Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!
Chương 18: 18: Vương Tổng! Tay Đặt Sai Chỗ Rồi! 17
Những ngày sau Lạc Thiên Kỳ chỉ ở quanh quẩn trong nhà mà hưởng thụ cuộc sống, chỉ là mỗi lần thấy hắn là tránh như tránh tà, Vương Thiên Minh thấy thế chỉ biết bất lực, chỉ là mấy món đồ ăn thôi mà có cần giận lâu đến thế không
Và cũng nhờ ơn ai đó giận dỗi mà hai bữa nay độ hảo cảm không tăng được miếng nào, 1503 gào thét lắc tay y
[Kí chủ ơi là kí chủ, cậu tính để nhiệm vụ thất bại đấy à?] Có kí chủ coi đồ ăn hơn mạng, hệ thống nó thật khổ tâm a
"Hừ, ai biểu hắn không cho ta ăn"
[Nhưng mà hắn làm thế là vì tốt cho cậu a]
"Ngươi còn bênh hắn, ta còn chưa tính sổ ngươi chuyện khi trước đâu đấy"
Lạc Thiên Kỳ lườm hệ thống khiến nó sợ hãi rút tay về, trước khi biến mất vào không gian còn không quên để lại lời đe dọa
[Kí chủ vẫn nên cố gắng hoàn thành thì hơn, nếu không lúc đấy bị phạt đánh đến hồn bay phách tán tôi cũng không cứu được đâu]
Đối với lời hăm dọa này của hệ thống Lạc Thiên Kỳ vẫn là bộ dạng không quan tâm, y đâu phải lần đầu nghe những lời này từ cái con robot ngốc nghếch kia
Mệt mỏi ngã người xuống chiếc giường êm ái, thoang thoảng là mùi đàn hương được lưu lại bởi ai đó, Lạc Thiên Kỳ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, sao còn chưa về nhỉ?
Vài phút sau, cảnh cửa phòng mở ra, ánh sáng cũng theo đó vào mà lẻn vào trong phòng qua khe cửa
Vương Thiên Minh không một tiếng động bước vào, nhìn y an ổn ngủ mà khẽ mỉm cười, hắn bước đến đắp chăn cho y sau đó mở tủ lấy quần áo của mình bước vào nhà tắm, mọi động tác đều rất thận trọng và nhẹ nhàng như sợ rằng chỉ cần một tiếng động nhỏ sẽ làm người trên giường thức giấc
Tắm xong hắn bước xuống lầu mà sấy khô tóc của mình vì sợ làm ồn đến y, sau đó trở lại giường kéo y ôm vào lòng
"Ngủ ngon"
Nhẹ đặt lên trán Lạc Thiên Kỳ một nụ hôn, hắn thỏa mãn ôm người rơi vào mộng đẹp
Lạc Thiên Kỳ đang ngủ khóe miệng bất chợt cong lên, xem ra y đang có một giấc mơ rất đẹp
Sáng hôm sau, Lạc Thiên Kỳ là người thức dậy trước, nhìn lồng ngực trước mắt y cũng không cảm thấy bất ngờ như lần đầu
Gỡ cánh tay đang đặt trên eo mình xuống, Lạc Thiên Kỳ vươn vai ngồi dậy chỉ là chưa được 5 giây cánh tay kia lại vòng qua eo y mà kéo xuống
Bịch
Lạc Thiên Kỳ nằm trên giường mở to mắt hết nhìn cánh tay rắn chắc của hắn đang đặt trên eo mình rồi nhìn qua đôi mắt đang nhắm của hắn
"Ngài làm gì đấy?"
"Còn sớm, ngủ thêm đi"
Vương Thiên Minh mắt tuy nhắm nhưng lại dùng lực kéo y vào sát mình
Lạc Thiên Kỳ vẻ mặt bất lực chống hai tay trước ngực hắn để tạo khoảng cách, mặc dù vô ích
"Vương tổng à, hôm nay ngài không đi làm sao?"
"Hôm nay chủ nhật"
"Ồ vậy sao, dù sao dậy tôi cũng không làm gì, ngủ tiếp vậy"
Thế là y rúc vào người hắn mà nhắm mắt lại ngủ tiếp, Vương Thiên Minh khóe miệng cong lên, ôm chặt người hơn
[Ting, độ hảo cảm: 45%]
Hai người cứ thế ôm nhau ngủ đến gần trưa, đến khi Trương quản gia đến gõ cửa phòng mới lò mò thức dậy
Lạc Thiên Kỳ một tay dụi mắt, một tay đập đập vào vai hắn
"Vương tổng, dậy đi, mặt trời sắp lên tới đỉnh rồi kìa"
Không thấy hắn trả lời y tiếp tục gọi
"Vương tổng à, dậy đi, dậy ăn sáng a, tôi đói rồi"
Vẫn không thấy hắn trả lời, Lạc Thiên Kỳ đen mặt, ngủ gì ngủ lắm vậy trời
Lạc Thiên Kỳ đang đói nên rất dễ cọc, y không nhân nhượng mà vỗ bốp bốp vào người hắn
"Nè ông chú kia, có dậy không thì bảo"
Quả nhiên câu này có tác dụng, Vương Thiên Minh lập tức ngồi dậy đem người vật xuống giường, chính mình đè lên người y
Ặc, cái tình cảnh này, chắc không phải chứ, Lạc Thiên Kỳ hai mắt hoang mang nhìn hắn
"Không được gọi chú"
Vài khoảnh khắc Vương Thiên Minh vừa cúi đầu xuống Lạc Thiên Kỳ vội vàng đưa tay che miệng mình
"Chưa đánh răng, không được hôn"
Vương Thiên Minh nở nụ cười đầy lưu manh nhìn y
"Vậy đánh rồi sẽ được hôn sao?"
Mái tóc chưa được chải có chút rối rủ xuống mắt cộng thêm hiệu ứng của ánh nắng từ bên ngoài chiếu lên sườn mặt, một từ thôi!.
.
đẹp
Lạc Thiên Kỳ nhìn đến ngây ngẩn, ông chú này đẹp trai thế nhờ
Vương Thiên Minh thấy y lại rơi vào trạng thái mê trai có chút tự hào, tạm thời tha cho y vậy
"Được rồi mau vào vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng" Hắn nhìn ra ngoài rồi cười nói
"À ăn trưa mới đúng nhỉ, được rồi mau lên, không phải cậu than đói sao"
Nhắc tới ăn Lạc Thiên Kỳ nhanh nhẹn hơn hẳn, y vội đẩy hắn ra ba chân bốn cẳng chạy vào nhà tắm
Một lát sau,
Lạc Thiên Kỳ ngồi trên ghế hí hửng đợi đồ ăn được đem đến, y cũng không còn ngồi quá xa hắn nữa mà chuyển sang ngồi cạnh luôn, cái này tất nhiên là do hắn bắt rồi
Những dĩa thức ăn lần lượt đen ra, mùi thơm của nó khiến cái mũi của Lạc Thiên Kỳ phải hoạt động không ngừng, bụng bắt đầu biểu tình kịch liệt, mắt y sáng lấp lánh nhìn những thứ trên bàn, aaaaa thiên đường
Nhưng nụ cười y chợt tắt khi y nhìn thất bát canh khổ qua nhồi thịt cùng dĩa rau muống xào đặt trước mặt mình
Dù biết sẽ không có khả năng nhưng y vẫn không nhịn được mà thương lượng với hắn
"Vương tổng à, có thể nào chỉ ăn rau xào thôi được không? Còn cái này thì!.
"
Lạc Thiên Kỳ nhìn bát canh khổ qua rồi đưa đôi mắt đầy đáng thương nhìn hắn, y thì chỉ hơi không thích ăn rau thôi, nhưng còn khổ qua, y chính là ghét bỏ luôn đấy, cái thứ gì mà đắng muốn chết, ăn nó xong sao ăn nổi mấy món còn lại
"Tiểu Kỳ, không được kén ăn" Vương Thiên Minh thở dài nói
"Tôi không có kén ăn, tôi thật sự không ăn được cái này mà!.
" Lạc Thiên Kỳ mềm mại đáng thương nói
Nhìn y như vậy hắn thật sự không nỡ ép, được rồi là hắn mềm lòng được chưa
"Vậy húp nước vẫn được chứ?"
"Được, được a"
Lạc Thiên Kỳ vui vẻ gật đầu, không ngần ngại mà ban danh hiệu người tốt cho hắn
"Vậy gắp qua đây" Vương Thiên Minh đưa bát của mình qua
Lạc Thiên Kỳ lập tức dùng đũa gắp lên nhưng giữa chừng lại ngừng lại, y khẽ liếc cục thịt được nhồi bên trong sau đó mỉm cười bỏ nó xuống, điêu luyện tách thịt ra sau đó gắp hết khổ qua không bỏ qua bát hắn
"Hì hì, thịt trong đó tôi vẫn ăn được a"
"! !.
"
Vương Thiên Minh bất lực nhìn y rồi nhìn cái bát chứa đầy khổ qua của mình, được rồi tính kiên nhẫn của hắn thật tốt, thật đáng tự hào mà
Nhìn y vui vẻ ăn thịt xay được nhồi, Vương Thiên Minh đành ngậm ngùi gắp miếng khổ qua bỏ vào miệng nhai, một bữa ăn yên bình cứ thế trôi qua
"Vương tổng, chiều ngài rãnh không?"
Lạc Thiên Kỳ nằm ườn trên ghế sô pha dài xem ti vi, tay cầm điều khiển hết chuyển kênh này đến kênh khác
Vương Thiên Minh bỏ máy tính xuống bàn đi đến ôm người y nâng lên
"Rãnh, mới ăn xong đừng nằm sấp"
Lạc Thiên Kỳ bĩu môi bỏ điều khiển trong tay xuống
"Vậy ngài chở tôi đi chơi đi, ở nhà hoài chán chết tôi rồi"
"Ý cậu là rủ tôi đi chơi?"
"! !.
"
Rủ riếc gì, tại y chưa đủ tuổi để lái xe thôi, hắn ở nhà rãnh rỗi không làm gì thì kéo đi làm tài xế cho y không phải tốt hơn à
"Cứ coi như vậy đi, được không?".
||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa |||||
"Được, giờ trời còn nắng, khi nào dịu bớt tôi chở đi"
"Được, được, cám ơn ngài nhiều"
Lạc Thiên Kỳ vui vẻ hôn chụt vào má hắn sau đó chạy thẳng lên lầu để lại Vương Thiên Minh ngồi ngẩn ngơ ở đó
Y là vừa hôn má hắn, khẽ đưa tay chạm lên má, nơi mà y hôn, hắn không nhịn được mà mỉm cười
Người làm đi ngang qua nhìn ông chủ mình ngồi cười ngốc thì giật mình không thôi, cái rừng đào phơi phới xung quanh ông chủ họ là cái gì thế kia
[Ting, độ hảo cảm: 55%]
1503 vui vẻ nhìn thanh hảo cảm cuối cùng cũng chạy được một nửa, nó sung sướng bay quanh y
[Kí chủ thật giỏi, cứ thế phát huy]
"Hừ, ta mà, mà này ta làm tốt như vậy có phải nên có quà tuyên dương không?"
1503 nghe thế lập tức bay ra ra, đầy cảnh giác nhìn y
[Kí chủ đừng mơ lấy điểm đổi đồ ăn cho mình]
Bộ dạng của nó chính là dù có chết cũng phải bảo vệ điểm khỏi con người xấu xa này
Lạc Thiên Kỳ đen mặt nhìn con robot nhỏ, được lắm hệ thống, dùng điểm mua đồ ăn thì không cho, còn mua mấy cái vật dụng hay mấy món đồ cần thiết cho nhiệm vụ thì mời chào hết mức là sao?
Khụ, xin giải thích một chút, tại sao lại như vậy? Đơn giản là những nhu cầu thực phẩm như đồ ăn thức uống là những thứ có sẵn trong cửa hàng hệ thống do chính hệ thống đặt vào, nên khi dùng điểm để mua, thì điểm sẽ chuyển về hệ thống chủ, 1503 sẽ không hưởng được miếng nào
Còn những thứ đồ khác trong cửa hàng hệ thống, là những thứ do hệ thống chủ thông qua 1503 cung cấp, nên khi mua bằng điểm, một phần nhiều sẽ chuyển về 1503, từ đó nó có thể tự tích điểm mà nâng cấp cho mình hoặc làm những thứ khác, mặc dù nó có thể kêu y dùng điểm của mình để nâng cấp cho nó nhưng nó là một hệ thống có tính tự lập cao a, nên nó phải tăng cường dụ dỗ kí chủ nhà nó mua hàng mới được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương