Trầm Mê

Chương 9: ''Gả cho anh nhé''



Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương

WTF???

Bình thường Kỷ Quan Đình sẽ không bộc lộ sự ngạc nhiên, trừ phi thật sự không nhịn được.

Trường hợp hôm nay thuộc loại không thể nhịn được.

Toàn bộ máu trong cả cơ thể Khương Thanh Vũ như bị rút cạn trong nháy mắt, đều đổ dồn về tim.

Cố Vân Dực đứng nói chuyện ở sau cô, lồng ngực phập phồng mãnh liệt khiến cô thấy cả người tê rần, râm ran ngứa ngáy.

Anh, rốt cuộc đang nói gì vậy?

Những người khác lập tức sửng sốt, Chu Khả liếc nhìn Cố Vân Dực, bỗng ôm mặt hai mắt sáng lấp lánh.

Người đàn ông này có tỉ lệ thân hình hoàn hảo, đôi chân dài được quần tây thẳng tắp ôm trọn, chiều cao hơi có cảm giác áp bức, các đường nét trên khuôn mặt vừa rõ ràng vừa sắc sảo. Khi anh bước đi, những đường cong cơ bắp mơ hồ lộ ra dưới lớp áo sơ mi. Lần đầu tiên cô ấy thấy một người đàn ông mặc trang phục lịch sự mà vẫn quyến rũ như vậy.

''Thanh Vũ à, chồng chưa cưới của cậu đẹp trai thật đấy.''

Tống Vũ Nhiên cúi đầu che mặt. Lúc ở thủ đô cô ấy cũng từng gặp mặt Cố Vân Dực. Từ khi Kỷ Quan Đình bắt đầu vào làm ở công ty nhà họ Cố, cô ấy cũng gặp anh vài ba lần. Không biết vì sao Cố Vân Dực lại ở nơi này, tại sao lại trở thành chồng chưa cưới của Khương Thanh Vũ.

Tính cách của hai người này quá khác biệt, doanh nhân lịch lãm và một họa sĩ nhỏ, tưởng tượng thế nào cũng thấy khó mà hợp nhau.

''Xin lỗi, cô bạn thân này của tôi là người mê trai.''

Cố Vân Dực mỉm cười tỏ vẻ không sao cả.

''Cảm ơn các bạn đã chăm sóc cho Thanh Vũ. Hai tháng sau nhất định phải tới tham dự hôn lễ của chúng tôi nhé.''



Chu Khả bị Tống Vũ Nhiên kéo đi. Cô ấy cứ như uống say rồi vậy, đu CP phấn khích đến mức hai má đỏ bừng. Miệng liên tục lẩm bẩm, nào là cặp đôi đơn phương của cô ấy đã thành hiện thực.

Thỉnh thoảng Kỷ Quan Đình sẽ liếc nhìn vẻ mặt của Trịnh Nham, anh ấy nghi ngờ Cố Vân Dực đang cố ý, nhưng anh có lý do gì để làm vậy chứ? Người đã gần 30 tuổi rồi, cho dù nhìn ra Trịnh Nham thích Khương Thanh Vũ, hẳn là cũng không làm ra chuyện ấu trĩ như vậy.

Mấy người họ đều ra về hết, ai cũng lộ ra nụ cười mờ ám về phía Khương Thanh Vũ.

Trên mặt cô như có hai mặt trời nhỏ thiêu đốt. Xe của Cố Vân Dực đỗ tại bãi đỗ xe cách nhà hàng vài phút đi bộ. Đèn đuốc ở xung quanh sáng trưng. Cô cúi đầu chậm rãi đi theo sau Cố Vân Dực.

Một chùm đèn pha ô tô chiếu tới từ phía sau, sượt qua người cô khi cô đang đi đến ngã rẽ hình vòng cung. Đến khi tiếng động cơ cách cô rất gần Khương Thanh Vũ mới phát hiện ra. Đúng lúc này, có hai bàn tay to xuyên qua nách cô, nhân lúc cô không phản ứng kịp mà bế lên, hai chân Khương Thanh Vũ lơ lửng cách mặt đất một đoạn. Cô được Cố Vân Dực bảo vệ ở trước ngực, hai cánh tay rắn chắc vòng qua ôm lấy cô. Người cô áp vào ngực anh, có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc, cũng như mùi hương dịu dàng vẫn luôn quanh quẩn không tan ở giữa hai người, trộn lẫn với hơi nước và hương trà.



Cả người Khương Thanh Vũ run lên.

''Lạnh sao?''

Giọng nói của anh truyền đến từ đỉnh đầu, cô lén ngước mắt lên nhìn anh, thấy đôi môi mỏng của người đàn ông hơi mím lại, đôi mắt hơi bị che khuất bởi mái tóc lòa xòa cũng đang cụp xuống nhìn cô.

''Có hơi lạnh.'' Cô chỉ có thể nói dối.

Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..vn

Chiếc xe đã rời đi, đây lại không phải là nơi mà người đi bộ có thể đi tới nên xung quanh không có nguồn sáng nào khác ngoại trừ đèn đường. Không còn mối nguy hại nào rình rập xung quanh nhưng người đang đứng bên cạnh cô bắt đầu trở nên nguy hiểm.

Cố Vân Dực nghe cô nói, tầm mắt chậm rãi dịch xuống, mắt anh có thể nhìn thấy hàng mi đang run rẩy, sống mũi cao thẳng, và cả…

Anh nheo mắt, xuống phía dưới nữa là vị trí vừa mềm mại vừa dịu dàng lại trong trẻo của thiếu nữ.

Sau đó, cánh tay đang bảo vệ Khương Thanh Vũ bỗng nhiên siết chặt lại, anh ôm lấy cô. Một luồng nhiệt bất ngờ ập đến khiến cô không nhịn được phải hé miệng hít một hơi thật sâu. Cố Vân Dực nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ của cô, đột nhiên cảm thấy muốn bắt nạt người bên dưới.

''Reng—''

Tiếng chuông của điện thoại đã dập tắt ngọn lửa sắp sửa bùng lên.

Khương Thanh Vũ giật mình nhận ra lúc nãy bản thân không hề chạy trốn, cô hoảng loạn muốn tránh ra nhưng lần này không dễ dàng như vậy nữa vì người đàn ông đã ôm cô rất chặt.

''Alo.''

Đầu dây bên kia là trợ lý của Cố Vân Dực, lúc nãy anh gửi tin nhắn cho cậu ta nhưng bởi vì cậu ta đang tắm nên không nghe thấy. Bây giờ cậu ta lại gọi điện đến, cứ cảm thấy ông chủ không được vui cho lắm.

Bầu không khí mờ ám bị đánh vỡ không thể tiếp tục được nữa. Ngón tay thon dài của Cố Vân Dực chạm lên mặt cô, hai người cách xe không đến mười mét, sau đó anh không nói thêm lời nào nữa.

Đến khi cách nhà họ Khương chỉ 1km, Cố Vân Dực không tiếp tục đi về phía trước mà rẽ về phía bờ sông.

''Không trở về nhà ư?''

Trên mặt nước có một lớp khói mờ trông như sương mù, khiến gốc liễu như mọc lên từ chốn bồng lai tiên cảnh.

Cố Vân Dực chìa tay về phía cô.

''Chỗ này không dễ đi đâu.'' Cô nhìn thoáng qua, tránh ánh mắt của anh rồi nhẹ nhàng nắm lấy.

Hai người một trước một sau, bây giờ vẫn chưa muộn, ven bờ sông có một khu du lịch nên trong các quầy hàng vẫn còn có người.

Một bên tối một bên sáng khiến tim đập càng nhanh hơn.



Khi Cố Vân Dực bước ra khỏi xe có cầm theo một túi vải màu đỏ, Khương Thanh Vũ nhìn qua giống như đồ vật ở trong phim cổ trang. Bên trong đó chứa một đôi khóa vàng, cho dù cô chưa từng trải qua, nhưng cô cũng biết rõ hai thứ đó là cái gì.

Hễ là đồ vật đi theo đôi, đặc biệt là khắc hình long phượng thì chỉ có ý kia.

''Đây là?''

''Trước khi tới Nam Thành ông nội đã đưa cho tôi, lúc mẹ em còn đang mang thai đã đính hôn cho em và tôi từ trong bụng mẹ, nếu em là con gái thì sẽ gả cho tôi.''

''Anh còn tin điều này sao?''

Dù nhìn từ phương diện nào thì Cố Vân Dực cũng không phải là người cổ hủ như vậy. Người ở thời đại này ai còn tin điều đó nữa chứ. Tuy rằng cô cảm thấy mẹ sẽ không ủng hộ việc cô sáng tác truyện tranh nhưng cũng không cổ hủ đến mức bắt cô phải thực hiện điều gì đó.

''Không tin, ông nội tôi và mẹ em đều không phải là người cứng nhắc.''

Cô gái nhỏ viết hết lên tâm tư lên mặt đã bị một câu nói của anh chọc thủng, khiến cô ngại ngùng chớp mắt.

''Vậy thì…''

''Không phải vì điều đó.''

Đây chỉ là vì anh ở gần, có thể giành lấy cô trước những người khác một bước. Hoặc cũng có thể là vì anh tới nơi này gặp cô và trút bỏ hết những gánh nặng của mình.

''Bởi vì em.''

Khương Thanh Vũ không nghĩ rằng Cố Vân Dực sẽ là người thẳng thừng như vậy. Anh đã mang lại cho cô hình tượng là một người trầm ổn hướng nội, nhưng bây giờ lại nhìn cô cười.

Có điều khi người này mang vẻ mặt tươi cười vẫn không che giấu được tính xâm chiếm. Đây là khí thế sau bao nhiêu năm trải qua mưa gió của anh, khiến Khương Thanh Vũ chỉ liếc mắt đã thấy hoảng loạn.

''Cho nên em có bằng lòng thực hiện lời hứa hẹn này không?''

Anh bỗng bước tới gần cô, hai ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

''Là, là cái gì cơ…''

Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Hai vành tai Khương Thanh Vũ đỏ bừng, cô biết rõ nhưng vẫn cố hỏi. Nhịp tim của cô rất hỗn loạn, cảm xúc đang lên xuống sau khi trải qua sự hoảng hốt.

Cô thuận theo sức mạnh của người đàn ông mà ngẩng đầu lên, trong mắt anh như ẩn chứa cảm xúc xa lạ lại mãnh liệt.

''Gả cho anh nhé.''
Chương trước Chương tiếp