Trầm Mê
Chương 5: Trong vòng nửa năm, tôi sẽ cưới cô ấy
Hồi cấp ba Diệp An chỉ thích vẽ, anh nhớ mang máng trên lớp cô ấy vẽ giáo viên lịch sử, sau đó bị đuổi ra ngoài giống như Tiểu Minh.
Khương Thanh Vũ chỉ lo nhìn An Dạ mà không chú ý tới sự thay đổi của Cố Vân Dực ở bên cạnh.
''Cô An Dạ, em rất thích lối vẽ của cô.''
''Cảm ơn em.'' An Dạ cúi đầu nhận lấy sách mà cô gái đưa tới, ký tên mình, chợt cảm thấy giọng của cô gái rất hay.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ gương mặt cũng xuất chúng như vậy.
Nhưng bất ngờ chưa được bao lâu, ánh mắt đã bị người đàn ông lẳng lặng đi bên cạnh cô hấp dẫn.
Sao lại là Cố Vân Dực.
——
Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương
Sống trên đời hai mươi mốt năm, Khương Thanh Vũ luôn cảm thấy mình không được suôn sẻ. Nhưng chuyện ngày hôm nay đã khiến cô phải lần nữa chứng minh với số phận —— Đó là cô đổi vận rồi.
Mà Cố Vân Dực là thần đổi vận của cô.
Có Cố Vân Dực ở đây, cô ung dung có được hai vé triển lãm tranh mà không tốn một đồng, còn tiền của mình thì có thể mua thêm mấy quyển truyện tranh.
Có Cố Vân Dực ở đây, cô cũng được gián tiếp thành người quen của An Dạ mà mình không với tới. Cô vốn chỉ nghĩ bắt tay một cái là đủ rồi, bây giờ lại ngồi chung bàn ăn cơm.
''Cười ngây ngô gì đó?''
Cố Vân Dực rửa tay quay lại, tay áo xắn tới cùi chỏ, lộ ra cánh tay đầy cơ bắp.
Quê của An Dạ cách Nam Thành không xa, quan tâm đến khẩu vị của hai cô gái, Cố Vân Dực cố ý đặt thức ăn Giang Chiết. Hoàn cảnh thanh nhã cũng thích hợp để tán gẫu, tiếng đàn cổ chậm rãi trôi dạt lọt vào tai, ánh đèn hơi vàng lơ lửng trên đỉnh đầu cô gái.
''Không có gì.''
Anh còn chưa nói gì, từ xa đã nhìn thấy cô đứng đây cười rồi.
''Cậu thay đổi thật nhiều.''
Diệp An mở lời trước, đẩy ly trà qua cho anh.
''Cậu thì chẳng thay đổi gì cả.''
''Đúng vậy, vẫn làm chuyện của mười năm trước, hay là hình dáng của mười năm trước.''
''Này ——'' Diệp An nhướng mày với Cố Vân Dực: ''Ở trước mặt Thanh Vũ, đừng có mà lột hết gốc gác của tôi.''
Về gốc gác của Diệp An, chắc ba ngày ba đêm cũng nói không hết. Nhưng trước giờ Cố Vân Dực luôn lịch thiệp, đồng ý giữ nguyên lòng sùng bái của Khương Thanh Vũ đối với cô ấy.
Mà bên phía Khương Thanh Vũ, rõ ràng không ngờ rằng tính cách thần tượng mình hướng ngoại như vậy, khác hẳn với con người trong nội dung tác phẩm khiến cô ấn tượng.
''Cô An Dạ——''
''Đừng gọi cô, gọi chị đi.''
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Khương Thanh Vũ mím môi, hai lúm đồng tiền nho nhỏ ẩn hiện trên má.
''Chị Diệp, chị có mở triển lãm riêng cho Giản Dương không? Em thấy Giản Dương có lượt fan đông nhất.''
''Em thích Giản Dương à?''
Khương Thanh Vũ suy nghĩ.
''Thật ra thì em thích 《 Moi Tim Người 》hơn.''
Ánh mắt Diệp An buồn bã, may thay chiếc ly xoay tròn trong tay đã làm mất đi ánh sáng ở đáy mắt.
''Tại sao? Em không cảm thấy nó bi thương à? Đó là một cuốn bi kịch.''
''Nhưng đọc giới thiệu rất đặc sắc, dù thế nào, em đều rất mong đợi về tác phẩm của chị.''
Lúc hai người nói chuyện thức ăn đã được mang lên, Cố Vân Dực yên lặng ăn cơm lắng nghe các cô nói chuyện phiếm. Anh là người làm kinh doanh, nhưng thực chất trong thâm tâm cũng không thích ăn tiệc, nhưng hôm nay không khí bữa ăn lại rất thoải mái. Quan trọng nhất là, anh tới nhà họ Khương được hai ba ngày, chưa từng thấy Khương Thanh Vũ vui vẻ như vậy.
Ánh nắng ưu ái những đóa hoa bị mưa bụi làm ướt, anh ngồi đối diện hai người, ánh mắt sâu thẳm ngừng trên hai lúm đồng tiền.
Nhìn cô một hồi, trong mắt chảy ra sự yêu chiều mà đến bản thân anh cũng khó nhận ra. Diệp An ngẩng đầu, cái ly trong tay cũng lung lay theo.
——
Khương Thanh Vũ sẽ rời Nam Thành vào thư tư tuần tới, bởi vì bình thường Diệp An cũng ở thủ đô nên trước khi chia tay cô cố ý mời Diệp An đi cùng mình.
''Chị còn mấy trạm nữa, sau đó phải tiếp tục đi về phía nam, chờ chị về thủ đô rồi sẽ mời em ăn cơm.''
''Chúng ta phải về thôi, em chờ ở đây một chút, tôi đi tiễn cô ấy ra ngoài.''
Diệp An đi tới cuối lối đi vẫy tay với Khương Thanh Vũ, sau đó bóng dáng một nam một nữ biến mất ở ngã rẽ.
''Rốt cuộc Thanh Vũ là gì của cậu?''
Rõ ràng Diệp An không tin lời giới thiệu của Khương Thanh Vũ.
Cố Vân Dực cười nhạt, sợi tóc ưu nhã tung bay, ánh mắt tự tin có hồn.
''Vợ chưa cưới, trong vòng nửa năm tôi sẽ cưới cô ấy.''
Diệp An cho rằng mình sẽ không còn giật mình vì chuyện gì nữa, nhưng chuyện này lại ngoại lệ, bởi vì cô ấy đã bất ngờ đến mức không thốt nên lời.
Lúc chờ taxi, Cố Vân Dực dựa lên tường mồi điếu thuốc nhàn nhã hút. Diệp An đã im lặng một lúc lâu, từ ấn đường đang khẽ nhíu của cô ấy, anh đã biết tiếp theo cô ấy muốn nói gì.
''Nếu Thanh Vũ về thủ đô với cậu, vậy Hà Kỳ...''
''Hửm?'' Cố Vân Dực liếc mắt nhìn qua: ''Đó là chuyện của cô ta.''
Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..vn
Lạnh lùng bình thản, giọng nói không có chút tình cảm nào, khác hẳn người ở trong nhà hàng vừa nãy, tính tình lạnh lùng tàn khốc của thương nhân hiện ra mồn một.
Trái lại đã khiến Diệp An cảm thấy mình nghĩ nhiều, với tính cách của Cố Vân Dực và thực lực của nhà họ Cố, e rằng người chị họ được người nhà chiều hư kia cũng không được lợi ích gì.
Trên đường trở về, Khương Thanh Vũ vẫn nằm trên ghế sau, Diệp An đưa cho cô vài quyển sách, còn có tranh minh họa bình thường khó mua được. Cô vội sắp xếp lại những thứ này, thời gian trở về cũng trôi qua rất nhanh. Chờ Cố Vân Dực đạp phanh xe cô mới chú ý tới chung quanh đã là cửa nhà mình. Đầu hẻm nhỏ kia, cây ngô đồng đang đứng sừng sững.
Khương Hoa không có ở nhà, Khương Thanh Vũ có thời gian len lén giấu sách bỏ vào vali mà mình muốn đem theo.
Khi quay lại sân, cô mới nhớ trước khi đi Khương Hoa kêu cô về thì lấy đồ đang phơi vào nhà.
Bây giờ đang nắng, lát nữa có thể sẽ có mưa.
Cô bước nhanh chạy đến bên cạnh dây phơi đồ, khăn trải giường trắng tinh đang treo bên trên, cô nhón chân rất khó khăn.
Nước mà Khương Hoa tưới hoa hồi trưa vẫn còn chưa khô, Khương Thanh Vũ vô tình đạp phải, thế là trượt chân làm cơ thể mất trọng tâm.
Khương Thanh Vũ chỉ lo nhìn An Dạ mà không chú ý tới sự thay đổi của Cố Vân Dực ở bên cạnh.
''Cô An Dạ, em rất thích lối vẽ của cô.''
''Cảm ơn em.'' An Dạ cúi đầu nhận lấy sách mà cô gái đưa tới, ký tên mình, chợt cảm thấy giọng của cô gái rất hay.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ gương mặt cũng xuất chúng như vậy.
Nhưng bất ngờ chưa được bao lâu, ánh mắt đã bị người đàn ông lẳng lặng đi bên cạnh cô hấp dẫn.
Sao lại là Cố Vân Dực.
——
Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương
Sống trên đời hai mươi mốt năm, Khương Thanh Vũ luôn cảm thấy mình không được suôn sẻ. Nhưng chuyện ngày hôm nay đã khiến cô phải lần nữa chứng minh với số phận —— Đó là cô đổi vận rồi.
Mà Cố Vân Dực là thần đổi vận của cô.
Có Cố Vân Dực ở đây, cô ung dung có được hai vé triển lãm tranh mà không tốn một đồng, còn tiền của mình thì có thể mua thêm mấy quyển truyện tranh.
Có Cố Vân Dực ở đây, cô cũng được gián tiếp thành người quen của An Dạ mà mình không với tới. Cô vốn chỉ nghĩ bắt tay một cái là đủ rồi, bây giờ lại ngồi chung bàn ăn cơm.
''Cười ngây ngô gì đó?''
Cố Vân Dực rửa tay quay lại, tay áo xắn tới cùi chỏ, lộ ra cánh tay đầy cơ bắp.
Quê của An Dạ cách Nam Thành không xa, quan tâm đến khẩu vị của hai cô gái, Cố Vân Dực cố ý đặt thức ăn Giang Chiết. Hoàn cảnh thanh nhã cũng thích hợp để tán gẫu, tiếng đàn cổ chậm rãi trôi dạt lọt vào tai, ánh đèn hơi vàng lơ lửng trên đỉnh đầu cô gái.
''Không có gì.''
Anh còn chưa nói gì, từ xa đã nhìn thấy cô đứng đây cười rồi.
''Cậu thay đổi thật nhiều.''
Diệp An mở lời trước, đẩy ly trà qua cho anh.
''Cậu thì chẳng thay đổi gì cả.''
''Đúng vậy, vẫn làm chuyện của mười năm trước, hay là hình dáng của mười năm trước.''
''Này ——'' Diệp An nhướng mày với Cố Vân Dực: ''Ở trước mặt Thanh Vũ, đừng có mà lột hết gốc gác của tôi.''
Về gốc gác của Diệp An, chắc ba ngày ba đêm cũng nói không hết. Nhưng trước giờ Cố Vân Dực luôn lịch thiệp, đồng ý giữ nguyên lòng sùng bái của Khương Thanh Vũ đối với cô ấy.
Mà bên phía Khương Thanh Vũ, rõ ràng không ngờ rằng tính cách thần tượng mình hướng ngoại như vậy, khác hẳn với con người trong nội dung tác phẩm khiến cô ấn tượng.
''Cô An Dạ——''
''Đừng gọi cô, gọi chị đi.''
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Khương Thanh Vũ mím môi, hai lúm đồng tiền nho nhỏ ẩn hiện trên má.
''Chị Diệp, chị có mở triển lãm riêng cho Giản Dương không? Em thấy Giản Dương có lượt fan đông nhất.''
''Em thích Giản Dương à?''
Khương Thanh Vũ suy nghĩ.
''Thật ra thì em thích 《 Moi Tim Người 》hơn.''
Ánh mắt Diệp An buồn bã, may thay chiếc ly xoay tròn trong tay đã làm mất đi ánh sáng ở đáy mắt.
''Tại sao? Em không cảm thấy nó bi thương à? Đó là một cuốn bi kịch.''
''Nhưng đọc giới thiệu rất đặc sắc, dù thế nào, em đều rất mong đợi về tác phẩm của chị.''
Lúc hai người nói chuyện thức ăn đã được mang lên, Cố Vân Dực yên lặng ăn cơm lắng nghe các cô nói chuyện phiếm. Anh là người làm kinh doanh, nhưng thực chất trong thâm tâm cũng không thích ăn tiệc, nhưng hôm nay không khí bữa ăn lại rất thoải mái. Quan trọng nhất là, anh tới nhà họ Khương được hai ba ngày, chưa từng thấy Khương Thanh Vũ vui vẻ như vậy.
Ánh nắng ưu ái những đóa hoa bị mưa bụi làm ướt, anh ngồi đối diện hai người, ánh mắt sâu thẳm ngừng trên hai lúm đồng tiền.
Nhìn cô một hồi, trong mắt chảy ra sự yêu chiều mà đến bản thân anh cũng khó nhận ra. Diệp An ngẩng đầu, cái ly trong tay cũng lung lay theo.
——
Khương Thanh Vũ sẽ rời Nam Thành vào thư tư tuần tới, bởi vì bình thường Diệp An cũng ở thủ đô nên trước khi chia tay cô cố ý mời Diệp An đi cùng mình.
''Chị còn mấy trạm nữa, sau đó phải tiếp tục đi về phía nam, chờ chị về thủ đô rồi sẽ mời em ăn cơm.''
''Chúng ta phải về thôi, em chờ ở đây một chút, tôi đi tiễn cô ấy ra ngoài.''
Diệp An đi tới cuối lối đi vẫy tay với Khương Thanh Vũ, sau đó bóng dáng một nam một nữ biến mất ở ngã rẽ.
''Rốt cuộc Thanh Vũ là gì của cậu?''
Rõ ràng Diệp An không tin lời giới thiệu của Khương Thanh Vũ.
Cố Vân Dực cười nhạt, sợi tóc ưu nhã tung bay, ánh mắt tự tin có hồn.
''Vợ chưa cưới, trong vòng nửa năm tôi sẽ cưới cô ấy.''
Diệp An cho rằng mình sẽ không còn giật mình vì chuyện gì nữa, nhưng chuyện này lại ngoại lệ, bởi vì cô ấy đã bất ngờ đến mức không thốt nên lời.
Lúc chờ taxi, Cố Vân Dực dựa lên tường mồi điếu thuốc nhàn nhã hút. Diệp An đã im lặng một lúc lâu, từ ấn đường đang khẽ nhíu của cô ấy, anh đã biết tiếp theo cô ấy muốn nói gì.
''Nếu Thanh Vũ về thủ đô với cậu, vậy Hà Kỳ...''
''Hửm?'' Cố Vân Dực liếc mắt nhìn qua: ''Đó là chuyện của cô ta.''
Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..vn
Lạnh lùng bình thản, giọng nói không có chút tình cảm nào, khác hẳn người ở trong nhà hàng vừa nãy, tính tình lạnh lùng tàn khốc của thương nhân hiện ra mồn một.
Trái lại đã khiến Diệp An cảm thấy mình nghĩ nhiều, với tính cách của Cố Vân Dực và thực lực của nhà họ Cố, e rằng người chị họ được người nhà chiều hư kia cũng không được lợi ích gì.
Trên đường trở về, Khương Thanh Vũ vẫn nằm trên ghế sau, Diệp An đưa cho cô vài quyển sách, còn có tranh minh họa bình thường khó mua được. Cô vội sắp xếp lại những thứ này, thời gian trở về cũng trôi qua rất nhanh. Chờ Cố Vân Dực đạp phanh xe cô mới chú ý tới chung quanh đã là cửa nhà mình. Đầu hẻm nhỏ kia, cây ngô đồng đang đứng sừng sững.
Khương Hoa không có ở nhà, Khương Thanh Vũ có thời gian len lén giấu sách bỏ vào vali mà mình muốn đem theo.
Khi quay lại sân, cô mới nhớ trước khi đi Khương Hoa kêu cô về thì lấy đồ đang phơi vào nhà.
Bây giờ đang nắng, lát nữa có thể sẽ có mưa.
Cô bước nhanh chạy đến bên cạnh dây phơi đồ, khăn trải giường trắng tinh đang treo bên trên, cô nhón chân rất khó khăn.
Nước mà Khương Hoa tưới hoa hồi trưa vẫn còn chưa khô, Khương Thanh Vũ vô tình đạp phải, thế là trượt chân làm cơ thể mất trọng tâm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương