Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình
Chương 88: Cách tỏ lời yêu
Lam Nghi mím đôi môi dính đầy nước sốt, ngẩn ngơ nhìn đĩa mỳ xào đã được cô xử lý gọn gàng, ngón tay nghịch nghịch chiếc nĩa bạc, vẽ những đường ngoằn nghèo không xác định lên chiếc nĩa sứ bằng nước sốt.
Bỗng nhiên mái tóc xoăn quyến rũ của Lam Nghi cảm nhận được một lực vỗ về dịu dàng, cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương của Nhiếp Phong dành cho mình.
Bàn tay to lớn của hắn vỗ về mái tóc của cô, sự mềm mượt trơn láng của mái tóc ấy luôn gợi lên sự ham thích ve vuốt từ những nơi đầu ngón tay hắn.
_ Em ăn xong rồi à?
Nhiếp Phong trìu mến hỏi Lam Nghi, bàn tay theo quán tính cứ vuốt tóc cô mãi, cuối cùng mái tóc mềm mại của cô bị hắn làm cho rối tung lên.
Lam Nghi dường như không để ý tới việc Nhiếp Phong đang làm loạn mái tóc mình. Đôi mắt hút hồn sâu thẳm như sa mạc của Lam Nghi nằm gọn trong lòng mắt thông tuệ sâu hút của hắn. Chất giọng khàn nhẹ đặc trưng của Lam Nghi dịu dàng cất lên tiếng hỏi...
_ Ông lão...?
_ Em hỏi cha sao? Cha đã về rồi!
_ Cha?
_ Ừ! Cha của anh, và cũng là cha của em.
_ Cha...của em?
Lam Nghi lẩm bẩm trong miệng, gương mặt đương như có chút ngờ vực.
Nhiếp Phong hoàn toàn hiểu được.
Hắn đã đọc hồ sơ của cô rất kĩ, Lam Nghi mồ côi cha từ khi ra đời, gã chồng hờ của con điếm đó cũng chẳng biết có xứng đáng với hai từ "cha dượng" hay không? Hình ảnh người cha trong tâm trí của Lam Nghi lúc nào cũng xấu xa, tồi tệ và gắn liền với sự mất mát.
Vì thế mỗi khi nhắc đến từ "cha", Lam Nghi đều vô cùng ái ngại, và dè chừng.
_ Đừng lo lắng Lam Nghi...Cha rất tốt. Sẽ không đối xử với em giống như những người trước.
Lam Nghi im lặng không đáp. Nhiếp Phong cũng không chắc có phải cô không hiểu những gì hắn đang nói hay không, nhưng mà...
Có điều khiến hắn còn đắn đo hơn tất cả những chuyện khác.
Đôi môi của Lam Nghi rất đẹp, gọn gàng, đường nét, căng mọng và mềm mại. Bình thường Nhiếp Phong rất thích nếm đôi môi của cô, nhấm nháp sự ngon lành ấy...
Bây giờ đôi môi ấy đang ở trước mắt hắn, dính đầy nước sốt ngon lành mời gọi. Nước sốt bóng tĩe
bẩy làm nét môi của Lam Nghi càng thêm mời gọi thu hút, vệt nước sốt dính trên khoé môi cô càng khiến Lam Nghi trở nên mời gọi.
Nhiếp Phong cứ đứng nhìn môi Lam Nghi mãi, cơ thể thanh cao mạnh mẽ như đông cứng lại.
Lam Nghi không hề hay biết, cứ ngây thơ ngước mắt nhìn Nhiếp Phong, đôi môi hé mở như đón chờ.
Một phần trong Nhiếp Phong thúc ép hắn lấy giấy lau miệng cho cô, một phần trong hắn lại không muốn.
Bàn tay của Nhiếp Phong vuốt nhẹ gần đến gò má, rồi đến đường xương hàm đẹp đẽ của của Lam Nghi...
Chất giọng khàn nhẹ của Nhiếp Phong vang lên, như khao khát lại như chất chứa...
_ Nhắm mắt vào đi em!
Lam Nghi ngây ngô nhìn Nhiếp Phong, không hiểu lý do tại sao hắn bỗng nhiên muốn cô nhắm mắt lại.
Bàn tay to lớn của Nhiếp Phong vươn tới, che đi đôi mắt sâu hun hút của cô...
Và đôi môi căng mọng của Lam Nghi đột nhiên cảm nhận được một luồng mềm mại, ấm áp...
Nét môi khắc nghiệt của Nhiếp Phong giữ chặt lấy sự mềm mại ấy, khao khát dữ dội tựa biển sóng khơi trào cuốn phăng toàn bộ e dè lo lắng của hắn, giờ hắn chỉ muốn hôn cô.
Môi lưỡi vấn vít, Lam Nghi ngồi yên như một con búp bê xinh đẹp, nhưng như vậy đối với Nhiếp Phong đã lã quá đủ. Bàn tay ôm lấy gương mặt xinh đẹp của cô, Nhiếp Phong đánh liều thả trôi mình theo cảm xúc.
Đầu lưỡi ấm áp của hắn vươn ra, nhẹ nhàng liếm lên làn môi mềm mại của cô. Liếm hết những vệt nước sốt đọng trên đó...
Cảm xúc hun đốt lồng ngực như thiêu như đốt, nếu như Lam Nghi không đột nhiên nắm lấy cánh tay của Nhiếp Phong mà gắng sức kéo tay hắn xuống.
Tham luyến bứt đôi môi của cô ra, Nhiếp Phong gần như run lên khi nhìn vào đôi mắt lo lắng ngờ vực ấy...
_ Anh...làm gì vậy?
Lam Nghi đã hỏi Nhiếp Phong như thế, bằng đôi môi căng mọng với đôi mắt ướt và gò má ửng đỏ...Nhiếp Phong nâng niu và gần như tôn thờ, nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên, kìm nén mà thì thầm.
_ Đây là cách để anh nói là "anh yêu em".
_ Anh...yêu em?
Lam Nghi ngây thơ lặp lại, Nhiếp Phong yêu chiều vuốt ve gương mặt cô.
_ Phải...đây là cách để nói yêu một người khác. Nếu như em yêu anh...em sẽ muốn hôn anh...
Nhiếp Phong nghẹn ngào, run giọng nói với cô.
_ Nghi...từ trước đến nay anh đều quá tự cao, quá ích kỉ! Anh sợ rằng một ngày em sẽ rời xa anh, nhưng lại quá ngạo mạn để nói rằng anh yêu em! Anh không hề biết cách làm sao để yêu em cho đủ...Anh đã làm tổn thương em! Anh xin lỗi, hãy cho anh cơ hội bù đắp cho em!
Lam Nghi mím môi lại, đôi mắt cô nhìn vào Nhiếp Phong...rồi cô từ từ nở nụ cười, gật gật đầu như thể nói rằng cô hiểu rồi.
Nhiếp Phong sững người lại giây lát...rồi hắn ôm vùi lấy cô, giữ lấy nét cười ấy.
******
_ Nhiếp tiên sinh! Mọi thứ ngài cần đã được chuyển tới! Tất cả hồ sơ tài sần Tề thị và Lôi thị đang muốn thu mua lại, mời ngài kiểm tra.
Kính Hàm cung kính nói với Nhiếp Phong, vẫn giữ nguyên gương mặt ân cần và ánh mắt trầm ấy. Nhiếp Phong nhìn năm thùng carton đựng tài liệu của hắn trên bàn, ánh mắt không giấy nổi vẻ thích thú nhìn Kính Hàm.
_ Phiền cậu rồi Kính Hàm!
_ Là trách nhiệm của tôi mà! Nhiếp tiên sinh xin đừng khách sáo!
Kính Hàm nhẹ nhàng nói, vẫn là chất giọng yêu thương quan tâm sâu đậm. Anh ngước ánh mắt như tìm kiếm, khẽ giọng hỏi Kính Hàm...
_ Mà Lam Nghi đâu rồi ạ?
_ À...em ấy đang ngồi chơi ngoài vườn. Để tôi dẫn cậu ra.
Kính Hàm theo Nhiếp Phong ra vườn sau, thấy Lam Nghi đang vui vẻ ngồi chơi xích đu trong vườn. Dáng điệu tươi vui, gương mặt đã hồng hào hơn trước.
_ Nghi! Xem ai tới thăm em này!
Nhiếp Phong nhẹ nhàng gọi cô, Lam Nghi lập tức ngước ánh mắt về phía hắn.
Và khi nhận ra người đứng cạnh Nhiếp Phong là Kính Hàm, Lam Nghi vui tới mức reo lên như một đứa trẻ.
Và cô chạy vội tới, đôi bàn tay vươn lên, ôm lấy bờ vai mạnh mẽ của Kính Hàm, níu vai anh xuống.
Trước ánh mắt ngây ra của Nhiếp Phong, Lam Nghi đặt môi mình lên môi Kính Hàm, và hôn anh...
Bỗng nhiên mái tóc xoăn quyến rũ của Lam Nghi cảm nhận được một lực vỗ về dịu dàng, cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương của Nhiếp Phong dành cho mình.
Bàn tay to lớn của hắn vỗ về mái tóc của cô, sự mềm mượt trơn láng của mái tóc ấy luôn gợi lên sự ham thích ve vuốt từ những nơi đầu ngón tay hắn.
_ Em ăn xong rồi à?
Nhiếp Phong trìu mến hỏi Lam Nghi, bàn tay theo quán tính cứ vuốt tóc cô mãi, cuối cùng mái tóc mềm mại của cô bị hắn làm cho rối tung lên.
Lam Nghi dường như không để ý tới việc Nhiếp Phong đang làm loạn mái tóc mình. Đôi mắt hút hồn sâu thẳm như sa mạc của Lam Nghi nằm gọn trong lòng mắt thông tuệ sâu hút của hắn. Chất giọng khàn nhẹ đặc trưng của Lam Nghi dịu dàng cất lên tiếng hỏi...
_ Ông lão...?
_ Em hỏi cha sao? Cha đã về rồi!
_ Cha?
_ Ừ! Cha của anh, và cũng là cha của em.
_ Cha...của em?
Lam Nghi lẩm bẩm trong miệng, gương mặt đương như có chút ngờ vực.
Nhiếp Phong hoàn toàn hiểu được.
Hắn đã đọc hồ sơ của cô rất kĩ, Lam Nghi mồ côi cha từ khi ra đời, gã chồng hờ của con điếm đó cũng chẳng biết có xứng đáng với hai từ "cha dượng" hay không? Hình ảnh người cha trong tâm trí của Lam Nghi lúc nào cũng xấu xa, tồi tệ và gắn liền với sự mất mát.
Vì thế mỗi khi nhắc đến từ "cha", Lam Nghi đều vô cùng ái ngại, và dè chừng.
_ Đừng lo lắng Lam Nghi...Cha rất tốt. Sẽ không đối xử với em giống như những người trước.
Lam Nghi im lặng không đáp. Nhiếp Phong cũng không chắc có phải cô không hiểu những gì hắn đang nói hay không, nhưng mà...
Có điều khiến hắn còn đắn đo hơn tất cả những chuyện khác.
Đôi môi của Lam Nghi rất đẹp, gọn gàng, đường nét, căng mọng và mềm mại. Bình thường Nhiếp Phong rất thích nếm đôi môi của cô, nhấm nháp sự ngon lành ấy...
Bây giờ đôi môi ấy đang ở trước mắt hắn, dính đầy nước sốt ngon lành mời gọi. Nước sốt bóng tĩe
bẩy làm nét môi của Lam Nghi càng thêm mời gọi thu hút, vệt nước sốt dính trên khoé môi cô càng khiến Lam Nghi trở nên mời gọi.
Nhiếp Phong cứ đứng nhìn môi Lam Nghi mãi, cơ thể thanh cao mạnh mẽ như đông cứng lại.
Lam Nghi không hề hay biết, cứ ngây thơ ngước mắt nhìn Nhiếp Phong, đôi môi hé mở như đón chờ.
Một phần trong Nhiếp Phong thúc ép hắn lấy giấy lau miệng cho cô, một phần trong hắn lại không muốn.
Bàn tay của Nhiếp Phong vuốt nhẹ gần đến gò má, rồi đến đường xương hàm đẹp đẽ của của Lam Nghi...
Chất giọng khàn nhẹ của Nhiếp Phong vang lên, như khao khát lại như chất chứa...
_ Nhắm mắt vào đi em!
Lam Nghi ngây ngô nhìn Nhiếp Phong, không hiểu lý do tại sao hắn bỗng nhiên muốn cô nhắm mắt lại.
Bàn tay to lớn của Nhiếp Phong vươn tới, che đi đôi mắt sâu hun hút của cô...
Và đôi môi căng mọng của Lam Nghi đột nhiên cảm nhận được một luồng mềm mại, ấm áp...
Nét môi khắc nghiệt của Nhiếp Phong giữ chặt lấy sự mềm mại ấy, khao khát dữ dội tựa biển sóng khơi trào cuốn phăng toàn bộ e dè lo lắng của hắn, giờ hắn chỉ muốn hôn cô.
Môi lưỡi vấn vít, Lam Nghi ngồi yên như một con búp bê xinh đẹp, nhưng như vậy đối với Nhiếp Phong đã lã quá đủ. Bàn tay ôm lấy gương mặt xinh đẹp của cô, Nhiếp Phong đánh liều thả trôi mình theo cảm xúc.
Đầu lưỡi ấm áp của hắn vươn ra, nhẹ nhàng liếm lên làn môi mềm mại của cô. Liếm hết những vệt nước sốt đọng trên đó...
Cảm xúc hun đốt lồng ngực như thiêu như đốt, nếu như Lam Nghi không đột nhiên nắm lấy cánh tay của Nhiếp Phong mà gắng sức kéo tay hắn xuống.
Tham luyến bứt đôi môi của cô ra, Nhiếp Phong gần như run lên khi nhìn vào đôi mắt lo lắng ngờ vực ấy...
_ Anh...làm gì vậy?
Lam Nghi đã hỏi Nhiếp Phong như thế, bằng đôi môi căng mọng với đôi mắt ướt và gò má ửng đỏ...Nhiếp Phong nâng niu và gần như tôn thờ, nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên, kìm nén mà thì thầm.
_ Đây là cách để anh nói là "anh yêu em".
_ Anh...yêu em?
Lam Nghi ngây thơ lặp lại, Nhiếp Phong yêu chiều vuốt ve gương mặt cô.
_ Phải...đây là cách để nói yêu một người khác. Nếu như em yêu anh...em sẽ muốn hôn anh...
Nhiếp Phong nghẹn ngào, run giọng nói với cô.
_ Nghi...từ trước đến nay anh đều quá tự cao, quá ích kỉ! Anh sợ rằng một ngày em sẽ rời xa anh, nhưng lại quá ngạo mạn để nói rằng anh yêu em! Anh không hề biết cách làm sao để yêu em cho đủ...Anh đã làm tổn thương em! Anh xin lỗi, hãy cho anh cơ hội bù đắp cho em!
Lam Nghi mím môi lại, đôi mắt cô nhìn vào Nhiếp Phong...rồi cô từ từ nở nụ cười, gật gật đầu như thể nói rằng cô hiểu rồi.
Nhiếp Phong sững người lại giây lát...rồi hắn ôm vùi lấy cô, giữ lấy nét cười ấy.
******
_ Nhiếp tiên sinh! Mọi thứ ngài cần đã được chuyển tới! Tất cả hồ sơ tài sần Tề thị và Lôi thị đang muốn thu mua lại, mời ngài kiểm tra.
Kính Hàm cung kính nói với Nhiếp Phong, vẫn giữ nguyên gương mặt ân cần và ánh mắt trầm ấy. Nhiếp Phong nhìn năm thùng carton đựng tài liệu của hắn trên bàn, ánh mắt không giấy nổi vẻ thích thú nhìn Kính Hàm.
_ Phiền cậu rồi Kính Hàm!
_ Là trách nhiệm của tôi mà! Nhiếp tiên sinh xin đừng khách sáo!
Kính Hàm nhẹ nhàng nói, vẫn là chất giọng yêu thương quan tâm sâu đậm. Anh ngước ánh mắt như tìm kiếm, khẽ giọng hỏi Kính Hàm...
_ Mà Lam Nghi đâu rồi ạ?
_ À...em ấy đang ngồi chơi ngoài vườn. Để tôi dẫn cậu ra.
Kính Hàm theo Nhiếp Phong ra vườn sau, thấy Lam Nghi đang vui vẻ ngồi chơi xích đu trong vườn. Dáng điệu tươi vui, gương mặt đã hồng hào hơn trước.
_ Nghi! Xem ai tới thăm em này!
Nhiếp Phong nhẹ nhàng gọi cô, Lam Nghi lập tức ngước ánh mắt về phía hắn.
Và khi nhận ra người đứng cạnh Nhiếp Phong là Kính Hàm, Lam Nghi vui tới mức reo lên như một đứa trẻ.
Và cô chạy vội tới, đôi bàn tay vươn lên, ôm lấy bờ vai mạnh mẽ của Kính Hàm, níu vai anh xuống.
Trước ánh mắt ngây ra của Nhiếp Phong, Lam Nghi đặt môi mình lên môi Kính Hàm, và hôn anh...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương