Trầm Mê

Chương 43: Đau một lần, cố chịu một chút.



'Giấu đầu hở đuôi' gõ cửa mấy lần, không đợi Khương Thanh Vũ trả lời, Cố Vân Dực đã tự tiện đẩy cửa đi vào.

Anh mặc áo choàng tắm, mái tóc ướt sũng, ánh mắt giấu dưới mái tóc rối bù cũng thẳng thắn như trang phục.

Âm thanh nền vui vẻ không đúng lúc, Khương Thanh Vũ ngồi dậy định tắt phim hoạt hình nhưng bị Cố Vân Dực ngăn lại.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Ánh mắt liếc lên màn hình rồi không rời đi nữa, còn động tác thì không hề bỏ lỡ một nhịp nào, anh dựa vào đầu giường, cánh tay tự nhiên vòng qua vai cô kéo người vào lòng, có vẻ như xem rất chăm chú.

“Xem hết tập này đã.”

“Ừ.”

Khương Thanh Vũ nhìn thanh tiến trình, còn mười mấy phút nữa, sau đó không còn để tâm đến hình ảnh trên màn hình mà chỉ chăm chăm nhìn vào sự thay đổi của từng giây.

Mười mấy phút sau, màn hình chuyển sang phần giới thiệu cuối phim.

Bầu không khí vốn đang 'rục rịch ngọ nguậy' đột nhiên trở nên mơ hồ, Cố Vân Dực tắt máy tính bảng rồi đặt nó lên đầu giường. Trước khi cụp mắt xuống, Khương Thanh Vũ nhìn thấy yết hầu của anh khẽ trượt lên xuống.

Anh tiến lại gần cô, áo choàng tắm trong lúc xem phim hoạt hình vì bị cơ thể cọ xát đã bung dây, một mảng lớn ngực trần lộ ra trong không khí, đường nét cơ bắp bình thường giấu dưới lớp áo vest sơ mi không ngờ lại kiêu ngạo sắc bén như vậy.

“Thanh Vũ.”

Một ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, người đàn ông phát hiện điểm cuối ánh mắt cô là yết hầu của mình, ngọn lửa đen tối bị kìm nén bấy lâu bỗng bùng cháy, ham muốn đốt cháy sợi dây lý trí cuối cùng, mạch đập dưới thân anh đập rất mạnh.

Anh cố nhịn ham muốn hủy hoại, lấy một thứ gì đó từ ngăn kéo đầu giường.

Sáng lấp lánh, là một chiếc nhẫn.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

“Trước đây không kịp, đây là món quà anh nợ em.”

Chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay trắng ngần, Khương Thanh Vũ ngẩn ngơ nhìn ánh sao nhảy múa, giá đỡ nhẫn có hình dạng vương miện.

“Trở thành bà Cố chân chính nhé?” Một câu nói hai nghĩa, Cố Vân Dực hôn lên ngón tay cô, vừa rung động vừa mãnh liệt.

Anh mở mắt ra nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng cả bầu trời đêm bị dục vọng hun đúc nhuộm đỏ, lặng lẽ chờ cô đáp lại.

Rõ ràng là kẻ săn mồi nhưng lại thành thật như vậy, ai mà chịu nổi chứ.

“Ừm, không phải em đã gả cho anh rồi sao?”

Nghe vậy, trong mắt Cố Vân Dực thoáng hiện lên một tia gian xảo.

“Nên là, chúng ta phải bù đắp một đêm tân hôn.”



Người đàn ông đè lên người cô, tiện tay tắt đèn, trong chăn hỗn loạn một hồi rồi ném ra ngoài hai chiếc áo choàng tắm.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người trần trụi đối diện nhau, người phụ nữ nhỏ bé bị hơi ấm cơ thể anh làm cho khó chịu, nhưng miệng lại bị khóa chặt không nói nên lời.

Bàn tay nóng bỏng di chuyển trên cơ thể cô, hai chân cô bị tách ra, anh chen vào giữa hai chân cô, thứ vốn đã hừng hực áp sát vào hai cánh môi hoa ướt át.

Cô chạm vào cơ thể cuồn cuộn săn chắc của anh, những khối cơ cứng rắn tràn đầy hoóc môn nam tính.

“Ưm.”

Khương Thanh Vũ có chút hoảng loạn, Cố Vân Dực cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh xoa mái tóc cô để trấn an cô.

“Đau một lần, cố chịu một chút.”

Họ hôn nhau rất lâu, thứ nóng bỏng kia trượt lên trượt xuống, trên thân vật ngập tràn chất lỏng.

Khương Thanh Vũ nhắm mắt lại, những nụ hôn liên tiếp khiến cô hơi thiếu oxy, không khí ngột ngạt ẩm ướt trong chăn càng khiến cô khó thở.

Cánh tay cô đang ôm Cố Vân Dực dùng chút sức, động tác của người đàn ông lập tức dừng lại, ánh mắt cháy bỏng dừng lại trên người cô tràn đầy tình yêu.

Cố Vân Dực giơ tay xé lớp vỏ ngoài của hộp lấy ra một cái, lần đầu tiên đeo thứ này, anh loay hoay mãi mới đeo vào được.

Từ khi nghe thấy tiếng động Khương Thanh Vũ đã tò mò, nhân lúc anh bật đèn bàn, cô liếc trộm một cái, bị thứ cao cao đang ngỏng lên kia làm hết cả hồn.

Lần trước không dám nhìn, thân vật xanh tím xen lẫn, đầu nấm to đầy đặn, giống như một con trăn khổng lồ áp chặt vào cơ bụng, dữ tợn đến đáng sợ.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Một người đẹp như vậy, tại sao lại mọc ra thứ xấu xí thế nhỉ?

Đèn đột nhiên vụt tắt, hơi thở tiếp tục dồn dập, Cố Vân Dực nâng đầu cô lên, thành kính hôn lên môi cô, nắm chặt vật nam tính cứng ngắc đến đau nhói chống vào cửa hang.

“Ưm......”

Vừa tiến vào một chút cô đã nhíu mày, nắm chặt ga giường thành các nếp gấp.

Phần cứng của hai người quá khác nhau, chỉ mới phần đầu mà đã không dễ vào, trán Cố Vân Dực nổi từng đường gân xanh giống như mạng lưới bao bọc, đáy mắt toàn máu.

“Cố Vân Dực......”

Người phụ nữ cau mày, sống mũi nhăn lại thành mấy nếp nhăn, dưới thân như bị xé toạc ra khó chịu vô cùng.

Khuôn mặt cô hơi tái nhợt, nhưng gò má lại đỏ bừng. Nhìn cô từng chút một nuốt chửng cậu bạn của mình, Cố Vân Dực trông thấy đôi mắt cô đột nhiên dâng lên một cơn dục vọng mãnh liệt.

Anh hơi thẳng người, bản tính thúc đẩy, khoảnh khắc tiếp theo đỡ vai cô hung hăng xông vào.

“Đau!”



Hốc mắt chực trào nước mắt sinh lý, từng giọt thấm vào tóc.

Cố Vân Dực thở hổn hển, ánh mắt đỏ ngầu ướt át, anh chưa từng trải qua chuyện chăn gối, cậu bạn lỗ mãng kia suýt nữa đã khiến anh mất mặt.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

— Một luồng hơi nóng trào ra, anh cúi đầu nhìn xuống nơi hai người kết hợp, cái miệng nhỏ nhắn chật hẹp đã nuốt chửng anh, hai cánh hoa ngả sang hai bên đang run rẩy, nức nở y như chủ nhân.

Còn ở khe hở nối liền thì đã có màu đỏ tươi thấm ra, chảy xuống ga giường nở ra một bông hoa yêu dị.

Người vợ bé bỏng của anh giờ đã là người của anh rồi.

Trái tim Cố Vân Dực dâng lên một cảm giác thỏa mãn khi có được cô, anh dịu dàng lau nước mắt trên khóe mắt cô, nhìn biểu cảm của cô hơi hồi phục thì rút cơ thể ra.

Khương Thanh Vũ ngẩng đầu, nụ hôn rơi trên gáy cô dịu dàng như hoa anh đào.

Anh hôn rồi lại hôn, hơi thở dần trở nên nặng nề, vén chăn lên, anh gập người cô lại, nơi cửa động đang ngậm lấy anh chảy ra vài vệt máu, ham muốn hủy diệt nứt đất chui lên, điên cuồng sinh trưởng.

Ánh trăng chảy trên sàn nhà rồi phản chiếu lên giường, người đàn ông cưỡi trên người phụ nữ chạy như bay, cơ thể nổi gân chằng chịt lấm tấm mồ hôi tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Đôi mắt anh nóng rực đỏ ngầu, bùng cháy ngọn lửa đen tối. Thắt lưng không ngừng lắc lư, vật nam tính thô to ra vào trong hang động chật hẹp, khuấy động đến mức lầy lội phủ đầy bọt hồng.

Cô bé dưới thân nắm lấy ga giường rên rỉ thở hổn hển, đôi mắt đẫm lệ đáng thương vô cùng.

“Sẽ chết mất.”

Cố Vân Dực lau nước mắt cho cô, động tác dịu dàng thương tiếc, nhưng ngay sau đó một tia sáng lóe lên trong mắt.

Anh hung hăng thúc vào mấy cái, cô cũng đột nhiên co giật cơ thể.

“Bị làm đến phát khóc đúng không?”

Khương Thanh Vũ bàng hoàng thất thần, nụ cười trên khóe miệng người đàn ông này là sự gian ác rõ ràng.

“Anh, em ghét anh......”

“Ghét anh?” Anh cười khẽ, “Muộn rồi.”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Cô thuận theo ánh mắt anh nhìn xuống, gậy th*t như lưỡi dao đó đang từng chút một chìm vào cơ thể cô, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Đối diện với ánh mắt hoảng sợ của cô, Cố Vân Dực thầm chửi một câu, bàn tay to nắm lấy eo thon của cô rồi tiến vào sâu bên trong.

Túi thịt liên tục va chạm, Khương Thanh Vũ chịu không nổi những cú thúc như đóng cọc, nức nở gọi anh là đồ xấu xa, nhưng rốt cuộc vẫn không cưỡng lại được khoái cảm ập đến, cô căng cứng đầu ngón chân đạt đến cao trào.

Anh bị kẹp chặt một lần, lần đầu tiên đã kiên trì đủ lâu, eo thúc mạnh về phía trước đâm vào sâu bên trong rồi phóng ra.
Chương trước Chương tiếp