Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 50: 50: Đồ Nhi! Ngươi Không Được Đè Vi Sư! 12






Lạc Thiên Kỳ liếc mắt qua nhìn thấy Lâm Tử Hạo đang đứng ngốc ở đằng kia, tâm tình phút chốc trở nên vui vẻ trở lại, buồn bực cùng cảm giác xấu hổ như bị đánh bay, y vẫy tay gọi người lại
Lâm Tử Hạo sau khi được tắm rửa cùng thay đồ trở nên sạch sẽ hơn, mái tóc ngắn ngang vai được cột lên bằng dây vải để lộ ra gương mặt sáng sủa vô cùng đáng yêu, nhìn đứa bé với đôi chân nhỏ nhắn đang chạy lon ton về phía mình, tấm lòng của người cha đột nhiên dâng cao trong người Lạc Thiên Kỳ, ai lại nỡ lòng bỏ rơi đứa trẻ như vậy chứ.
"Sư tôn!"
Âm thanh non nớt đầy ngọt ngào rót vào tai khiến tâm y như nhũn ra, Lạc Thiên Kỳ đầy dịu dàng xoa đầu Lâm Tử Hạo.
"Ây da Tiểu Hạo nhà ta thật đáng yêu a."
Lạc Thiên Kỳ vui vẻ đưa tay xoa nắn hai cái má mềm mại như bánh bao của tiểu đồ đệ, y phải kiềm chế lắm mới không đem người lên mà hôn chụt vào cái má kia mấy phát.

Y đúng thật là may mắn mà, đi một vòng cũng nhặt được tiểu bảo bối a, nhìn y đồ đệ nhà ai mà đáng yêu thế kia, gương mặt bầu bĩnh trắng nõn, đôi mắt to tròn linh động, môi đỏ chúm chím hơi mấp máy trông cứ như chú sóc nhỏ vậy.
Khúc Tư Duệ quỳ một bên dẫu môi, nhà ta cơ đấy, đáng yêu cơ đấy, hừ đáng yêu cái quỷ gì chứ, hắn lúc trước đáng yêu hơn nhiều, được sư tôn xoa má thì có gì hay ho chứ, hắn lúc trước ngày nào cũng được sư tôn xoa hết á, mắc cái gì hắn phải ghen tị với tên nhóc miệng còn hôi sữa kia.
Lâm Tử Hạo bị xoa đến hai má đỏ ửng nhưng không thể làm gì, liếc mắt nhìn qua vị sư huynh khó ở đang quỳ bên kia nó chỉ tay vào hắn môi nhỏ chu chu lên hỏi.
"Sư tôn à, sao sư huynh lại quỳ thế ạ?"
Khúc Tư Duệ bị điểm mặt tâm tình có chút kích động, khóe miệng hắn giật giật chưa đợi Lạc Thiên Kỳ nói lý do đã nhanh nhảu nói trước.
"Là sư huynh của ngươi thích quỳ, sao? Có ý kiến gì à?"
Lâm Tử Hạo đưa mắt khinh bỉ nhìn khiến Khúc Tư Duệ tức đỏ mắt, đảo mắt một chút Lâm Tử Hạo ngước gương mặt bánh bao của mình lên nhìn y, hai mắt long lanh cực kỳ đáng thương.

"Sư tôn, sư huynh lớn tiếng với Tiểu Hạo."
Lạc Thiên Kỳ bị gương mặt đáng thương này làm cho tâm mềm nhũn, y nhẹ nhàng ôm Lâm Tử Hạo lên mặt lạnh nhìn hắn.
"Giỏi lắm Khúc Tư Duệ, quỳ tiếp hai canh giờ cho ta." Y lại quay qua nhìn tiểu đồ đệ trên tay đầy ôn nhu nói "Tiểu Hạo đói chưa? Vi sư dẫn con đi ăn nhé?"
"Vâng ạ."
Lâm Tử Hạo ngoan ngoãn gật đầu, tay nhỏ vòng qua ôm lấy cổ y để y bồng mình đi, nó không quên ngước đôi mắt đầy đắc ý của mình nhìn hắn, sư huynh ở lại quỳ vui vẻ.
Khúc Tư Duệ nhìn theo chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, dám tranh sủng với hắn, tên nhóc chết tiệt, lại nhìn đến gương mặt đầy cưng chiều của y nhìn Lâm Tử Hạo, một cổ ủy khuất dâng lên trong lòng, sư tôn đúng là đồ có mới nới cũ mà, hắn hờn.
"Khách quan, mau vào đây, mau vào đây."
"Hoành thánh đây, hoành thánh đây."
"Bánh bao, bánh bao nóng đây."
Giữa con đường đông đúc ồn ào, tiếng cười nói của mọi người, tiếng rao hàng của những người hàng quán hòa lẫn với nhau tạo âm thanh vô cùng nhộn nhịp, một nam nhân dáng người cao lớn trên tay là một đứa bé khoảng năm tuổi gương mặt đầy thích thú tò mò nhìn xung quanh.
Khúc Tư Duệ mặt mày không mấy vui vẻ mà nhăn lại, đôi mắt chằm chằm nhìn hai người đang song hành phía trước trông qua có vẻ đang trò chuyện rất vui.

Một tên tiểu quỷ phá đám thì thôi, cớ gì lại lòi ra thêm một tên không biết điều phá đám kia chứ, không thấy một nhà ba người hắn đang rất vui vẻ hay sao.
Lâm Tử Hạo tò mò xung quanh cuối cùng cũng để ý đến đại sư huynh nhà mình, nó hết nhìn Khúc Tư Duệ rồi nhìn đến hai người phía trước, ánh mắt khẽ lóe lên tia giảo hoạt, nó đưa tay nhỏ khều khều tai hắn.
"Sư huynh sư huynh, người đó là ai thế? Nhìn qua trông rất thân thiết với sư tôn."

Khúc Tư Duệ mắt vẫn chuyên tâm nhìn về phía trước, miệng hời hợt trả lời.
"Là Chưởng môn, một tên không biết điều."
Lâm Tử Hạo chớp chớp mắt, nói xấu Chưởng môn có bị đuổi không? Nó có nên mách sư tôn không nhỉ?
"Vị thiếu hiệp này, có muốn xem một chút không?"
Âm thanh già nua có chút quái dị của ông lão bán hàng rong ở góc tường khiến Khúc Tư Duệ dù không muốn cũng không nhịn được mà nhìn qua, nó dường như có sức mạnh vô hình mà thu hút hắn.
Khúc Tư Duệ bế theo Lâm Tử Hạo đi lại sạp hàng của ông lão, nói là sạp hàng nhưng đơn giản chỉ là trải một miếng vải và bày lên đó những đồ vật kỳ lạ.
Lâm Tử Hạo từ trên tay Khúc Tư Duệ nhảy xuống mắt sáng long lanh quan sát các món đồ kia.
"Lão gia gia, đây là gì a?"
Cậu bé cầm lên một đôi vòng tay trông hơi quái dị nhưng phải công nhận là nó rất đẹp, hai chiếc vòng với những hoa văn uốn lượn giống hệt nhau chỉ là hai viên đá được đính trên đó lại khác màu, một bên màu lục bảo một bên màu vàng kim.
Cậu bé giơ chiếc vòng tay được đính viên đá màu vàng kim lên để trước mặt mình, sau đó lại nhìn qua hắn.

"Rất giống."
Khúc Tư Duệ khó hiểu nhăn mày, thấy nó vẫy tay ý bảo mình cúi xuống hắn không hiểu sao mà nghe lời làm theo.


Lâm Tử Hạo lại tiếp tục mở miệng nói, tuy chữ vẫn ít nhưng cũng đủ để Khúc Tư Duệ hiểu nó có ý gì.
"Rất giống, màu mắt."
Khúc Tư Duệ cầm lấy chiếc vòng tay ngắm nghía một chút, quả thật màu của viên đá rất giống màu mắt của hắn, lại nhìn qua chiếc vòng tay còn lại đang được giơ lên, lần này không đợi Lâm Tử Hạo mở miệng hắn đã nói.
"Giống màu mắt của sư tôn."
Lâm Tử Hạo vui vẻ gật đầu, xem ra sư huynh cũng không ngốc lắm, sau khi đặt chiếc vòng vào tay hắn nó quay qua cao hứng nói với ông lão.
"Con lấy hai chiếc vòng này."
Khúc Tư Duệ không ngại ngùng mà tạt cho nó một gáo nước lạnh.
"Ngươi có tiền sao?"
Khóe miệng cứng đờ, Lâm Tử Hạo đưa mắt trừng vị sư huynh xấu tính của mình, cho nó một chút mặt mũi không được à?
"Trừng cái gì mà trừng, không có tiền thì đừng có tự ý như vậy."
Ông lão, chủ của sạp hàng cười cười, giọng nói ồm ồm mang theo sương gió thăng trầm của cuộc sống cất lên.
"Làm cha người ta đừng quá keo kiệt, ngươi nhìn đi đứa nhỏ tội nghiệp bị ngươi nói đến mếu luôn rồi kìa."
Khúc Tư Duệ trợn mắt chỉ tay vào mình.
"Cha? Ta ư? Ta là cha của thằng nhóc này?"
"Chứ không phải hay sao? Hai người trông rất giống nhau."
Lâm Tử Hạo xảo quyệt thuận nước đẩy thuyền, từ đâu nén ra một giọt nước mắt đầy đáng thương nhìn hắn.
"Cha à...!"

Khúc Tư Duệ:...........
Người qua đường thấy đưa bé đáng yêu khóc vì bị cha mình ghét bỏ không nhịn được mà tiến lại dỗ dành.
"Tên này đúng thật là vô lương tâm, con mình khóc lại không dỗ?" Vì đại thẩm nào đó nhìn Khúc Tư Duệ đầy trách móc sau đó cúi xuống dỗ dành Lâm Tử Hạo "Nhóc con, nương con đâu?"
Lâm Tử Hạo sụt sịt vài tiếng đem tay lau vài giọt nước mắt vừa nặn ra được nghẹn ngào nói.
"Nương con chê cha nên bỏ đi rồi."
Vị đại thẩm nghe thế liền quay lên nhìn Khúc Tư Duệ đang á khẩu bên kia, thì ra không chỉ là người cha tồi mà còn là một phu quân tồi, cô nương kia chắc không chịu nổi mới bỏ đi, haizz đúng là đứa nhỏ tội nghiệp, xem ra đã không chịu ít khổ.
Khúc - người cha + phu quân - Tư - tồi - Duệ:............
Khúc Tư Duệ tức nghẹn đến đỏ mặt, cuối cùng không chịu được nữa hắn cầm lấy hai chiếc vòng tay ném cho ông lão một thỏi bạc rồi nhanh chóng ôn Lâm Tử Hạo rời đi, ở đây thêm một chút nào nữa hắn sẽ chết vì tức mất.
"Lâm, Tử, Hạo."
Ực!
Lâm Tử Hạo cười hì hì né tránh ánh mắt tức giận của hắn, ngay khi thấy sư huynh chuẩn bị lên tiếng giáo huấn thì nó vội vàng reo lên.
"A! Người kia hình như đang ôm sư tôn kìa!"
Quả nhiên Khúc Tư Duệ lập tức nhìn qua, thấy tay của Diệp Thanh Trì đang đặt lên eo sư tôn nhà mình động tác như hai người đang ôm nhau khiến Khúc Tư Duệ tức đỏ mặt.

Quên hết việc mình muốn làm là giáo huấn tên tiểu tử lắm trò này, hắn không suy nghĩ gì mà ôm Lâm Tử Hạo chạy như bay đến chỗ hai người kia.
- -Phải chăng là ôm con đi bắt gian?--.



Chương trước Chương tiếp