Trầm Mê

Chương 18: Chồng cô đẹp trai quá.



Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Nơi Cố Vân Dực đỗ xe cách cửa nhà Khương Thanh Vũ vài bước chân, ánh đèn ấm áp trong sân chiếu sáng hiên nhà, cũng khiến quãng đường về nhà trở nên ấm áp hơn.

Khương Thanh Vũ vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi bột giặt, Khương Hoa có thói quen giặt giũ sạch sẽ sau khi đi du lịch về.

“Về sớm vậy à?”

Khương Hoa thò đầu ra khỏi đống quần áo.

“Mẹ, sao mẹ về mà không báo cho con biết?”

Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Khương Thanh Vũ không biết tối nay Khương Hoa sẽ về tới nhà, nếu biết thì cô đã không ra ngoài ăn rồi.

Nhưng Khương Hoa có dự định của riêng mình, bà ấy không muốn quấy rầy đôi trẻ, nhất là trong ngày lễ tình nhân như hôm nay, bà ấy muốn vui vẻ tự tại một mình.

Cố Vân Dực theo sau Khương Thanh Vũ đóng cửa lại, Khương Hoa chỉ bật một ngọn đèn ngoài sân, ánh sáng mờ ảo khiến bà ấy không nhìn thấy rõ. Sau khi hai người đi vào nhà, bà ấy nhìn kỹ lại để xác định lúc nãy mình không bị hoa mắt, quả thật trên cổ con gái có thêm một sợi dây chuyền.

Một viên kim cương có hình dáng đơn giản nhưng sự tinh khiết của nó thật sự hợp với khí chất của con gái.

Trên tay cô còn cầm một cành bông hồng, điều này khiến Khương Hoa càng thêm chắc chắn việc bà ấy không nói cho con gái biết tối nay mình về nhà là đúng đắn.

Ánh mắt của mẹ như nhìn thấu tất cả, Khương Thanh Vũ mím môi sờ lỗ tai, nhanh chân bỏ chạy trước khi nó nóng lên.

Khương Hoa liếc nhìn Cố Vân Dực, anh lập tức đi tới ghế trúc trong sân, vai rộng lưng rộng dáng người cao lớn, đường nét rắn rỏi tuấn tú, ngay cả khi anh ngồi xuống cũng có cảm giác áp bức.

“Dì ạ.”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Khương Hoa xua tay: “Gọi dì thêm vài lần nữa đi, ngày mai phải đổi xưng hô rồi.”

Đôi mắt lạnh lùng của Cố Vân Dực hiện lên ý cười, xua đi không khí mát lạnh. Sau đó anh lại trở về dáng vẻ nghiêm túc bày tỏ thái độ với Khương Hoa.

“Cháu sẽ sang tên bất động sản và công ty cá nhân đứng tên cháu cho Thanh Vũ.”

Khương Hoa mở to mắt, hít sâu một hơi. Cố Vân Dực nói tiếp: “Còn cổ phần công ty nữa, em ấy sẽ có được sự bảo đảm mà em ấy nên có.”

Đây cũng là ý của Cố Giang, dù sao Cố thị cũng thuộc về Cố Giang. Ba Khương Thanh Vũ đã ly hôn với Khương Hoa từ lâu, trong lòng Khương Hoa không có bao nhiêu cảm giác an toàn về đàn ông. Bà ấy giao con gái cho anh là xuất phát từ niềm tin tưởng thế hệ trước, nhưng Khương Thanh Vũ còn trẻ, nhà họ Cố Gia cần phải lấy ra một số thứ thiết thực để bà ấy yên lòng.

“Cháu không cần phải đưa cho con bé mọi thứ.”

Nhà họ Khương không hề thiếu tiền, bà ấy chỉ muốn sau này có người chăm sóc con gái mà thôi.



“Chúng cháu sẽ chung sống cả đời.” Cố Vân Dực cười nhẹ: “Vì thế không cần phải phân biệt em ấy và cháu.”

“Mẹ.”

Đồ ngủ của Khương Thanh Vũ đang treo ở ngoài, cô buộc phải bước ra đối mặt với sự xấu hổ này.

Những lời này không thể nói trước mặt cô. Đây là tâm ý của Cố Vân Dực, anh không muốn gây thêm rắc rối gì, tốt nhất là cứ quyết định chuyện này như vậy đi.

Anh quay trở lại phòng ngủ mà mình ở, ánh mắt hơi xao động khi thấy cửa sổ được đóng kín, tầm mắt di chuyển về phía bàn, bên trên đặt sổ hộ khẩu đang mở ra.

Sau đó anh liếc nhìn về phía Khương Thanh Vũ, đôi mắt đen hoà vào màn đêm thoáng qua tia khó đoán.

Ánh mắt này, anh đã không còn là anh trai dịu dàng cùng cô đi qua những con ngõ mù sương, cũng không tìm thấy dấu vết xa cách thờ ơ đã từng lướt qua khi mới gặp lần đầu, mà thay vào đó là ánh mắt tràn ngập bóng tối sâu thẳm.

Toàn thân Khương Thanh Vũ phát run, khi cô nhìn anh lần nữa, Cố Vân Dực đã cụp mắt xuống, mái tóc phủ xuống khuôn mặt khiến cô không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh.

Ánh sáng ở cửa đã biến mất, giọng nói của Khương Hoa cũng bị cánh cửa chặn lại.

Hai mẹ con bước vào phòng, khuôn mặt mềm mại, trắng trẻo và thanh tú của cô đỏ bừng một cách bất thường dưới cái nhìn của mẹ.

“Thanh Vũ, cái này cho con.”

Khương Hoa nhét cuốn sổ vào tay cô, không hề có chút ngạc nhiên nào, trái lại khi cầm cuốn sổ trên tay, bà còn có cảm giác kiên định.

Khương Hoa nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn kể cho con gái nghe về những lời mà Cố Vân Dực vừa mới nói. Khương Thanh Vũ sửng sốt, chợt nhớ lại những lời mà Diệp An đã nói với cô trong cuộc gọi video hôm đó.

Đừng để Cố Vân Dực keo kiệt thái quá, làm gì có chuyện lấy được vợ mà không mất miếng thịt nào.

Lúc đó cô chỉ tưởng nói đùa, hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này, càng không ngờ rằng miếng thịt này sẽ to đến thế.

“Vậy, hình như con sắp phát tài rồi.”

Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..com

Vậy thì dù cô mua bao nhiêu truyện tranh và đồ ăn vặt đi chăng nữa, cũng không cần phải ra ngoài.

“Con đó!” Khương Hoa tức giận bật cười, bà ấy còn tưởng rằng Khương Thanh Vũ định nói gì đó, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô.

Nói đùa vài câu, sau khi bình tĩnh lại, mắt Khương Hoa lại bắt đầu đỏ hoe. Cuối cùng bà ấy đã đè nén nỗi chua xót trong lòng, nghiêng người ôm chầm lấy con gái.

“Thanh Vũ, mẹ sẽ luôn yêu con.”

Bà ấy rất muốn chứng kiến Khương Thanh Vũ đi làm, sinh con và bước sang độ tuổi trung niên, nhưng đây là chuyện không thể. Thực ra việc tổ chức hôn lễ sớm là quyết định của bà ấy, Cố Giang hiểu được nỗi lo của bà ấy nên bản thân liên tục ra mặt thúc giục.

“Con cũng yêu mẹ.”

Câu nói của Khương Thanh Vũ càng khiến bà ấy xót xa hơn, đợi đến khi ổn định lại tâm trạng, bà ấy lại căn dặn vài câu rồi bảo con gái đi nghỉ ngơi sớm.



Chỉ còn lại mình trong phòng, Khương Thanh Vũ nghĩ đến ngày mai, mặt không bớt nóng mà trái lại còn tăng lên. Cô lặng lẽ mở cửa nhìn ra ngoài, cửa phòng Cố Vân Dực đóng chặt, tia sáng xuyên qua khe cửa, khi bóng người đàn ông lướt qua che đi tia sáng, cô chợt giật mình vội đóng cửa lại.

Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..com



Cả đêm đó, Khương Thanh Vũ nằm mơ thấy những thứ linh tinh, khi tỉnh dậy cũng chẳng nhớ được gì. Cô thay quần áo, trang điểm nhẹ, liếc nhìn cuốn sổ đỏ trên bàn rồi cất nó vào túi trước khi có người gọi cô.

Vài phút sau, Khương Hoa đứng ngoài cửa gọi cô một lần, nhưng cô không hề nghe thấy tiếng Cố Vân Dực.

Cố Vân Dực.

Nghĩ đến anh, tim Khương Thanh Vũ thắt lại, cô mừng vì đêm qua anh không đến tìm cô, tránh cho cô hoảng hốt cả đêm.

“Mẹ.”

Khi cô bước ra khỏi cửa, Khương Hoa vẫn đứng đó, mái tóc mềm mại của cô xõa sau lưng, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Cô quay sang một bên, các đường nét trên khuôn mặt được tô điểm nhẹ nhàng trở nên sáng sủa và sống động hơn. Ánh mắt Cố Vân Dực dõi theo bóng dáng cô, đôi mắt có hồn bỗng ảm đạm.

“Đi sớm về sớm.”

Cố Vân Dực đi ra ngoài trước, Khương Thanh Vũ theo sau. Con đường rải sỏi khiến bàn chân hơi nhói lên, cô cúi đầu nhìn đường, Cố Vân Dực quay đầu nhìn cô gái đang xõa tóc, ánh mắt không khỏi dịu dàng.

Anh mở cửa xe cho cô, tâm trạng Khương Thanh Vũ rối bời. Dọc đường đi, gần như hai người không nói lời nào, nhưng lại ngầm hiểu mọi thứ.

Link đọc truyện chính chủ - bachthaochivuong.com

Khi đến Cục dân chính, nhiều người đều mang theo ảnh, họ không hề chuẩn bị trước nên đi chụp một tấm ảnh ở ngay cạnh.

Người đàn ông ở bên cạnh nhìn thẳng vào ống kính, Khương Thanh Vũ hơi nghiêng đầu về phía anh theo chỉ dẫn của thợ chụp hình.

Cái đầu nhỏ trong khóe mắt Cố Vân Dực dần tiến lại gần anh, khoé miệng anh khẽ cong lên, cánh tay vòng qua sau lưng cô, ôm cô lại gần hơn.

Hai người đều có vẻ ngoài nổi bật, bình thường Khương Thanh Vũ không mấy để ý, nhưng khi điền thông tin lại căng thẳng đến mức run tay, mồ hôi đầm đìa, cầm cây bút không vững, còn suýt thì viết sai tên mình.

“Chồng cô đẹp trai quá.”

Link đọc truyện chính chủ - bachthaochivuong.com

Cô gái bên cạnh chạm nhẹ vào Khương Thanh Vũ, cách gọi này quá xa lạ, cô vẫn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi thân phận này.

“Cảm ơn, tân hôn vui vẻ.”

Cô lịch sự cảm ơn, gần như ngay khi cô vừa dứt lời, người đàn ông đang đợi cách đó vài mét cũng có động tĩnh, xoay người lại, trong tay cầm hai cuốn sổ màu đỏ.
Chương trước Chương tiếp