Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại
Chương 35: Dù cô có cần cả mạng thì cậu cũng sẽ cho cô
Tại hầm chứa vũ khí của tổ chức, tiếng máy khoan đang hoạt động kèm theo đó là tiếng kêu la thảm thiết của một người đàn ông đang nằm quằn quại dưới nền đất lạnh.
Xung quanh tứ phía, ngoài mùi má.u tanh ra thì còn có cả mùi của sự chế.t chóc sắp xảy đến.
Người đàn ông dưới đất nhếch nhác một thân hình toàn là má.u tươi, máy khoan không ngừng khoét sâu vào từng thớ da thịt. Gã ta đau đớn đến độ kêu gào một cách thảm thương, nhưng vẫn ngoan cố không chịu mở miệng khai ra bất kì thông tin gì.
Hàn Tam nhìn gã ta bằng một con mắt sát khí, sau đó thì dứt khoát đi tới chỗ của Hứa Dĩnh Hàn trình báo: “Gã vẫn cứng miệng không chịu khai ra mợ đang ở đâu thưa lão đại.”
Ở trên ghế sofa, Hứa Dĩnh Hàn thong thả ngả lưng ra phía sau hút thuốc, hắn nhả ra từng ngụm khói dày. Mắt dán chặt lên người đàn ông đang chật vật nằm trên vũng má.u. Mặt hắn vẫn không biểu cảm, nhẹ nhàng nói ra một câu:
“Để gã đau đớn thêm một lúc nữa, nếu vẫn không chịu khai… lập tức ban chế.t cho gã.”
“Tuân lệnh.” Hàn Tam nhanh chóng ra hiệu cho đám thuộc hạ tiếp tục nâng mức độ giày vò trên người gã ta.
Thoáng chốc, tiếng động cơ ngày càng lớn.
Hứa Dĩnh Hàn ghế.t không ghế.t, lại dùng cách thức tàn nhẫn nhất để giày vò gã một cách thống khổ. Lần này gã thật sự sợ rồi, người đàn ông trước mặt này là ma là quỷ, gã không thể đắc tội.
Gã ta mấp máy môi cầu xin một cách khó khăn: “Tôi…t… tôi… nói… tôi nói.”
Bấy giờ, tiếng động cơ mới dứt. Hàn Tam giẫm mạnh lên vết thương của gã rồi cất giọng lạnh lẽo: “Nói.”
Gã ta đau đến mặt mày tái xanh, khẩn trương khai báo: “Cô gái đó hiện đang ở trụ sở cũ bỏ hoang của Hứa gia đời trước, cả người thừa kế Hứa gia cũng ở đó.”
Ánh mắt của Hứa Dĩnh Hàn lạnh đi vài phần, giây sau hắn mỉm cười, chỉ là nụ cười không chạm được đến mắt.
Hàn Tam biết, lão đại của bọn họ như vậy là đang muốn hủy diệt tất cả.
Hứa Dĩnh Hàn đã từng nói: “Loại người coi trời bằng vung sớm muộn gì cũng chế.t thảm.”
Cái kết dành cho kẻ coi trời bằng vung dám đụng đến người phụ nữ của hắn, chắc chắn sẽ còn “thảm” hơn chữ thảm.
Hứa Dĩnh Hàn đã đạt được mục đích, không thể phí hoài thời gian. Hắn ngay lập tức rời khỏi tổ chức, Lâm Hy vẫn còn đang đợi hắn, hắn phải mau chóng đi cứu cô.
Còn về phần của gã đàn ông đang thoi thóp ở dưới đất, Hàn Tam không cần lệnh của Hứa Dĩnh Hàn cũng tự biết nên làm gì.
Hứa Dĩnh Hàn chỉ vừa rời khỏi, trong căn hầm thoáng chốc đã vang lên 2 tiếng súng. Hình phạt dành cho kẻ dám tính kế bẫy hắn, đã định sẵn là sẽ không còn đường sống sót.
…
Bên phía nhà kho…
Lâm Hy và Hứa Chí Hâm đã bị chúng đưa đến một căn phòng khác.
Trụ sở cũ của Hứa gia rất lớn, suốt dọc đường Lâm Hy dựa vào khả năng ghi nhớ của mình để định hướng lối thoát ra.
Cô và Hứa Chí Hâm vốn đã giải quyết được sợi dây trói, chỉ là trong tình huống này vẫn phải vận dụng một chút khả năng diễn xuất thì may ra mới có đường thoát thân.
Hai người họ bị đưa đến một căn phòng sạch sẽ hơn, nhưng cái mùi gỗ mốc thì vẫn không giảm, khiến cho cô càng lúc càng không nhịn được cơn buồn nôn.
Lâm Hy để ý thấy ở góc tường có để 4 can trắng cỡ lớn, không biết để làm gì? Trong phòng còn xuất hiện thêm một người phụ nữ. Tuy có vẻ đang ngụy trang nhưng vẫn không che giấu được khí chất ngút ngàn trên người bà.
Một tên thuộc hạ đi tới trao đổi gì đó với bà ta.
Lâm Hy chụp lấy thời cơ nháy mắt ra hiệu cho Hứa Chí Hâm truyền con dao gấp tới. Ở đây tổng cộng có bốn tên, cô có thể giải quyết được.
Hứa Chí Hâm cẩn thận bước lùi từng bước đến gần chỗ của Lâm Hy, cô cũng cố gắng phối hợp theo cậu.
Ngay khoảnh khắc cô xoay người chuẩn bị nắm được con dao thì bất ngờ lúc này, một tên chạy trối chết vào báo tin, mặt mày gã tái mét như vừa gặp phải quỷ:
“Bên… bên ngoài… hắn ta đến đòi người rồi.”
Lâm Hy lập tức thay đổi sắc mặt, cô nhìn ra hướng ngoài cửa rồi vô thức mỉm cười.
Là hắn, cuối cùng hắn cũng đến.
Người phụ nữ kia nổi cơn thịnh nộ đập mạnh tay xuống thành ghế: “Chế.t tiệt, nhanh giải quyết triệt để trước khi hắn kịp tới đây.”
Lệnh vừa dứt, mấy tên đàn ông nhanh chóng cầm lên 4 cái can trắng mà vừa nãy Lâm Hy thấy, ngay tức khắc đã mở nắp rồi đổ hết xuống bốn góc trong căn phòng.
Bấy giờ cô mới phát giác ra được thứ chất lỏng trong đó là xăng.
Rốt cuộc thì cô và bọn họ có thù oán gì mà phải làm đến mức này?
Lâm Hy đón lấy con dao từ Hứa Chí Hâm, thủ sẵn tư thế hành động.
Người phụ nữ kia bà ta lúc này mới ung dung đi xuống chỗ của cô và Hứa Chí Hâm. Bà ta chăm chú nhìn cô một lượt rồi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, đắc ý mỉa mai một câu.
“Tạm biệt người thừa kế Hứa gia.”
Ngay tức khắc, con dao trên tay Lâm Hy rơi bụp xuống đất, cô trợn trừng hai mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Giọng nói này, ánh mắt này… không thể nào?
Lâm Hy như bị á khẩu tại chỗ, cô phát ra những tiếng ú ớ khó khăn ở trong cổ họng. Đưa cặp mắt kinh ngạc dồn hết lên người phụ nữ trông vừa xa lạ vừa thân quen này.
Bà ta nhận ra động tĩnh nhưng chỉ nhìn cô chứ không nói gì. Ngay từ lần đầu tiên gặp cô ở bữa tiệc Hứa gia hôm đó, cảm xúc xa lạ khó diễn tả thành lời đối với cô đến tận ngày hôm nay vẫn không thay đổi.
Nhưng bà sẽ không vì vậy mà nhân từ thương cảm cho cô. Đã đi đến bước đường này rồi thì không thể quay đầu được nữa. Giải quyết Hứa Chí Hâm mà không triệt để luôn cô thì e rằng đêm dài lắm mộng.
Cho đến tận khi bà đã rời đi, khi âm thanh bật lửa vang lên cạch một tiếng, ngọn lửa đỏ xanh bùng lên sáng rực cả một gian phòng, nhưng Lâm Hy vẫn còn chưa hết bàng hoàng, hai cánh tay run lên bần bật, lòng cô sôi sục nóng như lửa đốt.
Cô đau lắm, thật sự rất đau, đau đến mức không thở nổi.
Không thể như thế được, bà ấy không thể đối xử với cô như thế được. Tim Lâm Hy như vừa bị ai đó tàn nhẫn khoét sâu một lỗ, cô đau đớn ôm lấy ngực mình vỗ mạnh từng cái.
Ngay cả khi đang đứng giữa bờ vực nguy hiểm, cái chế.t đang cận kề thì cô cũng không màng quan tâm nữa.
Lâm Hy đập từng cú thật mạnh lên lồng ngực mình, cô cười chua chát.
Hứa Chí Hâm thu hết tất cả những nỗi đau của Lâm Hy vào mắt, cậu đăm đăm nhìn người chị mà mình hết mực trân trọng, thoáng chốc đã hiểu ra tất cả.
Hứa Chí Hâm thở ra một hơi, giây sau điên cuồng lao nhanh về phía Lâm Hy, ngay cả khi ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội.
Hứa Chí Hâm không cần biết người chị này tiếp cận cậu vì mục đích gì, lợi dụng cũng được, trục lợi cũng được, cậu đều không quan tâm.
Chỉ cần Lâm Hy được an toàn, ngày tháng sau này, dù cô có cần cả mạng của cậu thì cậu cũng sẽ cho cô.
Xung quanh tứ phía, ngoài mùi má.u tanh ra thì còn có cả mùi của sự chế.t chóc sắp xảy đến.
Người đàn ông dưới đất nhếch nhác một thân hình toàn là má.u tươi, máy khoan không ngừng khoét sâu vào từng thớ da thịt. Gã ta đau đớn đến độ kêu gào một cách thảm thương, nhưng vẫn ngoan cố không chịu mở miệng khai ra bất kì thông tin gì.
Hàn Tam nhìn gã ta bằng một con mắt sát khí, sau đó thì dứt khoát đi tới chỗ của Hứa Dĩnh Hàn trình báo: “Gã vẫn cứng miệng không chịu khai ra mợ đang ở đâu thưa lão đại.”
Ở trên ghế sofa, Hứa Dĩnh Hàn thong thả ngả lưng ra phía sau hút thuốc, hắn nhả ra từng ngụm khói dày. Mắt dán chặt lên người đàn ông đang chật vật nằm trên vũng má.u. Mặt hắn vẫn không biểu cảm, nhẹ nhàng nói ra một câu:
“Để gã đau đớn thêm một lúc nữa, nếu vẫn không chịu khai… lập tức ban chế.t cho gã.”
“Tuân lệnh.” Hàn Tam nhanh chóng ra hiệu cho đám thuộc hạ tiếp tục nâng mức độ giày vò trên người gã ta.
Thoáng chốc, tiếng động cơ ngày càng lớn.
Hứa Dĩnh Hàn ghế.t không ghế.t, lại dùng cách thức tàn nhẫn nhất để giày vò gã một cách thống khổ. Lần này gã thật sự sợ rồi, người đàn ông trước mặt này là ma là quỷ, gã không thể đắc tội.
Gã ta mấp máy môi cầu xin một cách khó khăn: “Tôi…t… tôi… nói… tôi nói.”
Bấy giờ, tiếng động cơ mới dứt. Hàn Tam giẫm mạnh lên vết thương của gã rồi cất giọng lạnh lẽo: “Nói.”
Gã ta đau đến mặt mày tái xanh, khẩn trương khai báo: “Cô gái đó hiện đang ở trụ sở cũ bỏ hoang của Hứa gia đời trước, cả người thừa kế Hứa gia cũng ở đó.”
Ánh mắt của Hứa Dĩnh Hàn lạnh đi vài phần, giây sau hắn mỉm cười, chỉ là nụ cười không chạm được đến mắt.
Hàn Tam biết, lão đại của bọn họ như vậy là đang muốn hủy diệt tất cả.
Hứa Dĩnh Hàn đã từng nói: “Loại người coi trời bằng vung sớm muộn gì cũng chế.t thảm.”
Cái kết dành cho kẻ coi trời bằng vung dám đụng đến người phụ nữ của hắn, chắc chắn sẽ còn “thảm” hơn chữ thảm.
Hứa Dĩnh Hàn đã đạt được mục đích, không thể phí hoài thời gian. Hắn ngay lập tức rời khỏi tổ chức, Lâm Hy vẫn còn đang đợi hắn, hắn phải mau chóng đi cứu cô.
Còn về phần của gã đàn ông đang thoi thóp ở dưới đất, Hàn Tam không cần lệnh của Hứa Dĩnh Hàn cũng tự biết nên làm gì.
Hứa Dĩnh Hàn chỉ vừa rời khỏi, trong căn hầm thoáng chốc đã vang lên 2 tiếng súng. Hình phạt dành cho kẻ dám tính kế bẫy hắn, đã định sẵn là sẽ không còn đường sống sót.
…
Bên phía nhà kho…
Lâm Hy và Hứa Chí Hâm đã bị chúng đưa đến một căn phòng khác.
Trụ sở cũ của Hứa gia rất lớn, suốt dọc đường Lâm Hy dựa vào khả năng ghi nhớ của mình để định hướng lối thoát ra.
Cô và Hứa Chí Hâm vốn đã giải quyết được sợi dây trói, chỉ là trong tình huống này vẫn phải vận dụng một chút khả năng diễn xuất thì may ra mới có đường thoát thân.
Hai người họ bị đưa đến một căn phòng sạch sẽ hơn, nhưng cái mùi gỗ mốc thì vẫn không giảm, khiến cho cô càng lúc càng không nhịn được cơn buồn nôn.
Lâm Hy để ý thấy ở góc tường có để 4 can trắng cỡ lớn, không biết để làm gì? Trong phòng còn xuất hiện thêm một người phụ nữ. Tuy có vẻ đang ngụy trang nhưng vẫn không che giấu được khí chất ngút ngàn trên người bà.
Một tên thuộc hạ đi tới trao đổi gì đó với bà ta.
Lâm Hy chụp lấy thời cơ nháy mắt ra hiệu cho Hứa Chí Hâm truyền con dao gấp tới. Ở đây tổng cộng có bốn tên, cô có thể giải quyết được.
Hứa Chí Hâm cẩn thận bước lùi từng bước đến gần chỗ của Lâm Hy, cô cũng cố gắng phối hợp theo cậu.
Ngay khoảnh khắc cô xoay người chuẩn bị nắm được con dao thì bất ngờ lúc này, một tên chạy trối chết vào báo tin, mặt mày gã tái mét như vừa gặp phải quỷ:
“Bên… bên ngoài… hắn ta đến đòi người rồi.”
Lâm Hy lập tức thay đổi sắc mặt, cô nhìn ra hướng ngoài cửa rồi vô thức mỉm cười.
Là hắn, cuối cùng hắn cũng đến.
Người phụ nữ kia nổi cơn thịnh nộ đập mạnh tay xuống thành ghế: “Chế.t tiệt, nhanh giải quyết triệt để trước khi hắn kịp tới đây.”
Lệnh vừa dứt, mấy tên đàn ông nhanh chóng cầm lên 4 cái can trắng mà vừa nãy Lâm Hy thấy, ngay tức khắc đã mở nắp rồi đổ hết xuống bốn góc trong căn phòng.
Bấy giờ cô mới phát giác ra được thứ chất lỏng trong đó là xăng.
Rốt cuộc thì cô và bọn họ có thù oán gì mà phải làm đến mức này?
Lâm Hy đón lấy con dao từ Hứa Chí Hâm, thủ sẵn tư thế hành động.
Người phụ nữ kia bà ta lúc này mới ung dung đi xuống chỗ của cô và Hứa Chí Hâm. Bà ta chăm chú nhìn cô một lượt rồi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, đắc ý mỉa mai một câu.
“Tạm biệt người thừa kế Hứa gia.”
Ngay tức khắc, con dao trên tay Lâm Hy rơi bụp xuống đất, cô trợn trừng hai mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Giọng nói này, ánh mắt này… không thể nào?
Lâm Hy như bị á khẩu tại chỗ, cô phát ra những tiếng ú ớ khó khăn ở trong cổ họng. Đưa cặp mắt kinh ngạc dồn hết lên người phụ nữ trông vừa xa lạ vừa thân quen này.
Bà ta nhận ra động tĩnh nhưng chỉ nhìn cô chứ không nói gì. Ngay từ lần đầu tiên gặp cô ở bữa tiệc Hứa gia hôm đó, cảm xúc xa lạ khó diễn tả thành lời đối với cô đến tận ngày hôm nay vẫn không thay đổi.
Nhưng bà sẽ không vì vậy mà nhân từ thương cảm cho cô. Đã đi đến bước đường này rồi thì không thể quay đầu được nữa. Giải quyết Hứa Chí Hâm mà không triệt để luôn cô thì e rằng đêm dài lắm mộng.
Cho đến tận khi bà đã rời đi, khi âm thanh bật lửa vang lên cạch một tiếng, ngọn lửa đỏ xanh bùng lên sáng rực cả một gian phòng, nhưng Lâm Hy vẫn còn chưa hết bàng hoàng, hai cánh tay run lên bần bật, lòng cô sôi sục nóng như lửa đốt.
Cô đau lắm, thật sự rất đau, đau đến mức không thở nổi.
Không thể như thế được, bà ấy không thể đối xử với cô như thế được. Tim Lâm Hy như vừa bị ai đó tàn nhẫn khoét sâu một lỗ, cô đau đớn ôm lấy ngực mình vỗ mạnh từng cái.
Ngay cả khi đang đứng giữa bờ vực nguy hiểm, cái chế.t đang cận kề thì cô cũng không màng quan tâm nữa.
Lâm Hy đập từng cú thật mạnh lên lồng ngực mình, cô cười chua chát.
Hứa Chí Hâm thu hết tất cả những nỗi đau của Lâm Hy vào mắt, cậu đăm đăm nhìn người chị mà mình hết mực trân trọng, thoáng chốc đã hiểu ra tất cả.
Hứa Chí Hâm thở ra một hơi, giây sau điên cuồng lao nhanh về phía Lâm Hy, ngay cả khi ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội.
Hứa Chí Hâm không cần biết người chị này tiếp cận cậu vì mục đích gì, lợi dụng cũng được, trục lợi cũng được, cậu đều không quan tâm.
Chỉ cần Lâm Hy được an toàn, ngày tháng sau này, dù cô có cần cả mạng của cậu thì cậu cũng sẽ cho cô.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương