Trầm Mê
Chương 38: Thằng bé có ép cháu phải sinh con cho nó càng sớm càng tốt không?
“Cô.”
Khương Thanh Vũ chạy tới ôm chặt lấy Cố Chân như một đứa trẻ.
“Để cô xem cô gái của Vân Dực thế nào nào.”
Cố Chân trêu chọc, gò má Khương Thanh Vũ nóng bừng lên, nhưng người trước mặt cô là Cố Chân nên cảm xúc ngượng ngùng đã bị sự phấn khích che lấp.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
“Thật là, Thanh Vũ gặp được con còn vui hơn gặp được lão già như ta.”
Cố Giang nói vậy nhưng khóe miệng ông vẫn vui đến không khép lại được.
Cố Chân là đứa con gái duy nhất ông sinh được khi đã bước vào tuổi trung niên, cũng là đứa trẻ được ông yêu thương nhất.
Hai người anh trai của bà ấy không lớn hơn bà ấy là bao. Từ khi sinh ra, gia cảnh đã rất nổi bật, mẹ bà ấy mất sớm khiến bà ấy từ nhỏ đã sống rất nội tâm. Sau khi trưởng thành, tính cách nội tâm biến thành sự dịu dàng, và bà ấy cũng thừa hưởng hoàn toàn nét đẹp của nhà họ Cố. Ngoại hình và phong cách của bà ấy đều rất nổi bật. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khi Khương Thanh Vũ lần đầu tiên đến thủ đô lúc nhỏ, Cố Chân vẫn còn đang đi học. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô bé đã thích ngay người cô xinh đẹp này, cứ đi theo bà ấy mỗi ngày, đến nỗi khiến cho Cố Giang và Khương Hoa đều có chút ghen tị.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện tại phòng khách, từ cửa xuất hiện một người đàn ông cao lớn, chín chắn và điềm tĩnh trong bộ quần áo màu đen, nhếch nhẹ khóe môi và lịch sự chào hỏi mọi người.
Khương Thanh Vũ đã xem qua ảnh của ông ấy, chồng của Cố Chân, một doanh nhân người Trung Quốc sống ở Ý.
“Mọi người đến đủ rồi, để dì Lý chuẩn bị bữa tối.”
Cố Giang ngồi trên ghế chính, mỉm cười nhìn lũ trẻ trong nhà tề tựu bên nhau.
Cố Diễm đang chuẩn bị ngồi xuống thì Dương Huệ lại khẽ kéo anh ta, khẽ nhíu mày nhưng anh ta vẫn theo mẹ mình lên tầng hai.
Khi anh ta đi ngang qua tầm mắt của Khương Thanh Vũ, lúc này Cố Vân Dực nhìn theo họ một cách trầm ngâm.
“Thanh Vũ.”
Cố Chân ngồi ngay bên cạnh Khương Thanh Vũ: “Gần đây cháu thế nào?”
Khi Khương Thanh Vũ bắt đầu học nghệ thuật vì cô đã nhìn thấy Cố Chân vẽ tranh mà thuyết phục Khương Hoa cho mình đi học.
Hiện tại nhìn vẻ mặt mong chờ của Cố Chân, Khương Thanh Vũ bỗng cảm thấy có chút áy náy.
Cố Chân là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng quốc tế, bản phác thảo thiết kế của bà ấy là ước mơ của vô số các công ty. Mỗi bản phác thảo được công bố đều bán với giá cao ngất ngưởng, có thể nói Cố Chân đã chạm tới đỉnh cao trong lĩnh vực này.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Về phần cô, cô luôn nói muốn bắt chước cô nhỏ của mình, nhưng hiện tại cô vẫn còn là họa sĩ vô danh tuyến 28.
“Rất tốt ạ.”
Trên mặt Khương Thanh Vũ có chút mất tự nhiên, cô mở tài khoản mạng xã hội của mình ra, liếc nhìn số người hâm mộ, cảm thấy có chút cay cay trên sống mũi.
Đột nhiên, có một bóng đen lớn rơi trên đầu cô, kèm theo mùi hương có chút lạnh lẽo, bàn tay cô được bao bọc chặt chẽ bởi cảm giác ấm áp nồng đậm.
——Cố Vân Dực ngồi xuống bên cạnh cô, thẳng lưng, khuôn mặt lạnh lùng lại có chút cô đơn, tao nhã như áng mây mỏng rời xa trần thế.
Thần sắc anh lạnh lùng như thường lệ, mang trên mình vẻ uy nghiêm của một người nắm quyền lực ở nhà họ Cố. Nhưng một người có vẻ bất khả xâm phạm như vậy, đôi tay giấu dưới gầm bàn lại vẫn đang trực tiếp truyền hơi ấm sang cô.
Anh khẽ siết chặt lòng bàn tay cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn khiến những gợn sóng truyền điện lan nhanh khắp cơ thể cô.
“Sao vậy?”
Khương Thanh Vũ có hơi run rẩy, Cố Chân đẩy ly nước về phía cô.
“Không sao ạ, cháu hơi nghẹn một chút thôi.”
Cô vội vàng cầm ly lên uống một ngụm lớn.
Cô cần ly nước này để giúp giảm bớt sự bối rối của mình.
Ánh mắt Cố Vân Dực thản nhiên nhìn về phía trước, nhưng toàn bộ sự chú ý của anh vẫn luôn tập trung vào người bên cạnh mình. Anh nhìn cô vợ nhỏ còn ngơ ngác vì hành động đột ngột của mình, chiếc mặt nạ bình tĩnh trên mặt anh không hề có một vết nứt nào. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khương Thanh Vũ uống nước xong, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vết nước đọng trên môi, may thay Cố Vân Dực không có hành động nào thêm. Cô kết thúc bữa tối trong sự dè dặt, sau khi tất cả mọi người đã rời đi cô mới rút tay ra rồi trừng mắt nhìn Cố Vân Dực.
“Sao vậy?”
Cố Vân Dực lau miệng, khoé môi nhếch lên tạo đường cong rất nhẹ.
Cử chỉ tao nhã đã hoàn toàn che đậy sự xấu xa của anh trước đó, ngay cả ánh mắt khó hiểu cũng trở nên có phần vô tội.
Khương Thanh Vũ vừa muốn mở miệng thì Cố Diễm đang từ phòng bếp quay lại, cô nhanh chóng xoay người lại, vẻ mặt tức giận biến mất trong nháy mắt.
“Cố Diễm.”
Thay thế bằng một nụ cười đúng mực và đàng hoàng.
Ánh mắt Cố Diễm tối sầm, anh nhìn Khương Thanh Vũ rồi đưa mắt liếc anh họ mình. Sau đó đi theo Cố Chân lên lầu.
Rốt cuộc thì mọi thứ cũng đã thay đổi, Khương Thanh Vũ thật sự không thoải mái như những gì mọi người thấy, cô luôn có những suy nghĩ ẩn sâu, nhưng trước đây anh ta là người được chia sẻ về nó, còn bây giờ, anh ta không còn ở trong phạm vi này nữa.
“Tiểu Diễm.”
Cố Vân Dực gọi tên anh ta rồi đứng dậy mặc áo khoác vào.
Hai anh em đi đến phòng trà của Cố Giang, lúc này trong phòng của Cố Giang đèn đã được bật sáng, ông ấy đang bị Cố Chân chọc cười, căn bản không có thời gian để ý xem người đang ngồi trong phòng trà của mình là ai.
Cố Vân Dực bật đèn lên, ánh sáng mát lạnh chiếu sáng một góc phòng trà.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
“Em đã nói chuyện với anh ấy rồi à?”
Cố Vân Dực đang nói về người bạn lớn lên cùng mình, người đàn ông có một công ty game ở Tân Thành.
Cố Diễm gật đầu, anh ta đã liên lạc với người đó qua sự giới thiệu của Cố Vân Dực và có được sự hỗ trợ mạnh mẽ, mọi việc đã suôn sẻ hơn trước rất nhiều.
Khóe miệng anh nhếch lên đường cong dịu dàng, đối mặt với chàng trai có khuôn mặt hao hao giống mình, bầu không khí thoáng chút nặng nề xung quanh cũng dần tiêu tán sau nụ cười này.
“Anh, anh thật sự muốn đầu tư cho em à? Đây là dự án đầu tiên của em, khả năng thua lỗ cũng là rất lớn.”
Cố Diễm chớp mắt nhìn anh, tay cầm ly trà của Cố Vân Dực đung đưa trong không trung, không có chút phản ứng nào trước lời nói của anh ta.
“Xem như là rèn luyện kỹ năng cũng được, quyết định xong hãy đến Tân Thành.”
Có một số việc được ngầm hiểu, nụ cười trên môi Cố Diễm dường như bị khí chất trên người Cố Vân Dực ảnh hưởng nên nụ cười dần dần biến mất.
“Thời gian đã được quyết định, vào cuối tuần sau công việc ở công ty đã được bàn giao ít nhiều rồi.”
“Ừ, hy vọng em sẽ đạt được những gì mình mong muốn.”
Cố Vân Dực bước đến cửa, câu nói “Đạt được những gì mình mong muốn” dường như có một ý nghĩa gì đó. Cố Diễm nhún vai, nhìn anh rời khỏi phòng trà.
-
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Cố Giang đã ngủ say, Cố Chân cùng Khương Thanh Vũ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Tối nay cháu ở lại đây đi, phòng của Vân Dực đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
Cố Chân rất nhiệt tình khó mà từ chối, hơn nữa hiện tại Khương Thanh Vũ đã là vợ hợp pháp của Cố Vân Dực, không thể từ chối và không có lý do gì từ chối ở lại nhà họ Cố.
“Dạ.”
Cô khẽ gật đầu, trước khi quay vào phòng ngủ thì lại bị Cố Chân nắm lấy cổ tay.
“Thanh Vũ.”
Xung quanh không có ai khác, trong mắt Cố Chân sáng lên ánh lửa hóng hớt. .
Tim Khương Thanh Vũ đập “Thình thịch”, ánh mắt này của bà ấy giống hệt lúc mười mấy tuổi.
Quả nhiên, giây tiếp theo Cố Chân mở miệng như một tiếng sấm lớn.
“Cháu và Vân Dực hiện tại có dùng biện pháp không? Thằng bé có ép cháu phải sinh con cho nó càng sớm càng tốt không?”
“A?” Khương Thanh Vũ không biết phải trả lời như thế nào, cô chỉ muốn tìm một lỗ mà chui xuống để hạ nhiệt, nhưng lại cô xoay trái xoay phải cũng không tìm được cái nào, ngược lại thấy Cố Vân Dực đứng bất động giữa cầu thang.
Vẫn là Cố Vân Dực đang trầm ngâm, đôi mắt ẩn chứa ý nghĩ sâu sắc.
Khương Thanh Vũ chạy tới ôm chặt lấy Cố Chân như một đứa trẻ.
“Để cô xem cô gái của Vân Dực thế nào nào.”
Cố Chân trêu chọc, gò má Khương Thanh Vũ nóng bừng lên, nhưng người trước mặt cô là Cố Chân nên cảm xúc ngượng ngùng đã bị sự phấn khích che lấp.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
“Thật là, Thanh Vũ gặp được con còn vui hơn gặp được lão già như ta.”
Cố Giang nói vậy nhưng khóe miệng ông vẫn vui đến không khép lại được.
Cố Chân là đứa con gái duy nhất ông sinh được khi đã bước vào tuổi trung niên, cũng là đứa trẻ được ông yêu thương nhất.
Hai người anh trai của bà ấy không lớn hơn bà ấy là bao. Từ khi sinh ra, gia cảnh đã rất nổi bật, mẹ bà ấy mất sớm khiến bà ấy từ nhỏ đã sống rất nội tâm. Sau khi trưởng thành, tính cách nội tâm biến thành sự dịu dàng, và bà ấy cũng thừa hưởng hoàn toàn nét đẹp của nhà họ Cố. Ngoại hình và phong cách của bà ấy đều rất nổi bật. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khi Khương Thanh Vũ lần đầu tiên đến thủ đô lúc nhỏ, Cố Chân vẫn còn đang đi học. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô bé đã thích ngay người cô xinh đẹp này, cứ đi theo bà ấy mỗi ngày, đến nỗi khiến cho Cố Giang và Khương Hoa đều có chút ghen tị.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện tại phòng khách, từ cửa xuất hiện một người đàn ông cao lớn, chín chắn và điềm tĩnh trong bộ quần áo màu đen, nhếch nhẹ khóe môi và lịch sự chào hỏi mọi người.
Khương Thanh Vũ đã xem qua ảnh của ông ấy, chồng của Cố Chân, một doanh nhân người Trung Quốc sống ở Ý.
“Mọi người đến đủ rồi, để dì Lý chuẩn bị bữa tối.”
Cố Giang ngồi trên ghế chính, mỉm cười nhìn lũ trẻ trong nhà tề tựu bên nhau.
Cố Diễm đang chuẩn bị ngồi xuống thì Dương Huệ lại khẽ kéo anh ta, khẽ nhíu mày nhưng anh ta vẫn theo mẹ mình lên tầng hai.
Khi anh ta đi ngang qua tầm mắt của Khương Thanh Vũ, lúc này Cố Vân Dực nhìn theo họ một cách trầm ngâm.
“Thanh Vũ.”
Cố Chân ngồi ngay bên cạnh Khương Thanh Vũ: “Gần đây cháu thế nào?”
Khi Khương Thanh Vũ bắt đầu học nghệ thuật vì cô đã nhìn thấy Cố Chân vẽ tranh mà thuyết phục Khương Hoa cho mình đi học.
Hiện tại nhìn vẻ mặt mong chờ của Cố Chân, Khương Thanh Vũ bỗng cảm thấy có chút áy náy.
Cố Chân là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng quốc tế, bản phác thảo thiết kế của bà ấy là ước mơ của vô số các công ty. Mỗi bản phác thảo được công bố đều bán với giá cao ngất ngưởng, có thể nói Cố Chân đã chạm tới đỉnh cao trong lĩnh vực này.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Về phần cô, cô luôn nói muốn bắt chước cô nhỏ của mình, nhưng hiện tại cô vẫn còn là họa sĩ vô danh tuyến 28.
“Rất tốt ạ.”
Trên mặt Khương Thanh Vũ có chút mất tự nhiên, cô mở tài khoản mạng xã hội của mình ra, liếc nhìn số người hâm mộ, cảm thấy có chút cay cay trên sống mũi.
Đột nhiên, có một bóng đen lớn rơi trên đầu cô, kèm theo mùi hương có chút lạnh lẽo, bàn tay cô được bao bọc chặt chẽ bởi cảm giác ấm áp nồng đậm.
——Cố Vân Dực ngồi xuống bên cạnh cô, thẳng lưng, khuôn mặt lạnh lùng lại có chút cô đơn, tao nhã như áng mây mỏng rời xa trần thế.
Thần sắc anh lạnh lùng như thường lệ, mang trên mình vẻ uy nghiêm của một người nắm quyền lực ở nhà họ Cố. Nhưng một người có vẻ bất khả xâm phạm như vậy, đôi tay giấu dưới gầm bàn lại vẫn đang trực tiếp truyền hơi ấm sang cô.
Anh khẽ siết chặt lòng bàn tay cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn khiến những gợn sóng truyền điện lan nhanh khắp cơ thể cô.
“Sao vậy?”
Khương Thanh Vũ có hơi run rẩy, Cố Chân đẩy ly nước về phía cô.
“Không sao ạ, cháu hơi nghẹn một chút thôi.”
Cô vội vàng cầm ly lên uống một ngụm lớn.
Cô cần ly nước này để giúp giảm bớt sự bối rối của mình.
Ánh mắt Cố Vân Dực thản nhiên nhìn về phía trước, nhưng toàn bộ sự chú ý của anh vẫn luôn tập trung vào người bên cạnh mình. Anh nhìn cô vợ nhỏ còn ngơ ngác vì hành động đột ngột của mình, chiếc mặt nạ bình tĩnh trên mặt anh không hề có một vết nứt nào. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khương Thanh Vũ uống nước xong, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vết nước đọng trên môi, may thay Cố Vân Dực không có hành động nào thêm. Cô kết thúc bữa tối trong sự dè dặt, sau khi tất cả mọi người đã rời đi cô mới rút tay ra rồi trừng mắt nhìn Cố Vân Dực.
“Sao vậy?”
Cố Vân Dực lau miệng, khoé môi nhếch lên tạo đường cong rất nhẹ.
Cử chỉ tao nhã đã hoàn toàn che đậy sự xấu xa của anh trước đó, ngay cả ánh mắt khó hiểu cũng trở nên có phần vô tội.
Khương Thanh Vũ vừa muốn mở miệng thì Cố Diễm đang từ phòng bếp quay lại, cô nhanh chóng xoay người lại, vẻ mặt tức giận biến mất trong nháy mắt.
“Cố Diễm.”
Thay thế bằng một nụ cười đúng mực và đàng hoàng.
Ánh mắt Cố Diễm tối sầm, anh nhìn Khương Thanh Vũ rồi đưa mắt liếc anh họ mình. Sau đó đi theo Cố Chân lên lầu.
Rốt cuộc thì mọi thứ cũng đã thay đổi, Khương Thanh Vũ thật sự không thoải mái như những gì mọi người thấy, cô luôn có những suy nghĩ ẩn sâu, nhưng trước đây anh ta là người được chia sẻ về nó, còn bây giờ, anh ta không còn ở trong phạm vi này nữa.
“Tiểu Diễm.”
Cố Vân Dực gọi tên anh ta rồi đứng dậy mặc áo khoác vào.
Hai anh em đi đến phòng trà của Cố Giang, lúc này trong phòng của Cố Giang đèn đã được bật sáng, ông ấy đang bị Cố Chân chọc cười, căn bản không có thời gian để ý xem người đang ngồi trong phòng trà của mình là ai.
Cố Vân Dực bật đèn lên, ánh sáng mát lạnh chiếu sáng một góc phòng trà.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
“Em đã nói chuyện với anh ấy rồi à?”
Cố Vân Dực đang nói về người bạn lớn lên cùng mình, người đàn ông có một công ty game ở Tân Thành.
Cố Diễm gật đầu, anh ta đã liên lạc với người đó qua sự giới thiệu của Cố Vân Dực và có được sự hỗ trợ mạnh mẽ, mọi việc đã suôn sẻ hơn trước rất nhiều.
Khóe miệng anh nhếch lên đường cong dịu dàng, đối mặt với chàng trai có khuôn mặt hao hao giống mình, bầu không khí thoáng chút nặng nề xung quanh cũng dần tiêu tán sau nụ cười này.
“Anh, anh thật sự muốn đầu tư cho em à? Đây là dự án đầu tiên của em, khả năng thua lỗ cũng là rất lớn.”
Cố Diễm chớp mắt nhìn anh, tay cầm ly trà của Cố Vân Dực đung đưa trong không trung, không có chút phản ứng nào trước lời nói của anh ta.
“Xem như là rèn luyện kỹ năng cũng được, quyết định xong hãy đến Tân Thành.”
Có một số việc được ngầm hiểu, nụ cười trên môi Cố Diễm dường như bị khí chất trên người Cố Vân Dực ảnh hưởng nên nụ cười dần dần biến mất.
“Thời gian đã được quyết định, vào cuối tuần sau công việc ở công ty đã được bàn giao ít nhiều rồi.”
“Ừ, hy vọng em sẽ đạt được những gì mình mong muốn.”
Cố Vân Dực bước đến cửa, câu nói “Đạt được những gì mình mong muốn” dường như có một ý nghĩa gì đó. Cố Diễm nhún vai, nhìn anh rời khỏi phòng trà.
-
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Cố Giang đã ngủ say, Cố Chân cùng Khương Thanh Vũ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Tối nay cháu ở lại đây đi, phòng của Vân Dực đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
Cố Chân rất nhiệt tình khó mà từ chối, hơn nữa hiện tại Khương Thanh Vũ đã là vợ hợp pháp của Cố Vân Dực, không thể từ chối và không có lý do gì từ chối ở lại nhà họ Cố.
“Dạ.”
Cô khẽ gật đầu, trước khi quay vào phòng ngủ thì lại bị Cố Chân nắm lấy cổ tay.
“Thanh Vũ.”
Xung quanh không có ai khác, trong mắt Cố Chân sáng lên ánh lửa hóng hớt. .
Tim Khương Thanh Vũ đập “Thình thịch”, ánh mắt này của bà ấy giống hệt lúc mười mấy tuổi.
Quả nhiên, giây tiếp theo Cố Chân mở miệng như một tiếng sấm lớn.
“Cháu và Vân Dực hiện tại có dùng biện pháp không? Thằng bé có ép cháu phải sinh con cho nó càng sớm càng tốt không?”
“A?” Khương Thanh Vũ không biết phải trả lời như thế nào, cô chỉ muốn tìm một lỗ mà chui xuống để hạ nhiệt, nhưng lại cô xoay trái xoay phải cũng không tìm được cái nào, ngược lại thấy Cố Vân Dực đứng bất động giữa cầu thang.
Vẫn là Cố Vân Dực đang trầm ngâm, đôi mắt ẩn chứa ý nghĩ sâu sắc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương