Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!
Chương 42: 42: Đồ Nhi! Người Không Được Đè Vi Sư! 4
Sáng sớm tinh mơ chúng đệ tử đã có mặt đông đủ tại sân trước, trên tay ai nấy tay nải nào cũng đầy ụ, nào là quần áo, nào là trang sức, nào là linh thạch, nào là tiền bạc, trách sao được lâu lâu mới được một lần xuống trấn bọn họ phải chơi cho thỏa thích mới được.
Mặt ai nấy đều là nét vui vẻ phấn khích cùng mong chờ, cả Khúc Tư Duệ cũng không ngoại lệ, hắn kích động đến nổi hận không thể nhảy cẫng lên cùng hét lớn, đây là lần đầu tiên xuống trấn hơn nữa còn là đi cùng với sư tôn, nghĩ thôi cũng thật hạnh phúc.
Mà cái con người được mọi người trông ngóng nãy giờ vẫn đang nằm trên giường ngáy khò khò.
Trong căn phòng ngăn nắp gọn gàng lại xuất hiện một khu vực đi ngược lại tính chất của căn phòng, trên giường trúc được lót nệm bông mềm mại, Lạc Thiên Kỳ tướng nằm chữ đại, gối cùng chăn đáng thương đã bị y cho về với đất mẹ từ bao giờ.
Lạc Thiên Kỳ chẹp miệng lăn người qua một bên, hệ thống ở trên cao nhìn xuống bất lực, cái con heo lười này, hệ thống cuối cùng cũng không thể nhìn thêm được nữa, nó bay xuống kéo tay kí chủ lười biếng của nó.
[Kí chủ, mau dậy a, mặt trời đã lên cao lắm rồi...!]
Kéo được một chút hệ thống liền bất lực thả y xuống, đúng là một con heo, nặng như quỷ.
Lạc Thiên Kỳ mà nghe những lời này sẽ khóc vì oan ức, không phải do y nặng là do hệ thống nó quá nhỏ, thân thể nhỏ bé yếu như sên còn bày đặt đổ thừa cho y, hừ thứ hệ thống dỏm.
Hệ thống híp đôi mắt tròn của mình lại, thực chất chỉ là hai cái chấm đen.
Nó âm thầm quan sát nhất cử nhất động của kí chủ nhà mình, khi thấy y vừa xoay người hướng ra bên ngoài hệ thống liền đẩy nhanh hết tốc lực, dùng cái đầu trọc lóc của mình tông thẳng vào lưng Lạc Thiên Kỳ.
Bịch
Một khung cảnh hy hữu xảy ra, Lạc Thiên Kỳ nằm úp mặt mông chổng cao lên trời, 1503 bụm miệng nén cười, hắc hắc này thì ngủ nướng.
Lạc Thiên Kỳ uể oải chống tay ngồi dậy, tay đưa lên xoa xoa mái tóc có chút rối của mình, đôi mắt lục bảo mơ màng nhìn tiểu robot trước mắt, sau đó lại nhìn xung quanh mình, quái lạ mình rõ ràng ngủ trên giường mà, sao lại nằm ở đây rồi.
Hệ thống giả vờ ho khan, bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng nói với Lạc Thiên Kỳ.
[Kí chủ đột nhiên lăn xuống giường làm tôi hết hồn luôn.]
Lạc Thiên Kỳ có chút nghi ngờ nhìn hệ thống, y cứ cảm thấy nó kì kì sao ấy nhở, mà mệt quá, bỏ qua đi.
Lạc Thiên Kỳ chống tay đứng dậy, vươn vai sảng khoái một cái, theo thói quen đi ra mở cửa để đón nắng mặt trời buổi sáng.
Đang nhắm mắt vui vẻ hưởng thụ chợt một giọng nói non nớt lọt vào tay y.
"Sư tôn hảo!"
Biểu cảm trên gương mặt cứng đờ, Lạc Thiên Kỳ ngập ngừng cúi đầu, đập vào mắt là gương mặt mỉm cười như nắng tươi của ai kia, lại nhìn xuống mình chỉ mặc mỗi trung y, hơn nữa tóc tai còn chưa kịp chải chuốt, vẻ mặt buổi sáng chắc hẳn trông rất ngu ngốc đi.
Đệt!
Trong lòng thầm chửi một tiếng, Lạc Thiên Kỳ vội vàng xoay người đi vào bên trong kèm theo đó là tiếng đóng cửa mạnh bạo, hình tượng của y cất công gầy dựng hoàn toàn bị sụp đổ trước mặt tên tiểu tử ngốc này rồi.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Lạc Thiên Kỳ mặt đỏ tía tai vì ngượng giọng có chút lớn hơn bình thường nói vọng ra ngoài.
Khúc Tư Duệ đang ngạc nhiên bởi phản ứng mạnh của y cũng bị giọng nói của y làm cho hoàn hồn.
"Đệ tử thấy người vẫn chưa đến nên đến xem thử ạ."
Khúc Tư Duệ thật thà nói.
Không ngờ chuyến đi này lại giúp hắn thấy được một bộ mặt khác của sư tôn mình, nhớ lại bộ dáng ngơ ngác ban nãy của y khóe môi không nhịn được mà kéo cao, sư tôn dù trong hoàn cảnh nào cũng thật là đẹp.
Mà Lạc Thiên Kỳ sau khi nghe Khúc Tư Duệ nói vậy mới kinh ngạc kêu lên một tiếng, sao y lại có thể quên mất là hôm nay mình phải dẫn theo đệ tử xuống trấn chứ, ôi cái não cá vàng này của y.
Lạc Thiên Kỳ cốc nhẹ cái đầu mình, cốc xong lập tức chửi mình chơi ngu.
Hắng giọng điều chỉnh lại giọng nói của mình, Lạc Thiên Kỳ nói vọng ra bên ngoài.
"Kêu bọn họ đợi một chút, vi sư sẽ ra ngay."
Nói xong không đợi nghe tiếng đáp từ bên ngoài y co chân chạy nhanh lại rương quần áo của mình, lục lọi một lúc mới tìm được bộ y phục ăn ý, y lập tức cầm nó chạy vội ra sau bình phòng.
Lạc Thiên Kỳ một thân bạch y đầy tiên khí bước ra ngoài, y tiến lại gương đồng ngồi xuống cầm chiếc lược được làm thủ công đầy tinh xảo lên ngắm nghía.
Thấy kí chủ mình ngắm tới ngắm lui chiếc lược lại không hề đặt nó lên tóc nó vội hối thúc.
[Kí chủ làm gì mà lâu vậy chứ?]
Lạc Thiên Kỳ ném đôi mắt oán hận của mình nhìn qua hệ thống khiến nó giật mình lùi xa ra, sau đó y cúi đầu nhìn chiếc lược trên tay rồi lại ngước đôi mắt đáng thương nhìn nó, mếu máo cất giọng.
"Ta không biết vấn tóc."
[....] Được rồi là nó sai, nó thật sự đã sai khi đặt quá nhiều niềm tin vào trí thông minh của kí chủ nhà nó rồi.
Hai chấm đen khẽ linh động, hệ thống cất giọng có phần vui vẻ của mình lên.
[Hình như Khúc Tư Duệ biết đấy kí chủ, hơn nữa còn vấn tóc rất đẹp.]
Lạc Thiên Kỳ nghi ngơ nhìn hệ thống nhướn mày, thật không?
Ngay lập tức y liền nhận được cái gật đầu chắc nịch của nó, trong lòng có chút vui sướng nhưng lại chợt ủ rũ.
"Nhưng lỡ nó đi rồi sao?"
Lỡ Khúc Tư Duệ đi thật, không lẽ y lại chạy đi kêu người lại, không được quá mất mặt, đường đường là một vị chân nhân, ai đời lại làm thế.
Hệ thống biết kí chủ nhà mình lại suy nghĩ đến chân trời nào đấy, nó lập tức cắt ngang.
[Tên đó vẫn còn đang đứng trước cửa, chưa đi đâu.]
Lạc Thiên Kỳ chớp mắt kinh ngạc nhìn hệ thống, chưa đi? Tiểu tử đó đứng đấy làm gì chứ? Nhưng rất nhanh thắc mắc đó liền bị y quăng ra sau đầu, cuối cùng cũng có người vấn tóc cho rồi, tâm trạng vui vẻ tức khắc treo cao, nếu nhờ được cả sau này thì tốt quá.
Lạc Thiên Kỳ đưa tay lên miệng hắng giọng, sau đó nói vọng ra bên ngoài.
"Tiểu Duệ, vào đây!"
Khúc Tư Duệ giật mình, sư tôn biết hắn ở đây? Trong lòng phút chốc hoảng loạn nhưng rất nhanh sau đó bình ổn lại, tu vi của sư tôn cao như vậy, nhận biết hắn ở đây không phải là chuyện khó khăn với ngài.
Khúc Tư Duệ hít một hơi thật sâu dùng hết dũng khí để mở cánh cửa kia ra.
"Sư tôn cho gọi đệ t...!"
Khúc Tư Duệ bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngẩn, sư tôn hắn, Lạc Thiên Kỳ một thân bạch y không vướng bụi trần ngồi trên ghế, trên y phục còn được tô điểm bởi vài đường thêu chỉ vàng uốn lượn, mái tóc đen dài buông xõa hờ hững rơi xuống, theo động tác quay đầu của y mà lay động, xung quanh y dường như tỏa ra một ánh sáng kì diệu nào đấy khiến người ta như bị hút vào, y bây giờ không khác gì một vị trích tiên lạc giữa trần gian này.
"Ngẩn người ở đó làm gì, mau đến đây chải tóc cho vi sư."
Khúc Tư Duệ trong ngơ ngẩn tiến lại, máy móc làm theo mọi lời y nói, đến khi bàn tay nhỏ nhắn chạm vào mái tóc mềm mại kia hắn mới giật mình bừng tỉnh.
Đây là chuyện gì, sư tôn bảo hắn chải tóc cho y ư? Trong lòng không hiểu sao lại thấy hạnh phúc vô cùng.
Mà Lạc Thiên Kỳ cảm nhận được hắn không động đậy y liền lên tiếng nhắc nhở.
"Sao còn chưa chải?"
Khúc Tư Duệ giật mình vội vâng vâng dạ dạ tuân theo, bàn tay nhỏ bé lướt trên mái tóc đen dài, từng lược chải xuống, cảm nhận được sự mềm mại trên tay cùng hương thơm thanh mát, Khúc Tư Duệ to gan vuốt ve mái tóc y, nhưng động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng để y không phát hiện, trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ, nếu cứ mãi như vậy thì tốt biết mấy.
Cứ thế một người chuyên tâm chải tóc một người nhắm mắt hưởng thụ, không gian lặng im như tờ, lâu lâu nghe loáng thoáng vài tiếng chim hót đón chào ngày mới, ánh nắng ấm áp tinh khiết của buổi sáng sớm chiếu qua khung cửa sổ soi vào trong căn phòng khiến khung cảnh trở nên yên bình biết bao..
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương