!
Cô phải làm sao!
Phải làm gì bây giờ!
Lam Nghi hoảng loạn quay cuồng…xung quanh cô chỉ là đệm mút và đệm mút…không có lấy gì, dù chỉ là một mảnh gương nhỏ để tự vệ!
Cô phải làm gì!
Phải làm gì đây?
Nhiếp Phong!
Em phải làm gì đây?
….
Tiếng mở cửa vang lên, và hai tên cô hồn nhìn thấy Lam Nghi đã tỉnh, ngồi thụp vào một góc sâu giữa những tấm đệm cao ngất, sợ hãi, câm lặng.
Một trong số bọn chúng nở nụ cười man rợ, lớn tiếng nói.
_ À….mày tỉnh rồi! Thế cũng hay…chuyện này có chút chống cự thì càng kích thích!
_ Không được động đến nó! “Người ấy” không muốn để bất kì dấu vết gì trên người nó nếu không Nhiếp Phong sẽ lùng ra!
Tên còn lại trửng mắt nhắc nhờ, tên cô hồn đó chép miệng tiếc rẻ….Con nhỏ đó đẹp tới như vậy!
_ Làm cho xong việc đi!
Tên dường như là chỉ huy nói, và bọn chúng lao tới, tóm chặt Lam Nghi như tóm một con gà.
Lam Nghi ra sức giãy dụa, lòng mắt kinh hoàng nhìn tên đàn ông trước mặt bật chai thuốc độc màu hổ phách ra, kề sát vào miệng cô….
_ Mày đừng trách bọn tao! Có trách…thì trách tại sao mày lại là người đàn bà của Nhiếp Phong!
Tiếng cười gằn ghê sợ vang lên, và tên cô hồn đó kề chai thuốc độc vào đôi môi của Lam Nghi…
Chất lỏng màu hổ phách tràn qua môi, tràn qua hàm răng bị những ngón tay thô lỗ tách ra, tràn vào khoang miệng cô….
Tiếng cười ghê rợn vang lên sởn gai ốc….
****
Chiếc xe đen đúa đỗ lại bên vệ đường vắng, và cửa xe mở ra. Rất nhanh chóng, một tên đàn ông lôi từ trong xe ra một cô gái đã mê man, tàn nhẫn vứt cô xuống vệ đường….
Chiếc xe rồ ga phóng đi ngay sau khi tên đó leo trở lại, bỏ mặc cô gái nằm ngất xỉu trên nền đất lạnh giá…
****
Nhiếp Phong gần như phát điên….
Cả một đêm hắn không ngủ, ngồi cạnh chiếc điện thoại với đôi mắt hầu như không chớp, chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình, chờ một cuộc gọi tới…
Đôi vai rộng lớn vốn dĩ có thể cáng đáng cả cuộc đời, cả thế gian giờ sụp xuống….Nhiếp Phong gục đầu vào bàn tay mình, căng thẳng, áp lực tới mức máu từ chân răng của hắn bắt đầu túa ra….
Lam Nghi!
Lam Nghi!
Em đang ở đâu!
Lam Nghi!
Bàn tay hắn siết chặt lấy mái tóc, vò nó trở nên hỗn loạn…Nhiếp Phong suy sụp như người thất thế, tiều tụy và bạc nhược.
Những người xung quanh không một ai dám tới gần hắn…
Cho tới khi….
Điện thoại đột ngột vang lên, tiếng chuông mà Nhiếp Phong đã chờ đợi từ rất lâu.
_ Kính Hàm!
Giọng nói của Nhiếp Phong run bắn lên….và đầu dây bên kia là giọng nói ấm áp cung kính của anh…
_ Nhiếp tiên sinh…đã tìm thấy Lam Nghi rồi!
*****
Nhiếp Phong lao vào bệnh viện, mặc kệ những ánh mắt lạ lẫm kì quặc soi mói hắn. Hắn chạy vội tới căn phòng nơi mà Kính Hàm cùng thuộc hạ đang quây kín trước cửa, gương mặt ai cùng bàng hoàng thất thần.
_ Cô ấy đâu? Hàm! Cô ấy đâu?
Đôi môi của Kính Hàm mím chặt không dám cất tiếng nói, khi ánh mắt của anh hướng vào căn phòng nhỏ, nơi mà Lam Nghi đang ngồi tại đó…mơ hồ…thẫn thờ…
Nhiếp Phong vội vã lao vào trong, đôi chân hắn dừng khựng lại….
Và hắn quỳ xuống ngay trước mặt cô, đôi tay hắn nắm chặt lấy bàn tay cô.
Hắn quan sát gương mặt xước xát của Lam Nghi, đôi môi bầm dập của cô với nỗi đau nhói lên trong tim.
Bọn khốn đó…chúng làm gì Lam Nghi của hắn?
Hắn nhất định phải lột da bọn chúng!
_ Nghi?
Nhiếp Phong nhẹ giọng gọi cô, và nụ cười ấm áp nở ra trên môi hắn.
_ Em không sao chứ? Em có đau ở đâu không? Bọn chúng có làm gì em không? Trả lời anh đi…Nghi!
Nhưng đáp lại sự nồng ấm ấy của Nhiếp Phong, đôi mắt của Lam Nghi lơ đễnh và trống rỗng, đôi môi của cô hé mở, ngơ ngẩn, mông mênh…
Và trước ánh mắt kinh hoàng cùa Nhiếp Phong, cô từ từ lên tiếng hỏi.
_ Nghi là ai?
_ Ngài….là ai?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương