Triều Tư

Chương 51: Tại sao anh lại sợ để lại ấn tượng xấu với mẹ cô?



Vì muốn hoàn thành sớm công việc để về nhà, Tống Nguyên Dã ngày nào cũng bận rộn, có ngày đi đến 2, 3 giờ sáng mới về. Hôm nay trở về, anh không có nổi một phút nghỉ ngơi đã đi tới bệnh viện đón Khương Ninh. Bởi thế nên anh rất mệt, sau buổi trưa khi về nhà đã ngủ thiếp đi.

Cuối cùng, Tống Nguyên Dã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh đưa tay lấy điện thoại trên giường, nhìn thoáng qua. Là mẹ anh gọi tới, Nhan Thu Thời.

Anh dụi dụi mắt, ngồi dậy trả lời, giọng nói uể oải mệt mỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Nhan Thu Thời hỏi anh: "Sao hôm nay giọng điệu như mới ngủ dậy vậy? Hôm nay không đi làm à?"

"Ừm, vừa tỉnh ngủ. Hôm nay con nghỉ phép." Tống Nguyên Dã đi đôi dép lê, đi ra phòng khách.

"Thật đúng lúc, ông bà ngoại con sắp đến Bắc Kinh, lát nữa sẽ tới. Con đưa họ đi ăn cơm đi." Nhan Thu Thời nói.

"Ông bà tới đây bao lâu?" Tống Nguyên Dã đi đến trước cửa tủ lạnh, lấy ra bình nước đá, uống một ngụm.

Nhan Thu Thời: "Ở lại một tuần. Họ tới Bắc Kinh có việc họp."

"Vậy tối mai con dẫn ông bà đi. Tối nay con có việc." Tống Nguyên Dã cầm theo bình nước ngồi xuống ghế sô pha, lười nhác tựa vào thành ghế, trong ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Có việc gì quan trọng hơn ông bà được sao? Con không phải vì sợ họ giục con kết hôn nên mới không đến chứ? Mẹ nói cho con biết, Tống Nguyên Dã, con cũng đã trưởng thành, đến tuổi nên đi tìm một cô bạn gái rồi. Như mẹ và bố con, ở độ tuổi này đã có con rồi, thế mà con vẫn còn độc thân."

"Mẹ cũng muốn nói với con, lần trước bạn ông ngoại con có người giới thiệu cô cháu gái cho mẹ, khá tốt. Nhưng chắc là con không muốn gặp đâu. Nói cho mẹ biết, con còn đang chờ cái gì nữa. Công việc của con lại phải đi công tác triền miên, có thêm một người có thể quan tâm tới con thì sẽ rất tốt."

Nhan Thu Thời nói đi nói lại chuyện này, Tống Nguyên Dã đau đầu xoa xoa thái dương: "Mẹ, mẹ không cần quan tâm tới chuyện này đâu."

Giọng điệu Nhan Thu Thời cao lên: "Mẹ không quan tâm nữa. Và cho dù bây giờ con có thích cô gái nào thì mẹ cũng không nói gì nữa. Con nói xem, tính tình con không xấu, vậy tại sao lại chưa từng yêu đương? Ngày mai mẹ sẽ đi xem cho con một quẻ, để xem con có phải..."

"Có." Tống Nguyên Dã không để ý mà đáp lại một câu.

Nhan Thu Thời nói được một nửa mới phản ứng kịp, "Con nói cái gì? Cái gì có?"

"Con có thích một cô gái." Tống Nguyên Dã nói lại lần nữa.

"..." Nhan Thu Thời mặt không biến sắc, "Con không lừa mẹ phải không? Mẹ chưa từng nghe con nói vậy bao giờ."

"Con cũng chỉ mới nhận ra gần đây." Tống Nguyên Dã sờ sờ cổ, thản nhiên nói: "Thật sự là con không lừa mẹ."

"Hai đứa tiến triển đến đâu rồi? Con tỏ tình với cô ấy chưa? Cô ấy biết con thích người ta không?" Nhan Thu Thời bắt đầu hỏi liên tục.

"..."

Không phải mẹ đã bảo cho dù có tìm được người mình thích thì cũng không nói gì thêm sao?

"Tạm thời chưa nói. Con còn có việc, cúp máy trước đây. Mẹ nói với ông bà ngoại một tiếng. Ngày mai tan làm con sẽ tới." Tống Nguyên Dã không muốn tiếp tục nghe câu hỏi của Nhan Thu Thời, nhanh chóng cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, Tống Nguyên Dx ngồi lặng trên sô pha một lúc. Nghe những lời mà Nhan Thu Thời nói, anh không còn buồn ngủ nữa.

Nghĩ tới chuyện lát nữa sẽ tới nhà Khương Ninh, tay không cứ thế mà đến thì không hay, bởi thế mà anh mặc thêm quần áo, đi xuống siêu thị mua thêm chút trái cây.

Tới siêu thị, Tống Nguyên Dã đẩy chiếc xe đẩy tới trước cửa, đi về quầy trái cây. Anh tùy tiện lấy đồ, có cái gì lấy cái đó. Rất nhanh, xe đẩy hàng đã đầy một nửa.

Sau khi cân và tính tiền, Tống Nguyên Dã nhìn thấy một lượng lớn sữa và bánh mì xếp chồng lên nhau. Anh suy nghĩ thêm một lúc, sau đó quyết định đi lấy thêm sữa.

Đặt thêm hai lốc sữa vào trong xe, anh chợt nghe thấy giọng một người con trai vang lên từ kệ bên cạnh: "Xin chào, tôi có thể xin tài khoản Wechat của cô không?"

Tống Nguyên Dã cũng không để ý nhiều, đẩy xe đi đến quầy thu ngân. Không ngờ vừa tiến lên một bước, anh lại nghe thấy một giọng nữ dịu dàng quen thuộc: "Xin lỗi, tôi không mang theo điện thoại."

.....

Buổi tối, vì Trần Thục Vân muốn làm thịt kho tàu, nhưng trong nhà không đủ nước tương. ốn Trần Thục Vân nói mình sẽ đi mua, nhưng Khương Ninh muốn ra ngoài hít thở không khí, hơn nữa, kinh nguyệt của cô vừa tới lúc cuối chiều, băng vệ sinh trong nhà còn khá ít nên sau khi nói một tiếng với Trần Thục Vân, cô đi tới siêu thị.

Vừa lấy chai nước tương trên kệ tủ trong cùng, chuẩn bị đi đến quầy nhu yếu phẩm, cô lại bị một người con trai chặn lại xin Wechat.

Khương NInh thực sự không thích kết bạn với người lạ trên Wechat, thế nên cô đã kiếm một lý do rất vụng về để từ chối.

Thế mà anh chàng đó vẫn không bỏ cuộc, ánh mắt rất chân thành: "Vậy cô có thể cho tôi xin số điện thoại không?"

Nói xong, sợ Khương NInh từ chối, anh nhanh chóng bổ sung: "Tôi không muốn quấy rầy cô. Chỉ là tôi thấy cô rất xinh đẹp, muốn làm bạn với cô thôi. Được không?"

anh ta quá thành thật. Khương Ninh do dự một lúc. Lúc cô định đồng ý, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì phía sau đã có người gọi cô: "Khương Ninh."

Khương Ninh và anh ta đồng loạt nhìn sang. Tống Nguyên Dã mặc quần ó đen đứng trước kệ, nhìn về phía hai người.

Nhìn thấy đôi mắt đen tuyền của anh, Khương Ninh trong lòng như nhảy dựng lên, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên cảm thấy chột dạ.

Tống Nguyên Dã đi tới bên cạnh cô, bóng đen bao trùm lấy Khương Ninh. Ngửi thấy được mui hương nhẹ nhàng, sạch sẽ của anh, tim Khương Ninh lại đập nhanh hơn, cô không thể nói rằng mình gần như đồng ý, thế là giữ lại trong lòng. Cuối cùng cô chỉ có thẻ nói khẽ với anh ta, anh ta nhẹ lắc lắc đầu.

Anh ta có chút thất vọng mà rời đi.

Người con trai đó rời đi rồi, Khương Ninh mới nhìn Tống Nguyên Dã, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi: "Cậu tới siêu thị mua gì thế?"

"Những thứ này." Tống Nguyên Dã chỉ ào xe đẩy. Khương Ninh lúc này mới chú ý đến rất nhiều thứ được chất trên xe.

Khương Ninh "à" lên một tiếng, không nói thêm điều gì nữa. Hai người cùng nhau đi tới quầy thu ngân.

Bởi vì Tống Nguyên Dã đi cùng cô, Khương Ninh ngại không dám lấy băng vệ sinh. Đi ngang qua kệ đặt rất nhiều băng vệ sinh, Khương Ninh nhịn không được mà quay đầu lại nhìn.

Tống Nguyên Dã chú ý tới, khẽ đăm chiêu.

Đến lúc tính tiền, Tống Nguyên Dã thanh toán luôn chai nước tương.

Khương Ninh nhìn anh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì anh lại đột nhiên đặt đồ lại quầy.

"Sao thế?" Khương Ninh hỏi anh.

"Tôi nhớ mẹ tôi dặn tối mua cá mang về cho bà." Tống Nguyên Dã liếc nhìn Khương Ninh nói: "Cậu có thể giúp tôi chọn không? Tôi không giỏi trong khoản này."

"Được." Khương Ninh gật đầu. Cô không nghĩ quá nhiều về chuyện tại sao Nhan Thu Thời lại nhờ Tống Nguyên Dã đi mua cá.

"Tôi đứng canh đồ ở đây thôi. Mang theo hơi nặng." Tống Nguyên Dã chỉ vào túi đựng đồ đặt trên quầy.

Bên trong có rất nhiều hoa quả, nhìn qua đã thấy rất nặng. Khương Ninh không chút nghi ngờ: "Được, vậy cậu đứng đây chờ tôi."

Khương Ninh rời đi, Tống Nguyên Dã mới nói gì đó với người ở quầy thu ngân rồi vội vàng đi về hướng đó.

Khương Ninh mang theo con cá tốt nhất đi tới. Tống Nguyên Dã đang gọi điện thoại cho ai đó, nhìn thấy cô liền cúp điện thoại, nhận lấy cá, cười nói: "Cảm ơn nhé."

"Không có gì." Khương Ninh lắc đầu.

Thanh toán xong, hai người rời khỏi siêu thị. Trên đường về, hai người tình cờ gặp lại anh chàng vừa xin Wechat của Khương Ninh. Có thể anh ta cảm thấy mình bị từ chối nên rất ngại, trông thấy hai người thì vội xoay người, rời đi.



Tống Nguyên Dã lại liếc nhìn cô gái bên cạnh.

Tiến vào khu chugn cư, Khương Ninh tưởng rằng Tống Nguyên Dã sẽ mang đồ về nhà nên xoay người lại, nhìn anh nói: ""Cậu đưa nước tương cho tôi đi."

"Để tôi xách cho."

"Cậu không mang về nhà sao?" Khương Ninh hỏi anh.

"Không, đều là đồ mua cho cậu." Tống Nguyên Dã thản nhiên nói.

"Mua cho tôi?" Khương Ninh có chút kinh ngạc.

"Ừ, đến nhà cậu làm khách thì cũng phải mang theo gì đó chứ." Tống Nguyên Dã nói.

"Cậu không cần khách khí vậy đâu." Khương Ninh vội vàng nói.

"Không được." Tống Nguyên Dã nhướng mày, khóe môi cong lên ý cười: "Dù sao thì tôi cũng sợ mẹ cậu sẽ có ấn tượng xấu về tôi là không biết lễ nghĩa."

Khương Ninh trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ. Cô luôn cảm thấy câu nói ấy có gì đó không đúng. Nhưng mà không đúng chỗ nào thì cô cũng không biết.

Khương Ninh còn chưa kịp hiểu hết những lời này, Tống Nguyên Dã đã nói với cô: "Đi thôi, ở đây gió quá., về nhà rồi nói sau."

Khương Ninh phục hồi tinh thần, "ừm" một tiếng rồi nhanh chóng bước tới bên cạnh anh, hai người cùng nhau đi bộ về nhà.

Bởi vì lúc còn ở siêu thị, Lâm Húc Xuyên có gọi cho anh, bảo rằng tối sẽ dếnd Bắc Kinh, cho nên Tống Nguyên Dã ăn uống xong cũng không ở lại lâu.

Trần Thục Vân thu dọn nhà bếp, lần lượt bỏ trái cây mà Tống Nguyên Dã đã mua vào tủ lạnh. Sau khi lấy hết lớp trên cùng, cô nhìn thấy gói băng vệ sinh được gói kín trong túi, đặt giữa các loại trái cây.

Cô nhìn ra bên ngoài: "Ninh Ninh, con không lấy băng vệ sinh à?"

Khương Ninh nghi hoặc đi vào nhà bếp, "Con không mua băng vệ sinh."

"Đây không phải đồ lúc chiều con mua sao?" Trần Thục Vân đưa túi đen cho Khương Ninh. Khương Ninh mở ra xem, đúng là bên trong có một bịch băng vệ sinh.

"Con không..." Nói được một nửa, Khương Ninh chợt nhớ tới lúc Tống Nguyên Dã nhờ cô đi mua cá.

Là anh đã mua nó cho cô?

Những ý nghĩ này trong đầu cũng thật dạn, trái tim Khương Ninh liền đập thình thịch.

Sau đó cô lại cười, làm sao anh có thể mua cho cô được chứ, có thể là do nhân viên thu ngân có nhầm lẫn gì đó rồi.

Vì có ý tốt, Khương Ninh bất chấp bên ngoài nhiều gió mà đến siêu thị, trả lại món đồ bị sai sót.

Khi Khương Ninh một lần nữa bước ra khỏi siêu thị, đầu óc cô lại choáng váng.

Vừa rồi cô nói chuyện với nhân viên thu ngân. Cô nhân viên rất tự tin rằng cô ấy đã tính đúng. Người con trai đi cùng cô lúc chiều đã thanh toán cái này. Trước khi mua, anh còn hỏi cô nhãn hiệu nào tốt nhất, thậm chí cô còn đặc biệt bị ấn tượng.

Cho nên thật sự là Tống Nguyên Dã đã mua cho cô.

Nhưng tại sao?

Khương Ninh đầu óc hỗn loạn đi về nhà. Đi đến cổng khu chung cư, một cặp tình nhân đi ngang qua cô.

Cô nghe thấy người con trai kia nói: "Đương nhiên là anh sợ mẹ em có ấn tượng xấu về anh, ngăn cản anh ở bên em thì sao?"

"Sao có thể chứ."

"..."

Hai người bật cười tiếp tục đi về phía trước. Khương Ninh chợt nhớ tới câu nói có gì đó không đúng của Tống Nguyên Dã lúc chiều.

Tại sao anh lại sợ để lại ấn tượng xấu với mẹ cô?

*

Khương Ninh xuất viện được hai ngày, Trần Thục Vân rời khỏi Bắc Kinh.

Vốn dĩ Trần Thục Vân xin nghỉ phép một tháng. Nhưng bởi vì công ty đột nhiên tiếp nhận một dự án tương đối lớn, cần Trần Thục Vân nhanh chóng chỉ đạo hoạt động. Cô không còn cách nào khác đành phải rời đi sớm.

Trước khi đi, Trần Thục Vân vẫn liên tục dặn: "Con nhớ ăn rau và thịt gà trong tủ lạnh. Đừng gọi đồ ăn sẵn. Gà mẹ đã nấu sẵn cho con rồi, con chỉ cần hâm nóng lại là được."

"Con biết rồi." Khương Ninh gật đầu, giúp cô cầm đồ.

Khương Ninh tiễn Trần Thục Vân tới tận sân bay. Lúc mẹ đi làm thủ tục lấy vé và đến khu kiểm tra an ninh, Khương Ninh đã thấy trên đầu cô có vài sợi tóc trắng mới mọc.

Gần đến lượt Trần Thục Vân, Trần Thục Vân vỗ nhẹ tay Khương Ninh, bảo tiễn cô đến đây được rồi.

Khương Ninh có chút không nỡ mà ôm cô: "Mẹ, con không muốn mẹ đi."

"Con mấy tuổi rồi?" Trần Thục Vân bật cười, xoa tóc Khương Ninh, "Được rồi, con về đi."

"Con đứng xem mẹ vào trong." Khương Ninh nói.

Trần Thục ân bwóc vào, cô cười vẫy tay với Khương Ninh, ý bảo cô về đi.

Nhfn bóng lưng Trần Thục Vân, nhớ tới những sợi tóc bạc của Trần YThục Vân, đôi mắt Khương Ninh đỏ hoe.

Sau khi tiễn Trần Thục Vân, Khương Ninh bắt taxi về nhà.

Trên đường về nhà, Tống Nguyên Dã gửi cho cô một tin nhắn Wechat, nói rằng Lâm Húc Xuyên lâu rồi không gặp cô, muốn mời cô một bữa, hỏi xem liệu cô có thời gian hay không.

Khương Ninh suy nghĩ một lát rồi trả lời: [Lát nữa tôi phải tới bệnh viện thay băng. Thay băng xong thì Dạng Dạng bảo tôi đi tìm cậu ấy. Có lẽ tối nay bọn tôi sẽ cùng ăn tối.]

Tống Nguyên Dã nhanh chóng trả lời: [Gọi cả Chu Vãn Dạn cùng đi. Không phải trước đây cậu ấy và Lâm Húc Xuyên cũng chơi chung với nhau sao?]

Khương NInh không đồng ý ngay: [Để lát nữa tôi hỏi Dạng Dạng]

Tống Nguyên Dã: [Được, rủ cậu ấy thay tôi nhé.]

Khương Ninh: [Ừm]

Bởi vì nơi Khương Ninh thay băng không cùng một bệnh viện với Chu Vãn Dạng. Cho nên sau khi thay băng xong, Khương Ninh bắt taxi đi tìm Chu Vãn Dạng.

Chu Vãn Dạng còn có một số việc phải nhanh chóng hoàn thành, phải bảo Khương Ninh ngồi chờ cô một chút ở sảnh chính.

Chờ khoảng gần mười phút, Chu Vãn Dạn thay quần áo đi tới tìm Khương Ninh.

"Lát nữa ta ăn gì đây?" Chu Vãn Dạng xoa xoa bờ vai đau nhức của cô, hỏi Khương Ninh.



Khương Ninh nhớ tới lời của Tống Nguyên Dã, sắp xếp lại lời nói với cô: "Tống Nguyên Dã nói Lâm Húc Xuyên muốn mời ta đi ăn tối, bảo cả hai chúng ta tới đó, cậu muốn đi không?"

Khương Ninh không chắc Chu Vãn Dạng đồng ý hay từ chối.

Dù sao cũng đã lâu rồi không gặp Lâm Húc Xuyên, bây giờ gặp lại sẽ có chút xa lạ.

"Lâm Húc Xuyên mời cậu ăn cơm? Vậy thì đi! Có người mời ăn, tại sao lại không đi!" Không ngờ rằng Chu Vãn Dạng lại gật đầu cái rụp, "Ăn ở đâu?"

Khương Ninh lắc đầu: "Tớ không biết. Để giờ tớ hỏi."

Nói xong, Khương Ninh lấy điện thoại ra, chuẩn bị nhắn tin cho Tống Nguyên Dã.

Như thể giữa họ có sự trùng hợp nào đó, đúng lúc ấy Tống Nguyên Dã lại gọi điện cho cô.

Nhìn thấy ba chữ "Tống Nguyên Dã" hiện lên trên màn hình, trong lòng Khương Ninh nhảy dựng, vội bình tĩnh nhận cuộc gọi.

"Thuyết phục được không?" Giọng nói trầm ấm của Tống Nguyên Dã phát ra từ điện thoại.

"Bọn tôi vừa nói chuyện với nhau, Dạng Dạng nói sẽ đi." Khương NInh nói.

"Được. Tôi gửi địa chỉ cho cậu. Cậu đi luôn đi. Tôi và Lâm Húc Xuyên sắp tới rồi."

"Được."

Cúp điện thoại, Tống Nguyên Dã gửi địa chỉ cho cô.

Khương Ninh bấm vào xem. Cách hai người không xa, chỉ đi bộ mười phút là tới nơi. Khương Ninh và Chu Vãn Dạng liền đi bộ tới.

Tống Nguyên Dã và Lâm Húc Xuyên đều đã tới. Khương Ninh đứng trước cửa nhắn tin cho Tống Nguyên Dã, rất nhanh anh đã đi ra cửa đón hai người.

"Đã lâu không gặp." Đi vào chỗ ngồi, Lâm Húc Xuyên nhìn hai người, mỉm cười chào hỏi.

"Đã lâu không gặp." Khương Ninh cười đáp lại.

"Bọn tôi gọi gà rồi. Hai người xem xem còn muốn ăn thêm gì không?" Chào hỏi mấy câu, Lâm Húc Xuyên liền đưa thực đơn ra.

Khương Ninh nhận lấy, cùng Chu Vãn Dạng chọn vài món ăn kèm. Lâm Húc Xuyên gọi thêm vài món nữa rồi đưa cho phục vụ.

Trong lúc chờ bữa ăn, Lâm Húc Xuyên hỏi Khương Ninh: "Đúng rồi, sau khi thi Đại học xong, tại sao cậu lại rời Đồng An? Tôi có hỏi thăm xung quanh, kể cả Chu Vãn Dạng, nhưng cũng chẳng ai có thể liên lạc được với cậu."

"Thật xin lỗi. Vì có chút lý do, tôi vội quá nên không chào hỏi cậu được." Khương Ninh cười nói.

"Khong sao đâu. Nhưng mà tôi nhớ rõ là Hứa Kim Ngôn không thấy cậu đã vô cùng sốt ruột. Sau này cậu còn liên lạc với cậu ta không?" Lâm Húc Xuyên nhớ tới chuyện này liên bật cười, "Năm trước, dịp năm mới, tôi có nói chuyện với cậu ta, còn nghe cậu ta nhắc tới cậu. Hay là tôi cho cậu Wechat của cậu ta, cho hai người tâm sự?"

Lâm Húc Xuyên vừa nói xong, liền cảm nhận được người con trai bên cạnh đang liếc ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh.

Lâm Húc Xuyên có chút kỳ quái sờ mũi, bản thân anh cũng không làm gì đắc tội với cậu ta.

"Ừm, trước đó tôi..." Khương Ninh còn chưa nói xong, Tống Nguyên Dã đã cắt ngang: "Mọi người muốn uống thêm gì không?"

"Không phải vừa rồi gọi nước trái cây rồi sao? Còn muón gọi gì nữa?" Lâm Húc Xuyên tò mò hỏi.

"Đồ uống nóng." Tống Nguyên Dã đưa điện thoại ra, "Hai cậu muốn uống gì?"

Chu Vãn Dạng khoát tay, "Không cần đâu, lát nữa tôi uống nước trái cây được rồi."

"Tôi cũng không cần đâu. Không phải có nước trái cây rồi sao?" Khương Ninh trả lại điện thoại.

Tống Nguyên Dã không nói gì, bấm điện thoại vài cái rồi cất đi.

Một lúc sau, một nồi gà được bưng lên.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Lâm Húc Xuyên tính cách trước sau vẫn không có gì khác nhau, bầu không khí rất thoải mái.

Ăn xong lớp gà trên cùng, chỉ còn lại phần dưới đáy nồi. Tống Nguyên Dã ngồi đối diện Khương Ninh, anh dùng môi chia cho mọi người. Đến phần Khương Ninh, cũng không ai để ý, anh dùng đũa lột hết da gà xuống.

Đang ăn, Lâm Húc Xuyên vô tình nhìn miếng gà trên đĩa Khương Ninh, đầy thịt.

Anh lại nhìn xuống phần của mình trên đĩa.

Toàn là xương.

Lâm Húc Xuyên: "..."

Cuối bữa ăn, mọi người chỉ ngồi nói chuyện. Khói nóng vẫn bốc lên từ nồi nhưng không còn ai động đũa.

"Lớp trưởng có nhắn trong nhóm ngày mốt sẽ có buổi họp lớp, mọi người có đi không?" Chu Vãn Dạng đang trả lời tin nhắn của Từ Tuấn, thấy tin nhắn của nhóm lớp thì liền hỏi cả ba người.

"Họp lớp?" Khương Ninh có chút thắc mắc, "Ở Bắc Kinh à?"

"Đúng thế. Lúc ấy cậu đi rồi nên không biết, rất nhiều người trong lớp đã thi đỗ ở Bắc Kinh." Chu Vãn Dạng nói, "Mọi người có đi không?"

"Tôi có thể tới tham dự thêm không?" Lâm Húc Xuyên bật cười, "Nếu được thì tôi sẽ đi."

"Đương nhiên là có thể. Lớp trưởng nói, chỉ cần cùng trường là tới được hết." Chu Vãn Dạng nói.

"Được, tôi đi." Lâm Húc Xuyên huých tay Tống Nguyên Dã, "Cậu đi không?"

Nghe thấy Lâm Húc Xuyên hỏi anh, Khương Ninh theo bản năng mà nhìn Tống Nguyên Dã. Ánh mắt hai người vô tình gặp nhau.

Cô vội vàng nhìn đi chỗ khác,

"Cậu có đi không, Khương Ninh?" Tống Nguyên Dã không trực tiếp trả lời Lâm Húc Xuyên, lại hỏi ngược lại Khương Ninh.

Khương Ninh chưa kịp phản ứng, "à..." một tiếng, vẫn còn mù mịt.

Tống Nguyên Dã lại hỏi cô lần nữa: "Cậu có đi họp không?"

"Vẫn là nên đi." Cảm giác được ánh mắt Tống Nguyên Dã luôn nhfn mình, Khương Ninh tim đập thình thịch.

"Được, vậy tôi cũng sẽ đi."

- ------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đội trưởng Tống của chúng ta bắt đầu theo đuôi vợ rồi! ^o^

Tống Nguyên Dã: Cậu đi thì tôi cũng sẽ đi
Chương trước Chương tiếp