Trở Lại

Chương 57: Ngoại truyện. Nhật kí của Ngọc



Ngày 5 tháng 9, năm 2013.

Ngày đầu tiên tôi bước chân vào lớp sáu, tôi háo hức mong chờ mọi thứ, tôi loay hoay tìm chổ ngồi cho mình.

Cuối cùng tôi cũng chọn được một chỗ ngồi ưng ý đó là ngồi cạnh cửa sổ. Tôi ngồi xuống ghế đưa mắt nhìn qua cửa nơi ánh ban mai chiếu rọi. Ánh mắt tôi chăm chú nhìn vào các bạn được ba mẹ đưa đón tới trường. Trong lòng có chút tủi thân. Mặc dù ba Sơn vẫn yêu thương và đưa đón tôi mỗi ngày nhưng đến cùng ông ấy cũng không phải ba ruột. Cảm giác sao có thể giống nhau.



Ngày 16, tháng 11, năm 2013.

Ngày đầu tiên bị điểm kém, tôi buồn bã trở về nhà, tôi và ba vừa bước vào cửa chị Chi đã lăn tăn chạy đến khoe với ba điểm mười thứ năm trong tuần của chị ấy. Tôi mím chặt môi lặng lẽ trở về phòng, buổi tối cũng không buồn ăn. Ba lo lắng mang cơm lên phòng sau đó hỏi tôi nguyên nhân nhưng tôi xấu hổ càng không muốn nhắc đến.



Ngày 28, tháng 6, năm 2014.

Tôi muốn mua một bộ váy mới vì ba hứa sẽ tặng nó cho tôi vào ngày sinh nhật 13 tuổi, tôi hớn hở chạy đến phòng ba thì vô tình nghe được cuộc hội thoại của ba và mẹ Lệ.

- Đúng là lo chuyện bao đồng, lo cho nó ăn mặc, tiền học sách vở đã là nhân đức với nó lắm rồi. Anh nghĩ lại xem chúng ta còn một đứa con gái đấy, muốn tổ chức sinh nhật thì anh tự đi mà làm tôi không có tiền.

Nụ cười trên mặt tôi tắt ngúm, tôi lẳng lặng trở về phòng. Sau ngày hôm đó cũng không nhắc đến chuyện mua váy sinh nhật nữa.



Ngày 29, tháng 6, năm 2014.

Ba vẫn tổ chức sinh nhật cho tôi như lời ba hứa, ông ấy còn tặng tôi một bộ váy mới toanh xinh đẹp. Tôi vui vẻ vô cùng, hai mắt cũng mở to hạnh phúc.

Nhưng thứ chờ đợi tôi không khác ngoài ánh mắt khinh bỉ chăm chọc của mẹ Lệ. Bà ấy vô cùng ghét tôi.



Ngày 18, tháng 4, năm 2015.

Bà Lệ ngoại tình rồi, bà ta dẫn đàn ông về nhà bị tôi và ba phát hiện. Bà ta không chịu được vất vả nên muốn theo nhân tình rời đi. Mặc dù ba khổ sở trong lòng nhưng vẫn cho bà ta thêm một cơ hội để chị Chi có một gia đình hạnh phúc. Đến cuối cùng bà ta vẫn không đồng ý vẫn muốn dứt áo ra đi.

Tôi chứng kiến toàn bộ nổi thất vọng và đau đớn của ba.

Hôm đấy chị Chi không chứng kiến sự việc, chị ta đi học về liền trách ba đuổi bà Lệ đi. Lúc đấy hai mắt tôi đỏ lên, tôi ghét chị ta vô cùng.





Ngày 22, tháng 6, năm 2017.

Ba đưa dì Lan về nhà, ba nói với chúng tôi về sau dì ấy sẽ là người chăm sóc cho bọn tôi.

Dì Lan là người hiền lành nên tôi rất thích dì ấy.

Chị Chi thì ngược lại, chị ta không thích dì Lan cho lắm.



Ngày 16, tháng 8, năm 2019.

Tôi có người mình thích.

Cậu ấy học khá giỏi, chơi thể thao tốt, ngoại hình điển trai làm tôi say mê.

Cậu ấy rất diệu dàng, tính tình ấm áp. Dường như cậu ấy cũng khá có cảm tình với tôi. Thường xuyên cười với tôi, luôn giúp tôi mọi thứ.

Tôi ôm niềm hi vọng đó ấp ủ qua từng ngày, có hôm còn không ngủ được vì hứng khởi.



Cho đến một ngày. Lễ tình nhân năm 2019, tôi chuẩn bị một hộp sô cô la đẹp mắt mà tôi đã cất công chuẩn bị từ một tối. Tôi vui vẻ đến tặng quà cho cậu ấy nhưng thứ tôi thấy được là cậu ta đang tỏ tình với Chi.

Tim tôi thắt lại từng hồi, không muốn cũng phải chấp nhận một sự thật là cậu ta tiếp cận tôi chỉ để thăm dò mọi thứ về chị Chi.

Tôi đau đớn, ánh mắt tôi lặng đi khi nhìn thấy người mình yêu bị chị ta từ chối một cách dứt khoát.

Tại sao vậy? Tại sao chị ta luôn được yêu thích như thế, mọi thứ tốt đẹp đều xoay quanh chị ta. Tay tôi bấu chặt vào nhau, một nỗi ghanh ghét, tự ti xẹt qua trong lòng tôi ngày càng nhiều, mỗi ngày một nhen nhóm.

Tôi trở về nhà bắt đầu hoạch họe dì Lan, tôi trút giận lên người bà ấy. Trong căn nhà này chỉ có dì Lan luôn nhường nhịn tôi. Bắt nạt bà ấy khiến tôi có cảm giác thành tựu, khiến tôi có cảm giác tồn tại trên đời.



Ngày 15, tháng 2, năm 2019.

Hôm nay tôi gặp lại ba mẹ ruột của mình trên đường. Bọn họ nghe nói tôi ở nhà ba Sơn nên định đến đón tôi về nhà chăm sóc. Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của họ tôi cảm thấy vô cùng ghét bỏ, sau khi công ty bễ nợ họ đã không còn gì nữa rồi, cuộc sống cũng bình bình không hơn không kém. Sao tôi lại phải trở về cùng họ sống cuộc sống tầm thường như thế được nên tôi đã cảnh cáo bọn họ đừng tới làm phiền cuộc sống của tôi. Tôi giấu nhẹm chuyện này đi vì sợ ba biết được sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà.



Ngày 6, tháng 2, năm 2023.

Tôi đứng trên ban công vô tình bắt gặp chị ta được một người đàn ông đưa về nhà. Người đàn ông đó vừa đẹp trai vừa khí chất, xem anh ta dịu dàng biết bao nhiêu. Nỗi ghanh ghét trong lòng tôi lại trỗi dậy, tôi ghét cay ghét đắng cái bộ dạng cao cao tại thượng đó của chị ta vô cùng. Trong lòng tôi vụt lên một ý niệm thôi thúc mãnh liệt rằng tôi nhất định phải chiếm được người đàn ông đó dù phải trả bất cứ giá nào.



Ngày 8, tháng 2, năm 2024.

Mười giờ tối, tôi cố ý đưa chị ta ra ngoài để giao du với Hoàng. Không ngờ thu hoạch ngoài mong đợi của tôi Đình Duy cũng có mặt ở đó. Tôi vô tình nói muốn đi vệ sinh để ba người họ đụng mặt nhau.

Tình cảnh khó xử tôi lại chăm ngòi li gián cho bọn họ cãi nhau, cuối cùng cãi nhau thật… ha ha… thậm chí còn chia tay cơ.

Tôi vui sướng như điên nhưng vẫn tỏ ra vô tội làm chị ta tin sái cổ. Cái cảm giác vờn chị ta trong tay khiến tôi sảng khoái đến cực hạn.



Ngày 20, tháng 2, năm 2024.

Tôi phát hiện bản thân bị rối loạn hành vi cảm xúc. Bác sĩ khuyên tôi nên điều trị tâm lí sớm nhưng tôi không điên, là bọn họ đã chẩn đoán sai, bọn họ mới là một lũ điên đấy.



Ngày 24, tháng 5, năm 2024.

Chị ta bị tai nạn rồi. Tôi vui muốn điên lên ấy, nhưng tại sao chị ta lại không chết quách đi, tại sao lại sống dai như thế?



Ngày 28, tháng 6, năm 2024.

Hôm nay nhân lúc chị ta bị ngốc tôi lừa chị ta ra ngoài nhưng không ngờ tôi lại mang thai, chuyện này khiến tôi càng căm hận chị ta hơn. Tôi đã thề sẽ không để cho chị ta có cuộc sống yên ổn.



Ngày 12, tháng 7, năm 2024.

Tôi nghi ngờ Hoàng ngoại tình, do kích động quá mức khiến ba nghi ngờ, tối hôm đó ông ấy đã phát hiện về bệnh tình của tôi. Ba khuyên tôi nên đi điều trị nhưng tôi không muốn, bởi vì nếu để chị ta biết chị ta chắc chắn sẽ cười nhạo tôi. Tôi nhất định sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra… không bao giờ…

Chương trước Chương tiếp